Kiss The Stranger - Chương 150

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

Tôi nhận ra rất rõ điều đó. Người đàn ông này đang căm ghét tôi. Có lẽ đó là lòng trung thành của anh ta đối với Thái tử điện hạ. Vì vậy, anh ta coi tôi là kẻ phản bội và muốn trả thù.

Tất nhiên, suy nghĩ của anh ta là sai lầm. Nhưng tôi cũng không thể nói ra sự thật. Đây là kế hoạch của riêng tôi, và nếu thất bại, tất cả mọi người có thể gặp nguy hiểm. Chuyện này chỉ nên kết thúc là do một mình tôi gây ra thôi.

Giá mà tôi nhìn thấy được.

Nếu ngay từ đầu tôi có thể đi một mình thì mọi chuyện đã bớt gánh nặng hơn nhiều. Nhưng việc băng qua sa mạc vô tận khi không nhìn thấy gì là điều không thể. Tôi cầu xin lần cuối.

"Tôi… tôi sẽ không đến cung điện nữa… Xin anh hãy thả tôi xuống ở thành phố thôi… Tôi sẽ rời khỏi đất nước này, xin anh đấy."

Tôi van xin bằng giọng nói run rẩy, nhưng anh ta chỉ bật cười khinh bỉ vì nghe được một chuyện nực cười.

"Tôi chưa từng thấy đứa trẻ nào nói dối tệ như cậu. Với cái đầu óc ngây thơ vậy mà dám quyến rũ Thái tử điện hạ và còn mơ mộng đến cả Quốc vương, tham vọng của cậu lớn thật đấy."

Bị nhìn thấu ngay lập tức, tôi không thể nói thêm gì nữa. Bị bán đi sao? Vậy là tôi sẽ không bao giờ gặp lại Kamar nữa sao?

Dù sao thì sau khi mọi chuyện kết thúc, tôi cũng định rời đi. Tôi sẽ cầu nguyện cho hạnh phúc của Kamar từ xa, xác nhận rằng anh ấy vẫn an toàn và sống âm thầm lặng lẽ.

Đến cả điều đó tôi cũng không thể làm được.

Nếu vậy, chỉ còn một lựa chọn duy nhất. Phải trốn thoát bằng mọi giá. Dù có phải chết giữa sa mạc đi chăng nữa thì tôi cũng không thể cứ ngồi yên chờ chết.

Nhưng làm thế nào?

Ngay lúc đó, lần đầu tiên thần linh đáp lại lời tôi. Chiếc xe rung lên, có vẻ đã vướng vào thứ gì đó, rồi một mùi khét bắt đầu bốc lên.

"Chuyện gì vậy?"

Giọng Khalid sắc lạnh. Người đàn ông đang ngồi ở ghế lái nhanh chóng nói:

"Xin lỗi, Tiểu Lãnh chúa. Có vẻ xe đã vướng phải thứ gì đó."

"Ra vậy."

Khalid thốt ra một tiếng cảm thán ngắn ngủi. Điều hòa tắt, không khí nhanh chóng trở nên nóng bức.

"Xin lỗi, tôi sẽ kiểm tra một chút."

Tiếng cửa xe mở ra rồi đóng lại vang lên. Xung quanh lại trở nên tĩnh lặng. Xin hãy, xin hãy. Tôi thành khẩn cầu nguyện trong lòng, và thật may mắn, tôi cảm nhận được người đàn ông bên cạnh đang di chuyển.

"Rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

Ngay khi Khalid vừa xuống xe, tôi vội vàng mò mẫm tìm tay nắm cửa. Nếu thần đang giúp đỡ tôi thì chắc chắn nó sẽ không bị khóa. Xin hãy…!

Cạch.

Tiếng cửa mở vang lên, khóe mắt tôi nóng lên. Tôi không do dự cầm tấm thảm thêu và nhảy ra khỏi xe.

“…Gì vậy?”

Ai đó phát hiện ra tôi và hét lên. Nhưng tôi không dừng lại, chỉ tiếp tục chạy. Tiếng Khalid gào thét từ phía sau vang lên.

"Dừng lại, bão cát đang đến! Ta bảo dừng lại…!"

Âm thanh của anh ta mờ dần đi, ngay lập tức những hạt bụi cay xè lao vào tôi. Tôi vội vàng dùng tấm thảm thêu che mặt, nhưng không thể chống lại được sức mạnh của gió. Tôi ngã xuống, bão cát gào thét dữ dội trên người tôi.

"Khụ khụ, khụ khụ."

Tôi ho liên tục, những hạt cát đau rát quất vào người tôi. Hơi thở nghẹn ứ.

Mình có thể chết ở đây mất.

Tôi lờ mờ nghĩ. Bị bán đi và chết ở đây, cái nào ít đau khổ hơn?

Đừng từ bỏ.

Phải cố gắng đến cùng. Phải làm tất cả mọi thứ. Tôi tự động viên bản thân và cố gắng gượng dậy. Khó khăn lắm mới bước được một bước, nhưng tôi lại bị gió đẩy lùi lại ba bốn bước. Tôi nghĩ mình nên chờ gió ngừng thổi, nhưng nếu vậy thì tôi sẽ bị Khalid bắt lại ngay lập tức. Bây giờ tôi phải rời đi càng xa càng tốt. Bằng mọi cách phải đi xa hơn nữa….

Tôi bò từng chút một trên mặt đất. Dù sao thì vậy cũng tốt hơn là đứng. Không biết tôi có đang đi đúng hướng không? Có lẽ tôi đang đi ngược lại thì sao? Nếu tôi cố gắng chịu đựng thêm một chút nữa, có lẽ tôi sẽ nhận được sự giúp đỡ từ ai đó đi ngang qua. Giống như việc thần đã cho tôi gặp lại Kamar, lần này cũng vậy, phép màu sẽ xảy ra….

Nếu có thể gặp lại anh ấy một lần nữa.

Kiệt sức, tôi nằm bất động tại chỗ. Bây giờ cơn đau đã dịu bớt, không biết là vì đã quen hay vì cát đã phủ kín cơ thể. Nghỉ ngơi một chút thôi. Chỉ một chút thôi. Sẽ không lâu đâu. Sắp rồi….

Sắp được gặp anh ấy rồi.

“……!”

Tôi nghe thấy một giọng nói mơ hồ. Âm thanh lẫn lộn với tiếng bão cát, phân tán lộn xộn như tiếng vọng trong hang động, khiến tôi khó có thể nghe rõ và không dám chắc. Tôi vẫn nằm im, lần này giọng nói đến gần hơn.

“…Yohan!”

…Kamar?

Có phải tôi đang mơ không? Đây là thiên đường sao? Ý thức của tôi mơ hồ, không thể xác định được thực tế. tôi không thể cử động nổi một ngón tay, âm thanh dần dần đến gần. Tôi khó khăn lắm mới mở được mí mắt. Giữa cơn bão cát dữ dội, tôi nhìn thấy một hình ảnh mờ ảo. Không thể nào. Tôi nghĩ. Đôi mắt của tôi không thể nhìn thấy gì mà….

Ngay khi tôi định nhắm mắt lại, tôi cảm thấy một mùi hương ngọt ngào thoang thoảng. Còn chưa kịp suy nghĩ gì, tôi đã cảm nhận được một cái bóng lớn bao trùm lấy mình, rồi anh ta nhấc bổng tôi, người đang chìm trong cát.

"Yohan, tỉnh lại đi! Chuyện gì thế này… Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy."

Những lời cuối cùng run rẩy như sắp khóc. Cho đến lúc đó, tôi vẫn còn rũ rượi, thở dài nhẹ nhõm "A..." rồi nhắm mắt lại.

Thần đã nghe thấy lời cầu nguyện của tôi.

Tôi dồn hết sức lực còn lại để ôm lấy anh. Một tấm lưng rộng lớn mà tôi không thể ôm hết lấp đầy vòng tay của tôi.

Kamar.

Khóe mắt tôi nóng lên, nhưng vì đã ngập trong cát nên nước mắt không thể chảy ra. Tôi thở phào nhẹ nhõm rồi hoàn toàn mất ý thức.


Chát, một âm thanh sắc bén đánh thức ý thức của tôi. Tôi muốn mở mắt ra, nhưng mí mắt nặng trĩu, chỉ có thể nhăn trán lại, lần này một âm thanh lớn hơn, giống như âm thanh vừa rồi vang lên. Tôi giật mình bật dậy. Âm thanh sắc bén đó, tôi mở mắt ra, nhưng đương nhiên tôi không nhìn thấy gì cả. Run rẩy sợ hãi, tôi lắng tai nghe ngóng, một âm thanh sắc bén khác lại vang lên. Âm thanh đáng sợ cứ tiếp tục lặp đi lặp lại. Rốt cuộc đến bao giờ mới kết thúc đây, trong lòng tôi dâng lên nỗi sợ hãi, một giọng nói quen thuộc vang lên.

"Dừng lại."

Asgaile.

Tôi sợ hãi nín thở chờ đợi những lời tiếp theo. Rốt cuộc ai đã bị đánh đến như vậy? Câu trả lời đến rất nhanh.

"Khalid, cậu có biết mình đã phạm tội gì không?"

"Đã đẩy người hầu vào tình thế nguy hiểm ."

Giọng của Kalid nghe có chút ngọng nghịu. Người vừa bị tát mấy cái vào mặt có thật là Kalid, người thừa kế của Lãnh chúa không? Tôi vẫn còn bán tín bán nghi về sự thật khó tin này, một âm thanh chát chúa lại vang lên. Tôi giật mình nhắm chặt mắt. Không thể chịu đựng được bầu không khí rùng rợn, tôi mở mắt ra. Một âm thanh đáng sợ khác lại vang lên, tôi không khỏi hít một hơi, xung quanh đột nhiên trở nên tĩnh lặng. Một sự im lặng nặng nề tiếp diễn. Tôi sợ hãi, không biết phải làm gì với đôi tay run rẩy, đôi mắt không nhìn thấy gì bận rộn chớp chớp.

"Yohan."

Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên phá vỡ sự im lặng. Ngay sau đó, một vòng tay mạnh mẽ ôm lấy tôi, tôi cứ thế vùi mặt vào ngực anh.

"Em tỉnh chưa? Có khỏe không?"

Đó là một giọng nói hoàn toàn khác so với vừa nãy. Tôi chớp mắt, nín thở trong vòng tay Asgaile. Hương thơm ngọt ngào thoang thoảng khiến tôi dần cảm thấy dễ chịu và thả lỏng cơ thể.

"Vâng.... Em, không sao..."

Tôi khó khăn lắm mới nói ra được, nhưng ngay sau đó một cơn ho ập đến. Bên trong cổ họng nghẹn cứng, cảm giác dây thanh quản bị xé rách. Ho khù khụ liên tục khiến xung quanh trở nên náo loạn.

"Uống đi."

Asgaile nói, áp nhẹ một vật gì đó có lẽ là cốc vào má tôi. Tôi cố gắng ho khan, khó khăn lắm mới nghiêng đầu uống nước. Sau khi uống hết một cốc nước, cơn ho dữ dội mới dịu đi phần nào. Asgaile đang kiểm tra tình trạng của tôi, mãi đến khi những cơn ho khan cuối cùng cũng biến mất, anh mới mở lời.

"Mắt không nhìn thấy gì mà cũng dám tự ý vượt sa mạc, không nguy hiểm sao?"

Giọng anh có vẻ than thở hơn là trách mắng tôi. Tưởng tượng khuôn mặt cau có của Thái tử đang nhìn xuống mình, tôi cẩn thận ngẩng đầu lên. Tôi muốn nhìn thấy khuôn mặt anh, nhưng điều đó là không thể. Mang theo nỗi thất vọng chua xót, tôi định cúi đầu xuống, đột nhiên có thứ gì đó chạm vào môi tôi. Thái tử đang hôn tôi.

"......"

Tôi giật mình nín thở. Vòng tay đang ôm lấy vai tôi siết chặt hơn, tôi vùi sâu hơn vào ngực anh, hé miệng. Anh tự nhiên ngậm lấy môi tôi, đưa lưỡi vào. Lưỡi dày càn quét bên trong miệng tôi, tách hàm răng tôi ra. Tôi vô thức nhắm mắt lại, há to miệng. Lấy hết can đảm đưa lưỡi ra đáp trả, anh liền quấn lấy lưỡi tôi như đã chờ đợi từ lâu. Hạnh phúc nghẹn ngào khiến toàn thân tôi đau nhức. Tôi muốn ôm lấy cổ anh, nhưng không đủ can đảm. Tôi chỉ đan hai tay vào nhau, do dự, đột nhiên Asgaile đổi tư thế ôm tôi, một tay kéo cánh tay tôi lên.

Ơ?

Bất ngờ quàng tay lên cổ anh, tôi vô thức mở to mắt. Nhận ra tôi khựng lại, Asgaile dừng nụ hôn và rời môi. Anh đang nghi hoặc, tôi ngơ ngác.

"Đây là lần đầu tiên chúng ta hiểu nhau.... "

Tôi lẩm bẩm tự nói với mình, Asgaile hỏi lại.

"Lần đầu tiên?"

Giọng anh  cau có, tôi vô thức bật cười.

"Vâng."

Tôi lại gật đầu đáp.

"Lần đầu tiên."

Trái tim tôi tràn ngập, không thể nói thêm lời nào. Tôi lại nhắm mắt và ngẩng đầu lên. Asgaile có vẻ không hiểu, nhưng vẫn im lặng hôn tôi. A, tôi vô thức thở than. Mặc dù đã hôn nhau rất nhiều lần, nhưng tôi lại có cảm giác đây là lần đầu tiên. Tim tôi đập loạn xạ, hơi thở gấp gáp đến mức không thể đứng vững. Tôi hoàn toàn dựa vào Asgaile và say sưa trong nụ hôn với anh. Ước gì thế giới này dừng lại ngay lúc này. A, xin hãy.

Nếu có thể.

Bên ngoài, tiếng gió rít vẫn vang vọng ồn ào. Trong một câu chuyện cổ tích mà tôi từng đọc khi còn nhỏ, một ngôi nhà bị gió thổi bay đến một thế giới phép thuật, khiến nhân vật chính phải bắt đầu cuộc phiêu lưu để trở về thế giới ban đầu. Nếu là tôi thì sao? Tôi sẽ cố gắng hết sức để trở về chứ? Hay là.

Khi môi tôi khó khăn lắm mới rời ra, chúng tôi đang thở dốc. Tiếng thở của nhau nghe còn lớn hơn cả tiếng gió cát bên ngoài. lấy lại tinh thần, tôi vô thức nhìn xung quanh. Nghĩ rằng có người đang theo dõi chúng tôi, mặt tôi nóng bừng, Asgaile nói từ phía trên đầu tôi.

"Đừng lo, chỉ có chúng ta thôi."

Haa, tôi thở phào nhẹ nhõm rồi hiểu ra. Sẽ không có ai trong số những người thân cận theo dõi khoảng thời gian riêng tư của Thái tử. Thật may mắn, tôi nghĩ vậy rồi tựa đầu vào ngực anh, Asgaile mở lời.

"Từ nay về sau đừng tự ý hành động như vậy nữa. Nếu lúc đó ta không tìm thấy em...."

Hiếm khi anh bỏ lửng câu nói. Cảm giác như anh không muốn tưởng tượng ra điều đó, tôi cảm thấy tội lỗi.

"tôi xin lỗi..."

"Không phải lỗi của em, ta không bảo em xin lỗi."

Tôi nhỏ giọng nói, anh không chút do dự ngắt lời tôi.

"Người có lỗi là Kalid, dám uy hiếp và dọa nạt phi tần của ta. Nếu hắn không nói những lời vô nghĩa đó, em cũng sẽ không làm những chuyện vô nghĩa như vậy."

Đó là sự thật. Tôi im lặng, Asgaile tiếp tục nói.

"Ta sẽ trừng phạt hắn thích đáng. Để sau này không ai dám làm như vậy nữa."

Nghe những lời đó, âm thanh chát chúa đã đánh thức ý thức của tôi lại vang vọng bên tai. Người vừa bị tát vào mặt là Kalid mà? Không phải chỉ có vậy thôi sao? Có lẽ nhận thấy sự bối rối của tôi, Asgaile lẩm bẩm.

"Ta còn đánh em bằng roi lên lưng. Ngay cả với cha, ta còn không làm được sao?"

Giọng anh tràn đầy khinh miệt. Dù không phải nói với tôi, tôi vẫn lại sợ hãi. Ngay sau đó, Asgaile hỏi.

"Em không muốn điều đó sao?"

"...dạ?."

Tôi nuốt nước bọt khô khốc rồi trả lời.

"Lãnh chúa cũng đã ban nhiều ân huệ cho tôi... và tiểu Lãnh chúa, thực sự sẽ không làm gì tôi đâu. Tôi, tôi đã hiểu lầm...."

"Chắc chắn là không rồi. Dám bán đứng em, nếu làm vậy thì ta sẽ khiến hắn cầu xin được chết còn hơn."

Asgaile nghiến răng nghiến lợi thốt ra. Như thể đang gầm gừ, tôi lại rụt người lại. Anh liền dịu giọng nói.

"Ta hiểu ý em rồi, đừng lo lắng."

"...Vâng."

Không thể nói thêm lời nào, tôi nhỏ giọng lẩm bẩm. Giữa sự im lặng gượng gạo, tiếng gió lại tiếp tục vang lên. Tôi áp tai vào ngực anh, im lặng lắng nghe nhịp tim đều đặn. Tôi cảm thấy thoải mái và vô thức thả lỏng cơ thể. Đang yên lặng dựa vào anh, Asgaile mở lời.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo