Lịch update: thứ 3
“Điện hạ, không được làm như vậy. Quốc vương bệ hạ đang thực hiện một nghi lễ thiêng liêng. Dù là thái tử điện hạ cũng không được phép cản trở.”
Một người hầu của quốc vương hét lên bằng một giọng điệu đầy kích động. Haham bước ra từ giữa đám người ồn ào.
“Đúng vậy, điện hạ. Xin hãy rời khỏi đây. Mong ngài thương xót để nghi lễ có thể kết thúc một cách suôn sẻ….”
Vừa nói, anh ta vừa đưa tay ra. Ngay lập tức, Asgaile trừng mắt nhìn anh ta và mở miệng.
“Ai dám chạm vào ta.”
Haham giật mình và lùi lại trước giọng nói lạnh lùng. Nhìn vẻ mặt méo mó của anh ta, rõ ràng là đó là một hành động vô thức. Anh ta lo lắng đảo mắt rồi lại mở miệng.
“Xin hãy tha thứ cho sự vô lễ của thần, điện hạ. Thần xin lỗi, nhưng nghi lễ của quốc vương bệ hạ vẫn chưa kết thúc. Xin hãy giao những việc còn lại cho chúng tôi và xin ngài chiếu cố để nghi lễ có thể được hoàn thành một cách an toàn.”
Haham cúi gập người sâu sắc và kín đáo nói thêm.
“Mặc dù bây giờ thái tử điện hạ đang thay mặt quốc vương bệ hạ điều hành quốc gia, nhưng ngài vẫn chưa chính thức lên ngôi. Sự thiêng liêng của bệ hạ vẫn còn sống, và nếu ngài coi thường điều này thì dù là thái tử điện hạ cũng không thể tránh khỏi sự truy cứu trách nhiệm.”
Lời nói cuối cùng nghe như một lời cảnh cáo. Lời của Haham là đúng. Bây giờ anh vẫn chỉ là ‘Thái tử’. Mặc dù quốc vương đang bệnh, nhưng người có quyền lực thực tế vẫn là quốc vương. Tình huống đang diễn ra rõ ràng là một sự khiêu khích đối với vương quyền.
Tôi không sao đâu.
Tôi lấy hết can đảm và hồi tưởng lại. Sự đau đớn sẽ sớm kết thúc thôi. Chỉ cần nhắm mắt lại và chịu đựng là được. …Nhưng vẫn có những người bị thương, liệu tôi có thể nói rằng hãy đưa họ ra ngoài trước và điều trị cho họ không? tôi thì không sao, đến yêu cầu đó thì cũng có thể đáp ứng được chứ. Vì cho dù những người kia có chết đi thì cũng chẳng có ích gì.
Có lẽ ngay từ đầu họ đã biết rằng chúng tôi có thể chết và vẫn đẩy chúng tôi vào.
Một suy nghĩ chẳng lành thoáng qua trong đầu tôi, và tôi chạm mắt Asgaile. Tôi vẫn bị quốc vương bóp cổ và bị đè dưới thân ông ta. Dương vật cương cứng của ông ta chạm vào cơ thể trần truồng của tôi, và ánh mắt của Asgaile cũng dừng lại ở đó. Những gì sẽ xảy ra tiếp theo hiện rõ trước mắt tôi. Asgaile lại sẽ khinh bỉ tôi.
Những giọt nước mắt nhanh chóng trào dâng và chảy xuống một lần nữa, tôi không thể nhìn rõ khuôn mặt của anh vì tầm nhìn đã mờ đi. Thà như vậy thì tốt hơn. Tôi không muốn nhìn thấy khuôn mặt khinh bỉ tôi của anh. Khi tôi nghĩ đến đó, đột nhiên Asgaile cử động.
“Điện hạ…!”
Một tiếng than thở tiếc nuối vang lên và những giọng nói gấp gáp vang lên từ khắp nơi. Trái với dự đoán rằng anh sẽ quay lưng bỏ đi, tôi kinh ngạc mở to mắt khi thấy Asgaile bước vào trong.
“Điện hạ, xin hãy dừng lại! Bây giờ ngài đang chống lại quốc vương bệ hạ sao ạ?”
Haham hét lên từ phía sau anh khi anh không do dự bước đi. Lời nói của anh ta là đúng. Không thể có ngoại lệ, ngay cả đối với thái tử. Mọi người nín thở chờ đợi phản ứng của thái tử. Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy. Ngay cả tôi cũng nghĩ rằng lần này Asgaile sẽ không còn cách nào khác ngoài việc quay lưng lại. Cánh cửa này sẽ đóng lại như thế này, và sẽ không bao giờ mở ra nữa cho đến khi nghi lễ kết thúc.
Liệu mình có thể sống sót khi cánh cửa đó mở ra lần nữa không?
Khi tôi nghĩ như vậy, Asgaile đột ngột dừng bước và mở miệng.
“Haham.”
“Vâng, điện hạ.”
Anh ta hỏi Haham, người đã nhanh chóng cúi đầu, trong khi vẫn giữ ánh mắt cố định vào quốc vương.
“Ngươi có thấy cái đó không?”
Trước câu hỏi của Asgaile, Haham liếc nhìn và thăm dò. Như thể anh ta không thể hiểu được ý định của câu hỏi của thái tử là gì. Asgaile vẫn nhìn quốc vương và nhếch mép.
“Nơi nào của con thú bốn chân đang bò trên đất kia có sự thần thánh vậy?”
Trong giây lát, mọi người kinh hoàng và hít một hơi thật sâu. Một người hầu vội vã hét lên.
“Điện hạ, xin ngài hãy cẩn trọng lời nói!”
“Điện hạ! Sao ngài lại có thể nói những lời vô lễ như vậy…!”
Những tiếng la hét gần như là la hét vang lên. Haham cũng ngước nhìn anh với vẻ mặt thất thần. Như thể anh ta không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Nhưng thái độ của Asgaile vẫn không thay đổi.
“Thần cũng là một phần của tự nhiên. Sinh ra và rồi biến mất. Và chỉ là thời điểm đó đã đến thôi.”
“Điện hạ!”
“Đóng cửa lại.”
Asgaile ra lệnh khi bước vào trong mà không hề do dự. Anh vẫn nhìn chằm chằm vào tôi và quốc vương và nói tiếp.
“Nếu cánh cửa này mở ra lần nữa và quốc vương bệ hạ trừng phạt ta, thì ta sẽ sẵn lòng chấp nhận. Nhưng bây giờ hãy làm theo mệnh lệnh của ta. Nếu không, đầu của các ngươi sẽ lìa khỏi cổ trước khi quốc vương bệ hạ tỉnh táo lại đấy.”
Những người hầu nhìn nhau. Ánh mắt lo lắng hướng về phía Haham, nhưng anh ta không thể nào đương đầu được với tình huống này. Anh ta lộ rõ vẻ bực bội, nhưng cuối cùng không nói một lời nào và lùi lại. Như thể đó là một tín hiệu, những người hầu vội vã đóng cửa lại. Và cuối cùng, mọi thứ trở nên im lặng.
Ha, ha.
Tôi bị bóp nghẹt cổ một cách yếu ớt, thở dốc và ngước nhìn Asgaile. Quốc vương vẫn đang cúi người trên người tôi và cũng đang nhìn anh. Trong khi đó, Asgaile bước đi về phía chúng tôi. Tôi nhìn anh đến mê mẩn khi anh tiến lại gần từng bước một. Trong khi bước đi ngang qua những Omega đang rên rỉ và lăn lóc trên sàn, những người vẫn còn tỉnh táo đã vươn tay ra và bám lấy anh theo sự dẫn dắt của mùi pheromone của anh, nhưng Asgaile chưa một lần nhìn xuống.
Quốc vương chỉ biết trơ mắt nhìn đứa con trai trưởng thành đang tiến thẳng về phía mình. Đột nhiên, ông ta trông già hơn 10 tuổi. Mùi pheromone dữ dội đã đổ dồn lên người tôi trong khoảnh khắc đã dịu đi nhanh chóng, và thay vào đó là mùi hương của người khác ùa vào. Đó là của Asgaile.
Hà….
Tôi hít một hơi thật sâu sau khoảng thời gian bị nghẹt thở. Bây giờ tôi cảm thấy chẳng có gì quan trọng nữa. Không sao, bây giờ thì.
Asgaile dừng bước. Anh đứng cách tôi hai bước chân và nhìn xuống quốc vương. Sức lực dần biến mất khỏi bàn tay đang nắm lấy cổ tôi. Quốc vương ngước nhìn đứa con trai của mình và cứ thế đứng im như hóa đá. Asgaile mở miệng.
“Tránh ra.”
Tôi giật mình chớp mắt, và anh nhíu mày và nói lại.
“Ngươi không nghe thấy sao? Hay là ngươi muốn dang chân ra trước mặt ta cho quốc vương xem?”
Không có điều nào là sự thật cả. Tôi vội vã thoát khỏi người quốc vương và bò ra ngoài một cách khó khăn. Quốc vương nhận ra điều đó quá muộn và cố gắng túm lấy tôi với vẻ mặt dữ tợn. Nhưng bàn tay vươn ra đã dừng lại ngay trước mặt tôi. Asgaile đã nắm lấy cánh tay của ông ta.
“Bệ hạ, đây là bộ dạng gì vậy?”
Giọng của Asgaile trầm tĩnh hơn so với trước đây. Tôi ngồi bệt xuống và lùi lại. Quốc vương rời mắt khỏi tôi và hướng về phía Asgaile. Hình ảnh thái tử mặc chiếc kandura trắng và chiếc bisht được thêu bằng chỉ vàng, đội chiếc gutra trên đầu và cố định nó bằng chiếc agal như mặt trời, trẻ trung và rạng rỡ, hoàn hảo hơn bao giờ hết. Ngược lại, quốc vương chỉ là một ông già tiều tụy không mảnh vải che thân. Lời nói của Asgaile rất chính xác. Chẳng phải quá rõ ràng người nào là vị thần đang lụi tàn hay sao? Và có vẻ như chính quốc vương cũng biết rõ sự thật đó.
“ngu… ngươi….”
Quốc vương mở miệng bằng một giọng nói run rẩy. Ông ta trừng mắt nhìn đứa con trai với ánh mắt hằn học. Tôi có thể nghe rõ tiếng nghiến răng của ông ta. Có vẻ như một chút lý trí đã quay trở lại với quốc vương, người đã phát điên cho đến tận bây giờ. Đôi mắt đỏ ngầu của ông ta chứa đựng một sự căm hờn ghê gớm và hướng về phía Asgaile.
“Lẽ ra ta nên giết ngươi khi ta giết ả đàn bà đó…!”
Tôi không thể biết ông ta đang nói về ai. Nhưng chỉ cần Asgaile khẽ giật má một cái thôi là đủ để biết đó là một lời nói chạm đến dây thần kinh của anh. May mắn thay, anh vẫn mở miệng bằng một giọng điệu bình tĩnh.
“Ngài nhận ra quá muộn rồi, bệ hạ.”
Asgaile sẵn sàng đứng dậy và nói tiếp.
“Nhìn mùi pheromone yếu ớt như thế này thì có vẻ như kỳ phát tình của ngài đã kết thúc rồi. Người ta nói rằng khi về già thì thời gian phát tình cũng ngắn hơn.”
Asgaile nhìn xuống người cha già nua và nở một nụ cười lạnh lùng.
“Có lẽ là đang đi đến cái chết như thế này đây.”
Quốc vương mở to miệng và nhìn anh như thể không thể nói được gì. Với đôi mắt run rẩy dữ dội, vẻ mặt ông ta lộ rõ sự nghi ngờ.
“Ngươi… Ngươi thực sự, định giết ta sao.”
“Theo ý của thần. Bệ hạ, nếu ngài chết, thì đó là ý của thần hoặc là ý chí của ngài. Làm sao thần dám thách thức sự thiêng liêng?”
Những lời nói sau nghe như một lời mỉa mai. Quốc vương cũng có vẻ nghĩ như vậy nên đã cứng đờ người lại, nhưng ông ta không thể chỉ ra điều đó và im lặng. Asgaile nhìn ông ta và nói một cách điềm tĩnh.
“Mọi thứ đều diễn ra theo ý của thần. Làm sao thần có thể chống lại ý chí đó, và làm sao thần dám đoán trước được? Xin ngài đừng lo lắng, mọi thứ sẽ diễn ra một cách tuần tự thôi.”
Ánh mắt của Asgaile trở nên sắc bén, nhưng anh không hề cười. Bằng một giọng thì thầm trầm hơn, anh nói thêm.
“Giống như mẹ đã từng.”
“Thằng… Thằng khốn này…!”
Quốc vương lại định lao vào anh. Nhưng lần này ông ta đã thất bại. Chỉ cần lùi lại một chút thôi, Asgaile đã dễ dàng tránh được cuộc tấn công của cha mình, và quốc vương chỉ biết rên rỉ khi vùi toàn thân xuống sàn đá cẩm thạch mà không thể đứng dậy được.
Asgaile nhìn xuống quốc vương đang ngã trên sàn nhà với vẻ mặt lạnh lùng rồi quay đầu lại. Ngay lập tức tôi chạm mắt anh, và tôi giật mình co rúm người lại. Asgaile không hề thay đổi biểu cảm và bắt đầu bước về phía tôi. Tôi không biết phải làm gì trước tình huống bất ngờ này và chỉ biết nhìn anh tiến lại gần.
Trong nháy mắt, anh đã đến ngay trước mặt tôi. Asgaile dừng bước và cúi người xuống về phía tôi. Tôi cứng đờ và nhắm mắt lại.
“……!”
Đột nhiên, một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy tôi, và tôi mở to mắt khi hít một hơi thật sâu. Khi tỉnh táo lại, tôi đang được thái tử ôm trong vòng tay. Khuôn mặt của Asgaile hiện rõ trong tầm nhìn rộng mở của tôi. Asgaile ôm tôi trong vòng tay như một tiểu thư cao quý, hai tay anh ôm chặt lấy tôi, và anh lên tiếng.
“Cứ ngoan ngoãn ở yên đó, nếu không có lẽ ta sẽ làm ngươi rơi xuống đấy.”
Giọng nói trầm tĩnh rất khó đọc được cảm xúc. Và anh đã sẵn sàng chuyển bước và bắt đầu bước đi. Tôi cứng đờ người lại và chắp hai tay trước ngực rồi nắm chặt. Anh liếc nhìn cơ thể tôi một lượt rồi tặc lưỡi một cái. Có lẽ anh đang nhìn tôi với vẻ khinh bỉ? Chắc chắn là vậy rồi.
Tôi buồn bã cúi đầu xuống, và ngay sau đó tôi kinh ngạc khi phát hiện ra những vết máu đỏ vương vãi trên sàn. Asgaile nhíu mày khi chuyển bước.
“Sao vậy?”
Trước khi tôi kịp trả lời, tôi đã nuốt khan một ngụm nước bọt. Liệu mình có nên nói những lời này không? Nỗi sợ hãi đột nhiên ùa về, nhưng nếu không phải là người đàn ông này thì sẽ không có ai để tôi cầu cứu cả. Tôi siết chặt hai tay và khó khăn lắm mới phát ra âm thanh.
“Tôi, tôio… Điện hạ.”
Một giọng nói run rẩy phát ra một cách khó khăn.
“Có nhiều… người bị thương ạ. Xim, xin hãyt, giúp, giúp đỡ… Xin ngài. Làm ơn….”
Asgaile không nói gì. Chẳng mấy chốc chúng tôi đã đến trước cửa, và Asgaile dừng bước và hét lớn.
“Mở cửa ra.”
Ngay sau đó, cánh cửa nặng nề từ từ mở ra. Một tiếng thở phào nhẹ nhõm tự động thoát ra khi không khí trong lành tràn vào. Khi tôi nhắm mắt lại, không thể ôm lấy cổ Asgaile, đột nhiên anh siết chặt cánh tay đang ôm tôi và kéo tôi lại gần. Nhờ đó, má tôi tự động chạm vào bờ vai cứng rắn của anh, và tôi giật mình mở to mắt, nhưng tôi không cố gắng tránh né cái may mắn nhỏ nhoi đó.
“Điện hạ, sao lại….”
Giọng nói yếu ớt của Haham vang lên. Asgaile không chút do dự bước ngang qua anh ta và ra lệnh.
“Nghi lễ thiêng liêng của quốc vương bệ hạ đã kết thúc. Hãy đưa ngài đến phòng ngủ để ngài có thể nghỉ ngơi và hãy chữa trị cho những Omega bị thương.”
“Vâng, vâng.”
Một người hầu khác vội vã trả lời và có thể thấy anh ta vội vã bước vào bên trong. Những người hầu khác cũng đi theo anh ta, và Haham cũng vậy.
Asgaile ôm tôi đi dọc theo hành lang dài. Chỉ có tiếng bước chân của anh vang vọng đều đặn trong hành lang yên tĩnh, nhưng tôi không quan tâm. Chỉ cần có thể cảm nhận được hơi ấm nóng bỏng của anh bằng toàn thân là đã đủ khiến trái tim tôi nghẹn ngào rồi.
Anh đã cứu tôi.
Khẽ tựa đầu vào bờ vai vững chãi đang chạm vào má, tôi cố gắng kìm nén đôi mắt đang cay xè.
Kamar, lại cứu tôi rồi. Anh ấy đã nghe theo lời thỉnh cầu của tôi…
Trái tim rộn ràng sau một thời gian dài hưng phấn đập loạn xạ không biết phải làm gì. Asgaile vẫn luôn im lặng.
Nơi anh ôm tôi đến là phòng ngủ. Khi bước vào không gian quen thuộc, tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Phù, tôi vừa khẽ thở ra thì.
"……!"
Asgaile sải bước băng qua phòng và đột nhiên đặt tôi xuống giường như ném đi. Trong khoảnh khắc tôi giật mình nín thở, anh đứng thẳng người và lên tiếng.
"Ngươi điên rồi à?"
"Dạ, dạ?"
Tôi hoảng hốt lắp bắp, Asgaile tiếp lời với giọng điệu lạnh lùng không chút lưu tình.
"Xông vào trước mặt một kẻ điên, ngươi định tự sát à?"
À, tôi đã hiểu ra. Tôi lúng túng lẩm bẩm.
"Tôi sợ điện hạ sẽ, bị thương…."
"Ngươi thì có thể làm được gì chứ. Đừng bao giờ chắn đường ta nữa."
Trái tim đã từng phấn khích tột độ lại co rúm lại trước giọng nói sắc bén. Tôi cúi gằm mặt và nhỏ giọng đáp "Vâng".
Không dừng lại ở đó. Asgaile ngay lập tức đưa tay ra nắm lấy mắt cá chân tôi và kéo lại. Tôi chỉ còn biết nằm vật ra giường và đã chuẩn bị tinh thần trong lòng, nhưng hành động của Asgaile lại hoàn toàn khác.
Anh tỉ mỉ xem xét từ mắt cá chân mà anh đang nắm lấy, đến đầu gối, bắp đùi, háng, rồi mò mẫm kiểm tra cả bụng và ngực, rồi dừng lại khi đến cổ. Tôi chần chừ trước cái vuốt ve cổ bằng tay trong giây lát. Vẫn còn dấu vết của việc Asgaile đã bóp cổ tôi. Tôi đã che nó bằng áo sơ mi, nhưng chắc chắn nó đã bị lộ ra vì quần áo đã bị xé toạc. Hơn nữa, quốc vương cũng đã bóp cổ tôi nên dấu tay có lẽ đã trở nên nghiêm trọng hơn.
Tôi cúi đầu vì xấu hổ khi thấy chiếc cổ lốm đốm vết bầm tím, và bàn tay vuốt ve cổ tôi lúc nãy lại rời đi. Sau khi đi qua lưng và mông, rồi lại xuống đến mắt cá chân, cuối cùng anh mới buông tay. Sự vuốt ve cực kỳ công việc, khác xa với sự âu yếm rời đi và một lúc im lặng trôi qua. Tôi ngập ngừng ngẩng đầu lên thì thấy Asgaile đang mở miệng.
"Không có chỗ nào bị thương chứ?"
Tôi vội vàng lắc đầu khi nhận ra rằng anh đã trực tiếp kiểm tra vết thương cho mình.
"K, không ạ… Tôi không sao ạ."
"…Vậy à."
Asgaile lẩm bẩm với giọng trầm rồi dùng đầu ngón tay xoa xoa giữa hai hàng lông mày. Đột nhiên trông anh có vẻ mệt mỏi quá. Tôi ngập ngừng mở miệng một cách thận trọng.
"Thưa, điện hạ… Thật đường đột, nhưng tôi, ờ, làm sao ngài biết…."
Tôi thu hết can đảm và hỏi bằng giọng run rẩy, nhưng khi ngẩng đầu lên, tôi nhận ra rằng anh không ở trong tình trạng có thể trả lời được. Bởi vì máu chảy ra từ vết thương do quốc vương cắn đã thấm đẫm vai áo kandura trắng của anh, cũng như cả thắt lưng. Tôi hốt hoảng kêu lên.
"Điện hạ…!"
Tôi vội vã hét lên và bước xuống giường, Asgaile giơ một tay ra ngăn tôi lại. Anh lên tiếng với giọng trầm khi thấy tôi chần chừ.
"Đừng làm ầm ĩ, không phải là vết thương gì lớn đâu."
"N, nhưng mà, máu… nhiều quá…."
Tôi bồn chồn nhìn xung quanh. Việc chạm vào thái tử là điều cấm kỵ nên tôi không thể chữa trị cho anh. Hơn nữa, cho dù có thể đi chăng nữa thì Asgaile cũng sẽ không cởi quần áo trước mặt tôi.
Vì sẽ nhìn thấy vết sẹo.
Tôi nhớ lại vết sẹo còn sót lại trên vai anh trước đây thì trong lòng lại bất an. Nếu lại để lại sẹo thì sao?
Trớ trêu thay, chỗ mà quốc vương cắn lại chính là chỗ mà vết sẹo đã để lại trước đây. Tôi muốn tự mình kiểm tra, nhưng đó là một chuyện không thể xảy ra. Trong lúc tôi không biết phải làm gì, thái tử ngã xuống mép giường.
Tôi lo lắng nhìn xuống anh đầy bất an. Asgaile trông rất mệt mỏi khi ngồi gục đầu xuống và dùng một tay che trán. Có lẽ anh đã bị mất máu nhiều. Khuôn mặt tái nhợt khiến tôi nhớ lại cái ngày đầu tiên gặp Kamar, và tim tôi càng đập mạnh hơn. Đầu óc tôi dường như trống rỗng, nhưng có một điều chắc chắn.
Mình phải để anh ấy được chữa trị ngay.
Tôi cố gắng tạo ra nước bọt trong miệng đã khô khốc và nuốt ực một cái rồi khó khăn mở miệng.
"Thưa, điện hạ… Liệu tôi, có, có việc gì đó mà, có thể làm…."
Chẳng phải sẽ không có việc gì sao, câu nói cuối cùng chìm xuống một cách yếu ớt. Bình thường thì anh sẽ chế nhạo hoặc trừng mắt nhìn tôi, nhưng Asgaile lại không làm vậy. Tôi càng không biết phải làm gì khi nhìn anh chỉ im lặng và không nhúc nhích, không biết là anh khó chịu hay là không có sức lực.
Khi tôi đưa bàn tay run rẩy về phía anh, Asgaile lên tiếng như thể đã nhận ra động tĩnh.
"Đừng chạm vào người ta."
Anh lẩm bẩm với giọng trầm và ngước mắt lên nhìn tôi. Đầu gối tôi run rẩy vì sợ hãi, nhưng đồng thời lòng tôi lại tràn ngập sự xót xa.
Người này không tin ai cả.
Người đàn ông đã từng bộc lộ tất cả cho tôi một cách thuần khiết không còn ở đây nữa. Người trước mắt là một người đàn ông đã sống sót bằng cách không cho ai thấy sơ hở và nghiến răng chịu đựng trong cái cung điện mà mọi nơi đều là kẻ thù này.
Một mình.
Tôi cắn môi dưới. Việc Asgaile không tin tôi là điều quá hiển nhiên. Vì tôi không là gì đối với anh ấy, và tôi chỉ là một Omega hèn mọn như thế này.
Nhưng dù vậy, tôi âm thầm lấy lại tinh thần và nắm chặt tay.
Mình không thể từ bỏ.
Phù, tôi hít một hơi thật sâu. Cách duy nhất để Asgaile được chữa trị mà không để người khác nhìn thấy vết thương của anh ấy, là chỉ có một cách vào lúc này. Tôi quay người lại trước khi lòng can đảm biến mất. Không mất đến vài bước để đến được chiếc bàn trà mà tôi nhắm đến. Và tôi nhấc chiếc bình hoa cắm đầy hoa rực rỡ lên. Và tôi không chút do dự ném nó xuống sàn.
Chiếc bình hoa được trang trí bằng những họa tiết tao nhã vỡ tan thành từng mảnh với một âm thanh chói tai. Tôi vẫn ngoảnh mặt đi khỏi Asgaile và cúi người xuống. Tôi ngồi xổm xuống trên sàn nhà ngập nước và đầy hoa vương vãi, xem xét các mảnh vỡ, và nhặt một mảnh vỡ sắc nhọn và lớn nhất trong số đó.
"Ngươi làm cái gì vậy…."
Khi Asgaile nói, tôi đã dùng mảnh vỡ bình hoa rạch một đường dài trên cẳng tay của mình.
"…Ngươi làm cái gì vậy!"
Asgaile hét lên và túm lấy cánh tay tôi. Nhờ vậy mà tôi đã đánh rơi mảnh vỡ, nhưng không sao cả. Mục đích đã đạt được rồi. Tôi nhìn xuống cánh tay đầy máu và hít một hơi thật sâu rồi ngước lên nhìn anh. Đáng ngạc nhiên là vẻ mặt bối rối của Asgaile đã lộ rõ. Giống như Kamar vậy. Tôi cảm thấy tim mình đau nhói và khó khăn nở một nụ cười trên môi.
"Điện hạ."
Một giọng nói run rẩy vang lên. Bất kể những lời thề nào đi chăng nữa thì nỗi sợ hãi dường như vẫn đang chi phối toàn bộ cơ thể tôi. Tôi lặp đi lặp lại việc nắm chặt tay rồi thả ra và khó khăn nói tiếp.
"Vết thương, rất nặng ạ… Xin hãy, để tôi được chữa trị."
Thật may là tôi đã không nói lắp, nhưng tôi không thể làm gì khác ngoài việc giọng nói cứ run lên. Việc không nói lắp đã là giới hạn của lòng can đảm của tôi rồi. Asgaile im lặng nhìn chằm chằm vào tôi. Như thể cái thứ Omega vô lễ này đang có ý đồ gì vậy. Tôi hít một hơi thật sâu và mở miệng.
"Tôi cũng sẽ dặn họ mang đến quần áo của điện hạ vì điện hạ dính máu của tôi… Dù rất đường đột, nhưng có được không nếu tôi nhờ mang đến thuốc men và dụng cụ để chữa trị vết thương của tôi?"
Mắt Asgaile mở to. Có vẻ như anh đã nhận ra ý đồ của tôi. Tôi cố gắng nở một nụ cười.
"Tôi sẽ bảo mang đến cả dụng cụ để khâu vết thương nữa ạ. Có vẻ như tôi đã bị đâm hơi sâu… Tôi xin lỗi vì đã dám cho ngài thấy cảnh tượng khó coi này một cách bất cẩn."
Asgaile vẫn im lặng. Ánh mắt vốn hướng về cánh tay đang chảy máu lại quay trở lại khuôn mặt tôi. Nhìn anh vẫn không thể tin được, tôi đã chờ đợi. Tôi mong Asgaile sẽ tin vào tấm chân tình của tôi.
"……."
Thái tử mở miệng rồi lại ngậm lại. Đó là một thái độ rõ ràng khác với mọi khi. Theo một nghĩa nào đó, đây là một canh bạc.
Giống như anh đã cứu tôi khỏi quốc vương, liệu anh có mở lòng với tôi một chút không?
Nếu không phải như vậy thì tôi sẽ gặp nguy hiểm lớn vì mất máu quá nhiều. Hoặc có lẽ tôi sẽ bị trừng phạt vì đã dám giở trò trước mặt thái tử.
Mình sẽ ra sao đây?