Kiss The Stranger - Chương 120

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

"Chỉ có Steward thôi."

"Vậy à."

Anh ta đồng ý rồi nói với giọng nghiêm trọng.

"Trước hết, tôi nghĩ việc kiểm tra nó ở đây là nguy hiểm. Nếu chúng ta gửi nó đến Mỹ và nhờ các cơ quan kiểm tra ở đó, thì có lẽ nhanh nhất là một tuần... Chậm nhất là một tháng, kết quả sẽ có. Tôi nghĩ chúng ta nên làm như vậy."

Tôi nhanh chóng đồng ý.

"tôi sẽ làm theo ý kiến của Steward. Anh là chuyên gia hơn tôi nhiều."

"Tôi thấy áp lực quá đấy."

Steward đùa rồi lại trở lại giọng điệu nghiêm túc.

"Dù sao thì, sau khi chuyện này được giải quyết, cậu hãy đi với tôi nhé. Cậu cũng nên đi kiểm tra mắt, ít nhất là cậu cũng phải nhìn thấy gì đó chứ. Chỉ cần cậu có thể nhìn được đến mức có thể điều chỉnh bằng kính thôi cũng được."

Tôi nói cảm ơn Steward, người đã chỉ vào chiếc kính mà anh ta đang đeo như để chứng minh. Nhưng có một lý do riêng khiến tôi không thể nói đồng ý một cách dễ dàng dù anh ta đã nhiều lần khuyến khích tôi.

"Tôi rất cảm ơn vì Steward đã nghĩ cho tôi... Nhưng có lẽ sẽ khó đấy."

Tôi nói với khuôn mặt cau có mà tôi chỉ nhìn thấy mờ ảo.

"Anh biết mà, lý do tôi không thể rời khỏi đây... Tôi không có giấy tờ tùy thân, và việc rời khỏi đất nước này để đến một đất nước khác là điều không thể về mặt thực tế."

"À, đừng lo lắng về điều đó, Yohan. Tôi có thể giải quyết được."

Steward quay lại cùng tôi và rồi thêm vào với giọng điệu nhẹ nhàng.

"Tôi có cách cả đấy, cứ giao cho tôi. Yohan chỉ cần quyết định là cậu sẽ đi hay không đi thôi. Đừng nghĩ gì khác cả."

Được chứ? Anh ta vừa cười vừa nói. Tôi gượng gạo đáp lại nụ cười của anh ta và quay đầu lại thì dừng lại. Steward cũng dừng bước, dõi theo ánh mắt của tôi. Một người đàn ông đang đứng ở phía xa nơi tầm nhìn của tôi trở nên mờ ảo. Trong hành lang lờ mờ, cái bóng đen của anh ta dường như còn lớn hơn bình thường. Steward lên tiếng với vẻ bối rối.

"Điện hạ, sao ngài lại... Bây giờ tôi đang trên đường đến phòng ngài. Tôi nghĩ ngài đang đợi..."

"Ta nghĩ ngươi biết rằng ngươi không được phép rời khỏi cung điện này mà không có sự cho phép của ta."

Asgaile lên tiếng trước khi Steward nói xong. Giọng nói bình tĩnh như thường lệ của anh ta không hề thể hiện bất kỳ cảm xúc nào. Nhưng tôi biết rằng đó là giọng nói không khác gì khi anh ta đánh tôi bằng roi. Thật khó để đọc được cảm xúc của Asgaile, nhưng dù sao thì bây giờ lời của Asgaile là đúng.

"Đúng vậy, Steward."

Tôi đồng ý với lời của Thái tử, và ánh mắt của Steward và Asgaile đồng thời hướng về tôi. Tôi giải thích cho Steward bằng giọng điệu rõ ràng.

"Điện hạ đã nói trước với tôi rằng ngài sẽ ban thưởng lớn và đuổi tôi đi khi ngài chán tôi rồi. Nên không sao đâu."

Thật kỳ lạ là xung quanh trở nên rất yên tĩnh. Cả Steward và Asgaile đều im lặng , nên thay vào đó tôi quay sang Thái tử và hỏi như để xác nhận.

"Đúng không ạ?"

Asgaile không trả lời ngay lập tức. Vì trời tối và ở xa nên tôi không thể nhìn rõ biểu cảm của anh ta, nên tôi chỉ chờ anh ta nói.

"...Đúng vậy."

Sau một khoảng lặng, anh ta trả lời. Giọng nói của anh ta có vẻ hơi gượng gạo, nhưng có lẽ là tôi đã nghĩ quá nhiều. Tôi nhìn Steward như để xác nhận. Nhưng trái với dự đoán của tôi, biểu cảm của Steward có gì đó kỳ lạ. Anh ta nheo mắt nhíu mày, tôi thầm nghĩ Sao anh ta lại như vậy nhỉ?, thì đột nhiên tôi nghe thấy tiếng bước chân.

"A...!"

Ngay sau đó, một cánh tay thô bạo túm lấy tôi, và tôi vô thức hét lên. Trước khi tôi kịp làm gì, Asgaile đã kéo tôi vào. Tôi cho đến lúc đó vẫn đang đứng bên cạnh Steward, đã ngã vào vòng tay anh ta một cách bất lực. Asgaile ôm chặt vai tôi và nói từ trên đầu tôi.

"Cho đến lúc đó, em là của ta."

Tôi ngoan ngoãn gật đầu trước giọng nói nghe như thể anh ta đang nghiến răng. Và rồi anh ta quay người lại ngay lập tức và bắt đầu bước đi một cách thô bạo với những bước chân dài trong khi vẫn ôm vai tôi. Nhờ đó, tôi đuổi theo anh ta gần như chạy, và rồi tôi thở không ra hơi.

Haa, haa.

Khi tôi nhanh chóng thở dốc và loạng choạng, Asgaile đột nhiên dừng bước và cúi xuống. Không do dự, anh ta bế tôi lên, và anh ta bước nhanh hơn lúc nãy khi đi qua hành lang. Tôi tựa đầu vào vai anh ta, bịt miệng và cố gắng trấn tĩnh lại. Mùi hương pheromone mà tôi đã ngửi thấy trước đó trở nên nồng nàn hơn, và tôi cảm thấy đầu óc mình trở nên choáng váng hơn. Tôi cảm thấy như mình sắp mất trí. Bụng tôi đau nhói, và tôi cảm thấy khó thở hơn vì sốt. Tôi đành nhắm mắt lại.

...?

Đột nhiên không khí thay đổi, và tôi lờ mờ tỉnh lại. Cơn gió mát lạnh đang thổi vào toàn thân tôi đột ngột trở nên dịu dàng. Chỉ đến lúc đó tôi mới nhận ra mình đã bước vào phòng của Asgaile. Ngay sau đó, toàn thân tôi rơi xuống giường như thể bị ném đi.

"...Ư!"

Một tiếng kêu ngắn thoát ra khỏi miệng tôi. Đầu óc tôi đã choáng váng, và rồi nó lại càng trở nên hỗn loạn hơn.

Nóng quá.

Trong khi thở hổn hển vì không thể kiểm soát được cơ thể đang nóng lên, tôi nghe thấy giọng của Asgaile từ trên cao vọng xuống.

"Ta đã nhân nhượng em vì em không được khỏe."

Tôi chớp hàng mi nặng trĩu và cố gắng tập trung vào điểm mờ, nhưng không dễ dàng. Tôi khó có thể nghĩ ra điều gì vì tôi đang thở dốc, nhưng Asgaile tiếp tục nói với vẻ chế nhạo.

"Trong lúc đó em đã nổi hứng và dan díu với người đàn ông khác à? Thật ra em cũng không khác gì, em chỉ là một omega tầm thường mà thôi."

"Không phải... vậy đâu ạ...."

Tôi khó khăn lắm mới mở miệng phủ nhận. Tôi không quan tâm nếu anh ta nói gì về tôi, nhưng tôi sợ Steward sẽ bị hại.

"Steward, không phải... Xin hãy tha thứ cho anh ấy...."

Tôi thở dốc và không thể nói thêm. Tôi cảm thấy thôi thúc muốn cào xé bụng mình và ném nó đi, và tôi vội vàng kéo khóa quần xuống. Ý thức của tôi dần biến mất, và đầu óc tôi trở nên rối bời. Tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là tôi phải làm dịu cơn giận của người đàn ông này vì Steward.

"Em đang làm gì vậy?"

Giọng của Asgaile trở nên gay gắt hơn. Anh ta túm lấy tôi, tôi vừa cởi quần và ném nó xuống đất, và anh ấn tôi xuống từ phía trên, nghiến răng.

"Ta có vẻ là một con chó đang phát tình trong mắt em à. Em dám...! "

Asgaile dồn lực vào bàn tay đang nắm lấy cổ tay tôi, và tôi ngay lập tức cảm thấy đau nhói và tỉnh táo lại. Thật kỳ lạ, vào khoảnh khắc đó, biểu cảm của Asgaile hiện lên rõ ràng trong tầm mắt tôi. Khuôn mặt nhìn xuống tôi đầy tức giận, nhưng đó không phải là cảm xúc duy nhất trên khuôn mặt anh ta. Thất vọng? Lo lắng? Ham muốn? Có vẻ như tất cả những cảm xúc đó đều đang rối tung lên.

Đó là tất cả những gì tôi có thể nghĩ ra. Khi tôi cảm thấy pheromone đang trút xuống trên người mình, tôi nhắm mắt lại, và một mùi hương khác lan tỏa hòa lẫn với mùi hương ngọt ngào như thể nó sẽ tan chảy trong mũi tôi.

...Ơ?

Không chỉ tôi dừng lại. Bàn tay của Asgaile đang nắm lấy tay tôi run lên rồi thả lỏng.

"Cái này là gì...."

Asgaile không thể kết thúc câu nói của mình. Ngay sau đó, một mùi hương áp đảo đến mức có thể nuốt chửng pheromone của anh ta đã tràn ngập căn phòng. Đó là mùi hương pheromone đang tràn ra từ tôi.

A.

Cùng với cảm giác đầu óc trở nên choáng váng, tôi nhận ra.

Đến kỳ phát tình rồi, tôi lẩm bẩm.

Tôi bật khóc không kìm nén được. Cùng lúc đó, Asgaile đột nhiên ôm chầm lấy tôi.

"Không sao đâu."

Giọng nói trầm khàn vốn có của anh ta nay lại trở nên khàn đặc và đứt quãng. Anh ta ôm chặt tôi bằng cả hai tay và tiếp tục nói.

"Không sao đâu, không sao đâu mà. Bình tĩnh lại đi. Suỵt..."

Dỗ dành tôi bằng giọng nói dịu dàng như dỗ trẻ con, Asgaile không ngừng xoa lưng tôi. Tim tôi như muốn vỡ tung, nhưng tôi cố gắng làm dịu nhịp thở theo lời anh ta. Tuy nhiên, ngoài ý muốn của tôi, pheromone vẫn tiếp tục tuôn ra, bụng tôi co giật, và hạ bộ đau nhức khiến eo tôi cứ run rẩy mãi.

"Hãy vào, bên trong tôi đi mà..."

Tôi vô thức van xin rồi vội vàng tỉnh táo lại. Có lẽ nào anh ta lại khinh bỉ tôi?

"X, xin lỗi... tôi, tôi xin lỗi..."

"Không sao đâu."

Anh ta lặp lại những lời tương tự khi tôi liên tục xin lỗi.

"Không sao đâu, Yohan."

A.

Trong khoảnh khắc, ý thức của tôi đã quay trở lại dù chỉ là một lát. Tôi mở to mắt và ngước nhìn anh ta. Asgaile cũng đang nhìn lại tôi với khuôn mặt ửng đỏ và hơi thở dồn dập.

"Tên của tôi..."

"Ừ."

Asgaile khẽ cười rồi nghiêng đầu và hôn nhẹ lên môi tôi.

"Yohan."

Không thể chịu đựng thêm nữa, tôi ôm chầm lấy anh ta. Đầu óc tôi, trái tim tôi, toàn thân tôi dường như đắm chìm trong pheromone. Tôi muốn thụ thai đứa con của người đàn ông này ngay lập tức. Hãy đổ đầy vào bụng em, hãy cho em thật nhiều. Xin anh đấy.

"Ừ, em biết."

Tôi lẩm bẩm mà không biết mình đang nói gì, Asgaile thì thầm.

"ta cũng biết, Yohan."

Anh ta lại xoa đầu tôi như để dỗ dành. Và cuối cùng, dương vật đang cương cứng của anh ta chạm vào lỗ huyệt của tôi. A, tôi thở ra và thả lỏng toàn thân để đón nhận anh ta. Tôi cảm thấy như thể bụng mình đã mở toang.

"Chết tiệt!"

Asgaile thô bạo chửi rủa. Anh ta trượt ngã vì quá nhiều dịch nhờn khi cố gắng tiến vào bên trong tôi. Tôi bật khóc. Asgaile lo lắng giữ đầu tôi và dỗ dành tôi bên tai.

"Không sao đâu, không sao đâu mà... Sẽ nhanh thôi, haa, ừ. ta biết, tacũng vậy."

Anh ta tiếp tục nói. Bàn tay vội vã đưa xuống và kéo hai bên mông tôi. Dịch nhờn tích tụ trong bụng tôi trào ra ngoài ồ ạt. Asgaile cắn vào má tôi rồi đẩy mạnh xuống. Quy đầu nóng ran chạm vào cửa huyệt. Dương vật đang cố gắng tiến vào bên trong lại trượt ra lần nữa, và tôi thực sự cảm thấy như mình sắp ngất đi vì thất vọng và đau khổ.

Asgaile vươn những ngón tay dài ra, nắm chặt lấy thịt mông và mở rộng hạ bộ của tôi ra hết mức có thể. Tôi nhấc phần hông dưới lên và chỉ chờ anh ta tiến vào bên trong. Phù, Asgaile thở ra một hơi ngắn rồi mở miệng.

"Đây quả là một cái lỗ dâm đãng."

Anh ta lẩm bẩm như nói một mình rồi bất ngờ lấp đầy bên trong tôi. Cái lỗ đang run rẩy co rút lại, và toàn thân tôi tê dại như có điện chạy qua. Cái bụng trống rỗng của tôi được lấp đầy bằng một thứ vũ khí thô bạo. Nhịp tim của một người khác không phải là tôi vang lên ầm ĩ trong bụng tôi, và nước bọt không ngừng chảy xuống khóe miệng tôi dù tôi nghẹt thở.

Tôi dường như đã mất đi ý thức trong một khoảnh khắc. Nhưng khoảnh khắc Asgaile lùi lại rồi đâm mạnh vào, trước mắt tôi lóe lên và ý thức của tôi đã quay trở lại.

"Tỉnh táo lại đi, mọi thứ chỉ mới bắt đầu thôi."

Asgaile nói giữa những hơi thở dồn dập. Anh ta bỏ tay đang giữ mông tôi ra và thay vào đó nắm chặt lấy eo tôi. Nâng thân trên lên, anh ta bắt đầu ra vào bên trong tôi một cách nghiêm túc. Mỗi khi anh ta đâm vào bụng tôi và lùi lại, chất lỏng lại chảy ra ngoài với âm thanh nhầy nhụa, và tôi không kiềm nén được mà hét lên. Vì thích thú, nhưng cũng vì chưa đủ, vì sợ hãi, nên tiếng la hét cứ tiếp tục vang lên.

"A, a, k, không, không được, a, thích quá..."

Tôi không biết mình đang nói gì. Tôi chỉ buông ra những lời tùy tiện. Tôi vung vẩy hai tay lung tung rồi nắm lấy vai anh ta. Asgaile cúi xuống, và tôi ôm chặt lấy anh ta. Vô thức, tôi dựng thẳng các đầu ngón tay lên rồi vội vàng thả lỏng ra, nhưng đó là giới hạn của lý trí. Khi tôi cắn chặt vai anh ta, Asgaile giật mình. Đồng thời, dương vật của anh ta trong bụng tôi nhanh chóng phồng lên.

"Cái thứ omega hư đốn này."

Asgaile nghiến răng nghiến lợi nói, nhưng tôi không hề sợ hãi. Tôi tiếp tục cắn vai anh ta. Giống như anh ta đã làm với tôi.

Thay vì tức giận, Asgaile ôm chặt eo tôi và nhấc tôi lên. Tôi dang rộng chân và ngồi lên người anh ta. Sau đó, Asgaile bắt đầu húc hông từ bên dưới. Toàn thân tôi run rẩy và tôi theo phản xạ hét lên.

"Ư, ư ư, ư, ư."

Nghe giọng nói run rẩy như tiếng rung, Asgaile cười khẽ. Sau đó, anh ta đánh mạnh vào mông tôi, tạo ra một âm thanh vang dội. Khi tôi giật mình cứng đờ lại, hạ bộ của tôi cũng siết chặt lại. Ngay sau đó, một tiếng thở dài mãn nguyện vang lên bên tai tôi.

Khi tôi tỉnh táo lại, lần này thì anh ta nằm xuống và tôi ngồi lên người anh ta và lắc hông. Tôi dùng dương vật của Asgaile xoa bóp và chà xát vào bụng tôi đang nóng ran, nhưng vẫn chưa đủ. Asgaile nằm xuống nhìn tôi và nắm lấy mông tôi. Các cơ trong bụng tôi căng ra đau nhức, và dương vật đang phồng lên đến mức như muốn xuyên thủng da thịt tôi. Tôi không thể chịu đựng thêm được nữa và van xin.

"Hãy bắn đi mà, xin anh..."

Những âm thanh nức nở tự động phát ra.

"Hãy cho em, tinh trùng... vào bụng em, đổ đầy vào em..."

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo