Kiss The Stranger - Chương 107

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

BẢN DỊCH THUỘC VỀ TEAM EKATERINA. NẾU CÓ SAI SÓT, VUI LÒNG LIÊN HỆ QUA FACEBOOK TEAM EKATERINA.
----------------------
Chẳng lẽ từ trước đến nay nó vẫn chưa to hết cỡ? Chẳng lẽ nó còn có thể to hơn nữa sao? Ở đâu? Chẳng lẽ là bên trong tôi?

Có lẽ sự kinh hoàng của tôi đã lộ ra trên khuôn mặt, nên Asgaile đột nhiên bật cười khúc khích.

"Đừng lo, ta sẽ không làm ngươi có thai đâu."

Anh nắm lấy dương vật của mình, thứ thậm chí không thể lọt hết vào bàn tay to lớn của anh, và nằm đè lên người tôi. Đầu dương vật đang ướt át chạm vào giữa hai chân tôi. Asgaile giữ chặt một bên mông tôi rồi thì thầm vào tai tôi, người đang vô cùng căng thẳng.

"Ta không thể để ngươi sinh con cho ta được."

Tôi còn chưa kịp hiểu anh đang nói gì thì quy đầu trơn tuột của anh đã tiến vào bên trong tôi.

"A...!"

Một tiếng rên rỉ dài như tiếng hét bật ra khỏi miệng tôi. Dương vật nóng rực của anh ép mở cái lỗ nhỏ hẹp và tiến vào. Tôi cảm thấy nóng rát và trước mắt tôi mờ đi. Cảm giác như anh đang dùng một thanh sắt nung đỏ để dí vào phía dưới của tôi và ép mở nó ra. Lúc đó, tôi mới nhận ra rằng bên dưới của tôi vẫn chưa đủ ướt, nhưng Asgaile không có ý định dừng lại.

"Ác!"

Dương vật có vẻ như đang rút ra phía sau, nhưng ngay lập tức lại lấp đầy bên trong tôi. Tôi theo phản xạ hét lên. Tình huống tương tự lặp đi lặp lại vài lần. Mỗi khi Asgaile rút ra phía sau, tôi lại cảm thấy như ruột gan mình bị kéo ra theo. Cuối cùng, tôi không thể thở được và vai tôi run lên khi thở dốc.

"A ư...!"

Tôi lại nín thở thì một mùi hương ngọt ngào ùa xuống người tôi. Đó là mùi hương pheromone của Asgaile. Anh đang cố gắng xoa dịu tôi sao? Tôi tựa mặt xuống giường, thở dốc và khó khăn lắm mới liếc nhìn anh. Gương mặt Asgaile mờ ảo hiện lên ở cuối tầm nhìn của tôi. Anh nghiêng người về phía tôi, người đang cau mày vì không thể nhìn thấy anh một cách rõ ràng. Khi mặt anh đến gần, tôi mới có thể xác nhận một cách không chắc chắn. Gò má ửng hồng của anh, đôi mắt lung linh ánh vàng, đôi môi ướt át và bộ ngực dày đang phập phồng. Asgaile không tung pheromone để xoa dịu tôi. Anh chỉ không thể kìm nén được sự hưng phấn của mình nên pheromone mới tràn ra như vậy.

A.

Tôi chợt nhận ra. Bây giờ anh không có thời gian để xoa dịu tôi. Anh đã trở nên nóng bỏng đến vậy, anh khao khát tôi mãnh liệt đến vậy.

Chỉ cần điều đó là đủ với tôi.

Tôi cố gắng thả lỏng cơ thể bằng mọi giá. Tuy nhiên, mỗi khi Asgaile thúc mạnh, cơ thể tôi lại theo phản xạ cứng đờ. Anh lại tiến vào, tôi không thể bắt kịp nhịp điệu và không có cách nào khác ngoài việc dồn hết sức vào việc thở. Tiếng thịt va chạm nhau không ngừng vang lên nhanh chóng từ phía dưới.

"...Ư!"

Một tiếng kêu ngắn ngủi bật ra thì Asgaile đột nhiên dừng lại. Ngay sau đó, một tiếng thở dài nóng rực vang lên trên đầu tôi.

"Haa..."

Anh dừng lại một lúc, rồi thúc mạnh hơn một lần nữa. Ngay sau đó, chất lỏng ấm áp bắn vào bên trong tôi. Bụng tôi co giật và đón nhận tinh dịch ấm áp. Asgaile thở dốc và thúc mạnh thêm vài lần nữa. Cuối cùng, anh xuất tinh và nằm gục xuống người tôi. Tôi cảm thấy cơ thể anh nặng trĩu hơn lúc nãy và vô thức rên lên "Ư". Một tiếng cười khúc khích vang lên từ phía sau. Tôi lén quay đầu lại thì thấy Asgaile đang nhìn tôi. Có lẽ vì vừa mới xuất tinh nên khuôn mặt anh tươi cười rạng rỡ hơn bao giờ hết. Tôi ngây ngốc nhìn anh thì anh cúi xuống. Môi anh chạm vào môi tôi và tôi nhắm mắt lại.

Nhịp đập chậm rãi truyền đến từ dương vật vẫn còn đang bên trong tôi. Tôi cảm nhận được bụng mình đang rung lên và khẽ hé miệng ra. Anh dường như đã chờ đợi điều đó và đưa lưỡi vào.

Tôi tự nhiên xoay người và đối diện với anh. Dương vật vừa rút ra khẽ khàng lại tiến vào bên trong. Tôi cố kìm nén mong muốn được ôm lấy anh nên nắm chặt tay thành nắm đấm. Asgaile nắm lấy tay tôi và đan các ngón tay vào nhau như lúc nãy. Anh lại bắt đầu chậm rãi ra vào bên trong tôi. Tôi cũng cẩn thận di chuyển phần dưới theo nhịp điệu của anh, người đã tìm lại được sự thoải mái hơn nhiều so với lúc nãy. Đôi môi đang chạm vào nhau mỉm cười như thể hài lòng. Tôi cũng muốn đáp lại nụ cười của anh, nhưng khóe miệng tôi không cử động được. Tôi từ bỏ và chỉ đón nhận nụ hôn của Asgaile. Không lâu sau, chuyển động của anh lại trở nên nhanh hơn.


"Chào mừng đến, Yohan. Cậu cảm thấy trong người thế nào rồi?"

Tôi lịch sự cúi chào công chúa Najima, người đã ân cần chào đón tôi.

"Cảm ơn công chúa đã quan tâm. Nhờ công chúa mà tôi đã khỏe hơn rất nhiều."

Tôi ngẩng đầu lên và thấy cô đang ngồi dựa vào một chiếc đệm lớn, mỉm cười.

"Khỏe hơn là như thế này sao? Khuôn mặt cậu trông tiều tụy quá."

"Vâng?"

Tôi ngạc nhiên mở to mắt. Najima thản nhiên khuyến khích tôi:

"Nào, hãy ngồi xuống nói chuyện đã. Bà vú, hãy mang trà và bánh đến đây."

Sau đó, cô nói thêm như thể vừa nhớ ra điều gì đó.

"Sáng nay ta có mua bánh macaron, hãy mang chúng ra đây."

Najima quay sang nhìn tôi và nói:

"Có một khách sạn nổi tiếng ở bờ biển, và một đầu bếp bánh ngọt nổi tiếng người Pháp đã đến làm việc tại tiệm bánh của khách sạn đó. Họ chỉ nhận đặt chỗ giới hạn trong tháng này, và ta đã đặc biệt đặt trước để mua chúng. Sô cô la cũng ngon, nhưng macaron ở đây nổi tiếng hơn."

"Ma... caron? Sao ạ?"

Najima cười khi tôi lặp lại từ ngữ một cách vụng về.

"Đúng vậy, ta hy vọng Yohan cũng thích chúng."

Tôi bối rối và cẩn thận trả lời:

"Xin lỗi, tôi chưa từng nghe đến chúng..."

"Thật tuyệt vời. Được bắt đầu với những chiếc macaron từ một cửa hàng ngon như vậy."

Tôi đáp lại nụ cười của cô một cách lúng túng, nhưng lòng tôi sớm trở nên nặng trĩu. Tôi phải thú nhận với cô ấy về những chuyện khác, bao gồm cả việc tôi đã không thể đến buổi ăn trưa mà cô ấy đã mời tôi vào ngày hôm trước.

Rằng tôi đã ngủ với Thái tử.

Tôi cẩn thận quan sát, nhưng khuôn mặt cô không có gì khác thường so với ngày thường. Nhưng dù Najima có biết hay không, tôi vẫn phải nói mọi chuyện và xin lỗi.

Tôi đã ở trong vòng tay của Asgaile cho đến tận sáng. Anh không hề mệt mỏi và không ngừng chiếm lấy tôi. Có lẽ anh thích cơ thể của tôi. Có lẽ đó là lý do tại sao khuôn mặt tôi trông tiều tụy như vậy.

Dù sao thì nó cũng chỉ là một sự thay đổi thất thường của Thái tử và không biết khi nào anh sẽ thay lòng. Anh sẽ vứt bỏ tôi không thương tiếc, và tôi chỉ cần xin phép Najima trước khi điều đó xảy ra.

Mình phải nói rằng Asgaile hoàn toàn không quan tâm đến mình. Najima là người sẽ kết hôn với anh.

Và mình là người sẽ rời khỏi nơi này.

"...Thưa ngài."

Tôi khó khăn lắm mới mở miệng được.

"Thưa công chúa, tôi có điều muốn nói..."

"Chuyện gì vậy? Sao cậu nghiêm trọng thế."

Najima nghi ngờ chớp mắt. Tôi nuốt khan rồi cố gắng thu hết can đảm và thú nhận:

"Tôi, tôi... Thái tử Điện hạ, đã, đã qua đêm với tôi... Tôi không biết liệu ngài ấy có gọi tôi vào tối nay hay không, nhưng, ý tôi là..."

"Aaa..."

Cô ấy kêu lên ngắt lời tôi đang lắp bắp. Tôi khó khăn ngước mắt lên và thấy Najima đang cười gượng gạo.

"Chỉ có vậy thôi sao. Yohan, mỗi khi đến kỳ phát tình, Asgaile đều ngủ với hơn mười omega. Không chỉ mỗi kỳ phát tình đâu. Cậu hiểu ý ta chứ?"

Và cô ấy đã cười một cách táo bạo. Cô ấy dường như hoàn toàn không bận tâm. Tôi bối rối và ậm ừ "Vâng" một cách lúng túng. Đúng lúc đó, bà vú quay lại và đặt khay xuống trước mặt chúng tôi. Tôi ngậm miệng lại và lén quan sát. Najima mỉm cười như thể muốn trấn an tôi.

Cô ấy thật là một người rộng lượng.

Tôi âm thầm cảm ơn cô và cúi đầu xuống. Trong lúc đó, bà vú rót trà và đặt chúng trước mặt công chúa và tôi. Tôi định cảm ơn bà vú thì khựng lại khi quay đầu lại. Một chiếc bánh tròn được đặt trên một chiếc đĩa sứ với hoa văn tinh xảo đột nhiên thu hút sự chú ý của tôi.

Oaa...

Tôi tự động mở to mắt. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một chiếc bánh đẹp đến vậy. Làm thế nào mà nó có thể chứa tất cả những màu sắc này?

Najima khuyến khích tôi, người vẫn còn chưa dám chạm vào chúng.

"Hãy chọn bất kỳ cái nào cậu thích, Yohan."

"Tôi, tôi trước sao ạ?"

Cô ấy gật đầu một cách sẵn lòng khi tôi hỏi một cách ngạc nhiên.

"Đúng vậy, cái nào cũng được."

Najima lại chìa tay ra. Tôi không thể cưỡng lại lời mời gọi dịu dàng của cô và lại đưa mắt nhìn những chiếc bánh. Màu đỏ, màu hồng, màu vàng, màu cam, màu chanh, màu xanh lam, dường như có tất cả các màu sắc trên thế giới ở đó. Tôi không thể giấu được sự phấn khích và đưa tay run rẩy ra. Chiếc macaron mà tôi chọn có màu tím đậm. Giống như đôi mắt của Asgaile. Tôi cẩn thận cắn một góc của chiếc bánh tròn nhỏ nhắn như thể nó có thể tan ra trong miệng tôi. Khoảnh khắc lớp vỏ giòn tan vỡ ra, lớp bên trong sụp xuống.

"...!"

Tôi giật mình mím chặt môi lại. Lớp vỏ ngọt ngào chạm vào đầu lưỡi tan biến trong tích tắc và tôi cảm nhận được lớp kem mềm mại. Tôi cẩn thận di chuyển miệng, nhưng những chiếc macaron còn lại dường như tan chảy và biến mất như một giấc mơ, chỉ để lại vị ngọt ngào tràn ngập trong miệng. Tôi bối rối và ngơ ngác chớp mắt.

"Cậu thấy thế nào?"

Giọng Najima như vọng về từ một nơi xa xăm. Tôi quay đầu lại và thấy cô ấy vẫn đang nhìn tôi với vẻ mặt hiền dịu. Tôi khó khăn gật đầu.

"Vâng."

Tôi vừa nói vừa đưa mắt nhìn lại chiếc macaron. Vẫn còn một góc của chiếc bánh còn lại trong tay tôi. Tôi cẩn thận cắn một góc khác. Một lần nữa, nó tan chảy và chỉ để lại vị ngọt ngào. Lại một miếng, lại một miếng. Tôi ăn một cách trân trọng, nhưng macaron nhanh chóng biến mất. Tôi thất vọng nhìn xuống bàn tay trống rỗng của mình thì Najima lấy một chiếc màu đỏ và đưa cho tôi.

"Ăn thêm đi. Uống trà nữa."

"Cảm ơn..."

Tôi run rẩy nhận lấy chiếc bánh, nhưng không dễ dàng đưa nó lên miệng. Tôi có nên ăn một mình món ngon như vậy không?

"Sao vậy Yohan? Vị có lạ sao?"

"Không, không ạ. Không phải vậy."

Tôi vội vàng lắc đầu với Najima, người đã hỏi với vẻ nghi ngờ, rồi ngập ngừng mở miệng một cách thận trọng.

"Tôi, tôi... tôi có thể xin hai cái được không...?"

"Cái gì, macaron sao?"

Tôi nuốt khan và cúi đầu.

"Xin hãy tha thứ cho tôi nếu, nếu tôi đã phạm phải bất kỳ điều gì vô lễ..."

"Được thôi."

Cô ấy đã ban cho tôi một ân huệ quá lớn trước khi tôi kịp nói hết câu.

"Cậu có thể lấy bao nhiêu cái cũng được, Yohan. Cứ tự nhiên."

"Vâng?"

quá Ngạc nhiên, tôi vô thức kêu lên. Najima có vẻ thấy tôi buồn cười nên bật ra tiếng cười ngắn rồi nói tiếp:

"Không sao đâu, dù gì thì ta cũng có thể đặt bất cứ lúc nào mà. Bà vú, gói hết chỗ macaron này lại giúp ta nhé?"

"À, không. Không sao đâu ạ. Không cần phải cho hết đâu ạ!"

Tôi vội vàng xua tay ngăn cô ấy lại. Cho hết thì thật vô lý. Tôi lấy một chiếc khăn tay nhỏ từ bà vú và cẩn thận gói ba chiếc macaron vào đó.

"Cậu có thể mang thêm mà."

Najima nói với vẻ tiếc nuối. Tôi vội vàng lắc đầu.

"Không ạ, như vậy là đủ rồi ạ. Cảm ơn công chúa.... Người đối xử tốt với tôi chỉ có công chúa thôi ạ."

Giọng tôi run rẩy nên tôi vội vàng ngậm miệng lại. Cô ấy nói một cách tinh nghịch.

"Meisa sẽ buồn đấy?"

"À, cả Meisa nữa ạ!"

Najima cười thành tiếng. Sau đó, cô ấy tiếp tục nói về những chuyện thường ngày một cách tự nhiên. Hương thơm của trà hồng lan tỏa khắp căn phòng.


Tôi đã ở trong phòng của Najima khoảng hai tiếng và kết thúc buổi trò chuyện rồi bước ra ngoài. Tôi định đi gặp Rikal. Trên tay tôi cầm cẩn thận chiếc khăn tay gói macaron. Khi vừa rẽ vào góc, tôi đã phát hiện ra một người không ngờ tới. Ở hành lang đối diện, cách một khu vườn nhỏ, có một nhóm người đàn ông đang đứng. Gương mặt của người đàn ông đứng ở trung tâm nhất đã thu hút sự chú ý của tôi. Đó là Asgaile.

Thái tử dẫn theo Dive và một vài thị vệ đang đứng đó, mặc một bộ vest đen và đang nói chuyện điện thoại. Tôi nấp sau một cây cột và nhìn trộm anh.

Hình ảnh kamar trong lần đầu gặp gỡ hiện lên trong đầu tôi. Anh ta mặc một bộ quần áo rách rưới và bẩn thỉu, nhưng vẫn toát ra một vẻ uy nghiêm đáng kinh ngạc. Ngay cả khi mất trí nhớ, anh ta vẫn tự tin và tràn đầy năng lượng.

Bây giờ cũng vậy. Anh ấy không hề thay đổi. Chỉ là anh đã quên tôi.

Tôi cảm thấy cay cay nơi sống mũi, đột nhiên Asgaile quay đầu lại. Tôi đang nấp sau cây cột, giật mình và vội vàng trốn đi.

Thình thịch. Thình thịch.

Trái tim tôi đập thình thịch. Mãi sau tôi mới tự hỏi tại sao mình lại trốn, nhưng đã quá muộn. Tôi ngồi xổm xuống và chờ đợi thời gian trôi qua. Tôi định đếm đến 100 rồi mới ló đầu ra.

35, 36, 37....

Tôi đang đếm từng con số trong đầu thì đột nhiên cảm thấy một mùi hương ngọt ngào. Tôi vẫn đang đếm số và mãi đến khi đếm đến 52 thì mới nhận ra điều gì đó.

...Hả?

Tôi nghi ngờ ngẩng đầu lên và thấy một người đàn ông cao lớn đang đứng dựa vào tường. Và tôi đã giật mình co rúm người lại. Thái tử đang nhìn xuống tôi và lên tiếng:

"Ngươi đang làm gì ở đây vậy?"

Tôi có cảm giác như có một chút tinh nghịch trong giọng anh. Tất nhiên, có lẽ tôi đã nhầm. Khóe miệng anh dường như cũng hơi thả lỏng, nhưng tôi không thể nhìn rõ nên không thể chắc chắn được. Tôi mấp máy môi định trả lời, nhưng không dễ dàng thốt ra lời.

"Tôi, tôi, tôi... chuyện là."

Thấy tôi lắp bắp, ánh mắt của Asgaile hướng xuống. Mãi sau tôi mới nhớ ra chiếc khăn tay đang cầm trên tay. Anh dừng mắt lại và nheo mắt như muốn hỏi đó là gì, tôi thu hết can đảm còn lại và mở miệng nói:

"Tôi... tôi định tặng cho Thái tử Điện hạ."

"Tặng cho ta? Cái gì?"

Tôi mất hết sức lực ở đầu gối nên không thể đứng lên được, chỉ đưa hai tay ra. Asgaile nhìn những chiếc bánh được gói trong khăn tay trong lòng bàn tay tôi đang giơ ra, rồi cau mày. Như thể anh đang hỏi đây là cái gì. Tôi cố gắng không lắp bắp, nhưng không thể làm gì với giọng nói run rẩy của mình và trả lời:

"Đó là, là macaron mà công chúa Najima đã chia cho tôi ạ...."

"Thế thì sao?"

"Vậy nên."

Tôi hít một hơi thật sâu rồi nói:

"Tôi muốn tặng cho Điện hạ ạ."

Cánh tay đang giơ ra của tôi run rẩy. Asgaile vẫn không định cầm lấy chiếc bánh. Anh vẫn khoanh tay và chỉ nhìn xuống tôi với vẻ mặt kỳ lạ.

"...Tại sao, lại tặng ta cái này?"

Giọng nói trầm thấp của anh trở nên trầm hơn. Tôi ngập ngừng rồi thành thật nói:

"Nó, rất ngon. Nghe nói khó tìm lắm ạ...."

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo