Kiss The Stranger - Chương 84

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

“Nhưng nơi đó là nơi chỉ có hoàng tộc mới có thể sử dụng. Công chúa có thể bị hại nếu chuyện này bị lộ ra đấy.”

Nhũ mẫu đã nói trước tôi. Vì đó là điều tôi muốn nói nên tôi đã im lặng, Najima đã thản nhiên hỏi.

“Nếu ba người chúng ta giữ im lặng thì sẽ không ai biết cả, phải không?”

“N, nhưng…”

Tôi lắc đầu.  Najima đang nhìn tôi một cách lo lắng, tôi đột nhiên đứng dậy. Trong khi đang bối rối, cô ấy đã lấy thứ gì đó ra khỏi ngăn kéo và quay lại, rồi đưa nó cho tôi. Vật mà tôi đã vô tình cầm lấy là một khung ảnh nhỏ. Najima nói trong khi chỉ vào cô gái bên trong.

“Đó là em gái tôi. Nó rất đáng yêu, phải không?”

Khuôn mặt của cô gái trông vẫn còn trẻ con. Najima tiếp tục nói.

“Tôi thấy Yohan thì tôi lại nghĩ đến đứa trẻ này.”

Chắc là cô sẽ không được nhìn em mình thường xuyên vì cô đang ở trong cung điện, đúng không. Tôi vô thức đồng tình và gật đầu.

“Em ấy đã bị cha giết chết. Vì em ấy đã phát triển thành một Omega.”

Giọng nói của cô ấy bình thản đến mức hoàn toàn không có tính thực tế. Tôi nghi ngờ và ngước nhìn lên, nhưng tôi không thấy bất kỳ dấu hiệu nào của sự đùa cợt từ Najima.

“Nó là một người phụ nữ và lại phát triển thành một Omega, người cha đã không thể chịu đựng được sự xấu hổ và thay vì tự tử, ông ấy đã giết chết con gái mình.”

Najima cười nhẹ khi thấy tôi kinh ngạc và không thể nói được lời nào.

“Đáng lẽ ông ấy chỉ cần tự thắt cổ là xong rồi.”

Tôi vẫn không thể tìm thấy điều gì để nói. Tôi thậm chí không thể an ủi cô ấy. Tôi chỉ mở to mắt, Najima mỉm cười và nói thêm.

“Vì vậy Yohan, tôi mong anh sẽ chấp nhận sự tử tế của tôi. Vì tôi không thể làm gì cho em gái mình được nữa.”

Và cô ấy đã mang khung ảnh đi như thể không cần phải nói gì thêm nữa. Trong khi đó, nhũ mẫu đã mở cửa và các người hầu đã bắt đầu xếp hàng dài bước vào và bày thức ăn.

—————

“Lối này ạ.”

Tôi vẫn không thể tin vào thực tế ngay cả khi tôi đang bước đi theo sự hướng dẫn của nhũ mẫu. Tôi đã không định đi, mặc dù đó là một lời đề nghị biết ơn, nhưng vào đêm đó, nhũ mẫu đã đến phòng nghiên cứu như thể cô ấy đã đọc được suy nghĩ của tôi. Tôi định nằm trên giường sau một thời gian dài, đã đến thác nước theo lời cô ấy.

‘Sau này hãy thực hiện một điều ước của tôi nhé.’

Khi tôi nhớ lại lời Najima, trái tim tôi trở nên phức tạp. Ước nguyện à, tôi có thể làm gì chứ.

Có lẽ cô ấy biết rằng tôi là một Omega…?

Khi nhớ lại câu chuyện về em gái cô ấy, tôi đã mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy. Âm thanh đó càng gần hơn khi tôi bước đi, và cuối cùng thác nước đã xuất hiện trước mắt tôi.

Thác nước không lớn như lời Najima đã nói. Có vẻ như chiều cao của nó chỉ khoảng 3~4 mét mà thôi. Chiều rộng của nó cũng không rộng lắm, và khoảng cách đủ để đi đến phía đối diện chỉ bằng vài bước chân. Nhưng những giọt nước vỡ vụn khi nhận ánh trăng và tiếng thác nước đều đặn vang lên trong sự tĩnh lặng đã khiến trái tim tôi trở nên quá đỗi bình yên. Như Najima đã nói, có vẻ như mọi lo lắng đã tan biến. Trong khi tôi đang nhìn thác nước một lúc, nhũ mẫu đã nói chuyện với tôi.

“Yohan, tôi sẽ đặt quần áo để thay ở đây nhé. Đó là thứ Công chúa ban cho đấy ạ.”

“Cả quần áo nữa ạ?”

“Vâng.”

Chuyện đó vẫn chưa kết thúc. Nhũ mẫu đã nói thêm.

“Tôi sẽ mang thuốc đến phòng nghiên cứu nhé. Sẽ tốt nếu anh bôi nó vào vết thương đấy ạ. Tất nhiên, đó cũng là thứ Công chúa ban cho đấy ạ.”

Trước khi tôi kịp chào, cô ấy đã quay lưng và rời đi ngay lập tức. Tôi đã vội vã cố gắng gọi cô ấy lại, nhưng tôi đã không thể nói gì vì sợ rằng ai đó có thể nghe thấy tiếng và chạy đến.

Tôi cẩn thận quay lại và nhìn, và tôi vẫn nhìn thấy dòng nước đang chảy xuống với cùng một tốc độ. Liệu mọi thứ thực sự sẽ ổn chứ? Tôi lo lắng và nhìn xung quanh. Dù có nhìn thế nào đi nữa thì cũng chỉ có một mình tôi. Tôi đã không thể tắm rửa đúng cách kể từ khi bị lôi ra khỏi phòng nghiên cứu và buộc phải ngủ ở xưởng. Tôi nuốt khan và cẩn thận cởi quần áo. Dòng nước đang đổ xuống đã cám dỗ tôi. Khoảnh khắc tôi không thể chịu đựng được nữa và đưa chân xuống nước, một luồng điện chạy qua toàn thân tôi.

“Hà…”

Một tiếng thở dài sâu thẳm vô thức thoát ra. Tôi cẩn thận bước từng bước vào bên trong.

‘Sẽ thật tuyệt nếu được tắm trực tiếp dưới thác nước.’

Tôi cẩn thận di chuyển bước chân của mình trong khi nhớ lại lời của Najima. Những giọt nước rơi xuống thì đau, nhưng đồng thời cũng mát mẻ. Tiếp theo là vai, và cuối cùng là đầu. Khi ngước đầu lên, dòng nước đã dội thẳng vào mặt tôi.

Tôi hạnh phúc.

Đây là sự bình yên mà tôi đã được tận hưởng sau một thời gian dài. Tôi xoa xoa cơ thể và lau mặt, cảm ơn Najima từ tận đáy lòng. Lời nói rằng đó là sự ban phước của thần linh không phải là lời nói suông. Thật không thể gọi là gì ngoài phước lành khi có thể tắm mình trong dòng nước thánh thiêng đến vậy.

Phước lành mà thần đã ban cho tôi.

‘Yohan.’

Những ngày tháng tôi cùng Kamar lăn lộn và té nước vào nhau trong ốc đảo chợt ùa về.

Đó là Kamar.

Em không muốn rời khỏi đây cùng anh sao?’

Đôi mắt dịu dàng hướng về phía tôi, bàn tay ấm áp, lời thú nhận nhiệt tình.

Tất cả vẫn còn sống động trong tôi, nhưng tất cả đã đi đâu mất rồi?

Khoảnh khắc tôi cảm thấy đôi mắt mình nóng lên dưới dòng nước lạnh giá, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên bay đến từ phía sau.

“Ngươi đang làm gì ở đó vậy?”

Cùng với đó, một mùi hương ngọt ngào một cách vô lý đã ập đến.

<hết tập 2>

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo