Kiss The Stranger - Chương 51

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

“Ngươi nghĩ ta sẽ vui khi xem những con chó săn cắn xé vài con Omega sao?”

Tôi hoàn toàn ngừng suy nghĩ. Trong giọng nói của anh ấy không hề có chút dấu hiệu nào của sự ghê tởm. Chỉ là, chỉ đơn giản là anh ấy cảm thấy nhàm chán thôi. Như để chứng minh điều đó, thái độ của Asgaile tràn ngập sự uể oải. Nghe vậy, người đàn ông tên Nazm vội vàng nịnh hót.

“Đương nhiên là không phải rồi ạ, thưa điện hạ. Lần này sẽ có những điều khác đáng xem hơn ạ. Điện hạ, xin hãy chờ đợi ạ. Xin hãy đến lãnh thổ của thần…”

“Điện hạ, thứ mà Nazm đã chuẩn bị là một con Omega đang động dục giao phối với một con khỉ ạ.”

Một người đàn ông khác nhanh chóng cắt ngang lời anh ta. Những tiếng thán phục và ghê tởm xen lẫn nhau vang lên từ khắp nơi. Nazm liếc nhìn người đàn ông đã phá hỏng hứng thú của mình rồi vội vàng nói thêm.

“Không phải là khỉ mà là khỉ đột ạ. Đã được huấn luyện kỹ càng rồi ạ. Cả hai đều coi nhau là bạn đời và…”

“Đủ rồi.”

Asgaile giơ một tay lên và xua tay như thể đang cảm thấy khó chịu. Khi Nazm ngậm miệng lại, anh ấy nói với vẻ chán nản.

“Việc Omega động dục không phải là chuyện thường ngày sao? Hơn nữa lại còn là khỉ đột nữa, Nazm ạ.”

Tôi ôm một chút hy vọng nhỏ nhoi và thận trọng nhìn anh ấy. Tôi nghĩ rằng anh ấy sẽ nói rằng chuyện đó quá tàn nhẫn. Phải, chắc chắn là anh ấy sẽ làm vậy. Tôi tha thiết chờ đợi.

“Không nên nói về hành vi ngược đãi động vật như vậy trước mặt người Mỹ.”

Giọng của Asgaile tràn ngập sự chế giễu. Như thể muốn nói nếu có gì muốn nói thì hãy nói đi. Chỉ có vậy thôi. Ngay khi trước mắt tôi trở nên mờ ảo, giọng của Asgaile lại tiếp tục vang lên.

“Vì chúng ta cũng phải bảo vệ động vật mà.”

Đầu óc tôi trống rỗng. Trong khi tôi ngơ ngác nhìn anh ấy, Steward đã nói thay tôi.

“Ngài cũng nên bảo vệ con người chứ ạ.”

Nghe vậy, Asgaile đáp lại như một điều tất nhiên.

“Đương nhiên là ta đang bảo vệ tất cả những người dân sống ở đất nước của ta rồi. Rất triệt để. Chẳng lẽ anh lại nói là không phải vậy à?”

Steward im lặng một lúc. Như thể đang hít một hơi thật sâu, anh ấy đáp lại như một tiếng thở dài.

“Không ạ, thưa điện hạ .”

Lời nói sau đó có vẻ như đang mỉa mai, nhưng tôi không còn quan tâm nữa. Tôi chỉ muốn thoát khỏi nơi này. Sau đó, tôi vẫn còn nghe thấy giọng nói của Asgaile xen lẫn giữa những giọng nói xa lạ. Đó là giọng nói rất giống với giọng của Kamar, nhưng không phải vậy. Anh ấy không đời nào lại nói những lời đó cả. Nếu là Kamar thì anh ấy đã tức giận và nói với tôi rằng đừng để bị tổn thương rồi. Anh ấy đã nói rằng anh ấy yêu tôi.

Anh ấy đã ôm chặt lấy tôi.

Giọng nói quen thuộc tiếp tục vang lên. Tôi chỉ biết cúi đầu và mong cho khoảnh khắc này qua đi. Nước mắt đọng đầy và thỉnh thoảng lăn xuống mu bàn tay.

######

Khi buổi tiệc tàn, thời gian đã trôi qua mấy tiếng đồng hồ. Thái tử đứng dậy, cuối cùng mọi người cũng được phép rời đi, tôi hoàn toàn kiệt sức. Có vẻ như Steward  cũng mệt mỏi không kém. Anh thở dài và giúp tôi đứng lên.

“Đi thôi, tôi thực sự rất mệt.”

Anh lẩm bẩm không chút sức lực và đẩy tôi lên xe lăn. Tôi chớp đôi mắt sưng húp vì khóc, vừa ngồi xuống, Steward  đã đẩy xe lăn ngay lập tức. Chúng tôi định rời khỏi hội trường, nhưng đột nhiên có tiếng gọi từ phía sau.

“Bác sĩ, chờ một chút.”

Steward  khựng lại, thở dài. Tiếng nói của anh vang lên trên đầu tôi.

“Vâng, ngài Zakariya.”

Ngay sau đó, tiếng bước chân tiến lại gần. Tất cả những người trong hội trường đã rời đi hết, chỉ còn lại ông ta và chúng tôi. Một mùi hương lạ lẫm và ngọt ngào dần lan tỏa. Sống lưng tôi lạnh toát.

**

Tiếng bước chân dừng lại không xa chúng tôi. Tiếp theo là một khoảng lặng. Tôi thận trọng nhìn sang, Zakariya đang nhìn Steward  và mở lời.

“Đã muộn rồi, anh định làm gì tiếp theo? Anh có thể uống trà và trò chuyện với tôi một lát được không?”

Tôi lén ngước lên, Steward  đang mỉm cười trả lời.

“Thật vinh dự thưa ngài Zakariya, nhưng vì không quen với những nơi như thế này nên tôi khá mệt mỏi. Tôi muốn xin phép được về nghỉ ngơi.”

Zakariya cau mày rồi đưa ra một đề nghị khác.

“Ồ, thật đáng tiếc. Vậy thì sao, ngày mai buổi trưa tôi đến phòng của anh được không?”

Có vẻ như ông ta có điều gì đó thực sự muốn nghe. Trước thái độ tích cực hơn này, Steward  lại mỉm cười và nói, “Thật vinh dự, nhưng…”

“Tôi muốn tập trung vào nghiên cứu vào ban ngày. Mong ngài thông cảm.”

“……”

Zakariya im lặng một lúc rồi mở lời.

“Anh không phải đang tránh mặt tôi đấy chứ?”

“Không, sao có thể ạ.”

Steward  nhanh chóng xua tay phủ nhận.

“Chỉ là vì tôi đang tập trung vào nghiên cứu mà Thái tử đã giao phó nên không có thời gian rảnh. Như ngài đã biết rồi đấy.”

Nghe vậy, mắt Zakariya hẹp lại như mắt rắn. Ông ta liếc nhìn xung quanh rồi hạ thấp giọng hỏi.

“Đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn biết sức khỏe của Thái tử thế nào vì đất nước và hoàng thất thôi mà.”

“Vâng, tất nhiên rồi. Tôi biết rất rõ lòng trung thành của ngài Zakariya.”

Steward  nói một cách trôi chảy.

“Chỉ là hiện tại vẫn đang trong giai đoạn đầu nên tôi cũng khó nói gì. Ngay cả khi ngài đến phòng tôi, tôi cũng không có gì để nói. Thật đấy ạ. Ngài cũng biết rồi đấy, tôi mới vào hoàng cung không lâu, cũng chưa gặp Thái tử được bao lâu. Tôi vẫn đang trong quá trình tìm hiểu tình hình, nên hiện tại tôi không có gì để nói cả.”

Ngay cả tôi cũng thấy anh ta đang nói thật. Zakariya nhìn chằm chằm vào mặt anh ta rồi giãn cơ mặt ra.

“Được thôi, vậy thì tôi không có gì để nói thêm cả. Thật đáng tiếc, tôi nghĩ đó là một cơ hội tốt để giúp Thái tử.”

“Xin ngài đừng lo lắng. Thái tử chắc chắn đã biết tấm lòng của ngài rồi.”

“Ừ.”

Zakariya vẫn giữ nụ cười trên môi và lẩm bẩm.

“Biết quá rõ nên mới thành vấn đề.”

Ông ta lẩm bẩm nhỏ rồi nói thêm một cách bình thản.

“Vậy thì anh vất vả rồi. Nếu anh cần sự giúp đỡ của tôi, hãy cứ nói bất cứ lúc nào. Tôi cũng có thể chất giống Thái tử mà.”

“Vâng, cảm ơn ngài. Chúc ngài ngủ ngon.”

Steward  chào tạm biệt rồi đẩy xe lăn của tôi rời đi. Tôi có cảm giác như Zakariya vẫn đang nhìn mình, nhưng tôi không đủ dũng khí để quay đầu lại. Steward  im lặng suốt hành lang, chỉ đến khi về đến phòng mới thở dài trên đầu tôi.

“Những cuộc tranh giành quyền lực của giới quyền lực thật là đau đầu.”

“Anh vất vả rồi, Steward …”

Tôi khẽ nói, nhưng anh phủ nhận.

“Không phải tôi mà là Johan mới vất vả. Chắc là cậu đã rất khó khăn, nhưng cậu đã cố gắng rất tốt.”

“Vâng…”

Vừa trả lời, mắt tôi đã ngấn lệ. Tôi cắn chặt môi dưới để cố kìm nén, nhưng những giọt nước mắt nhanh chóng rơi xuống mu bàn tay, Steward  khẽ than.

“Johan… haizz.”

Anh thở dài như không biết phải nói gì, rồi quay đi tìm khăn tay mang đến. Quỳ một chân xuống trước mặt tôi đang sụt sịt mũi, Steward  nói tiếp.

“Johan, tôi biết không nên nói điều này trong tình huống này, nhưng có lẽ chúng ta không thể tiếp tục như thế này được. Cậu ở lại hoàng cung là quá nguy hiểm, ở đây cậu chẳng khác nào một con thỏ bị nhốt trong chuồng đầy thú dữ. Nếu thân phận Omega của cậu bị lộ, không biết cậu sẽ ra sao nữa. Tôi biết cậu lo lắng cho tôi, nhưng tốt hơn hết là cậu nên quay lại nhà trọ và chờ đợi thì hơn.”

Steward  ngập ngừng một chút rồi gãi đầu.

“Tôi không thể đưa cậu đi ngay bây giờ vì tôi mới ra ngoài gần đây, nhưng tôi sẽ cố gắng sắp xếp thời gian sớm nhất có thể, trong thời gian đó, tốt hơn hết là cậu nên ở trong phòng tôi và không ra ngoài. Cậu hiểu chứ?”

Tôi lau nước mắt bằng chiếc khăn tay anh đưa và cẩn thận hỏi.

“Thái tử… có khả năng là Kamar không ạ? Chỉ là, một người giống thôi đúng không…?”

Tôi khó nói vì tiếng nấc nghẹn ngào. Tôi lại nói giữa những hơi thở dồn dập.

“Kamar sẽ không nói những lời đó, vì…vì…. sẽ không như vậy mà.”

“Đúng vậy, Johan. Đó là người khác. Chắc chắn rồi.”

Steward  nhấn mạnh. Nhưng tôi có cảm giác anh đang nói dối. Tôi im lặng nhìn anh, và như dự đoán, Steward  ngập ngừng rồi lảng tránh ánh mắt và lẩm bẩm.

“Tôi nghi ngờ, nhưng…”

Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp.

“Tôi cũng đã nghi ngờ nên đã hỏi han khắp nơi, nhưng mọi thứ về Thái tử đều là bí mật nên không có nhiều thông tin. Tuy nhiên, nếu tôi ghép những gì tôi nghe được lại với nhau, thì Thái tử đã không xuất hiện trước công chúng hơn nửa năm rồi. …Nếu tính thời gian thì nó khá khớp với…”

“Khoảng thời gian tôi và Kamar ở bên nhau ạ?”

Tôi vội vàng hỏi, Steward  gật đầu.

“Và sau khi Kamar rời đi, Thái tử Asgaile đã xuất hiện trong hoàng cung.”

Liệu có sự trùng hợp kỳ diệu đến thế không? Dù nghĩ vậy, tôi vẫn muốn phủ nhận. Có lẽ đó là lý do tại sao Steward  cứ liên tục nói không và cố gắng thuyết phục tôi.

Tôi không muốn tin.

Tôi nhớ lại đôi mắt màu tím lạnh lẽo của Asgaile khi nhìn tôi, và sống lưng tôi lạnh toát. Tôi vô thức nắm chặt tay đặt trên đầu gối.

“Nếu như, nếu như… Kamar đã lấy lại ký ức thì sao.”

Tôi khó khăn nói.

“Tại sao anh ấy lại không nhận ra tôi? Hay là anh ấy đang giả vờ không biết?”

Nếu Kamar đã bỏ rơi tôi thì sao.

“Anh ấy sẽ không giả vờ đâu.”

Khi nước mắt lại trào ra, Steward  nói.

“Thỉnh thoảng cũng có những trường hợp như vậy. Khi người ta mất trí nhớ rồi tìm lại được, họ sẽ quên đi những ký ức trong khoảng thời gian đó. Vì vậy, nếu chúng ta giả sử rằng Thái tử là Kamar, thì anh ấy đã gặp Johan trong trạng thái mất trí nhớ, nhưng sau khi lấy lại ký ức, anh ấy đã quên mất khoảng thời gian đó…”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo