Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
#75
"Tôi á? Tại sao?"
Nghe Yujin hỏi với vẻ bối rối, Georgina mắt sáng lên và đột ngột ghé sát mặt vào cậu. Bất ngờ, Yujin vô thức lùi lại, cô nàng liền hít một hơi thật sâu và tuôn ra một tràng thán phục nhiệt liệt.
"Trời đất ơi! Lần đầu tôi thấy một omega xinh đẹp như anh đó. Omega nào cũng có ngoại hình đẹp cả, nhưng tôi chưa thấy ai xinh đẹp bằng Yujin hết. Tôi thích anh rồi đó, anh thật tuyệt vời."
"Tôi, tôi..."
Bị khen ngợi dồn dập trước mặt, Yujin không biết phải làm gì, lắp bắp nói. "Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Cậu phải có phản ứng gì đó mới được, nhưng cậu không nghĩ ra được phải làm thế nào. Đây là lần đầu tiên cậu gặp phải chuyện này, hơn nữa đối phương lại là người nhà Campbell, nên cậu chỉ biết ngơ ngác. Vẫn chưa hoàn hồn, Yujin ngập ngừng rồi khó khăn mở miệng.
"Cảm ơn, cảm ơn vì đã khen... Cô nói muốn gặp tôi, có chuyện gì sao...?"
Cậu vừa ngập ngừng hỏi thì Georgina chỉ mỉm cười bí hiểm thay cho câu trả lời. Cô nàng chỉ cười đáp lại một cách mơ hồ, rồi Georgina nói bằng một giọng vui vẻ.
"Sau này chúng ta gặp nhau thường xuyên nhé. Tôi đã muốn làm bạn với anh từ trước rồi đó."
"Với tôi á? Tại sao?"
Nghe cậu lại ngạc nhiên hỏi, cô nàng lại đáp như một lẽ đương nhiên.
"Thì giờ chúng ta là người một nhà rồi, chẳng phải sao?"
Yujin giật mình ngạc nhiên trước từ ngữ bất ngờ đó. Người nhà Campbell lại gọi cậu là người một nhà, đó là chuyện cậu không thể tưởng tượng nổi. "Mình nghe có đúng không vậy?" Cậu chỉ biết ngơ ngác nhìn cô nàng, thì lúc đó Georgina dường như đã nhận ra bầu không khí và khựng lại, dò xét nhìn cậu rồi cẩn thận hỏi.
"Xin lỗi nhé, tôi có hơi vô lễ quá không? Tại tôi phấn khích quá thôi."
Gương mặt cô nàng hơi ửng hồng, ai nhìn vào cũng thấy đó đúng là một cô nhóc mười mấy tuổi chưa trải sự đời. Cậu vẫn còn hơi ngơ ngác, nhưng nếu nghĩ đó là một đứa trẻ ở độ tuổi đó thì cũng không có gì là không thể chấp nhận được. Yujin thả lỏng cảnh giác phần nào và gượng gạo cười.
"Không sao đâu, tôi chỉ hơi ngạc nhiên thôi..."
"Vậy, vậy tôi đến chơi có được không ạ?"
"Đến chơi á?"
Cô nàng lại khiến Yujin ngạc nhiên thêm lần nữa. "Có hơi nhanh quá không vậy?", cậu nghĩ thầm, nhưng Georgina lại rất chân thành.
"Tôi còn chưa được nhìn mặt Angela nữa mà. Hôm nay tôi đã rất mong chờ đó. Làm ơn đi, tôi muốn làm bạn với anh mà."
Cô nàng chắp hai tay lại như đang cầu nguyện và làm một vẻ mặt tha thiết. Cứ như thể cậu đang nhìn thấy vẻ mặt của Angela khi con bé nhờ vả cậu vậy, nên cậu không thể từ chối được. Yujin ngập ngừng rồi mở miệng.
"Để tôi hỏi Winston xem sao, nếu anh ta bảo được thì..."
"Vậy nếu Winston cho phép thì là được đúng không ạ? Đúng không ạ?"
Georgina hỏi với giọng cao hơn một tông. Yujin suy nghĩ một lát rồi gật đầu.
"Nếu anh ta cho phép..."
Chưa nói hết câu thì Georgina đã vui mừng thấy rõ, vỗ hai tay vào nhau và vỗ tay nhanh chóng.
"Cảm ơn anh! Vậy ngày mai thì sao ạ?"
"Ngày mai luôn á?"
"À, có hơi mệt không nhỉ. Vậy ngày kia?"
Cậu đã đánh giá thấp năng lượng và sự xông xáo tràn trề của một đứa trẻ mười mấy tuổi. Thấy Yujin tròn mắt ngạc nhiên, Georgina dường như lùi một bước, nhưng phương án thay thế mà cô nàng đưa ra cũng không khác gì mấy so với trước đó. Thấy Yujin đang khó xử, Georgina chắp hai tay lại như đang cầu nguyện.
"Tôi muốn gặp Angela lắm luôn đó. Không được sao ạ? Tôi chỉ đến uống trà rồi về thôi cũng được mà."
Cô nàng trông rất chân thành. "Hay là cô nàng có ý đồ gì khác?", Yujin muộn màng cảm thấy bất an, nhưng trước mắt thì không có điểm nào đáng nghi cả.
"Thật ra mình có gì để người ta lợi dụng đâu mà..."
Cậu nhớ lại với tâm trạng chua xót. Dù sao thì mình cũng chẳng có việc gì làm, chắc là cũng không sao đâu. Nếu Angela có thêm một người bạn chơi mới thì cũng tốt.
"Được thôi, vậy thì ngày mai..."
"Woaaaa!"
Chưa kịp nói hết câu thì Georgina đã giơ hai tay lên trời và hét lớn. Cô nàng có vẻ vui mừng quá mức, khiến cậu cảm thấy hơi ngại. Cậu vội vàng đưa ra điều kiện.
"Chỉ khi Winston cho phép thôi nhé. Nếu anh ta bảo không được thì..."
"Tôi biết rồi, đừng lo ạ. Tôi hiểu hết mà."
Georgina, người đã hào hứng nắm lấy hai tay của Yujin, nở một nụ cười ám muội.
"Nhưng tôi nghĩ nếu Yujin nhờ vả thì chắc chắn Winston sẽ đồng ý thôi."
"Hả?"
Định hỏi cô nàng đang nói cái gì, thì đúng lúc đó cậu cảm thấy có người đang đến gần và quay đầu lại, cậu thấy một người phụ nữ lạ mặt đang đứng nhìn họ.
"Tôi..."
Cô ta mở miệng với khuôn mặt trắng bệch không chút máu.
"Đến giờ phải về rồi. Gordon đang tìm em đó, Georgina..."
Giọng nói cô ta nhỏ dần như tiếng thì thầm, không có chút sức lực nào. Yujin khựng lại khi nghe thấy cái tên phát ra từ miệng cô ta, nhưng Georgina không hề bận tâm, vừa nhìn cả hai người vừa nói.
"Mọi người chào hỏi nhau chưa ạ? Đây là Yujin, bạn đời của Winston. Yujin, đây là Charlotte. Vợ của Gordon."
Sau khi giới thiệu qua loa, Georgina lại mở miệng với một khuôn mặt tràn đầy sức sống.
"Ngày mai tôi định đi uống trà với Yujin đó. Tôi đi cùng Charlotte được không ạ?"
"Gì cơ?"
"Dạ?"
Yujin và Charlotte đồng thanh lên tiếng. Nhưng Georgina vẫn thản nhiên nói tiếp.
"Tôi vẫn chưa có bằng lái xe mà. Tôi muốn Charlotte chở tôi đi. Mọi người cùng nhau uống trà và làm quen thì cũng tốt mà, đúng không ạ?"
Cậu hoàn toàn không thể chống lại sự xông xáo của một đứa trẻ mười mấy tuổi. Nhìn sang Charlotte với vẻ khó xử, cô ta cũng đang mang một vẻ mặt bối rối.
"Ờ thì, vậy để tôi nói chuyện với tài xế riêng rồi..."
Charlotte vừa lẩm bẩm bằng một giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu thì Georgina đã nhíu mày và đáp lại.
"Tôi không thích đâu, vậy thì tôi sẽ nói thẳng với Lady Catherine đó."
"Nếu là bà ấy thì chắc chắn sẽ phản đối rồi."
Yujin nhớ lại với một tâm trạng chua xót. Bà ấy chắc chắn sẽ không bao giờ cho phép một đứa con gái khuê các giao du với một đứa trẻ mồ côi hèn mọn không rõ nguồn gốc.
Nhưng dù vậy, cậu vẫn không thể hiểu lý do tại sao Georgina lại cố gắng làm thân với Yujin như vậy. "Chẳng lẽ chỉ là một kiểu nổi loạn của tuổi mới lớn thôi sao?"
"Cô nàng có vẻ không phải là người xấu..."
Charlotte bối rối chớp mắt rồi khe khẽ mở miệng.
"Thôi mình đi đi, Georgina. Gordon đang đợi đó... tôi xin phép đi trước nhé, Yujin. Bữa tiệc thật tuyệt vời."
"Cảm ơn. Lái xe cẩn thận nhé. Tạm biệt, Georgina."
Yujin cũng đọc theo những câu thoại khuôn mẫu cho Charlotte đang nói những lời chào hỏi theo khuôn mẫu bằng một giọng vẫn nhỏ như tiếng muỗi kêu. Georgina miễn cưỡng dọn dẹp mọi thứ rồi vội vã lên tiếng.
"Tôi sẽ gọi điện thoại cho anh vào sáng mai nhé. Vậy ngày mai gặp lại ạ!"
Yujin gượng gạo cười và vẫy tay đáp lại cô nàng đang vẫy tay trong lúc quay người đi cùng Charlotte.
"Cô ta chắc là vẫn nhớ đến chuyện phải được Winston cho phép..." Yujin khẽ hạ tay xuống, nhưng giờ cậu không thể xác nhận với cô nàng được nữa rồi. Chẳng mấy chốc hai người đã biến mất khỏi tầm mắt và cậu lại bị bỏ lại một mình.
———————
"Woaa, đỉnh quá đi! Điên mất thôi!"
"Georgina!"
Vừa ở một mình, Georgina đã hét toáng lên, khiến Charlotte giật mình ngăn cản.
"Cô nói gì vậy? Không được dùng những từ ngữ đó đâu."
"Dạ dạ, tôi sẽ cẩn thận ạ. Tôi sẽ nói một cách tao nhã ạ. Ôi ôi, thật không thể tin được. Anh ấy thật là một người tuyệt vời."
Georgina đã diễn như thể đang đóng kịch và đọc thoại bằng cách nhấc các ngón tay lên, nhanh chóng thay đổi thái độ và nói tiếp.
"Không phải là một mỹ nhân tuyệt trần sao ạ? Lần đầu tôi thấy một người đẹp như vậy đó. Nếu là như vậy thì bảo sao Winston không si mê cho được."
"Chuyện đó tốt hơn là không nên nhắc đến..."
Charlotte vẫn dùng một giọng yếu ớt nhắc nhở. Georgina lần này cũng hời hợt đáp "dạ dạ, dạ dạ" rồi đi theo cô nàng ra cửa. Nhìn thấy bóng dáng của Gordon đang đứng ở đằng xa, Georgina khẽ tựa vào Charlotte và thì thầm.
"Ngày mai cô phải đi mua sắm với tôi đó, biết chưa? Tôi sẽ nói với Gordon, cô chỉ cần hùa theo là được."
"Georgina, tôi..."
"Chú ơi!"
Charlotte còn chưa nói hết câu thì Georgina đã không để ý đến mà gọi lớn tên Gordon và chạy vụt đi. Charlotte bị bỏ lại thở dài với vẻ mặt lo lắng.
"Không biết con bé đó có gì mà vui đến vậy nữa."
"Sao còn lề mề thế? Chậm chạp quá đi."
Gordon đang mở cửa xe ở hàng ghế sau đợi, vừa nhìn người vợ đang tiến lại gần vừa dùng những lời lẽ thô tục để trách mắng cô ta. Charlotte cảm thấy đau đầu và khẽ xin lỗi "em xin lỗi ạ". Georgina, người vừa nhìn hai người bọn họ, vội vàng chen vào và khoác tay Gordon.
"Chú ơi, vậy ngày mai được chứ ạ? Cho cháu đi mua sắm với dì."
"Nhà cháu cũng có tài xế riêng mà."
"Mẹ Catherine sẽ cằn nhằn đó ạaaa."
Georgina giả vờ mè nheo với chú mình một cách vô cớ. Gordon bật cười rồi gật đầu nói "ừ, biết rồi".
"Ngày mai đưa con bé này đến trung tâm thương mại đi."
Nói một cách cộc lốc rồi bước vào xe ngồi trước, Georgina vừa an ủi vừa khẽ nắm lấy tay Charlotte rồi bỏ ra và ngồi vào ghế phụ. Charlotte khẽ thở dài rồi lên xe, tài xế đóng cửa lại và ngay sau đó chiếc xe lăn bánh.
———-
Tui nhức đầu với cái xưng hô trong gia tộc này quá. Nên là những người có huyết thống Campbell sẽ xưng hô đúng ha . Kiểu như chú - cháu, mẹ -con. Còn Yujin và Charlotte thì là vợ của con trai gia đình Campbell, nên ko vướng vào mớ xưng hô rắc rối nhé, như là Georgina xưng cô-tôi với Charlotte