Angela co rúm người dưới gầm giường, nín thở. Bé có thể nhìn thấy đôi giày bóng loáng của người đàn ông qua khe hẹp. Winston tiếp tục nói trong khi cởi từng món quần áo bên cạnh ghế sofa.
“Cậu nghe thấy rồi mà? Hay là tai cậu bị làm sao mà tôi không biết?”
“Tai tôi vẫn ổn, cũng như tinh thần của tôi vẫn ổn.”
Angela giật mình trước giọng nói sắc bén mà cậu chưa từng nghe thấy của cậu. Con bé ôm trái tim đang đập thình thịch, vểnh tai lắng nghe, Yujin tiếp lời trên giường.
“Chắc là đầu anh bị làm sao đó, hay tại pheromone khiến mọi người mất trí hết rồi? Cái tính cách đó.”
Pheromone? Tính cách? Họ đang nói về cái gì vậy.
Con bé đã được Yujin giải thích sơ qua, nhưng nó không thể hiểu được những gì đang nói bây giờ. Angela đưa tay che miệng và lặng lẽ lắng nghe.
“Tôi chỉ lo lắng thôi mà.”
Giọng Winston có chút ý cười, nhưng ngay cả Angela cũng biết rằng anh không hề vui vẻ. Mùi hương ngọt ngào càng trở nên nồng nặc hơn, Angela nhanh chóng sợ hãi.
“Nói rõ ràng ra đi.”
Yujin lại nói với giọng điệu cứng nhắc. Tiếng Winston vọng đến tai Angela, cô bé đang run rẩy dưới gầm giường.
“Tôi có ý là cậu không cần phải tiêu tiền gấp đến mức ngã quỵ như vậy. Nội dung di chúc chắc cậu còn nhớ rõ chứ?”
Cậu phát điên vì tiền rồi. Winston đang nói như vậy. Yujin không còn cảm thấy anh ta đáng để mình đối phó nữa và rời khỏi giường.
“Nếu anh muốn nói gì thì cứ tùy ý nói một mình đi. Tôi đi đây.”
Ngay lập tức, Winston nắm lấy cánh tay cậu.
“Cậu định đi đâu?”
“Ở đây thì có gì tốt cho tôi chứ?”
Yujin chuyển ánh mắt từ bàn tay bị giữ sang khuôn mặt Winston và nói.
“Đừng lo, tôi sẽ ngủ ở phòng này. Bên cạnh anh.”
Cậu cố tình nói thêm những lời đó rồi định đi ra, nhưng Winston không buông tay.
“Buông ra!”
Yujin thô bạo hét lên và cố gắng hất tay anh ra, nhưng tất nhiên là không có tác dụng gì. Không kìm nén được cơn giận, cậu nghiến răng và nói.
“Không thấy Angie đâu à, con bé đang ngủ cùng tôi đấy. Tôi phải xác nhận xem con bé có ở trong phòng không, buông ra!”
Cậu cảm thấy bực bội. Yujin cũng đâu có thấp bé gì, nhưng sao người đàn ông này lại cao lớn đến vậy chứ. Mỗi khi bị áp đảo về thể chất, cậu lại cảm thấy thất vọng và oán hận. Cậu chỉ có thể hét lên mà thôi.
“Tôi đã bảo buông ra rồi mà, anh không buông tay ra ngay được à? Tôi bảo buông tay ra!”
Winston im lặng nhìn xuống khuôn mặt Yujin đang gào thét và vặn vẹo cánh tay, rồi đột nhiên anh buông tay ra. Yujin loạng choạng lùi lại, nhìn Winston chằm chằm một lần nữa rồi quay người và rời khỏi phòng.
Bố ơi!
Angela nhìn thấy bàn chân đang quay đi, vội vàng bò ra khỏi gầm giường và thò đầu ra ngoài. Cách duy nhất để trấn an bé và để bản thân thoát khỏi đây là giữ cậu lại.
Bố ơi, con ở đây!
Bé vươn tay ra với trái tim đau khổ, nhưng cánh cửa đóng sầm lại ngay lúc đó. Angela hoảng hốt dừng lại với nửa người đưa ra khỏi giường. Angela, người đã hoàn toàn đóng băng, chỉ còn trái tim đập thình thịch, chậm rãi quay đầu lại. Bé có cảm giác như cổ sẽ kêu lách tách, lách tách mỗi khi cử động.
Điều đầu tiên bé nhìn thấy là đôi giày vừa nãy. Bé từ từ ngước mắt lên từ đôi giày trông to bằng đầu của Angela và nhìn thấy đôi chân dài. Dài đến mức phải mất một lúc lâu bé mới nhìn thấy eo của anh. Angela đã phải vặn cổ hết sức có thể để có thể chạm tới đầu trên cái cơ thể to lớn và tấm lưng rộng không thể so sánh với bố cô bé, nhưng gần như là không thể. Mãi đến khi bé chống tay xuống sàn và nâng thân trên lên, bé mới tìm thấy cái đầu ở tận cùng kia. Nhưng ngay cả như vậy bé cũng chỉ nhìn thấy một phần thôi.
Cơ thể của người đàn ông nhìn từ dưới lên thực sự rất to lớn. Có lẽ anh ta sắp chạm tới trần nhà rồi? Angela càng trở nên sợ hãi hơn khi có cảm giác như đang nhìn thấy một người khổng lồ trong câu chuyện cổ tích mà bố cô bé đã kể cho . Con bé hoàn toàn sợ hãi khi nhớ đến câu chuyện cổ tích về người khổng lồ ăn thịt trẻ con.
M, mình phải trốn thôi.
Angela di chuyển cơ thể một cách êm ái nhất có thể để không bị anh ta nhìn thấy. Winston vẫn chưa nhận ra sự tồn tại của đứa trẻ. Angela tiếp tục liếc nhìn và bò trên sàn trong khi anh chậm rãi cởi cà vạt và cởi cúc áo sơ mi trong tư thế quay lưng lại. Chỉ một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa thôi.
Trong khi cố gắng nuốt tiếng ồn và bò như một con sâu bướm.
Đột nhiên, bé cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ. Angela dừng lại, đứng im như tượng rồi từ từ quay đầu lại. Và đứa trẻ đã bắt gặp ánh mắt màu tím đang nhìn xuống mình.
“Aa, hiiiiaaaak!”
Winston cau mày nhìn xuống phản ứng của Angela, cô bé hét lên kinh hãi như thể sắp lên cơn động kinh. Anh thắc mắc không biết đứa trẻ này từ đâu ra, nhưng đây không phải là tình huống để hỏi những chuyện như vậy. Đôi mắt to tròn của đứa trẻ nhanh chóng ngấn lệ, và toàn thân run rẩy. Ngay cả Winston cũng không cảm thấy vui vẻ gì khi nhìn thấy một đứa trẻ sợ hãi, nghiến răng cầm cập.
“Con….”
Anh vừa mới mở miệng định hỏi từ bao giờ, tại sao, vì sao con bé lại ở đây thì. Angela, người vẫn chỉ run rẩy cho đến lúc đó, đột nhiên hét lên.
“Bố không đi ô tô được mà!”
Winston khựng lại trước tiếng hét bất ngờ. Đứa trẻ hét lên trong nước mắt, dù khuôn mặt đã tái mét vì sợ hãi và toàn thân run rẩy.
“Là do bố cố gắng đi ra ngoài để mua quần áo cho con! Vì vậy mà bố mới bị đau và nằm bẹp ở đó!”
Winston câm lặng khi thấy đứa trẻ bật khóc. Anh không có kinh nghiệm nuôi dạy trẻ con, và càng không biết phải làm gì với một đứa trẻ đang khóc. Anh bất lực vuốt ngược mái tóc không hề rối và mở lời.
“Bình tĩnh nào, rốt cuộc là con đang nói gì vậy…”
“Không được nói xấu bố! Bác là người xấu! Bác là người xấu!”
Đứa trẻ khóc lớn hơn mà không cho Winston có cơ hội nói gì thêm. Anh cảm thấy nghẹn họng và khó chịu, vừa vươn tay về phía đứa trẻ thì. Cánh cửa đột nhiên mở toang không cần gõ cửa và Yujin hốt hoảng chạy vào.
“Angie lại biến mất…… Angie!”
“Bố ơi!”
Yujin kinh ngạc hét lên khi nhìn thấy con gái mình đang nằm sấp trên sàn khóc lóc. Angela khóc lóc đến nỗi nước mũi và nước miếng dính bết khắp mặt, nhưng khi nhìn thấy bố, người bảo vệ duy nhất của nó và luôn đứng về phía nó, nó bắt đầu khóc nức nở vì an tâm.
“Ưaaaa, bố ơi! Ứaaaa!”
“Sao lại thế này! Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Mũi tên giận dữ của Yujin hướng về Winston trong khi vội vã ôm đứa trẻ vào lòng. Winston đã quan sát họ cho đến lúc đó, dang rộng hai tay và lên tiếng vô tội, nhưng điều đó không có tác dụng với Angela.
“Bác là người xấu! Con sẽ ghét bác đến chết!”
“Angie, con đang nói gì vậy!”
Yujin hoảng hốt và vội vàng ôm đứa trẻ chạy ra khỏi phòng. Angela vẫn nắm chặt tay và tiếp tục hét lên với Winston “Con ghét bác! Người xấu! Kẻ ác! Con nhất định sẽ nhớ đấy!” trong khi được Yujin ôm đi. Đứa trẻ nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt, nhưng giọng nói oán hận vẫn tiếp tục vang vọng. Winston đứng im tại chỗ và chỉ lắng nghe tiếng vọng đang dần xa. Tiếng hét của đứa trẻ chỉ biến mất sau khi cánh cửa phòng bên cạnh đóng sầm lại. Trong sự tĩnh lặng, Winston chỉ còn lại một mình và nhìn về hướng mà đứa trẻ và Yujin đã biến mất.
“Không được nói những lời như vậy!”
Yujin hốt hoảng chạy vào phòng Angela, đóng cửa sau lưng và nhanh chóng nhắc nhở. Nhưng, con bé lại sắp khóc đến nơi . khi nhìn vào khuôn mặt của con gái mình, Yujin nhanh chóng yếu lòng và Angela nức nở nói.
“Bác ấy, nói xấu bố. Con ghét, con ghét bác Campbell. Khi lớn lên, con nhất định sẽ, báo, báo thù.”
“Không được nói những lời như vậy mà.”
Yujin bối rối không biết phải làm gì nên vội vàng đặt đứa trẻ xuống giường. Angela vẫn ở trong phòng. Con bé chắc chắn đã nghe thấy cuộc trò chuyện của cả hai. Không còn lý do nào khác để giải thích cho phản ứng này.
“Angie.”
Yujin thở dài, nhìn vào mắt con bé và mở lời.
“Bác Campbell đã làm vậy vì bác ấy không hiểu rõ tình hình thôi mà. Nếu bố nói chuyện với bác ấy thì bác ấy sẽ xin lỗi, đừng ghét bác ấy quá, nhé? Lúc nãy quần áo đẹp đều là bác Campbell mua cho con đấy.”
“Con không mặc, con không cần.”
“Angie.”
Con bé có vẻ đã rất buồn. Yujin chìm vào tuyệt vọng và chỉ ôm con bé. Phải làm sao đây. Bé đã nhìn thấy Winston cãi vã với cậu, cậu không còn gì để nói cả.
Lẽ ra cậu đã định nói cho con bé biết Winston là Papa của con bé khi con bé lớn hơn.
Winston dù sao thì sau khi chia tay với Yujin cũng sẽ gặp một đối tượng “phù hợp” khác và kết hôn chính thức thôi. Anh ấy cũng sẽ có con, và sẽ không sao cả nếu anh ấy không biết đến sự tồn tại của Angie.
Nhưng Angie chỉ có một Papa duy nhất. Trước mắt con bé còn nhỏ và có lẽ cậu sẽ bị tước quyền nuôi con, vì vậy cậu định đợi cho đến khi con bé lớn hơn và cậu cảm thấy an tâm rồi mới nói.
Nhưng nếu con bé biết sự thật bây giờ, khi đã bị tổn thương đến vậy, cú sốc sẽ là rất lớn. Thà rằng con bé không biết suốt đời còn hơn. Yujin cố gắng kìm nén tiếng thở dài đang trào ra và suy nghĩ cẩn thận. Trong vòng tay cậu, đứa trẻ tiếp tục khóc và không ngừng nói những lời oán hận Winston.