Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
“Vâng…”
Nếu tôi là Cực Omega thì sao. Nhưng điều đó không thể xảy ra. Tôi chỉ là một Omega bình thường thôi mà.
Tôi ấp úng trong khi trả lời một cách hình thức, và Steward nghiêng người nhìn chằm chằm vào mặt tôi. Tôi không hiểu ý nghĩa của nó và chỉ biết chớp mắt. Một sự im lặng kỳ lạ bao trùm. Tôi cảm thấy khó chịu và muốn tránh ánh mắt của anh ấy, nhưng điều đó cũng không dễ dàng. Mặc dù biết rõ tôi đang lo lắng, Steward vẫn kiên trì nhìn tôi. Như thể vẫn còn điều gì đó chưa nói ra. Vậy tại sao anh ấy lại không nói?
“Johan.”
Tôi giật mình và hỏi lại, “Vâng ạ?” trước giọng nói trầm lắng. Steward từ tốn nói tiếp.
“Tôi sẽ bị điên nếu tôi đề nghị cậu thử nghiệm chứ?”
“Vâng ạ?”
Lần này tôi gần như hét lên. Tôi hoảng sợ, không nói nên lời và chớp mắt. Gương mặt của Steward quá nghiêm túc. Tôi cảm thấy như thể anh ấy sẽ lao vào tôi ngay lập tức nếu tôi gật đầu.
Đột nhiên, những ký ức mà tôi đã quên bẵng đi hiện về. Những bàn tay đè tôi xuống, cơ thể tôi bị trói chặt không thể cử động, và rồi.
Tôi vô thức nuốt khan. Tim tôi đập loạn xạ. Toàn thân tôi run rẩy không thể cử động và chỉ biết nép vào ghế sofa. Ngay khi tôi có cảm giác như thể trước mắt tôi biến thành màu trắng xóa, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng mèo kêu. Đó là Rikal.
Căng thẳng tan biến ngay lập tức. Con mèo tỉnh giấc dụi đầu vào chân tôi và kêu meo meo. Tôi lấy Rikal làm cái cớ để tránh ánh mắt của Steward và vội vã cúi người xuống. Khi tôi đứng thẳng người trở lại, may mắn thay, anh ấy đã trở lại vẻ mặt bình thường.
“Đã đến giờ Rikal thức dậy rồi nhỉ. Chắc là đói bụng rồi đây.”
Anh ấy vuốt ve đầu con mèo bằng đầu ngón tay rồi đứng dậy và mỉm cười.
“Đừng lo lắng, tôi không phát điên như những Cực Alpha đâu.”
“Vâng, vâng.”
Tôi ậm ừ đồng ý, nhưng ngay sau đó tôi cảm thấy ý nghĩa của lời nói có gì đó kỳ lạ, nhưng tôi không có thời gian để suy nghĩ sâu xa. Steward nói tiếp.
“Kết luận là không thể tìm thấy Cực Omega trừ khi họ tự nguyện lộ diện, vì vậy nếu Johan có thể tự điều chỉnh Pheromone của mình, thì tôi sẽ khá yên tâm đấy.”
Và anh ấy nhún vai nhẹ nhàng.
“Nhưng Johan không thể là Cực Omega được.”
“Vâng, đúng vậy ạ.”
Tôi liên tục gật đầu, và Steward cười một cách thản nhiên rồi quay người về phía bàn làm việc của mình. Anh ấy ngồi xuống ghế, duỗi người và bắt đầu làm việc. Tôi cố gắng im lặng để không làm phiền anh ấy và cẩn thận lấy thức ăn của Rikal ra khỏi tủ và đổ vào bát. Trong khi Rikal ăn, tôi đổ đầy nước vào bát của nó, sau đó bắt đầu dọn dẹp chiếc ghế sofa nơi Steward đã ngủ. Tôi liếc nhìn phía sau, nhưng Steward có vẻ đang tập trung vào công việc như bình thường.
Phù, tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm. Đột nhiên đầu óc tôi trở nên trống rỗng. Tôi đứng đó và nhìn xa xăm một lúc. Chưa đầy hai tiếng đã trôi qua kể từ khi tôi gặp Thái tử Asgaile, nhưng lúc đó có cảm giác như một giấc mơ.
‘Johan.’
‘Anh yêu em.’
Đột nhiên trước mắt tôi mờ đi, tôi vội lắc đầu. Tôi cố gắng vận động cơ thể để xua tan những suy nghĩ. Nhưng những ký ức hiện lên cứ lởn vởn xung quanh. Cùng với mùi hương ngọt ngào khó quên.
Steward đã bận rộn từ sáng sớm. Tôi ra khỏi phòng và nhìn thấy khung cảnh khác thường đó và giật mình. Tôi biết anh ấy đã làm việc muộn đến tận đêm hôm trước, và giờ này không phải là giờ mà anh ấy thức dậy và hoạt động. Tôi quay đầu nhìn đồng hồ và nghi ngờ hỏi.
“Steward , có chuyện gì vậy ạ?”
“Ơ? À, Johan. Xin lỗi, tôi làm cậu tỉnh giấc à?”
Anh ấy vẫn bận rộn và xin lỗi tôi. Tôi bối rối và không thể không hỏi lại.
“Có chuyện gì vậy ạ? Có chuyện gì tôi có thể giúp không….”
Steward dừng tay lại và nhìn tôi.
“Không có gì to tát đâu. Hôm nay là ngày kiểm tra sức khỏe định kỳ của Thái tử, nhưng tôi lại làm mất bản ghi chú đã chuẩn bị rồi.”
Tim tôi khẽ thắt lại khi nghe đến Thái tử, nhưng đây không phải là lúc để ngẩn ngơ. Anh ấy có thói quen ghi lại những điều mình chợt nghĩ ra lên bất kỳ tờ giấy nào mà anh ấy thấy. Anh ấy thường tìm thấy tờ giấy mình muốn giữa đống lộn xộn trên bàn, nhưng nếu không thấy nó thì anh ấy sẽ lục tung phòng nghiên cứu lên.
Thông thường, tôi chỉ dọn dẹp và sắp xếp mỗi sàn nhà, ngoại trừ bàn làm việc, để không ảnh hưởng đến công việc nghiên cứu, nhưng thỉnh thoảng trong những trường hợp như thế này, tôi sẽ giúp anh ấy đang thất thần lục lọi khắp sàn nhà. Lần này cũng vậy. Tôi nằm sấp trên sàn và nhìn quanh, và anh ấy đột ngột hỏi tôi.
“Johan, cậu có vứt nó đi khi dọn dẹp ngày hôm qua không?”
“Tuyệt đối không ạ. Tôi không động vào bất cứ tờ giấy nào có ghi chữ cả.”
Nếu có giấy rơi trên sàn, tôi sẽ đặt nó lên bàn, có lẽ vì vậy mà nó bị lẫn vào giữa những tờ ghi chú khác. Tôi nói những suy đoán hiện lên trong đầu mình, nhưng Steward lắc đầu.
“Tôi đã xem rồi nhưng không thấy. À, chết rồi, sắp đến giờ rồi.”
Anh ấy ôm đầu một cách nghiêm trọng, nhưng đột nhiên anh ấy tươi tỉnh trở lại và hạ tay xuống.
“Chà, không còn cách nào khác.”
Tôi bối rối chớp mắt trước thái độ thay đổi đột ngột của anh ấy. Nhưng Steward nắm lấy tay cầm của chiếc xe đẩy đặt ở một bên và quay lại nhìn tôi như thể không có chuyện gì vừa xảy ra.
“Tôi sẽ đi kiểm tra rồi quay lại tìm sau, Johan hãy đợi ở đây nhé.”
“Steward , anh chắc chắn ổn chứ ạ?”
Tôi vội vã gọi anh ấy lại khi anh ấy định ra ngoài, và Steward nói một cách thờ ơ.
“À, đừng lo lắng. Tôi sẽ tìm lại sau khi về. Còn mất thì biết làm sao được.”
Anh ấy bỏ lại tôi vẫn còn đang bối rối và rời khỏi phòng nghiên cứu. Tôi choáng váng vì Steward đã nói một cách quá thản nhiên.
Chắc chắn là ổn chứ…?
Tôi lo lắng, nhưng tôi không có gì để làm cả. Tôi quyết định dọn dẹp phòng nghiên cứu đang bừa bộn trước.
Giá mà tôi có thể tìm thấy bản ghi chú….
Tôi dọn dẹp phòng từ từ hơn bình thường, và Rikal đến dụi đầu vào người tôi. Tôi ôm con mèo vào một tay và chỉ dùng một tay để dọn dẹp đồ đạc lung tung trở lại chỗ cũ.
Tôi nghe thấy tiếng lính canh thay ca qua cửa sổ đang mở rộng. Tôi nhìn đồng hồ treo trên tường và thấy rằng đó là cùng một thời điểm như mọi khi. Vô thức, ánh mắt tôi hướng về chiếc lịch treo bên cạnh.
Tôi đã không gặp lại Asgaile kể từ ngày hôm đó. Có lẽ là vì tôi hầu như không ra khỏi phòng nghiên cứu, và ngay cả khi tôi ra ngoài, tôi cũng chỉ ra ngoài một chút với Steward , trốn trong những nơi không ai để ý và hít thở không khí bên ngoài rồi quay vào.
Những ngày cứ thế trôi qua, và ngày mà Steward đã hứa cũng đang đến gần. Nếu tôi chỉ cần đợi thêm khoảng mười ngày nữa thôi, tôi sẽ rời khỏi đây và trở về nhà trọ.
Tôi có lẽ sẽ không gặp lại Thái tử nữa….
Tôi đứng ngẩn người ra một lúc. Thật lòng mà nói, tôi không muốn rời đi. Tôi muốn nhìn thấy Thái tử thêm một lần nữa.
Ngay cả khi Kamar đã quên tôi mãi mãi đi chăng nữa.
Trong khi tôi đang hồi tưởng lại thực tế mà tôi vẫn muốn phủ nhận, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa đột ngột và tỉnh táo lại. Steward sẽ không gõ cửa. Có lẽ là người hầu trong cung.
Tôi mở cửa và đúng như dự đoán, một người hầu trong hoàng cung đang đứng đó với một khay thức ăn. Cô ấy nhìn tôi và mỉm cười như thường lệ.
“Johan, tôi mang bữa ăn đến cho cậu đây.”
“Cảm ơn cô, Zahara.”
Như mọi khi, Zahara không đưa khay cho tôi mà liếc nhìn phía sau tôi. Tôi tránh sang một bên và cô ấy mạnh dạn bước vào rồi đặt khay trực tiếp lên bàn. Tôi nghĩ rằng cô ấy sẽ rời khỏi phòng nghiên cứu như mọi khi, nhưng cô ấy ngập ngừng và nhìn quanh.
“À, bác sĩ hiện tại không có ở đây sao ạ?”
Tôi thật thà trả lời trước câu hỏi thận trọng đó.
“Hôm nay anh ấy đi sớm vì có cuộc kiểm tra sức khỏe định kỳ của Thái tử điện hạ ạ.”
“À… đúng rồi, tôi quên mất.”
Cuối cùng cô ấy gật đầu như thể đã nhớ ra. Tôi nghi ngờ hỏi vì Zahara có vẻ mặt bối rối.
“Có chuyện gì vậy ạ? Có chuyện gì đó với Steward sao ạ?”
“À, thì là. Chuyện là.”
Cô ấy bối rối lảng tránh ánh mắt rồi quyết tâm mở lời một cách thận trọng.
“Thực ra, tôi bị thương ở tay… Tôi nghĩ rằng anh ấy có thể chữa trị cho tôi.”
“Ôi trời, chuyện gì đã xảy ra… Chờ một chút ạ.”
Việc khử trùng đơn giản không phải là một việc khó khăn, vì vậy tôi xin phép cô ấy và vội vàng quay người về phía kệ nơi đặt hộp sơ cứu. Zahara vẫn đứng ở đó cho đến khi tôi quay lại. Nhìn hai bàn tay được đưa ra một cách ngoan ngoãn, tôi vô tình nghiêng đầu.
“Có phải đây là vết thương do may vá không ạ?”
Cô ấy giật mình trước lời nói đó và trả lời.
“Đúng vậy, làm sao cậu biết?”
“Làm sao mà… ai nhìn vào cũng biết là vết kim đâm mà.”
Zahara nhanh chóng đỏ mặt khi tôi cười gượng.
“Thực ra, tôi đang may một tấm thảm để mang theo sau khi kết hôn, nhưng tôi không giỏi may vá cho lắm nên nó mới thành ra thế này.”
Cuối cùng tôi cũng hiểu đại khái tình hình. Khi đến tuổi kết hôn, đàn ông phải trả một khoản tiền lớn cho nhà cô dâu, và phụ nữ phải tự làm đồ vật như thảm thêu hoặc đồ thêu từ khi còn nhỏ để mang theo làm của hồi môn. Những gia đình khá giả thường thuê người khác thêu thùa, vì vậy có lẽ tấm thảm thêu mà tôi đã làm trước đây cũng đã được dùng làm của hồi môn cho ai đó.
Tình hình ở thành phố thì khác. Có vẻ như của cải dồi dào ở đây đến mức bất kỳ loại tài sản nào cũng đều có thừa, vì vậy đồ vật mang theo trong đám cưới là những tấm thảm lớn hơn nhiều so với thảm thêu. Hầu hết mọi người bắt đầu dệt thảm từ khi còn rất nhỏ và hoàn thành chúng vào khoảng thời gian họ kết hôn, nhưng đó là một công việc rất khó khăn đối với những người không khéo tay. Nếu gia đình có tiền, họ cũng có thể thuê người làm hoặc mua, nhưng nó đắt hơn thảm thêu gấp nhiều lần, vì vậy ngay cả điều đó cũng không dễ dàng.
Có vẻ như Zahara cũng không khác gì nhiều. Tôi vô thức thở dài khi nhìn bàn tay đầy thương tích.
“Dệt thảm chắc là khó lắm.”
Tôi vô tình nói một mình, và cô ấy giật mình rồi gật đầu với vẻ mặt buồn bã.
“Tôi thực sự không giỏi may vá. Tôi đang cố gắng làm từ từ, nhưng tốc độ là một vấn đề, và nó quá tệ….”
Tôi không cảm thấy dễ chịu khi nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của cô ấy. Cô ấy đã mang thức ăn đến cho tôi rất nhiều lần, vì vậy tôi không thể bỏ qua cô ấy vì cô ấy là một người quen mặt.
Dù sao thì cũng sắp đến lúc rồi….
“Có khung dệt thảm trong cung điện không ạ?”
Khi tôi hỏi một cách thận trọng, Zahara gật đầu.
“Không chỉ có tôi đâu. Và những người khéo tay cũng làm đủ thứ để bán. Công chúa đã cho chúng tôi một phòng để làm việc.”
“Công chúa ạ?”