Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Nhưng trái với dự đoán, Yohan vẫn không có vẻ gì là sẽ di chuyển. Cậu vẫn ngồi bệt dưới sàn, ngập ngừng nhìn trộm. Loài vật nhát gan nhất trên đời là thỏ, nhưng ngay cả thỏ hóa thành người chắc cũng dũng cảm hơn cậu ta nhỉ. Asgaile nhắm mắt lại chờ đợi, nhưng anh ta vẫn cảm nhận được ánh mắt dõi theo mình. Chắc chắn là chỉ cần Thái tử động đậy một chút thôi là cậu sẽ lên cơn co giật ngay lập tức, cuối cùng anh ta lại phải lên tiếng:
"Quay mặt đi. Nếu còn nhìn ta nữa thì ta sẽ móc mắt ngươi ra đấy."
"Hức," Yohan hít một hơi. Đến lúc này anh ta mới cảm nhận được một chút động tĩnh, nhưng rồi, nó cũng nhanh chóng lắng xuống. Thời gian trôi qua có lẽ cũng khá lâu. Cơn đau đầu lại bắt đầu, chứng mất ngủ lại tìm đến. Cuối cùng, Thái tử cũng không thể nào ngủ được.
"...Chết tiệt."
Anh ta chửi thề, ngồi dậy, vô thức quay đầu lại và đứng sững người. Một cậu bé gầy gò đang co rúm người lại, thu mình lại ở một khoảng cách khá xa so với giường. Cậu chắp hai tay lại, úp mặt vào mu bàn tay, hoàn toàn không động đậy. "Chẳng lẽ..." Asgaile cứng đờ người, nhưng khi thấy lưng cậu khẽ phập phồng, anh ta liền thở phào nhẹ nhõm. Thật nực cười, Yohan đã ngủ thiếp đi trong cái tư thế khó chịu, thảm hại đó.
Asgaile khó tin, nhưng đồng thời anh ta cũng thấy kỳ lạ. Vừa thương hại, vừa đáng thương, và mặt khác lại đáng yêu đến mức khiến anh ta bối rối. Anh ta nhìn chằm chằm vào mái tóc xoăn mềm mại bao phủ cái đầu tròn vo. Vô thức bước xuống giường, anh tiến về phía Yohan.
Cậu vẫn không nhúc nhích. Chỉ thấy lưng cậu khẽ phập phồng mỗi khi cậu thở.
Asgaile vươn tay ra, nhẹ nhàng bế Yohan lên. Khi cử động cái thân thể đang co rúm lại, cậu liền nhăn mặt, khẽ rên rỉ. Asgaile dừng lại một lúc, chỉ khi Yohan lại im lặng, anh ta mới bước đi. Trong lúc anh ta di chuyển chậm rãi từng bước, Yohan không tỉnh giấc, vẫn thở đều.
"...Hù."
Sau khi khó khăn lắm mới đặt Yohan xuống giường, Asgaile vô thức thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi lại nhíu mày. Đây chỉ là một hành động do anh ta không ngủ được mà thôi. Anh ta không thích cái ý nghĩ, rằng anh ta chỉ có thể ngủ ngon khi có thứ Omega này bên cạnh, nhưng anh ta không có lựa chọn nào khác. Asgaile từ từ nằm xuống bên cạnh Yohan, để cậu không bị tỉnh giấc. Thân thể trong vòng tay anh ta quá nhỏ bé và gầy gò, chỉ cần anh ta dùng lực một chút thôi là cậu có thể vỡ tan ra mất. Asgaile lặng lẽ ôm cái thân thể còn chưa bằng một nửa mình, hít một hơi thật sâu. Anh ta chẳng cảm nhận được mùi hương gì cả.
Thật là kỳ lạ. Không hiểu tại sao cái cậu này, lại khiến anh ta cảm thấy an tâm đến vậy, trong khi cậu chẳng hề tỏa ra chút pheromone nào. Asgaile cau có nhìn xuống Yohan một lúc, nhắm mắt lại. Cơn đau đầu bỗng tan biến, chứng mất ngủ vốn hành hạ anh ta cũng biến mất, chẳng mấy chốc Asgaile đã chìm vào giấc ngủ.
.......
Có gì đó cựa quậy trong vòng tay anh ta. Một dây thần kinh nhạy cảm trỗi dậy, Asgaile tỉnh giấc. Anh ta không vội cử động , ngay lập tức nhận ra tình hình hiện tại. Con thỏ đã ngủ trong vòng tay anh ta đã tỉnh dậy, đang cựa quậy.
Dù nhắm mắt, Asgaile vẫn có thể cảm nhận rõ từng cử động của Yohan. Cái thân thể đang cựa quậy nhẹ nhàng, thận trọng trong vòng tay anh ta chắc chắn là đang sợ vị Thái tử sẽ tỉnh giấc.
"Định trốn thoát sao?"
Đương nhiên anh ta sẽ không để như vậy. Anh ta đã quyết tâm sẽ túm lấy mắt cá chân cậu, kéo cậu lại ngay khi cậu vừa định rời khỏi giường. Bỗng nhiên anh ta nghĩ, rằng nếu xích cậu lại thì có lẽ sẽ tiện hơn.
Đúng lúc đó, Yohan đột ngột dừng lại. Cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình, Asgaile cố tình thở đều, giả vờ ngủ. Có lẽ cậu đang kiểm tra xem vị Thái tử có chắc chắn đã ngủ say hay không, nhưng thời gian trôi qua lâu hơn dự kiến. Đã lâu đến mức anh ta nghĩ, phải chăng Yohan đã ngủ rồi.
...?
Một cảm giác mềm mại, ấm áp bất chợt chạm vào môi anh. Mãi đến một lúc sau, Asgaile mới nhận ra đó là một ngón tay. Ngón tay ấy lướt nhẹ trên môi anh, rồi lại rụt về cẩn thận như khi đến, kèm theo một tiếng cười khúc khích khe khẽ. Sau khi thì thầm điều gì đó bé nhỏ, người đó im lặng.
Asgaile đã phải dồn hết sức lực để kìm nén thôi thúc muốn mở mắt ra kiểm tra. "Rốt cuộc cậu ta đang làm cái quái gì vậy?" Anh tò mò muốn phát điên, nhưng cơ thể nhỏ bé trong vòng tay anh lại khẽ cựa quậy, rồi dừng hẳn lại. Yohan đã nằm đối diện anh. Và Yohan vẫn im lặng. Asgaile muốn mở mắt ra nhìn cậu, nhưng cơn buồn ngủ kéo đến quá mãnh liệt, anh không thể cưỡng lại được. "Không sao cả," anh mơ hồ nghĩ, "Ngày mai trời sáng, mình sẽ nhìn cậu ấy thỏa thích."
Và rồi, Asgaile chìm vào giấc ngủ sâu. "Ngày mai, mình sẽ kiểm tra chuyện này sau."
Trong giấc ngủ, Yohan khẽ động đậy. Nhưng cơn say ngủ vẫn đang chi phối anh, khi anh dần tỉnh táo và mở mắt ra, thì cơ thể nhỏ bé trong vòng tay anh đã biến mất không một dấu vết.
"Khỉ thật..."
Asgaile suýt chút nữa đã buột miệng chửi thề. Anh bật dậy khỏi giường, tự mình mở cửa phòng và bước ra ngoài.
" Omega đó đâu?"
Trước giọng nói thô bạo của anh, viên quản gia đang chờ đợi vội vàng cúi người đáp, "Bẩm điện hạ, cậu ta đã trở về phòng của mình ạ…"
Chưa kịp để viên quản gia nói hết câu, Asgaile đã sải bước đi trước. Bọn người hầu hoảng hốt chạy theo sau viên quản gia. Asgaile không chút do dự, bước nhanh về phía phòng thí nghiệm. "Chỉ là mình đã ngủ quên một lát thôi mà!" Anh nghiến răng. Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi đó, cậu ta đã trốn khỏi anh.
Yohan không thể trốn thoát được. Khoảnh khắc nhìn thấy cái bóng lưng nhỏ bé của cậu đang dừng lại dựa vào tường, Asgaile khẽ chửi thề. Và khi anh gặng hỏi lý do cậu ta trốn khỏi giường anh mà không được phép, Yohan đã run rẩy trả lời, "Tôi... tôi nghe nói... không được... ngủ... trên... giường... của... điện hạ…"
Khi biết ai đã ra lệnh như vậy, cơn giận của Asgaile càng bùng nổ dữ dội hơn. Cậu ta dám nghe lời một tên đầy tớ tầm thường rồi làm như vậy sao? Dám đánh thức giấc ngủ của anh?
Không chỉ dừng lại ở đó. Nhớ lại vết tay, vết sưng trên má Yohan, anh không còn lý do gì để kiềm chế cơn giận dữ nữa. Và vị Thái tử ra lệnh mang kiếm đến, chặt tay viên quản gia.
Ngày hôm sau, tin tức Thái tử chặt tay viên quản gia lan truyền nhanh chóng trong cung. Nhưng điều khiến Najima ngạc nhiên hơn cả lại là một tin khác.
"Điện hạ hạ lệnh cho Meisa chữa trị cho Yohan sao? Thái tử điện hạ á?"
"Vâng, thưa công chúa," người hầu đáp. "Có vẻ như điện hạ rất lo lắng cho sức khỏe của cậu Yohan nên đã ban lệnh. Thậm chí, có người còn đồn rằng Thái tử điện hạ đã hết chứng mất ngủ sau khi ôm cậu ta ngủ mỗi đêm..."
"Hết chứng mất ngủ ? Bằng cách nào?" Najima ngơ ngác, người hầu cũng chỉ lắc đầu trước vẻ khó hiểu của cô. Najima buông bỏ khung thêu, lẩm bẩm một mình, "Kỳ lạ thật, Yohan đâu có năng lực chữa bệnh đặc biệt nào."
Hơn nữa, còn ra tay chặt cả tay quản gia nữa. Đây rõ ràng là một dấu hiệu bất thường. Với một người lý trí như Asgaile, lý do cho những hành động này là gì?
"Hay là...ngài ấy thích Yohan?"
"Công chúa, xin đừng nói vậy...! Nếu Thái tử điện hạ nghe được thì sẽ có chuyện lớn đấy ạ!" Người hầu giật mình, vội vàng phủ nhận lời trêu chọc của Najima. Cô vội xoa dịu, "Ta chỉ đùa thôi mà," nhưng trong lòng vẫn còn cảm giác khó hiểu.
Asgaile chắc chắn không phải là người như vậy. Hơn nữa, lại là với một Omega.
Najima biết rõ hơn ai hết việc anh ta ghét Omega đến mức nào từ khi còn nhỏ. Vì vậy, tình huống này hoàn toàn đi ngược lại với những gì cô mong đợi. Có lẽ không ai có thể tưởng tượng ra điều này. Chắc chắn ngay cả chính anh ta cũng không nhận ra.
"Có lẽ tốt hơn là nên theo dõi sát sao." Najima vô thức cười khổ và thở dài.
"Có chuyện gì vậy ạ, công chúa?" Người hầu ngạc nhiên hỏi. "Không có gì," Najima lắc đầu, rồi lẩm bẩm một mình.
"Yohan đúng là đáng yêu thật."