Kiss The Stranger - Chương 139

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

Anh ta nhanh chóng trả lời rồi im lặng. Sau khi đi thêm một đoạn, có tiếng cửa mở, không khí nóng bức ngay lập tức trở nên mát mẻ. Một lúc sau, thái tử đặt tôi lên giường và nói.

“Hãy nghỉ ngơi đi. Ta sẽ quay lại và lau người cho em.”

Anh không quên hôn lên trán tôi rồi rời xa. Mùi hương ngọt ngào mờ dần, một lúc sau cửa mở rồi đóng lại, và mọi thứ trở nên tĩnh lặng. Tôi ở lại một mình trong sự tĩnh lặng, chớp mắt một lúc dù không nhìn thấy gì.

Đây là đâu? Chắc chắn là đã đi qua sa mạc.

Tôi lúng túng ngồi dậy, cố gắng lắng nghe xung quanh để xác nhận động tĩnh. Vẫn không có tiếng động nào. Nhìn thái độ của anh, có lẽ chúng tôi đã đến thăm một lãnh địa nào đó trong sa mạc.

Hồi nhỏ, muốn vào cung thì phải băng qua sa mạc…

Tôi mơ màng nhớ lại, thì đột nhiên có tiếng gõ cửa. Đương nhiên tôi nghĩ đó không phải là Asgaile, nên tự nhiên căng thẳng, ngay sau đó cửa mở và có người bước vào.

Nhờ thảm trải sàn, tôi không nghe thấy tiếng bước chân, nhưng tôi biết anh ta đang đến gần qua sự hiện diện của anh ta. Khi tôi đang co rúm người vì căng thẳng, cuối cùng người đàn ông lên tiếng.

“Thái tử điện hạ đã bảo ta mang đồ ăn nhẹ cho ngươi.”

Nghe giọng nói, đó là người đàn ông có giọng thô lỗ đã chào hỏi lúc nãy. Tôi ngập ngừng ngồi dậy, anh ta tiếp tục nói.

“Thái tử điện hạ hiện đang gặp lãnh chúa, cha ta. Sẽ mất khá nhiều thời gian, nên trong thời gian đó, ta sẽ trông chừng ngươi.”

“……!”

Đột nhiên, cơ thể tôi lơ lửng. Người đàn ông đã bế tôi lên. Tôi kinh ngạc nín thở, nhưng may mắn là anh ta nhanh chóng đặt tôi xuống. Sau khi đặt tôi ngồi vào ghế, anh ta nắm lấy tay tôi và đặt lên bàn.

“Nghe nói ở đây không có ai biết làm macaron. Thay vào đó, ta đã làm bánh tart trứng.”

Ăn đi, anh ta thúc giục. Tôi cảm thấy hơi yên tâm với giọng nói có vẻ cách xa như thể anh ta đang ngồi đối diện qua bàn, tôi dò dẫm tay thì chạm vào chiếc đĩa lạnh. Mùi hương ngọt ngào của bánh ngọt thoang thoảng sau đó khiến lòng tôi bình tĩnh hơn.

“Cảm ơn ạ…”

Tôi nói lời cảm ơn nhưng không nhận được hồi đáp. Tôi im lặng cầm lấy một chiếc và đưa lên miệng. Chiếc bánh tart vẫn còn ấm, vỡ ra, phần nhân mềm mại tràn đầy trong miệng. Tôi ngạc nhiên trước kết cấu mềm mại và bắt đầu thưởng thức từ từ chiếc bánh ngọt tan chảy trong miệng. Dù hơi tiếc vì không phải macaron, nhưng chiếc bánh này cũng ngon không kém nên không sao. Người đàn ông im lặng một lúc. Thấy không có tiếng động nào, tôi nghĩ anh ta đã rời đi, và khi tôi ăn bánh và uống trà xen kẽ, sự căng thẳng hoàn toàn tan biến. Sau khi ăn ba chiếc bánh tart, tôi uống ngụm trà cuối cùng rồi đặt tách trà xuống. Tôi sờ soạng trên bàn thì thấy một chiếc khăn giấy, tôi lau miệng và lau sạch dầu trên tay rồi gấp lại và đặt lên.

Hừ.

Đó là lúc tôi thở ra một hơi thỏa mãn.

“ngươi ăn thật đẹp mắt.”

“Khụ khụ.”

Nghe thấy giọng nói đột ngột, tôi bất giác ho khan. Tôi kinh ngạc quay đầu về phía tiếng nói thì người đàn ông tiếp tục nói.

“Không cần ngạc nhiên đến thế. Đừng lo lắng, ta chỉ đến để trông chừng ngươi trong lúc thái tử điện hạ vắng mặt thôi.”

Bình thường Dive sẽ làm việc đó. Nhưng đây không phải cung điện, nên có lẽ khác?

“Dive bây giờ phải ở bên cạnh Thái tử điện hạ chứ.”

Anh ta nói như thể đã đọc được suy nghĩ của tôi. Tôi im lặng, không nói gì, nín thở. Nhưng tôi không cần phải nói. Vì Namar đã hỏi trước.

“ngươi thấy sao? Có cần gì không?”

“Tôi ổn ạ… Không có gì ạ. Cảm ơn.”

Tôi trả lời ngắn gọn rồi im lặng, Namar tiếp tục nói.

“Thái tử điện hạ sẽ mất một lúc. ngài ấy có nhiều chuyện cần nói với lãnh chúa.”

“Vâng…”

Tôi không biết nhiều về việc triều chính. Tôi cũng không thể làm gì được, nên tôi chỉ trả lời qua loa. Namar có lẽ là kiểu người không chịu được sự im lặng, hoặc chỉ đơn giản là thích nói chuyện, anh ta cứ tự mình nói tiếp.

“Ở đây không cần phải sợ hãi đến vậy, đây là lãnh địa duy nhất trong quốc gia này thân thiện với Omega. Hơn nữa, người vợ thứ ba của lãnh chúa cũng là một Omega.”

“Vâng?”

Tôi bất ngờ, một ký ức mơ hồ đã bị lãng quên chợt hiện về. Đồng thời, anh ta nói.

“Ngay cả trong cung điện cũng có nhiều lời đồn đại phải không? ngươi cũng đã nghe rồi chứ, rằng lãnh chúa đã già rồi mà lại cưới một Omega làm vợ.”

“Không đến mức đó…”

Thực ra, Asgaile đã ra lệnh giữ kín chuyện đó, và sau đó không ai nhắc đến nữa nên tôi cũng đã quên mất. Tôi vội vàng thêm vào để Namar không hiểu lầm.

“Điện hạ đã ra lệnh không ai được nhắc đến chuyện đó. Bảo không được nói gì cho đến khi xác nhận…”

“Đúng vậy, bây giờ ngài ấy đến để thực sự xác nhận. Có lẽ ngày mai sẽ có tang lễ của lãnh chúa.”

Dù nói những lời đáng sợ, giọng điệu của anh ta lại thờ ơ đến bất ngờ. Tôi bối rối không biết người đàn ông này có thật lòng hay không. Khi tôi im lặng, anh ta thản nhiên nói thêm.

“Không có gì đảm bảo rằng việc mẹ là Omega thì ngài ấy sẽ khoan dung với tất cả Omega.”

“…Vâng?”

Tôi cảm thấy như mình vừa nghe được một điều quan trọng. Tôi bất giác hỏi lại, và sau một lúc im lặng, Namar nói.
“Mẹ của Thái tử điện hạ ấy,
ngươi không biết sao?”
“À, cái gì cơ?”
Trong giọng nói hơi run rẩy của tôi, anh thở dài cay đắng.
“Thái tử được sinh ra bởi một Omega. Ngay từ đầu, chỉ có
cực Omega hoặc một Omega với xác suất rất hiếm mới có thể sinh ra hình thái đó.”
‘Mẹ…’
Giọng nói pha lẫn tiếng khóc của Kamar dường như vang vọng từ xa.
“…Hình như, ngày hôm đó… có mưa, đúng không ạ…?”
Không hiểu sao cổ họng tôi nhói lên, nói chuyện rất khó khăn. Tôi khó khăn thốt ra lời, nhưng câu trả lời nhận được lại đơn giản đến mức hão huyền.
“À, ta không biết. Lúc đó ta còn rất nhỏ.”
“Vâng…”
Tôi cảm thấy dường như sẽ khó có thể nghe thêm lời nào từ anh ta. Thái tử không có ở đây, và việc tìm hiểu chuyện sau lưng anh ta cũng rất khó xử, nên tôi chỉ đành im lặng. Một sự im lặng ngượng nghịu bao trùm. Dù không nhìn thấy đường cũng chẳng có gì bất tiện, nhưng tôi cảm thấy thái tử quá nhạy cảm. Ngay từ đầu, việc anh ta đưa tôi đến đây cũng đã là điều khó hiểu rồi.
“Ngươi là người thừa kế của Al-Fatih phải không?”
Người đàn ông đột nhiên hỏi, tôi giật mình và khẽ đáp “Vâng”. Anh ta huýt sáo một tiếng ngắn rồi nói tiếp.
“Vậy thì sao? Vấn đề thừa kế của Al-Fatih sẽ thế nào? Chú của ngươi đã bị tước quyền rồi phải không? Ngươi là Omega nên không thể kế thừa được.”
“…Tôi không biết, thưa ngài.”
Anh ta có nhiều câu hỏi nhưng tôi không thể trả lời được câu nào. Tôi vẫn đáp lời ngắn gọn với giọng điệu cứng nhắc rồi im lặng, người đàn ông cũng không nói gì nữa. Khi tôi thầm mong anh ta rời đi, đáng tiếc anh ta lại hỏi.
“Hồi nhỏ ngươi có nhớ mình đã đến đây không? Hoàn toàn không nhớ gì sao?”
“Vâng?”
Tôi bất giác lên tiếng vì câu nói bất ngờ. Tôi vội vàng ngậm miệng lại, người đàn ông thản nhiên tiếp tục nói.
“Lãnh chúa Al-Fatih, cha ngươi đã ghé qua đây trước khi đến cung điện. Lãnh chúa nơi này còn tổ chức tiệc chiêu đãi nữa.”
“Vâng…”
Trong lúc tôi đang ngập ngừng, ký ức của tôi trở nên hỗn loạn. Chẳng lẽ bữa tiệc không phải được tổ chức ở cung điện sao? Nghĩ đến việc nếu có thể nhìn thấy, ký ức có thể sẽ rõ ràng hơn, một góc lòng tôi cảm thấy nặng trĩu. Dù tôi biết bây giờ có xác nhận lại cũng chẳng thay đổi được gì, nhưng việc nghe chuyện của mình qua lời người khác khiến tôi cảm thấy kỳ lạ.
Tôi cũng không thể đảm bảo rằng tất cả lời người đó nói đều là sự thật.
Vừa nghĩ đến đó, anh ta đột nhiên ném ra một câu.
“Ta đã nhầm ngươi là con gái và cầu hôn, ngươi cũng không nhớ sao?”
“Vâng?”
Lần này, tôi không thể che giấu được giọng nói đã cao vút của mình. Tôi mở to đôi mắt không nhìn thấy gì và im lặng một lúc lâu. Nhưng đó không phải là tất cả. Người đàn ông tiếp tục nói với giọng điệu vui vẻ, như thể rất thích thú.
“Ngươi lớn lên ta nhận ra ngay. Omega ai cũng xinh đẹp nhưng ngươi đặc biệt xinh đẹp, ngươi có biết không?”
“À… vâng…”
Tôi có nên nói cảm ơn không?
Tôi bối rối, chỉ ậm ừ qua loa.
“Vợ mới của Lãnh chúa chắc chắn sẽ xinh đẹp hơn nhiều ạ…”
Tôi khẽ nói lái sang chuyện khác, anh ta lập tức phủ nhận.
“Tất nhiên người ấy cũng xinh đẹp. Nếu không thì sao có thể mê hoặc cả anh trai cả, rồi anh trai thứ và cả Lãnh chúa nữa chứ? Nhưng trong mắt ta, ngươi vẫn đẹp hơn.”
Trước khi tôi kịp nghĩ ra nên phản ứng thế nào cho phải, một hơi ấm mạnh mẽ đột nhiên bao trùm. Tôi theo bản năng cảm thấy anh ta đã đến gần và vội vàng lùi lại. Người đàn ông hỏi tôi, còn
tôi đang ngửa cổ hết mức khi đang ngồi:
“Thế nên, em có muốn làm người yêu của ta không?”
“Vâng?”
Tôi tự động nhăn mặt, tự hỏi đây lại là lời nói gì. Anh ta cứ nói những chuyện vô nghĩa và những chuyện cũ tôi còn chẳng nhớ rõ, vậy mà bây giờ lại nói ra điều đó. Chắc tôi đã lộ vẻ mặt ngớ ngẩn nên anh ta còn nói thêm những lời khó nghe.
“Không thể có nhiều hơn bốn người vợ. Xin lỗi, nhưng ta
có thể làm hầu hết những gì em yêu cầu.”
Ngay từ đầu tôi đã không có ý định chấp nhận, vậy mà anh ta dường như hoàn toàn không cân nhắc đến ý muốn của tôi. Tôi nghĩ việc anh ta nói không xa lánh Omega nhưng lại coi thường tôi thì cũng chẳng khác gì. Trong bầu không khí mà tôi cảm thấy nói gì cũng vô ích, tôi đành im lặng. Đúng như dự đoán, anh ta một mình đưa ra hết đề nghị này đến đề nghị khác, rồi tự ý nói đủ thứ, cuối cùng lại đứng dậy như thể đã xong chuyện, nói: “Vậy thì ta sẽ xin phép Lãnh chúa.” Tôi nghĩ trước đó lẽ ra anh ta nên nói chuyện với Thái tử điện hạ, nhưng tôi không muốn gây thêm lời nói để kéo dài thời gian ở cùng anh ta, nên tôi im lặng. Tôi nghe thấy tiếng cửa mở, sau đó xung quanh trở nên tĩnh lặng trong giây lát. Tôi ngồi trên ghế chờ anh ta đi ra.
Cuối cùng, tiếng cửa đóng lại, và tôi cuối cùng cũng được ở một mình.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo