Kiss The Stranger - Chương 74

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

Màn đêm đen kịt, không thấy một tấc ánh sáng cứ thế kéo dài. Tôi hoảng sợ nhìn quanh, run rẩy bước từng bước, nhưng thậm chí không thể phân biệt được mình đang tiến lên phía trước hay đi ngang. Xung quanh chẳng có ai cả. Tôi cẩn thận mở miệng gọi tên.

“Rikal… Steward?”

Xung quanh chỉ còn lại sự tĩnh lặng. Ngay cả giọng nói của tôi cũng bị sự im lặng nuốt chửng. Tôi vô cùng khó khăn gọi tên anh.

“Kamar.”

Vẫn không có hồi đáp. Nước mắt trào ra, tôi vùi mặt vào hai tay. Không có ai cả. Giờ tôi không còn ai cả.

“Mình sẽ mãi mãi cô đơn như vậy sao?”

Đúng lúc tôi nghĩ vậy, một mùi hương ngọt ngào thoang thoảng xộc vào mũi. Tôi cần thêm một chút thời gian để phản ứng. Tôi sợ hãi thực tế sẽ ập đến khi ngẩng đầu lên. Chầm chậm, rất chầm chậm, tôi bỏ tay khỏi mặt. Tôi cần thêm một chút dũng khí để mở mắt. Ánh sáng lung linh phía sau mí mắt khép kín.

Từ từ nâng mí mắt lên, ánh sáng rực rỡ tràn ngập tầm nhìn. Mùi hương thoang thoảng trở nên nồng nàn bao trùm lấy tôi. Và tôi nín thở. Anh ở giữa ánh sáng chói lòa. Anh nhìn tôi, dang rộng vòng tay, nở một nụ cười rạng rỡ hơn bao giờ hết.

“Yohan.”

“Kamar.”

Cuối cùng tôi bật khóc và chạy về phía anh. Anh ôm chặt lấy tôi khi tôi lao vào vòng tay anh. “Anh đã ở đâu vậy? Anh đã làm gì ở đâu cho đến bây giờ? Không, em không oán trách anh. Em không hề ghét anh chút nào. Chỉ cần… anh đã đến đây là đủ rồi. Anh đã trở lại với em, mọi thứ đều ổn cả rồi…”

“Kamar.”

Tôi nhắm chặt mắt và khóc. “Đừng rời xa em nữa…”

“A…”

Khi tôi mở mắt ra, tôi nằm một mình. Cơn đau lại ập đến, tôi vô thức rên rỉ.

“Hà… hà…”

Tôi cố gắng trấn tĩnh lại, thở dốc. Não bộ tê dại như bị điện giật, thật khó để suy nghĩ thông suốt. Kim truyền dịch trên tay lọt vào tầm mắt, tiếp theo là việc tôi đang nằm sấp và nhận ra rằng thay vì sàn đá cứng nhắc quen thuộc, tôi đang nằm trên một chiếc giường mềm mại.

“Ư…”

Một giọng nói khàn khàn phát ra. Tôi hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, cố gắng lắm mới đảo mắt nhìn xung quanh, nhưng đột nhiên, một mùi hương ngọt ngào xộc vào mũi. Khoảnh khắc đó, giấc mơ và thực tại lẫn lộn. Chẳng lẽ mình vẫn đang mơ sao? Hay đó là thực tế? Chuyện gì đã xảy ra vậy?

“Kamar, anh ở đâu?”

Khi nước mắt tuôn trào, một bóng người lọt vào tầm mắt tôi. Tôi vội vàng chớp mắt và bắt gặp một ánh nhìn lạnh lẽo đang nhìn tôi.

Thái tử Asgaile.

Ngay lập tức, tôi căng thẳng và gồng cứng người. Đồng thời, tôi nín thở, sau đó thở hổn hển, đầu óc trống rỗng vì nỗi sợ hãi cùng với cơn đau khủng khiếp.

Asgaile không nói gì, chỉ nhìn tôi nằm sấp thở dốc. Chỉ đến khi tôi gần như lấy lại được bình tĩnh, tôi mới hồi phục được một phần ý thức. Nước mắt tự động tuôn ra khiến tôi không thể mở mắt, tôi cứ nằm sấp như vậy.

“Hà… hà…”

Tiếng thở dốc của tôi hòa lẫn với một âm thanh nhỏ, đều đặn. Mơ hồ nhớ ra đó là tiếng mưa rơi. Ánh mắt lạnh lùng hướng về tôi vẫn không hề thay đổi so với lúc đó. Đột nhiên, tiếng roi quất xuống và tiếng gió rít lạnh lẽo ùa về, khiến toàn thân tôi run rẩy. Hơi thở trở nên gấp gáp, đầu óc trống rỗng. Trong lúc đó, tiếng mưa rơi mờ ảo vẫn liên tục vang bên tai.

Có lẽ tôi không còn tỉnh táo vì đau đớn. Nhìn Asgaile đang nhìn mình, tôi run rẩy nói:

“…Anh có… ổn,… ổn không?”

Asgaile cau mày. Tôi cảm thấy như toàn thân mình bị xé toạc ra, khó khăn nói giữa những hơi thở gấp gáp.

“Đừng, đừng sợ… Em,… em sẽ …giúp.., anh.”

Tôi không thể phát ra âm thanh nào nữa. Khó khăn lắm tôi mới cử động được tay, nhưng tôi không thể vươn nó về phía anh. Asgaile im lặng nhìn tôi nâng tay lên một chút rồi lại buông thõng xuống, cuối cùng anh cũng mở miệng.

“…Tại sao ngươi lại nghĩ như vậy? Rằng ta đang sợ hãi.”

Anh nheo mắt nhìn tôi chằm chằm.

“Ngươi đã nghe ai nói gì sao?”

Cơn đau nhức nhối cùng với những ký ức ùa về. Nước mắt lại trào ra. Tôi mấp máy môi. Ánh mắt anh dán chặt vào mặt tôi. Một giọng nói run rẩy thoát ra cùng với những hơi thở gấp gáp.

“…Tay, tay anh, đang run.”

Gò má của Asgaile khẽ động đậy. Sự im lặng của anh càng trở nên kéo dài hơn. Kamar. Tôi thầm gọi tên anh trong lòng. Khi nước mắt lại dâng lên làm mờ tầm nhìn, tôi nghe thấy giọng nói trầm thấp của Asgaile.

“Không ai trên đời này biết điều đó cả. Người hầu cận duy nhất biết chuyện đó đã bị ta tự tay chém đầu rồi.”

Một giọng nói quá đỗi bình thản, không chút cảm xúc. Ý thức dần trở nên mơ hồ, mí mắt sụp xuống. Tôi định buông bỏ ý thức, nhưng đột nhiên, mùi hương ngọt ngào trở nên nồng nàn hơn. Tôi vô thức hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra. Cảm nhận hương pheromone lan tỏa sâu vào cơ thể, tôi thả lỏng toàn thân, trong ý thức đang dần rời xa, anh đang lẩm bẩm như nói một mình:

“Ta nên làm gì với ngươi đây…”

———

Trong sự im lặng nặng nề, một âm thanh nhỏ, đều đặn vang lên. Mưa vẫn tiếp tục rơi. Chậm rãi mở mắt, tôi lại nhắm mắt và mở ra lần nữa khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc trong tầm nhìn mờ ảo. Chỉ sau khi tập trung được, tôi mới nhận ra đó không phải là người thật.

Người đang nhìn tôi là bức chân dung của Thái tử Asgaile. Tôi nằm im một lúc, nhìn bức chân dung. Khi nỗi sợ hãi cùng với cơn đau trào dâng khiến cơ thể tôi cứng đờ, tiếng cửa mở vang lên và một luồng gió lạnh thổi từ phía sau. Đồng thời, toàn thân tôi nổi da gà. Tôi vô thức cố gắng trốn tránh, nhưng không thể cử động dù chỉ một chút và một tiếng hét hòa lẫn tiếng khóc bật ra từ miệng tôi.

“A, a a… A!”

Tiếng khóc như tiếng thú vật kêu gào phát ra từ tôi. Không, chắc chắn rằng tôi còn không bằng một con thú vật trong mắt Asgaile. Đó là một thực tế quá thảm hại.

“Nào, thôi đi… Đừng khóc nữa. Cơ thể sẽ càng đau hơn đấy.”

Một giọng nói nhẹ nhàng khuyên nhủ tôi. Cô ấy nói đúng. Ngay khi tôi bật khóc, toàn thân tôi đau nhức như thể bị xé toạc ra. Tôi nức nở và nghiến răng. Một lúc sau, cô ấy dường như đã tiêm gì đó vào ống truyền dịch của tôi và tinh thần tôi dần trở nên hỗn loạn. Cơn đau cũng bắt đầu dịu bớt, tôi cố gắng ngừng khóc. Ngay cả khi tôi vẫn còn nấc nghẹn, cô ấy vẫn bình tĩnh tiếp tục nói.

“Tôi sẽ tiếp tục tiêm thuốc cho đến khi vết thương lành lại. Không có cách nào khác ngoài việc chờ nó tự lành và chịu đựng, vì da thịt đều rách nát hết cả rồi, không thể khâu lại được. …Chắc chắn sẽ để lại sẹo lớn đấy. Tất cả những người bị đánh bằng roi đều như vậy.”

“Tiểu thư Meisa, nhưng tôi chưa từng thấy ai bị nặng như vậy. Chắc chắn anh ta là một đại tội nhân.”

“Suỵt, giữ im lặng đi.”

Người phụ nữ tên Meisa nhắc nhở bằng một giọng nhỏ trước giọng nói xen vào bất chợt. Tôi thở hổn hển và chìm vào một giấc ngủ nông. Tôi mơ hồ nghe thấy giọng của Meisa.

“Dù sao thì anh ta cũng sẽ sớm chết thôi. Phải có lòng trắc ẩn chứ…”

Những lời đó như một tương lai đã được định sẵn cho tôi. Trên hết, cơn đau nhức nhối khiến tôi tin chắc vào điều đó, nó theo tôi đến cùng ngay cả trong ý thức đang dần xa rời.

———–

Ý thức của tôi quay trở lại rồi lại rời đi nhiều lần. Trong thời gian đó, họ tiêm cho tôi những mũi tiêm không rõ, khử trùng vết thương trên lưng và chăm sóc tôi. Nhờ đó, tôi có thể quên đi nỗi đau trong một thời gian ngắn.

Mọi thứ đều dễ chịu khi tôi ngủ. Trong giấc mơ, Kamar luôn ôm tôi một cách dịu dàng, và chúng tôi hạnh phúc hái trái cây và hôn nhau trong ốc đảo. Thỉnh thoảng, Kamar lại cãi nhau với Rikal, và tôi buộc phải tách họ ra. Và anh ấy nói rằng anh ấy yêu tôi. Vì vậy, mỗi khi tỉnh dậy, mắt tôi luôn ướt đẫm.

Thời gian trôi qua, tôi không biết đã bao nhiêu ngày.

Tôi tỉnh lại khi ai đó túm lấy vai tôi và lắc mạnh. Tôi giật mình nuốt nước bọt vì cơn đau đột ngột và mở mắt. Một khuôn mặt quen thuộc lọt vào tầm nhìn qua làn nước mắt đang nhanh chóng dâng lên. Đó là Haham, là người đứng đầu các bác sĩ của hoàng gia. Anh ta nhăn nhó mặt mày, buông tay khỏi vai tôi và ra lệnh.

“Dậy đi, Điện hạ gọi.”

Khoảnh khắc đó, những ký ức mà tôi đã cố gắng quên đi ùa về trong đầu tôi cùng một lúc. Anh ta nhìn xuống tôi đã cứng đờ, và lầm bầm với vẻ mặt giận dữ.

“Nếu biết là Omega, thì đã tiêm thuốc từ lâu và dùng làm nguyên liệu rồi… Đành vậy thôi, giờ hãy biết ơn vì vẫn còn có ích. Ngươi còn làm gì nữa? Dậy ngay, ngay lập tức!”

Nhưng tôi vẫn không thể cử động dù chỉ một chút. Cơn đau là vấn đề sau. Khi nhìn thấy tôi không thể di chuyển, anh ta bắt đầu chửi rủa.

“Thằng Omega rác rưởi này, điếc tai à? Mau dậy ngay!”

“K… Không muốn.”

Tôi vô thức nói ra. Haham khựng lại và mở to mắt. Anh ta dường như không hề ngờ tới tình huống này, nhưng tôi không quan tâm. Tôi tiếp tục lắc đầu.

“Tôi, tôi sẽ không đi… Xin anh, tôi, tôi không muốn nữa.”

Tôi không muốn nhìn thấy Kamar ôm người khác trước mặt mình nữa.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo