Tuyệt đối không muốn đi chút nào.
Winston cố kìm nén mong muốn quay trở lại với Yujin, thay vào đó anh thúc ngựa phi nhanh hơn. Yujin chỉ có thể đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Winston ngày càng xa. Chẳng mấy chốc anh đã khuất khỏi tầm mắt, và Yujin lại cô đơn. Giữa sự tịch mịch quen thuộc, tiếng chuông gió vang lên cô độc.
“Gần đây con có đang chơi bời quá độ không đấy?”
Vào bữa tối, bà Campbell đột ngột lên tiếng. Winston đang cắt thịt dừng tay, nhìn bà, người mẹ nở nụ cười hiền từ và tiếp tục:
“Các thầy cô của con nói rằng con vẫn theo kịp bài học, nhưng hãy cẩn thận đừng chơi bời quá trớn.”
“Chỉ có vậy thôi ạ?”
Jason đang lắng nghe xen vào. Người mẹ ngay lập tức cau mặt trước sự phản kháng của con trai thứ và hỏi:
“Con đang nói cái gì vậy?”
Phản ứng của bà Campbell hoàn toàn trái ngược so với khi đối xử với Winston. Jason thoáng bối rối khi đối diện với ánh mắt lạnh lùng của bà, nhưng vẫn không mất tinh thần, tiếp tục phản đối.
“Chẳng phải mẹ đang quá thiên vị sao? Mẹ cho Winston làm mọi điều mình muốn, còn chúng con thì…”
“Con không có phàn nàn gì, thưa mẹ.”
Người xen vào bất ngờ là con trai cả Gordon. Jason giơ hai tay ra trước mặt anh ta, nhún vai như muốn hỏi anh đang làm cái gì vậy. Nhưng Gordon nhanh trí tiếp lời:
“Winston vẫn còn nhỏ, và miễn là em ấy không gây ra rắc rối gì thì có sao đâu ạ? Không phải bây giờ thì còn khi nào em ấy mới được chơi nữa chứ? Phải không, Winston?”
Sau đó anh ta còn nở một nụ cười với em út. Jason chỉ biết câm nín trước sự khôn khéo của người anh hoàn hảo. Người mẹ dường như hài lòng với thái độ của người con cả, thu lại ánh mắt sắc bén và nghiêm nghị nói thêm:
“Winston tự biết lo liệu mọi việc của mình. Các con cũng nên làm như vậy đi. Đặc biệt là Jason, con càng phải như vậy.”
“Thưa mẹ.”
Jason gọi bà với vẻ oan ức nhưng không còn gì để nói. Bỏ mặc cậu với cái miệng bĩu ra, bữa ăn tiếp tục. Cô con gái cả Catherine, người đang lén quan sát bầu không khí, lên tiếng:
“Nhưng hôm nay bố về muộn quá ạ? Chắc bố bận việc lắm ạ?”
Harold không phải là một người cha chu đáo, nhưng ông không bỏ qua những nghĩa vụ mà mình phải làm. Một trong số đó là bữa ăn, ông cố gắng ăn sáng và tối cùng gia đình dù bận đến đâu. Việc ông vắng mặt hiếm hoi này trở thành chủ đề bàn tán khiến biểu cảm của người mẹ đột nhiên trở nên lạnh lùng.
“Hôm nay bố nói sẽ ăn tối ở biệt thự phụ.”
“À…”
Catherine thở dài có vẻ bối rối, Gordon và Jason cũng liếc nhìn mẹ. Jason thầm nghĩ thời điểm mình đứng lên phản đối mẹ hôm nay thật là tệ hại.
Biệt thự phụ sao?
Chỉ có Winston là không hiểu ý nghĩa của nó. Bầu không khí trên bàn ăn trở nên nặng nề như thể mọi người đều biết điều gì đó, nhưng điều duy nhất Winston biết là Yujin đang ở đó.
“Có vấn đề gì ở biệt thự phụ ạ?”
Câu hỏi của Winston đột nhiên thu hút mọi ánh nhìn về phía anh. Đây cũng là một phản ứng bất thường. Người mẹ mỉm cười như thường lệ và mở lời với Winston, người đang cau mày chờ đợi câu trả lời:
“Đây không phải là việc con cần phải lo lắng đâu.”
Đó là dấu chấm hết. Mọi người đều quay đi và tiếp tục ăn. Anh tò mò, nhưng không khí không cho phép anh hỏi thêm. Winston bất đắc dĩ phải dừng câu hỏi.
Ngày mai hỏi cũng được.
Nếu là Yujin thì cậu ấy sẽ trả lời. Nghĩ vậy, anh cảm thấy bồn chồn không chịu được. Anh muốn nhìn thấy mặt cậu ấy ngay lập tức. Winston ăn xong bữa tối mà không nhận ra mình đang ăn gì.
Khi màn đêm buông xuống, xung quanh trở nên tĩnh lặng. Đây là lần đầu tiên anh ra ngoài vào giờ này. Vượt qua khu vườn một cách thận trọng, chỉ có tiếng lá cây xào xạc thỉnh thoảng và tiếng cú mèo rợn người, anh đến chuồng ngựa, và đúng như dự đoán, không có ai xung quanh. Winston nhìn quanh và bước vào bên trong.
“Lancelot, Lancelot.”
Anh gọi khẽ, và con ngựa nhanh chóng phản ứng. Winston tiến đến con ngựa yêu quý của mình và vuốt ve mũi nó một cách trìu mến.
“Ngươi vẫn chưa ngủ sao? Ngươi có thể chở ta đi một lát không?”
Con ngựa dường như hiểu, gật đầu lên xuống rồi đá chân trước xuống đất vài lần. Winston cẩn thận dắt Lancelot ra ngoài, tự mình đeo yên cương rồi leo lên lưng ngựa. Chiều cao vượt trội so với bạn bè cùng trang lứa rất hữu ích trong những lúc như thế này. Anh lặng lẽ đi bộ, và ngay khi cảm thấy an toàn, anh lập tức phi ngựa về phía biệt thự phụ. Lancelot như thể đã chờ đợi, xé gió lao đi.
Cảm giác thật kỳ lạ khi chạy trên con đường mà anh luôn đi vào ban ngày vào giờ khuya như thế này. Nhưng khi nghĩ đến việc sắp gặp Yujin, tim anh lại rộn ràng không chịu được. Sắp được gặp Yujin rồi. Sắp được gặp Yujin rồi đây.
Mình muốn gặp cậu ấy quá.
Trong đầu anh chỉ còn lại khuôn mặt của Yujin. Anh không hề nghĩ đến việc mình sẽ bị phát hiện trốn ra ngoài vào ban đêm hay bị quở trách. Điều quan trọng là bây giờ anh đang đi gặp Yujin.
Yujin, đợi mình nhé. Mình đến ngay đây.
Sau khi chạy hết tốc lực và cuối cùng cũng đến trước biệt thự phụ, Winston thở dốc, vai run lên. Anh đã lo lắng rằng cậu ấy có thể đã ngủ rồi, nhưng khi nhìn thấy đèn trong phòng ngủ trên tầng hai sáng, khuôn mặt Winston ngay lập tức rạng rỡ. Vội vàng xuống ngựa và chạy đến biệt thự phụ, anh lập tức gõ cửa và hét lên:
“Yujin, là mình đây! Winston đây! Mình đến rồi, mở cửa cho mình đi! Yujin!”
Trong nỗi mong mỏi, giọng anh tự động lớn hơn. Anh không quan tâm dù có hét lớn đến đâu. Vì ở đây không có ai sống ngoài Yujin cả.Đúng như dự đoán, không lâu sau, anh nghe thấy tiếng bước chân từ bên trong, và cánh cửa mở ra.
“Winston!”
Khuôn mặt Yujin ngước nhìn anh với đôi mắt mở to khiến khóe miệng Winston tự động cong lên. Có lẽ cậu ấy đã chuẩn bị đi ngủ, Yujin mặc bộ đồ ngủ tay ngắn và quần short làm bằng vải mỏng. Sao cậu ấy có thể đáng yêu đến vậy? Nhìn Winston nở một nụ cười rạng rỡ, Yujin bối rối hỏi:
“Có chuyện gì vậy? Sao giờ này còn đến đây?”
Khi thực sự định trả lời, anh lại không thốt nên lời. Ngay khi nhìn thấy khuôn mặt Yujin, anh đã quên hết lý do mình đến đây. Không, mọi thứ đều trở nên tầm thường, dường như không cần phải nói. Thật ra thì có gì quan trọng cơ chứ? Bây giờ Yujin đang ở ngay trước mắt anh, Winston hiếm khi lúng túng mở lời:
“À, mình nghe nói bố đến đây.”
“Ừ, ừm. Nhưng vừa về rồi. Có phải cậu đến tìm ông Campbell không?”
Yujin thận trọng hỏi. Nhưng Winston đã biết rằng ông ấy không ở đây. Đương nhiên rồi. Anh đã xác nhận rằng bố đã trở lại khu nhà chính rồi mới đến đây mà.
“Không, không phải vậy.”
Winston hít một hơi thật sâu rồi thở ra, thú nhận như thể đang thổ lộ một mối uẩn kết sâu trong lòng:
“Mình đến vì mình muốn gặp cậu.”
“Gì cơ?”
Quá đỗi ngạc nhiên, mắt Yujin càng mở to hơn. Winston cảm thấy ngực mình trào dâng và một lần nữa thổ lộ:
“Mình đến vì mình quá muốn gặp cậu. Mình không thể chịu được.”
Yujin chỉ im lặng nhìn anh, nhưng Winston không đợi câu trả lời và thúc giục cậu:
“Còn cậu thì sao?”
Không cho cậu ấy có cơ hội lên tiếng, Winston tiếp tục hỏi:
“Cậu không muốn gặp mình sao? Mình thì, mình muốn gặp cậu mỗi ngày, không, mỗi khoảnh khắc.”
Trước lời thú nhận nhiệt tình, khuôn mặt Yujin nhanh chóng ửng hồng. Winston không thể chịu được việc cậu ấy bối rối đến mức không biết phải làm gì, ngay cả dáng vẻ đó cũng quá đáng yêu. Cứ thế này thì tim anh sẽ nổ tung mất.
“Vậy mình về đây.”
“Ơ?”
Nhìn thấy chàng trai đột nhiên lùi lại, Yujin lại giật mình. Winston lùi lại một bước nữa và nói.
“Chỉ là, mình đến vì mình muốn nhìn thấy cậu. Vậy là đủ rồi.”
Sự xấu hổ muộn màng dâng lên. Winston cảm thấy nhiệt độ trên mặt mình đang nóng bừng lên, anh dùng tay che mặt và vội vã quay đi, nhưng đột nhiên Yujin đuổi theo và nắm lấy áo anh.
“Chờ đã, Winston!”
Winston suýt chút nữa thì ngã, khi anh quay lại, anh nhìn thấy Yujin đang nắm lấy anh. Cậu ấy đứng đối diện Winston bằng đôi chân trần và mở lời bằng giọng run rẩy:
“Tớ, tớ cũng…… tớ cũng, muốn gặp cậu.”
Mắt Winston từ từ mở to. Yujin không thể kìm nén sự xấu hổ, che mặt bằng cả hai tay và lẩm bẩm:
“Tớ cũng chỉ nghĩ đến cậu mỗi ngày. Tớ luôn muốn gặp cậu.”
Ôi, Yujin.
Winston nghẹn lời trước tấm chân tình mà cậu ấy cố gắng thốt ra. Bàn tay nắm lấy cánh tay Yujin run lên. Anh nhẹ nhàng kéo cậu ấy lại, và anh nhìn thấy khuôn mặt Yujin đỏ bừng như anh. Winston không thể rời mắt khỏi cậu ấy, anh nắm chặt cả hai tay cậu. Khuôn mặt Winston lấp đầy đôi mắt to tròn của Yujin.
Chụt.
Một âm thanh nhỏ vang lên khi đôi môi chạm vào nhau. Cả hai đều nhắm chặt mắt lại. Một cơn gió nhẹ nhàng như đôi môi chạm nhau lướt qua giữa họ.