Kiss The Stranger - Chương 11

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

 

“Chỉ hái mấy quả thôi mà em vui đến vậy sao?”

“Ừ… Cả việc ở bên anh nữa.”

Tôi thành thật trả lời và gật đầu. Người đàn ông lúc đó mới khẽ mỉm cười. Có lẽ anh ta thấy thật nực cười, nhưng tôi không quan tâm. Chỉ cần có ai đó để nói chuyện và lắng nghe tôi là đủ rồi. Tôi hăng hái thao thao bất tuyệt. Cái này cái kia tốt chỗ nào, tôi cứ luyên thuyên kể, người đàn ông chỉ lắng nghe tôi nói.

“Đặc biệt là cái này, ngon tuyệt vời. Lại còn dùng được nhiều việc nữa. Em thích cái này nhất.”

Tôi vừa xoa quả ô liu vừa hái được lên má vừa cười. Những quả ở vị trí có thể với tới thì đã hái hết từ lâu rồi, mà cây con mới được trồng thì còn nhỏ nên chưa ra quả. Nhờ có người đàn ông mà tôi đã có được những quả ô liu ở trên kia, lòng tôi tràn đầy cảm xúc.

“Có thể ăn thỏa thích, cứ như mơ vậy.”

Người đàn ông nhìn lên trên. Ở đó vẫn còn rất nhiều quả ô liu.

“Hái thêm đi.”

“Hả? Không, nhiêu đây đủ rồi.”

“Hái hết đi, tất cả.”

Người đàn ông thúc giục. Nghe vậy, tôi liền hiểu ra. Người đàn ông ăn rất nhiều. Nếu muốn no bụng thì nhiêu đây chắc chắn không đủ cho anh ta. Tôi ngoan ngoãn vươn tay ra theo lời. Nghĩ là hái cũng kha khá rồi nên tôi nhìn xuống, người đàn ông cau mày nói.

“Tôi đã bảo hái hết mà?”

Tôi do dự một lát rồi mở miệng.

“Nếu, nếu bây giờ mình hái hết thì lần sau sẽ không còn gì để ăn nữa… Có nhiêu đây thôi thì chắc cũng ăn được khá lâu rồi.”

Nghe vậy, người đàn ông khựng lại. Anh ta im lặng một lát rồi rời đi, như thể đã đồng ý với lời tôi nói. Chúng tôi hái thêm vài quả chà là nữa rồi hướng về lều.

“Em xuống đây.”

Tôi nói nhưng người đàn ông không thèm để ý mà vẫn bước đi. Bế tôi đi từ đầu ốc đảo đến đầu bên kia, nơi có lều, dù người đàn ông có khỏe đến đâu thì tôi cũng cảm thấy rất áy náy.

“Em đi bộ được mà, thả em xuống cũng…”

Người đàn ông thờ ơ ngắt lời tôi.

“Thôi đi, em cứ ôm chặt cái kia đi.”

Tôi ôm những quả chà là hái cuối cùng trong lòng. Không còn cách nào khác, tôi đành im lặng và ôm chặt những quả chà là trong vòng tay, cố gắng không làm rơi một quả nào.

Con đường trở về lều có vẻ gần hơn, nhưng cũng xa hơn so với bình thường. Cánh tay ôm tôi một cách vững chãi của người đàn ông hầu như không hề lay động. Tôi ôm những quả chà là trong hai tay, cơ thể hoàn toàn dựa vào vai anh ta.

Tôi cảm thấy nhiệt độ cơ thể người đàn ông nóng hơn so với lần trước. Có lẽ là do anh ta bế tôi đi lại dưới ánh nắng gay gắt.

Nhưng thật kỳ lạ là anh ta không đổ mồ hôi nhiều lắm. Trong không gian tĩnh lặng không một ngọn gió, chỉ có tiếng thở dốc của tôi vang vọng ồn ào, tôi cố gắng nín thở.

Cuối cùng, người đàn ông bước vào trong lều và đặt tôi xuống đất. Tôi hơi loạng choạng, nhưng người đàn ông đã đỡ lấy tay tôi nên tôi nhanh chóng lấy lại được thăng bằng.

“Cảm ơn anh…”

Tôi ngẩng đầu lên rồi dừng ánh mắt lại. Người đàn ông vẫn đang nắm lấy tay tôi và nhìn xuống. Bỗng dưng có cảm giác anh ta sẽ hôn mình. Anh ta đã bế mình đến tận đây, chắc cũng không sao đâu nhỉ? Tôi mơ hồ nghĩ và khẽ nhắm mắt lại.

Tôi nghĩ rằng đôi môi mềm mại sẽ sớm chạm xuống, nhưng không phải vậy. Chờ mãi mà không thấy có vẻ gì là sẽ hôn, chờ đến mệt mỏi tôi đành hé mắt nhìn. Nhưng đầu của người đàn ông ở quá cao, cuối cùng tôi đành phải mở to hết cỡ mí mắt định hé. Và ánh mắt tôi chạm vào đôi mắt màu tím đang nhìn xuống tôi. Người đàn ông mỉm cười và nói.

“Em nghĩ tôi sẽ hôn em sao?”

Khoảnh khắc đó, mặt tôi nóng bừng lên. Khi tôi vô thức mở to mắt, người đàn ông đột nhiên cúi đầu. Bất ngờ hôn lên môi tôi, anh ta dùng lưỡi lướt qua môi dưới của tôi rồi mới ngẩng đầu lên.

“Em đoán đúng rồi.”

Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của anh ta, lúc đó tôi mới nhận ra rằng mình đã bị anh ta trêu chọc. Tôi muốn đấm cho anh ta một trận, nhưng vì hai tay đang ôm đầy quả chà là nên không thể làm được. Thay vào đó, tôi định đá vào ống chân của anh ta, nhưng người đàn ông đã nhanh chóng tránh được cái chân giơ lên trong cơn giận dữ của tôi, như thể đã đoán trước được. Tôi đột nhiên thấy ghét người đàn ông này.

Quay phắt người đi, anh ta dễ dàng thả tôi ra rồi tự nhiên đi theo sau tôi. Trong căn phòng nhỏ chỉ có vài bước chân thì việc cắt đuôi người đàn ông ngay từ đầu đã là bất khả thi. Vì sải chân của anh ta dài hơn tôi ít nhất hai ba lần, cho dù ở ngoài trời rộng lớn thì chắc chắn anh ta cũng sẽ nhanh chóng đuổi kịp.

Quả nhiên, người đàn ông nhanh chóng đuổi theo sau tôi và nhặt từng quả chà là mà tôi đang ôm trong tay rồi đặt xuống đất. Tôi ngoan ngoãn đợi anh ta làm xong. Người đàn ông cầm quả cuối cùng lên rồi đột nhiên chụt, hôn lên má tôi. Tôi vội vàng dùng bàn tay vừa được tự do ôm lấy má, anh ta cười toe toét rồi tung hứng những quả chà là một cách nhẹ nhàng, bắt lấy bằng tay kia rồi đặt lên đống quả chà là đã chất chồng trên mặt đất.

“Xong rồi.”

Nhìn kỹ thì thấy người đàn ông liên tục hôn tôi. Tôi không biết có phải do anh ta vốn dĩ là người thích hôn, hay là vì dạo này hôn đang là mốt ngoài kia, nên anh ta quen làm bừa bất cứ lúc nào rồi ngay cả khi mất trí nhớ vẫn như vậy. Tôi bối rối một lúc, nhưng cuối cùng lại bỏ lỡ thời cơ trách mắng anh ta và chỉ biết đỏ mặt.

“Phải làm bao nhiêu cái như thế này?”

Ngồi xuống trước bàn làm việc để tranh thủ làm việc một chút trước giờ ăn, người đàn ông đột nhiên đến gần và hỏi tôi. Tôi chỉnh lại tư thế và trả lời.

“Tháng này ba cái.”

“Làm một cái mất bao lâu?”

“Khoảng 20 ngày…?”

Vì lượng công việc tăng lên nên tôi phải khẩn trương gấp ba lần so với bình thường. Tôi vội vàng nói thêm khi thấy người đàn ông nhíu mày, có lẽ anh ta cũng nghĩ giống tôi.

“Nhưng lần này em cần nhiều thứ nên nếu có thể thì em cũng muốn mua thêm cá cho Rical nữa…”

Như thể hiểu được lời tôi nói, Rical từ bên cạnh kêu meo meo. Tôi cười và vuốt ve đầu con mèo. Thấy vậy, người đàn ông nhăn mặt và nói.

“Sao em không ăn chút gì đi, con mèo đó ăn còn nhiều hơn em nữa.”

“Đâu có… Rical nhà em gầy lắm đó!”

Xem này, tôi vừa nói vừa bế xốc con mèo lên. Rical kêu meo meo như để phản đối. Dù vậy, người đàn ông vẫn không đồng ý với tôi.

“Em gầy hơn nhiều. Cổ em tôi nắm một tay cũng thừa ấy chứ.”

Liếc nhìn bàn tay của anh ta, tôi không còn cách nào khác ngoài nói.

“…Không được tùy tiện nắm cổ người khác đâu.”

Trước khi lại bị chặn họng, tôi nhanh chóng chuẩn bị làm việc, người đàn ông bướng bỉnh nói.

“Mua thêm đồ ăn cho em đi, đừng mua mấy thứ vô bổ. Mấy thứ thuốc thang cũng bớt mua đi.”

“Thuốc thì phải có chứ… Với lại em cần thêm một bộ đồ nữa, em mặc mãi có mỗi bộ đó thôi.”

Đành chịu thôi. Quần áo của tôi hoàn toàn không vừa với anh ta. Chắc cũng đến lúc phải giặt bộ kia rồi, nghĩ vậy tôi liếc nhìn toàn thân người đàn ông, và quyết định sẽ giặt đồ vào ngày mai.

“Cái gã đó bán cái này ở đâu vậy?”

Nghe người đàn ông hỏi, tôi ngoan ngoãn trả lời.

“Ở Al Fatih, thành phố gần đây nhất.”

“Vậy sao?”

 

Người đàn ông chìm vào suy nghĩ một lát. Lần này tôi mới thực sự bắt đầu làm việc. Từ phía sau, người đàn ông lẩm bẩm như nói một mình.

“Nếu trực tiếp bán thì sẽ kiếm được nhiều hơn.”

Tôi cười và đáp.

“Anh đánh giá em cao quá rồi, thật sự không có giá trị lớn đến vậy đâu.”

Không cần thiết phải để tâm đến lời của một người đàn ông mà ký ức còn chưa hoàn chỉnh. Chỉ cần cảm ơn thôi là được, tôi nghĩ, thì người đàn ông nói.

“Dù tôi không nhớ ký ức ngày xưa, nhưng mắt nhìn người thì tôi có.”

Tôi cảm thấy xấu hổ như thể bị đọc trúng suy nghĩ. Cảm thấy má mình nóng bừng, tôi quay lại, người đàn ông thờ ơ nói thêm.

“Thật ra tôi biết gì chứ? Đến tên mình tôi còn không biết.”

“Không phải ý em là vậy…”

Tôi vội vàng định nói, nhưng người đàn ông thờ ơ nhún vai.

“Chỉ là tôi cảm thấy như vậy… Ước gì tôi có thể nói rõ ràng hơn.”

“Vậy thì ký ức phải nhanh chóng quay lại thôi.”

Vô tình cười và nói, người đàn ông ngẩng đầu lên và nhìn lại tôi. Không đáp lời mà chỉ im lặng nhìn, tôi cảm thấy xấu hổ và né tránh ánh mắt. Cả hai chúng tôi đều biết những lời tiếp theo sẽ là gì.

Và anh sẽ trở về nơi anh đã đến.

Đột nhiên tôi cảm thấy hụt hẫng và trống rỗng ở một góc trong tim, tôi vội vàng tăng tốc độ làm việc. Người đàn ông sau đó im lặng một lúc.

***

Âm thanh đó đã đánh thức tôi khỏi giấc ngủ, nhưng tôi cần thêm thời gian để tỉnh táo hoàn toàn. Trong ý thức mơ hồ như đang mơ ngủ, tôi chỉ cảm thấy hơi bực mình trước âm thanh yếu ớt văng vẳng bên tai. Ngay cả khi nhận ra đó là tiếng rên rỉ, tôi vẫn nằm im như vậy một lúc.

Tôi tỉnh giấc hoàn toàn khi nghe thấy tiếng thở dồn dập của người đàn ông. Theo phản xạ, tôi ngẩng đầu lên và nhận ra mình đã ngủ gục trên giường. Vì mải làm việc đến khuya và định kiểm tra vết thương của người đàn ông nên tôi đã ngủ quên mất. Tôi vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn, đầu óc còn mơ màng nên muộn màng quan sát sắc mặt của người đàn ông.

Người đàn ông nằm co quắp người lại, không hề cử động. Nhưng sắc mặt đặc biệt tái nhợt và tiếng thở dồn dập cho thấy anh ta đang gặp ác mộng. Bỗng dưng tôi nhớ lại lần trước đã đánh thức anh ta khi anh ta đầm đìa mồ hôi lạnh và chìm trong ác mộng.

“Ơ…”

Tôi vừa mở miệng thì khựng lại. Lúc đó tôi mới nhận ra rằng mình chưa từng gọi tên anh ta dù đã đặt tên cho anh ta. Thực tế là vì chỉ có hai người nên cũng không có cơ hội gọi. Nhưng bây giờ tôi phải gọi anh ta.

“Kamar.”

Nuốt khan, tôi gọi cái tên mà mình đã đặt cho anh ta. Tôi nghi ngờ liệu người đàn ông đang chìm trong ác mộng có nghe được cái tên đó không.

Haa, haa.

Hơi thở của người đàn ông vẫn còn dồn dập. Nhận ra rằng nó không giúp ích được gì nhiều trong việc đánh thức ý thức của anh ta, tôi muộn màng hối hận vì bình thường đã không gọi người đàn ông bằng cái tên đó thường xuyên hơn.

“Kamar, mở mắt ra, Kamar!”

Lần này tôi gọi tên anh ta nhiều lần với âm lượng lớn hơn. Nhưng ác mộng của người đàn ông chỉ trở nên tồi tệ hơn, anh ta không có vẻ gì là sẽ mở mắt ra. Tôi bắt đầu sốt ruột.

“Kamar, tỉnh lại đi, dậy đi mà, không sao đâu, tất cả chỉ là mơ thôi.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo