Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Đột nhiên anh ta thở dài thành tiếng rồi bực bội vuốt tóc ra sau. Rõ ràng là anh ta đang khó chịu. Có lẽ anh ta đang bực mình khi nhìn thấy một Omega hưng phấn một cách rẻ tiền chăng?
"Cứ nằm yên đó đi."
Tôi định che giấu cơ thể mình muộn màng, thì đột nhiên Asgaile ra lệnh cho tôi. Tôi cứng đờ tại chỗ, và tiếng gõ cửa lại vang lên, và ngay lập tức Asgaile hét lên.
"Ta biết rồi nên hãy đợi đi."
Tôi cũng giật mình rụt người lại trước tiếng hét của anh ta. Asgaile nhìn xuống tôi rồi nắm lấy dương vật của mình. Nó phồng to hơn lúc nãy. Nhìn thấy dương vật đang cương cứng rõ ràng, trái tim tôi lại bắt đầu đập điên cuồng. Nhưng đó là một cảm giác khác với nỗi sợ hãi. Asgaile mở miệng và ra lệnh.
"Nâng đầu gối lên và banh rộng hơn nữa."
Trong giọng nói lạnh lùng như thường lệ, có một chút hơi thở gấp gáp hòa lẫn. Tôi lúng túng làm theo lời anh ta nói và nâng từng đầu gối lên. Ánh mắt của Asgaile vẫn dán chặt vào giữa hai chân tôi. Bàn tay đang nắm lấy dương vật dựng đứng gồng lên. Trong khi vuốt ve dương vật, ánh mắt của anh ta vẫn dán chặt vào giữa hai chân tôi.
Asgaile đang.
Tôi cũng thở gấp gáp và mở hai đầu gối run rẩy.
Anh ta đang hưng phấn khi nhìn tôi.
"Banh rộng hơn nữa."
Asgaile lại ra lệnh. Theo giọng nói có phần khàn khàn, tôi banh rộng hai chân ra và cho anh ta xem.
"Rộng hơn nữa."
Một chất dịch trong suốt đọng lại trên đầu dương vật của anh ta.. Nghe thấy tiếng Asgaile nuốt khan khi tôi cong người và nhấc hông lên để chỗ kín đáng xấu hổ của tôi lộ ra rõ hơn trước mắt anh ta.
"...Tốt."
Anh ta thì thầm với giọng trầm lắng.
"Cứ như vậy."
Tôi nhìn thấy khuôn mặt của Asgaile phía sau hai đầu gối đang dang rộng. Biểu cảm của anh ta vẫn lạnh lùng như thường lệ, nhưng không thể che giấu được hơi thở gấp gáp đang thoát ra từ đôi môi hé mở hay đôi má ửng hồng nhạt, và anh ta dường như cũng không có ý định che giấu những điều đó. Bàn tay nắm lấy dương vật của chính mình đang di chuyển nhanh hơn, nhưng ánh mắt dai dẳng của anh ta chỉ dừng lại ở lỗ huyệt của tôi.
Dương vật đã hưng phấn tột độ phồng lên đến mức vừa vặn trong bàn tay to lớn của anh ta. Chất lỏng trong suốt nhỏ giọt chảy xuống cột trụ, và Asgaile thô bạo xoa xát cột trụ đang ướt đẫm. Các mạch máu phồng lên có thể nhìn thấy rõ ràng bằng mắt thường. Anh ta dường như sắp xuất tinh.
Tôi không biết mình lấy dũng khí từ đâu, hoặc có lẽ đúng như lời anh ta nói, đó là bản năng của một Omega dâm đãng, tôi đặt tay lên hông thay vì nắm lấy kheo chân. Và tôi dùng các đầu ngón tay ấn vào và banh rộng những nếp nhăn đang co giật để Asgaile có thể nhìn rõ hơn. Và đồng thời, chất nhờn đã đọng lại trong bụng tôi trào ra như chờ đợi và chảy xuống dọc theo cột sống, đọng lại trên sàn.
"...Hà."
Khoảnh khắc đó, một tiếng rên rỉ hòa lẫn với tiếng thở dốc thô ráp bật ra từ miệng Asgaile, và sau đó chất lỏng mờ đục đổ ập xuống người tôi. Tôi theo phản xạ nhắm nghiền mắt lại, nhưng tôi không thể ngăn cản một phần chất lỏng đó tiến vào miệng tôi.
Hàa, hàa.
Tiếng thở dốc thô ráp tiếp tục. Tôi kiệt sức và buông tay đang cố gắng nắm lấy mình và nằm vật ra. Chất lỏng lại rơi xuống người tôi. Asgaile xoa dương vật của mình và nhìn xuống tôi.
Thật kỳ lạ, anh ta có một khuôn mặt đầy lo lắng. Anh ta đáng lẽ phải cảm thấy sảng khoái chứ, tại sao anh ta lại như vậy? Tôi ngơ ngác chớp mắt. Asgaile mở miệng. Anh ta định nói gì đó, nhưng anh ta nhắm mắt lại và thở dài như đang trào dâng, rồi lại nhìn tôi và nhìn ra phía cửa.
"Hàa..."
Lần này, Asgaile thở dài một cách rõ ràng và bắt đầu chỉnh đốn lại trang phục. Anh ta nhét áo sơ mi vào quần, chỉnh lại eo, và trong khi kéo khóa quần lên, anh ta vẫn luôn nhìn tôi. Bàn tay đang thắt lưng anh ta từ từ vuốt lên phía trước. Tôi thở dài khi tưởng tượng đến dương vật nặng trĩu đang ẩn mình dưới bàn tay anh ta. Khoảnh khắc đó, Asgaile nhíu mày và mở miệng.
"...Cho đến khi ta quay lại."
Anh ta nói bằng giọng khàn khàn và khô khốc.
"Hãy đợi ta trên giường của ta với bộ dạng đó. Đó là mệnh lệnh."
Và Asgaile nhìn lướt qua tôi một lần nữa, người đang dính đầy tinh dịch của anh ta, rồi quay người bước ra ngoài với một lời chửi rủa nhỏ.
Tôi choáng váng một lúc. Nếu không phải vì mùi pheromone của Asgaile còn sót lại trong phòng, có lẽ tôi đã nghĩ rằng mình đang mơ. Tôi chớp mắt và bỗng nhiên nhíu mày vì cảm giác khó chịu trên mặt mình. Khi sờ tay lên má, tôi cảm thấy một cảm giác xa lạ vì có lẫn cả tinh dịch chưa khô và tinh dịch đã khô trên má tôi. Tôi ngơ ngác vuốt ve má mình và dần tỉnh táo lại. Sau đó, mặt tôi bỗng nóng bừng lên.
Tôi đã làm cái quái gì vậy.
Tôi không thể tin được rằng mình đã cho người khác thấy bộ dạng đáng xấu hổ đó. Không phải Asgaile yêu cầu tôi làm vậy, mà chính tôi đã tự banh chân ra cho anh ta xem.
Tôi xấu hổ đến mức muốn bỏ trốn và che mặt bằng cả hai tay và thét lên một tiếng nghẹn ngào. Nhưng trong khi cảm thấy như toàn thân đang bốc cháy, tôi lại nghe thấy một tiếng thì thầm khác trong đầu mình.
Nhưng Asgaile đã hưng phấn khi nhìn tôi mà....
Chất dịch của anh ta dính đầy người tôi là quá thật. Tôi cũng không tỉnh táo, nhưng rõ ràng là anh ta cũng không bình thường.
Việc anh ta bảo tôi đợi anh ta trên giường có lẽ cũng là thật lòng đúng không?
Tôi che mặt bằng cả hai tay và chớp mắt dưới lòng bàn tay. Khi cẩn thận hạ tay xuống, một căn phòng trống trải hiện ra trước mắt tôi. Chỉ còn lại mình tôi trong không gian tĩnh mịch. Vẫn còn một sự bất an trong một góc của trái tim tôi, nhưng mặt khác, tôi lại nghĩ rằng mình phải tuân theo mệnh lệnh của anh ta. Không biết đó là kỳ vọng hay hợp lý hóa, tôi ngọ nguậy cơ thể. Tôi định đứng dậy và đi về phía cửa, nhưng sau đó tôi muộn màng nhớ ra bộ dạng của mình.
Chưa kể đến việc tôi đang dính đầy tinh dịch khắp người và mùi pheromone ngọt ngào đang lan tỏa, nếu ai đó nhìn thấy bộ dạng này của tôi, họ có thể xì xào rằng Thái tử đã bị một Omega dâm đãng mê hoặc. Tôi lo lắng Asgaile có thể bị nghe những lời không hay vì tôi nên tôi lại ngồi xuống. Trước khi mặc quần áo cẩn thận, tôi lấy chiếc khăn ăn đã được chuẩn bị sẵn và mang đến cái bát đựng nước để rửa tay.
Tôi nhét chiếc khăn cứng vào bên trong để làm ướt nó hết mức có thể rồi lau mặt trước. Tôi cẩn thận giũ tóc và cố gắng loại bỏ dấu vết một cách tỉ mỉ nhất có thể. Tôi tiếc nuối vì không thể nhìn vào gương để kiểm tra, nhưng tôi đã cố gắng hết sức trong khả năng của mình. Cuối cùng, tôi kiểm tra lại cơ thể mình một lần nữa và chỉnh sửa lại quần áo. Tôi di chuyển cơ thể và kiểm tra những nơi cảm thấy khó chịu và lau lại. Trên đường đi, tôi ăn thêm một cái bánh mì nữa. Nó hơi cứng, nhưng vẫn ngon.
Cuối cùng, sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, tôi cẩn thận mở cửa ra và những người hầu đang đứng ở hành lang liếc nhìn tôi rồi nhìn lướt qua đầu tôi vào khung cảnh bên trong phòng. Tôi trở nên ngượng ngùng một cách vô ích và lẩm bẩm nhỏ.
"Tôi đã ăn rất ngon, cảm ơn mọi người..."
Đương nhiên là không có câu trả lời nào cả. Tôi bước đi dọc theo hành lang trong khi bỏ lại phía sau những người hầu đang phớt lờ tôi như thể tôi không tồn tại và trò chuyện với nhau về những điều vô nghĩa. Trời đã tối khá muộn rồi. Tôi nhớ đến công chúa Najima. Asgaile đã nói rằng anh ta sẽ nói với cô ấy, nên có lẽ cô ấy đã biết rồi, nhưng có lẽ tôi nên đến và xin phép cô ấy một lần nữa?
Nhưng đã quá muộn rồi. Tôi không biết chính xác là mấy giờ, nhưng tôi cảm thấy rằng việc đến thăm cô ấy vào giờ này là bất lịch sự.
Ngày mai tôi nhất định sẽ đến chào hỏi.
Tôi quyết tâm và di chuyển bước chân, và không hiểu sao cơ thể tôi lại nhẹ bẫng. Tôi cố gắng phớt lờ trái tim đang khẽ rung rinh và bước đi. Ngọn gió thổi qua giữa những cây cột tròn được dựng lên theo những khoảng cách nhất định thật sảng khoái, hương hoa lan tỏa thật thơm ngát, và đầu ngón chân tôi nhẹ nhàng đến mức dường như không chạm đất. Chẳng mấy chốc, tôi đã chạy lạch bạch. Mỗi khi nhìn anh ta, tôi luôn run rẩy vì sợ hãi, nhưng bây giờ tôi lại không hề như vậy.
Có lẽ, có lẽ nào, ký ức của anh ấy đã quay trở lại không?
Tôi cảm thấy như ngực mình sắp nổ tung vì kỳ vọng. Chỉ cần một điều nhỏ nhặt thôi cũng được, xin hãy nhớ ra tôi. Kamar, chúng ta đã yêu nhau nhiều đến mức nào. Nếu anh ấy nhớ ra điều đó, tôi sẽ vui, tôi sẽ vui đến mức.
Có lẽ trái tim em sẽ nổ tung mất, Kamar.
Cuối cùng, tôi dừng lại trước phòng của Thái tử và vô thức nuốt khan. Sau khi nắm chặt hai tay và hít một hơi thật sâu, tôi mở miệng nói với những người hầu đang canh gác trước cửa.
"Tôi, tôi ạ. Vâng, Thái tử điện hạ đã, đã ra lệnh, cho tôi, đợi trong phòng ạ."
Không giống như trái tim đang phấn khích, một giọng nói căng thẳng tràn đầy lo lắng thoát ra. Khuôn mặt của những người hầu nhìn tôi đầy vẻ hoài nghi. Như thể họ chưa từng nghe thấy những lời như vậy trước đây. Trái tim đang xao xuyến của tôi dịu lại, và tôi nhanh chóng trở nên chán nản.
Nếu thực sự tôi đã nhầm lẫn thì sao?
Nỗi bất an ập đến với tôi ngay lập tức. Tôi vừa nãy còn phấn khích đến thế mà giờ trái tim tôi lại nguội lạnh như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Trong khi tôi co rúm người lại và dò xét xung quanh, một người hầu đứng sang một bên nhìn tôi một cách đầy nghi ngờ và mở miệng.
"Ta sẽ đi kiểm tra lại nên ngươi hãy đợi ở đây."
Anh ta lộ rõ vẻ khó chịu và di chuyển. Anh ta không quên cảnh cáo tôi trước khi đi báo cáo.
"Nếu ngươi vì thèm khát mà giả vờ đến ôm ấp điện hạ thì sẽ không tránh khỏi hình phạt đâu, ngươi hiểu không?"
"Vâng, vâng ạ."
Tôi sợ hãi và lắp bắp. Người hầu lườm tôi một lần nữa rồi bước đi. Chẳng bao lâu sau, anh ta biến mất ở phía bên kia của hành lang, và tôi bị bỏ lại cùng với người còn lại. Vì vừa ngượng ngùng vừa căng thẳng nên tôi mân mê hai tay và nhìn xuống, và tôi cảm thấy một ánh mắt kín đáo đang hướng về phía mình. Khi tôi cẩn thận liếc mắt nhìn, người hầu còn lại đang nhìn chằm chằm vào cơ thể tôi. Tôi khẽ xoay người đi, nhưng ánh mắt đó vẫn không rời đi. Không hiểu sao tôi cứ cảm thấy như anh ta đang sờ soạng mình nên tôi cứ cảm thấy khó chịu.
Tôi khó chịu quá....
Có lẽ tôi chỉ đang ảo tưởng thôi. Tôi âm thầm nghĩ và khẽ quay lại, nhưng anh ta lại đang nhìn chằm chằm vào mông tôi. Có nên trốn sau cái cột kia cho đến khi người hầu kia quay lại không? Tôi lại quay đầu và áng chừng khoảng cách với cái cột gần nhất, thì đột nhiên có thứ gì đó lướt qua mông tôi.
"......?"
Tôi giật mình nuốt ngược hơi thở và quay lại, và bất ngờ thay tôi chạm mắt với người đàn ông. Tôi mở to mắt ngạc nhiên khi người hầu còn lại đã tiến lại gần đến thế, và đôi mắt hẹp của anh ta càng trở nên hẹp hơn. Nhìn tôi đang bối rối, người hầu nói.
"mày, hãy đứng tựa vào tường ở đây."
"Vâng, vâng ạ?"
Tôi không biết anh ta đang nói gì, nên tôi vô thức hỏi lại, và anh ta cười toe toét.
"Tao phải kiểm tra cơ thể của mày trước khi ngươi hầu hạ điện hạ. Xem mày có giấu vũ khí gì không, có tắm rửa sạch sẽ không, những thứ như vậy."
Trước giờ đã từng có chuyện như vậy sao? Tôi chớp mắt vì khó tin.
"cứ kiểm tra vậy ạ?"
"Đúng vậy, điện hạ từng suýt bị đầu độc mà."
Có vẻ như anh ta đang nói dối, nhưng mặt khác, đó cũng là một câu chuyện hợp lý. Thậm chí ngay cả tôi cũng chưa từng nghĩ rằng một người như tôi có thể làm gì đó với Thái tử, người có lẽ to gấp mấy lần tôi, nhưng cẩn thận đề phòng một điều gì đó có thể xảy ra cũng không phải là một ý kiến tồi.
Nhưng ở cái nơi này, lại còn đột ngột như thế này?
Tôi vô thức lùi lại và nói.
"Vâng, nếu có người khác đến sau thì tôi, tôi sẽ kiểm tra riêng ạ..."
Và rồi đột nhiên ánh mắt của người đàn ông trở nên độc ác. Tôi giật mình trước ánh mắt dữ tợn đang nhìn tôi, và anh ta quát tháo tôi bằng một giọng thô lỗ.
"Có phải mày đang giấu giếm cái gì đó thật không? Nếu không thì tại sao mày lại từ chối chứ? Thằng nhãi ranh kia, quay lại ngay! Tựa vào tường đi, ngay lập tức!"
Anh ta túm lấy vai tôi và đẩy mạnh khiến tôi suýt chút nữa thì ngã. Tôi loạng choạng và không còn cách nào khác đành quay người lại và tựa vào tường theo lời anh ta nói. Tôi cảm thấy ánh mắt anh ta đang đảo qua cơ thể mình. Tôi căng thẳng tột độ vì không biết chuyện gì sẽ xảy ra, và đột nhiên người đàn ông nắm chặt lấy mông tôi.
"...Hức!"
Tôi giật mình hoảng sợ nuốt ngược hơi thở và thét lên. Anh ta mặc kệ, dùng hai tay nắm lấy hai bên mông tôi và xoa bóp rồi nói.
"Thế này thì tao không biết được. mày, cởi quần ra đi."
"Vâng ạ?"
Tôi suýt chút nữa thì quay lại thì ngay lập tức người đàn ông quát lên như sấm sét.
"Cởi ra mau!"
Trong khoảnh khắc, tôi hoảng sợ và vội vã đưa tay lên cạp quần. Tôi sợ rằng người đàn ông này cũng sẽ đánh tôi. Bàn tay run rẩy vì sợ hãi cứ liên tục trượt ra khiến việc cởi quần trở nên chậm chạp, và anh ta không do dự quát tháo.
"Thằng nhãi kia! Mày không làm nhanh lên được à?"
"Tôi, tôi, xin lỗi..."
Tôi lập tức xin lỗi và cố gắng cởi nút và kéo khóa quần xuống. Khi tôi lúng túng kéo quần xuống đến giữa mông, đột nhiên người đàn ông nắm lấy đồ lót của tôi. Và trước khi tôi kịp làm gì, anh ta đã kéo xuống cùng với chiếc quần.
"......!"
Lần này, tôi thậm chí không thể hét lên. Tôi vội bịt miệng lại, chỉ mở to mắt. Tôi cảm thấy người đàn ông ngồi xổm phía sau, nhìn chằm chằm vào giữa hai chân tôi. Tôi nhắm chặt mắt vì cảm giác nhục nhã tột cùng. Đột nhiên, tôi cảm thấy hơi thở phả xuống phía dưới. Toàn thân tôi nổi da gà và cứng đờ. Người đàn ông nói:
"mày có đôi chân thật đẹp."
Hắn lẩm bẩm như nói một mình, rồi bất ngờ luồn tay vào giữa hai chân tôi. Cuối cùng, tôi nín thở. Mặc kệ phản ứng của tôi, hắn dùng bàn tay đầy lông lá vuốt ve bên trong đùi tôi. Thấy tôi run rẩy vì sợ hãi, hắn nói tiếp:
"Đừng có giả vờ ngây thơ. Mấy omega các người đều thế cả. Nhìn xem, dấu vết vẫn còn đây này. Không làm tình một lát là không chịu được à? Vẫn chưa khô hẳn, ai vừa bắn vào người mày thế hả? Nói thật đi, nếu không tao sẽ đánh vào mông mày đấy."
Hắn đắc ý nói như thể vừa phát hiện ra nơi tôi chưa kịp lau đi. Tôi chỉ nghe thấy từ "đánh" mà toàn thân đã cứng đờ. Đầu óc trống rỗng, miệng khô khốc. Tôi phải nói gì đó. Tôi run rẩy môi, định gọi tên Thái tử thì...
"Là ta làm đấy, trừ khi omega này đã chơi đùa với ai khác trong lúc đó."
Một giọng nói lạnh lùng đột ngột vang lên khiến tôi mở to mắt. Lần này, tôi không ngần ngại quay đầu lại. Người đàn ông mà tôi chờ đợi bấy lâu nay đang đứng đó, nhìn xuống chúng tôi.
Asgaile.
Đồng thời, nước mắt trào ra. Như thể thời gian ngừng trôi. Tôi ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn anh. Asgaile đứng cách đó vài bước, rời mắt khỏi gã đàn ông đang ngồi xổm giữa hai chân tôi, nhìn thẳng vào tôi. Khi mắt chúng tôi chạm nhau, anh cau mày rồi lại nhìn xuống. Anh nhìn chằm chằm vào bàn tay của gã đàn ông vẫn còn đang đặt trên đùi tôi.
"Điện hạ!"
Tên thị vệ vẫn còn đang đóng băng như tượng, cuối cùng cũng hoàn hồn và kêu lên, vội vàng lùi lại. Tôi vội vàng kéo quần và đồ lót lên, đứng sát vào tường. Tên thị vệ đã rời đi để xác nhận với Asgaile đâu rồi không thấy. Có lẽ hắn đã đi nhầm đường.
Trong sự im lặng, tên thị vệ quỳ xuống trước mặt Asgaile và vội vàng nói:
"Điện hạ, chuyện này, chuyện này là...!"
"Dive."
Asgaile cắt ngang tiếng kêu run rẩy bằng giọng nói thờ ơ như thường lệ, gọi tên đội trưởng đội cận vệ. Dive nhanh chóng cúi đầu trả lời:
"Vâng, điện hạ."
Asgaile nhìn xuống tên thị vệ đang run rẩy và ra lệnh:
"Chặt cả hai cổ tay và khoét mắt hắn."
"Điện hạ!"
"Vâng, điện hạ."