Ký Sự Ngoại Tình - Chương 26-30

Chương 26

Ánh mắt anh hướng về phía hắn, mang theo chút ngạc nhiên lẫn mong chờ. Thế nhưng, Cha Hyun lại tỏ ra vô cùng hứng thú khi thấy Yeon Woo ở quán cà phê trong tòa nhà công ty.

 

"Anh thực sự làm việc ở đây sao?"

 

À, cậu ta không nhớ ra. Một nỗi thất vọng tràn ngập khiến cả người anh như rã rời. Yeon Woo lặng lẽ kìm nén tiếng thở dài. Phải rồi, nếu Cha Hyun nhận ra anh, hẳn hắn đã phải xin lỗi vì chuyện hôm qua, hoặc ít nhất cũng hỏi thăm khi thấy anh trông không ổn rồi. Nhưng không, mọi thứ hoàn toàn khác.

 

"Cậu muốn dùng gì ạ?"

 

Giọng Yeon Woo vang lên khô khan, không chút gợn cảm xúc.

 

"Kỳ lạ thật. Tại sao tôi lại mở quán cà phê cho anh nhỉ?" - Cha Hyun thản nhiên nói tiếp - "Nếu muốn cho ai thứ gì, lẽ ra phải là một cơ sở kinh doanh tử tế chứ."

 

"Cậu muốn dùng đồ uống gì ạ?" - Yeon Woo lặp lại câu hỏi, gạt bỏ mọi lời bình phẩm của hắn.

 

"Hay là vì tôi chỉ đang đùa giỡn với anh thôi, nên cho đại cái gì đó để anh tự xoay xở rồi biến đi?"

 

"Cậu có gọi đồ không ạ?"

 

Yeon Woo kiên quyết phớt lờ, giữ vững nghiệp vụ. Chỉ đến lúc này, Cha Hyun mới lơ đãng liếc nhìn thực đơn.

 

"Lần trước tôi đến đây đã uống gì nhỉ?"

 

"Americano đá ạ."

 

"Cho tôi một ly."

 

Sau khi Cha Hyun thanh toán và quay lưng bước đi, Yeon Woo mới đưa mắt nhìn theo. Rồi đột nhiên, mắt anh mở to vì kinh ngạc.

 

Hắn lại đến ngồi ở chiếc bàn quen thuộc - chỗ vẫn thường ngồi trước đây. Ngay cả tư thế ngả người thư thái ấy cũng y hệt như xưa.

 

Khoảnh khắc ấy khiến Yeon Woo bất chợt nhớ đến lời Sang Kyun từng nói tại phòng khám ngày hôm qua:

 

"Mất trí nhớ không có nghĩa là con người ta thay đổi. Họ chỉ quên đi một phần ký ức mà thôi. Nếu được đặt vào cùng một hoàn cảnh, cuối cùng họ vẫn sẽ hành xử và suy nghĩ như con người cũ của mình."

 

Lúc ấy, anh quá tuyệt vọng nên chỉ nghe thoáng qua, nhưng giờ đây, lời nói ấy bỗng hiện lên rõ ràng và đầy ám ảnh. Đầu óc Cha Hyun có thể đã mất đi ký ức, nhưng cuối cùng, hắn vẫn trở về đúng khung giờ quen thuộc, ngồi xuống chiếc ghế cũ, như một thói quen không thể xóa nhòa.

… Nhưng có sao đâu. Baek Cha Hyun và anh đã đường ai nấy đi. Dù có tiếc nuối, đau lòng vì Cha Hyun mất đi ký ức, thì sự thật hắn đã rời bỏ anh để kết hôn với người khác vẫn không hề thay đổi.

 

Ngay cả khi yêu anh đến tận xương tủy, hắn vẫn đưa ra lựa chọn đó. Thì Cha Hyun bây giờ – kẻ xem anh như một thằng bám víu, chỉ muốn vòi vĩnh từ một Alpha giàu có – lại càng không thể có quyết định khác.

 

Vậy nên, rốt cuộc, mối quan hệ này cũng chẳng thể đi tới đâu.

 

Đúng là một tình thế khó xử về mọi mặt. Yeon Woo tháo kính ra, lau vội những giọt nước mắt không kìm được. Nhưng nước mắt đã rơi, làm ướt đẫm gò má.

 

Vừa tháo khẩu trang và dùng khăn giấy chùi mặt, anh bỗng thấy Cha Hyun đứng dậy, hướng thẳng về phía mình.

 

“Này. Sao mặt anh lại thế kia?”

 

Yeon Woo giật mình co rụt vai lại khi Cha Hyun – một Alpha to lớn – đột ngột tiến đến gần một cách đầy đe dọa.

 

“…Ạ?”

 

Cha Hyun áp sát, nhấn mạnh từng chữ:

 

“Thằng nào làm thế với anh?”

 

Yeon Woo lúc này mới nhận ra hắn đã thấy khuôn mặt mình, vội với tay định đeo lại khẩu trang.

 

Cậu làm gì vậy! Buông ra!”

 

Cha Hyun giật phắt chiếc khẩu trang, rồi dùng tay nắm chặt lấy khuôn mặt bầm tím của Yeon Woo, xem xét kỹ càng.

 

“Tôi không thích hỏi hai lần. Tên khốn nào đã biến anh thành thế này?”

 

Cha Hyun chất vấn gay gắt, như sắp sửa nhảy qua quầy.

 

Từ Cha Hyun – kẻ đang nhíu mày nghiêm túc tra hỏi anh– thoang thoảng mùi thuốc lá và pheromone của một Alpha đang kích động.

 

Thái độ của hắn lúc này thoáng chút gì đó giống Cha Hyun ngày trước, khiến Yeon Woo không biết nên phản ứng thế nào. Anh chẳng biết nên cười hay nên khóc.

 

“… Americano đá của cậu đây.”

 

Sau một chút do dự, Yeon Woo cuối cùng cũng thông báo xong ly cà phê.

 

Cha Hyun lập tức với tay, giật phắt chiếc mũ trên đầu anh.

 

Cậu đang làm cái gì vậy…!”

“Này, với cái bộ dạng này mà anh cũng dám lết xác ra đây làm việc à? Đáng lẽ anh phải đến bệnh viện ngay từ đầu chứ.”

 

“Tôi che lại là được mà. Xin hãy trả lại khẩu trang cho tôi.”

 

“Mặt sưng húp như cá vàng rồi mà còn dám nói che lại là xong…”

 

Cha Hyun nhướng một bên lông mày, ánh mắt đầy bất mãn với câu trả lời ngang ngạnh của Yeon Woo.

 

Đúng lúc ấy, một vị khách bước vào quán. Yeon Woo nhận ra đây không phải thời điểm thích hợp để tranh cãi với Cha Hyun, liền liếc qua loa rồi đưa ly Americano đá cho hắn. Anh nhanh tay giật lại chiếc mũ và khẩu trang từ tay Cha Hyun, đeo vào thật nhanh.

 

“Đồ uống của cậu đây. Mời quý khách tiếp theo ạ.”

 

“Cho tôi một ly Americano nóng, thêm một shot espresso.”

 

Vị khách mới dè dặt tiến lại gần, vừa run run gọi đồ, vừa liếc nhìn Cha Hyun với vẻ cảnh giác trong bầu không khí căng thẳng.

 

“Anh có muốn tích điểm không ạ?”

 

“Không, không cần đâu. À, cho tôi mang về nhé.”

 

Sau đó, lượng khách bắt đầu đổ về nhiều hơn.

 

Trong khi Yeon Woo bận rộn nhận order và pha chế một mình, Cha Hyun đã quay về chỗ ngồi quen thuộc, ánh mắt không rời khỏi anh.

 

Yeon Woo như ngồi trên đống lửa, liên tục di chuyển không ngừng. Mỗi khi cảm nhận ánh nhìn chằm chằm của hắn, những vết thương trên mặt anh lại đau nhói như bị ai đó đâm vào.

 

Khoảng giữa buổi, khi đã đến giờ làm việc, thư ký của Cha Hyun xuất hiện, cố gắng thuyết phục hắn lên văn phòng. Nhưng Cha Hyun vẫn ngồi ì ra đó, khiến thư ký đứng lo lắng ngoài cửa quán không thôi.

 

“Mấy giờ anh tan làm?”

 

Khi đợt khách đầu tiên – những người đi làm – đã thưa dần, thì Cha Hyun, người kiên nhẫn chờ đợi từ nãy đến giờ, lại tiến đến gần. Yeon Woo liếc nhìn hắn rồi tiếp tục công việc.

 

8h tối ạ.”

 

8h tối? Làm lâu vậy?”

 

Yeon Woo vừa cắn ống hút trong ly cà phê đã cạn, vừa liếc nhìn Cha Hyun đang dựa vào quầy.

 

Tính khí hắn vẫn thế, chẳng có gì thay đổi, có vẻ như hắn không hề bị tổn thương. Thật may quá.

 

“Giám đốc, anh phải lên thôi ạ. Chỉ còn 5 phút nữa là cuộc họp buổi sáng bắt đầu rồi.”

 

Thư ký lại thúc giục với giọng thiếu tự tin. Cha Hyun vẫn dán mắt vào khóe miệng bầm tím của anh thêm một lúc, rồi miễn cưỡng quay đi theo sự thúc giục của thư ký.

 

“Sao cậu ta lại như vậy chứ?”

 

Yeon Woo lẩm bẩm, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Ban đầu, anh dự định sẽ ở lại quán cà phê cho đến 8 giờ tối, nhưng một cuộc gọi từ công ty giao hàng – nơi anh đã nộp đơn xin việc trước đó – đã khiến anh phải rời đi sớm. Anh quyết định giao lại ca trực đóng cửa cho nhân viên bán thời gian làm ca chiều.

 

Hoàn thành xong  khóa đào tạo do công ty tổ chức trước khi chính thức bắt đầu công việc, thì trời đã khuya. Trên đường về nhà, anh kiểm tra điện thoại, nhận thấy vô số cuộc gọi nhỡ.

 

 [Chào Yeon Woo, tôi là Han Jung Ho đây ^^ Tôi muốn gặp lại anh để trao đổi thêm về việc cung cấp món tráng miệng. Anh sắp xếp được lúc nào không?]

 [Anh chủ ơi… em trai em nhập viện gấp, anh có thể đổi lịch làm ca chiều cho em được không ạㅠㅜ]

[Kính gửi quý khách Hong Yeon Woo. Quý khách cảm thấy thế nào về buổi tư vấn các sản phẩm vay vốn?]

 

Nhìn qua nhìn lại, anh cần phải nhanh chóng quyết định thực đơn tráng miệng mới thôi. Bận rộn với thực tại mưu sinh, anh chẳng còn thời gian đâu để lo cho những chuyện đó.

 

Tạm thời, anh chỉ trả lời sơ qua những tin nhắn liên quan đến công việc rồi nhét điện thoại vào túi. Vì làm việc vất vả suốt cả ngày, Yeon Woo vừa về đến căn hộ đã uống thuốc giảm đau và ngủ thiếp đi.

 

Ngày hôm sau. Dù đã uống thuốc giảm đau trước khi ngủ, thì cơn đau vẫn hành hạ anh từ sáng sớm. Hơn nữa, những vết bầm tím khắp cơ thể giờ đã đậm màu hơn hôm qua.

 

Vừa tắm rửa xong, Yeon Woo đã gọi điện hỏi thăm mẹ. May mắn là từ sau đó, bọn cho vay nặng lãi không còn đến nhà dì anh để đe dọa mẹ anh nữa.

 

“Mong là căn hộ sẽ bán được sớm.”

 

Anh biết chiều nay sẽ có người từ công ty bất động sản đến xem nhà, nhưng lòng vẫn nóng như lửa đốt, vì chẳng biết khi nào giao dịch mới thành công.

 

Anh không thể chợp mắt nổi, cứ suy nghĩ vẩn vơ về cách trả nợ, đầu óc quay cuồng.

 

Cách tốt nhất là bán căn hộ, chuyển nhượng quán cà phê và nhận 200 triệu won tiền nhượng quyền. Tuy nhiên, sẽ phải mất vài tháng sau khi hoàn tất hợp đồng để tìm được người thuê kế tiếp và bàn giao cửa hàng. Cách nhanh nhất và an toàn nhất chính là Cha Hyun – người đứng tên chủ sở hữu trên giấy tờ – công nhận giá trị thương hiệu mà Yeon Woo đã gây dựng và trả trước số tiền nhượng quyền cho anh.

 

Nhưng Cha Hyun bây giờ sẽ không công nhận công sức của anh, nên anh đành gạt bỏ phương án này.

 

Yeon Woo cầm tấm danh thiếp mà mẹ Cha Hyun đã đưa cho anh, gương mặt thoáng vẻ chua chát. Anh thầm mừng vì đã không vứt nó đi. Hồi đó, anh tự tin khẳng định mình sẽ không bao giờ liên lạc với bà. Quả thật, chẳng ai đoán trước được điều gì .

 

'Dù sao cũng đã chia tay, cậu nên lấy những gì có thể lấy được. Cậu còn trẻ, phải nghĩ cho tương lai chứ.'

 

Đây không phải là xin tiền không, mà là đòi lại số tiền nhượng quyền cho cơ sở kinh doanh do chính tay anh gây dựng, nên theo anh, việc này cũng có lý do chính đáng…

 

Anh biết mình chẳng có chút tư cách nào, nhưng đây là lựa chọn tốt nhất vào lúc này.

 

“Anh đang đùa với tôi đấy à? Hôm qua tôi đã đến lúc 8 giờ, nhưng anh đâu có ở đó.”

 

Yeon Woo vừa quẹt thẻ an ninh để mở cửa quán cà phê và định bước vào bếp, thì Cha Hyun bất ngờ xuất hiện từ đâu đó.

 

Yeon Woo giật mình, ngước nhìn Cha Hyun – kẻ cao hơn anh cả một cái đầu.

 

Chương 27

“Quán còn chưa mở cửa.”

 

“Rồi sao?”

 

Cha Hyun liếc nhìn anh bằng ánh mắt đầy thách thức, như muốn hỏi xem anh định làm gì.

 

“Khi nào mở cửa hẵng quay lại.”

 

“Nhờ có tôi mà khỏi đóng tiền thuê mặt bằng, vậy mà còn nhiều lời hả.”

 

Vốn đã là kẻ độc đoán, Baek Cha Hyun giờ đây, khi chẳng còn nhớ gì về anh, lại càng thốt ra những lời khiến anh chỉ muốn giáng một đấm vào mặt.

 

Nhưng hắn nói không sai, nên anh chẳng còn lời nào để biện bạch.

 

“Cậu muốn dùng gì ạ, thưa quý khách.”

 

Cuối cùng, Yeon Woo nhanh chóng thay đổi thái độ, bật máy tính tiền và sẵn sàng nhận order.

 

“Americano đá.”

 

Vừa dứt lời, Cha Hyun đã ném chiếc thẻ lên quầy như đồ bỏ đi.

 

“Máy chưa đủ nóng, tôi có thể pha cho cậu một ly cà phê thủ công được không ạ?”

 

Sao cũng được.”

 

Yeon Woo bình tĩnh nhặt thẻ lên, hoàn tất thủ tục thanh toán.

 

Cha Hyun nhìn toàn bộ quá trình ấy, rồi tặc lưỡi chán chường.

 

“Chẳng có chút gì đáng yêu hết. Tôi thật sự đã từng hẹn hò với anh sao?”

 

Yeon Woo đặt phin và giấy lọc lên bình, rồi từ từ đổ cà phê đã xay vào. Khi dòng nước nóng chầm chậm thấm qua lớp bột, hương thơm đậm đà của cà phê bắt đầu lan tỏa khắp không gian.

 

Cha Hyun im lặng quan sát từng cử động của anh, ánh mắt chăm chú theo dõi quy trình pha chế tỉ mỉ. Yeon Woo cố gắng làm lơ cái nhìn ấy, tập trung hoàn toàn vào công việc trước mắt. Dù đã đeo khẩu trang, anh vẫn có cảm giác khuôn mặt mình như bị hắn nhìn thấu, khiến anh thấy bồn chồn khó tả.

 

"Cà phê thủ công đá của cậu đây."

 

Vừa hoàn thành ly đồ uống, Cha Hyun đã vội vàng cầm lấy rồi quay đi.

 

Lần này, hắn vẫn chọn chỗ ngồi quen thuộc. Dù tất cả ghế đều đã được xếp ngăn nắp lên bàn, hắn vẫn tự tay hạ một chiếc xuống và thong thả ngồi vào.

 

Giờ mở cửa vẫn chưa đến, còn vô số việc phải làm: từ dọn dẹp quán cho đến chuẩn bị máy móc. Thế nhưng, Cha Hyun dường như chẳng màng đến tình cảnh của chủ quán. Hắn thản nhiên thưởng thức cà phê trong không gian lạnh lẽo, nơi ánh đèn vẫn chưa được bật hết.

 

Yeon Woo quyết định bỏ qua sự hiện diện của hắn, chuyển những bao bột chất đống vào kho. Bình thường anh có thể dễ dàng mang ba bốn bao cùng lúc, nhưng hôm nay cơ thể đau nhức khiến việc mang hai bao cũng trở nên khó nhọc. Một cơn ớn lạnh thoáng qua, khiến anh lo lắng không biết mình có sắp bị ốm không.

 

"Này. Trong này có tóc này?"

 

Khi Yeon Woo vừa bước ra từ kho, Cha Hyun lên tiếng phàn nàn với giọng điệu bất lịch sự.

 

"Gì cơ? Làm sao có chuyện đó..."

 

Yeon Woo giật mình, nhanh chóng tiến về phía bếp. Vốn dĩ, không thể nào có sợi tóc nào lọt vào ly cà phê trong quy trình pha chế của anh được.

 

Vừa phủ nhận, trong lòng anh vừa lo lắng - biết đâu vì quá bận rộn mà anh đã vô tình để sợi tóc rơi vào thì sao.

 

"Ở đâu ạ? Để tôi làm lại cho cậu... Á!"

Vừa khi Yeon Woo tiến lại gần, Cha Hyun đã chớp lấy cánh tay anh, giật phắt chiếc kính xuống.

 

"Cậu đang làm gì vậy?"

 

Mặc kệ sự phản kháng giận dữ của Yeon Woo, khi thấy anh đỏ mặt tức giận, hắn còn giật luôn cả chiếc khẩu trang đang che khuất khuôn mặt anh.

 

"Cậu điên à! Tôi không có tâm trạng đùa đâu, trả lại đây!"

 

Mỗi lần hắn chạm vào mặt anh, mùi thuốc lá thoang thoảng lại phảng phất. Yeon Woo tức giận, cố gắng giật lại đồ từ tay Cha Hyun.

 

Cha Hyun bỏ ngoài tai, giơ cánh tay dài ra xa, ngăn không cho anh với tới.

 

Ánh mắt sắc lạnh của hắn nhìn thẳng vào những vết bầm tím trên mặt Yeon Woo.

 

"Thế nên tôi mới hỏi ai đã biến anh thành thế này. Nói ngay đi, đồ khốn. Tôi đã bảo tôi ghét phải nhắc lại mà. Giờ là lần thứ tư hay thứ năm rồi?"

 

"Nói ra thì cậu định làm gì?"

 

"Tôi sẽ giết chết hắn."

 

"......"

 

Yeon Woo cạn lời vì quá nực cười.

 

Cơ mà, Cha Hyun trông nghiêm túc hơn bao giờ hết. Như thể bất mãn với khuôn mặt thương tích của Yeon Woo, những nếp nhăn sâu hằn lên trán hắn.

 

Mặt bị đánh bầm dập như thế này mà vẫn còn xinh đến vậy, không biết khuôn mặt thật của anh ta còn đẹp đến mức nào.

 Cha Hyun đã gặp không ít những Omega ưa nhìn và tuấn tú trong đời, nhưng hắn chỉ xem họ như những tác phẩm được tạo ra một cách hoàn mỹ. Còn riêng Omega này lại không ngừng thu hút ánh nhìn của hắn. Hắn hứng thú vô cùng, cứ muốn trêu chọc anh thêm.

 

Vì vậy, hắn nhất định phải biết kẻ nào đã dám làm tổn hại đến khuôn mặt đáng giá này.

 

Trông hiền lành vậy , chẳng lẽ lại là người có máu bạo lực, thường xuyên lao vào ẩu đả? Nhưng anh ta bảo đã 29 tuổi rồi. Về lý mà nói, không còn ở cái tuổi có thể bị đánh đến mức này nữa.

 

Có lẽ anh ta đã vướng vào chuyện gì đó tồi tệ hơn.

 

"Không cần cậu phải giết ai cả. Tôi lấy lại cái này."

 

Nhân lúc Cha Hyun đang chăm chú quan sát mình, Yeon Woo giật lại chiếc khẩu trang từ tay hắn. Anh vội che lại khuôn mặt, thở dài mệt mỏi. Anh không thể để lộ khuôn mặt thảm hại này khi đang làm việc tại quán cà phê được.

 

"Anh đang phớt lờ lòng tốt của tôi đấy à?"

 

"......"

Hắn vẫn chưa trả lại kính cho anh, nhưng cũng chẳng sao. Yeon Woo định quay về quầy bar thì cổ tay bị giữ chặt.

 

"Anh đi vay nặng lãi phải không? Nên mới cần tiền?"

 

"Tôi không có nghĩa vụ phải trả lời cậu. Nếu không còn vấn đề gì với sợi tóc, tôi xin phép trở lại công việc."

 

"Nói đi. Tôi sẽ đòi lại công bằng cho anh."

 

"Tôi đang bận, xin đừng đùa giỡn nữa."

 

"Này. Tiền nhượng quyền 200 triệu won phải không? Tôi sẽ đưa cho anh. Chết tiệt, có đáng gì mà phải để bị đánh tơi bời thế kia? Nhìn mà phát bực."

 

Cậu ta đang diễn trò gì với mình vậy?

 

Tâm trí anh như bị xé nát mỗi lần Cha Hyun mở miệng. Hắn có một khả năng đặc biệt trong việc khiến người khác cảm thấy thảm hại, với vẻ mặt ban ơn như thể đang bố thí cho kẻ nghèo.

 

Hắn đã từng khinh miệt anh tại bệnh viện, vậy tại sao giờ đây lại đột ngột đổi ý, hứa hẹn cho anh tiền nhượng quyền? Phải chăng việc anh vật lộn vì tiền khiến hắn cảm thấy thú vị?

 

Hơn nữa, lời nói và hành động của Cha Hyun không hề toát lên ý định giúp đỡ chân thành. Có lẽ, nếu anh hạ thấp lòng tự trọng và thực sự cầu xin sự giúp đỡ, hắn sẽ lại thay đổi thái độ và nhạo báng anh mà thôi.

 

Anh đã chứng kiến thái độ chế nhạo của hắn ở bệnh viện, nên giờ đây, mọi thứ vẫn khiến anh cảm thấy mình như một trò đùa vậy.

 

Baek Cha Hyun, kẻ không còn nhớ gì về anh, là một con người kiêu ngạo, ích kỷ và vô lễ hơn bất cứ điều gì anh từng biết.

 

Thay vì nhận tiền từ Cha Hyun, thì việc tìm đến mẹ hắn là một lựa chọn tốt hơn nhiều. Và Yeon Woo đã quyết định sẽ làm như vậy.

 

Sau khi Yeon Woo rời đi, Cha Hyun ngồi lại một mình, ánh mắt vô hồn dán vào chiếc ly mang về chỉ còn trơ lại những viên đá.

Mặt thì bầm dập, còn đau đớn đến mức đi lại cũng khó khăn. Vậy mà còn có lòng tự trọng cơ đấy.

 

'...Sao em lại như vậy?'

'Những chỗ khác không có vấn đề gì chứ? Em làm thêm xét nghiệm gì nữa không?'

'...Anh lo cho em. Thật lòng đấy.'

Ở bệnh viện thì đâu có giữ được lòng tự trọng, còn chạy đến vẫy đuôi cơ mà.

 

Cha Hyun khoanh chân ngồi yên, mắt không rời hình bóng Yeon Woo đang tất bật giữa quán cà phê.

 

Hong Yeon Woo? Hắn vẫn chưa thực sự biết rõ khuôn mặt của Omega đó. Tất cả những gì hắn thấy cho đến giờ chỉ là một gương mặt rách nát, bầm dập và sưng vù đến mức khó lòng nhận ra diện mạo thật. Chỉ có làn da và đôi mắt là có vẻ còn nguyên vẹn.

 

Mỗi lần cố gắng hồi tưởng về Hong Yeon Woo, đầu hắn lại trở nên nặng trĩu, thái dương thì đau nhói. Có vẻ như đã có một phần ký ức đã bị bỏ trống, nhưng vì không biết chính xác mình đã mất gì, hắn cũng chẳng thấy phiền toái.

 

Nếu đó là ký ức dễ dàng bị xóa bỏ đến vậy, ắt hẳn đó chỉ là một kẻ hắn từng qua lại trong chốc lát. Cha Hyun khẳng định chắc nịch như thế.

 

Nhưng tại sao hắn lại thấy khó chịu với cái bộ dạng thảm hại kia?

 

Đau ốm thì phải đến bệnh viện, hoặc ít nhất cũng nghỉ ngơi ở nhà chứ. Cớ sao lại cố chấp vật lộn với công việc? Hắn không sao hiểu nổi.

 

Cha Hyun bực bội cựa quậy. Không hiểu họ đã mang về loại ghế nhỏ bé và khó chịu này từ đâu, khiến hắn chẳng thể ngồi thoải mái. Hắn cáu kỉnh nới lỏng chiếc cà vạt.

 

Dù có thể ngắm nhìn hàng cây phủ đầy khung cửa sổ rộng ở cuối quán, chiếc ghế vẫn không đủ thoải mái để ngồi lâu.

 

Cha Hyun dùng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, rồi lấy điện thoại ra.

 

-Vâng, Giám đốc.

 

"Này thư ký Lee. Chuyện tôi bảo anh điều tra đã xong chưa?"

 

-Nếu là về các khoản nợ của Hong Yeon Woo, báo cáo sẽ được trình lên chiều nay ạ.

 

"Đừng trì hoãn nữa, có tài liệu gì thì mang đến cho tôi ngay."

 

Sau khi cúp máy, Cha Hyun đứng dậy không chút luyến tiếc.

Chương 28

“Hôm nay không bỏ về sớm mà ở lại đến tận giờ này à?”

 

Đang lúc thu dọn quán, Cha Hyun lại một lần nữa bất ngờ xuất hiện. Yeon Woo vừa tắt đèn, xếp ghế lên bàn, liếc nhìn lại phía sau.

 

“Vâng.”

 

Anh không còn chút sức lực nào để phản kháng, nên chỉ thốt ra câu trả lời qua loa. Một trong những nhân viên ca chiều hôm nay lại vắng mặt vì việc cá nhân, khiến Yeon Woo phải một mình trực từ sáng đến tối.

 

Cả người anh nhức nhối đau đớn. Anh vốn định nhận thêm ca giao hàng sau giờ làm, nhưng giờ đây, nó đã thành kế hoạch bất khả thi. Có lẽ, tốt nhất là nên về thẳng căn hộ và nghỉ ngơi thôi.

 

“Nghe nói trước đây chúng ta từng sống chung?”

 

Cha Hyun đột nhiên nhắc đến quá khứ, đứng chắn ngay trước mặt Yeon Woo đang bận rộn. Anh quyết định phớt lờ, chuyển sự chú ý sang đống ly tách cần rửa.

 

“Nhưng trong căn hộ chung đó, chỉ toàn là đồ của tôi.”

 

Thấy Yeon Woo không phản ứng, hắn thậm chí còn bước hẳn vào khu bếp. Yeon Woo giật mình, nhìn hắn từ đầu đến chân với ánh mắt như đang nhìn một sinh vật kỳ lạ.

 

Cà vạt lỏng lẻo, cổ áo sơ mi cũng hé mở vài cúc. Mùi hương bergamot thoang thoảng hòa lẫn pheromone của Alpha, thái độ hắn ngạo mạn như đang quan sát một món đồ lạ.

 

Hắn chẳng có ý định tôn trọng công việc của Yeon Woo.

 

“Tôi còn phải làm việc, xin cậu tránh ra.”

 

“Vậy nên tôi mới hỏi anh cần bao nhiêu tiền. Cứ nói ra đi, nếu tôi thích, tôi sẽ cho mà?”

 

Lời nói và hành động đều hết sức tùy tiện. Yeon Woo cảm thấy buồn nôn trước thái độ như đang thử thách xem anh có thể chịu đựng đến đâu.

 

“Cậu xem tôi là trò chơi à?”

 

“Ừ.”

 

“Tôi còn rất nhiều việc phải làm. Đừng có nghĩ đến chuyện đùa giỡn với tôi, xin hãy tránh ra.”

 

“Ồ? Anh biết là tôi đang định đùa giỡn với anh sao?”

 

Cha Hyun nhếch mép cười, như thể phản ứng của Yeon Woo khiến hắn thấy thú vị.

 

“Tôi cứ tưởng chỉ cần ném cho anh vài đồng là anh sẽ dễ dàng đổ gục nhỉ.”

Giọng điệu ấy thoáng chút tiếc nuối, thậm chí nghe có vẻ chân thành, đơn giản và thuần khiết, không chút ác ý nào.

 

Yeon Woo cố không đáp lại Cha Hyun, nhưng anh không thể kìm được sự bực bội.

 

"Nếu vậy thì tôi và cậu đã không còn gì để nói với nhau. Xin đừng làm phiền tôi nữa."

 

Khi anh nói không cần thiết, nụ cười nơi khóe miệng Cha Hyun khép lại, trở thành một đường thẳng.

 

"Có vẻ anh đã quen với việc chịu đựng rồi. Thôi được, tùy anh."

 

Cha Hyun nhún vai, như thể đã mất hứng thú. Rồi hắn thong thả rời khỏi quán cà phê.

 

 

[Trưa nay tôi sẽ dẫn khách đến xem căn hộ của anh^^]

 

Sáng hôm sau, Yeon Woo nhận được cuộc gọi từ công ty bất động sản, thông báo họ sẽ đến xem nhà vào buổi chiều. Vì vậy, trước khi đi làm, anh đã dọn dẹp căn phòng cẩn thận, cố gắng tạo ra một không gian chỉn chu nhất có thể.

 

Trái với mong muốn được di chuyển nhanh nhẹn, cơ thể anh vẫn kêu cót két như một đống sắt vụn, bởi những ngày qua anh không được nghỉ ngơi đầy đủ.

 

Nhưng anh không còn lựa chọn nào khác. Anh phải tiếp tục cố gắng, dù chỉ là một tia hy vọng mong manh.

 

Nếu không, anh sẽ lại bị những ký ức u ám bủa vây. Như ký ức tuyệt vọng mà anh vừa trải qua ngày hôm qua.

 

'Cậu Hong Yeon Woo. Tiếc quá, đã quá muộn rồi. Tôi nghĩ những gì cần nói chỉ có vậy.'

 

Ngay sau khi tiễn Cha Hyun và đóng cửa quán cà phê tối qua, Yeon Woo đã gọi theo số điện thoại trên danh thiếp mà mẹ Cha Hyun đưa cho anh. Đó là sợi dây cuối cùng anh còn giữ được.

 

Nhưng câu trả lời nhận về chỉ là một sự từ chối lạnh lùng.

 

Nhìn lại, có lẽ thời điểm đó đã thực sự quá muộn rồi. Dù sao thì anh cũng đã vượt quá thời hạn mà mẹ Cha Hyun đặt ra, và giờ đây, sau tai nạn, Cha Hyun cũng không còn nhớ gì về anh. Chỉ mình Hong Yeon Woo là bị lãng quên.

 

Gia đình Cha Hyun không cần phải trả tiền để đuổi anh đi nữa. Nếu hắn nhớ lại, có lẽ họ sẽ lại tìm cách thuyết phục anh, nhưng giờ đây, họ chẳng còn lý do gì để cố tình chia cắt hai người.

Yeon Woo đã tuột mất cọng rơm cứu sinh cuối cùng, và thực sự chẳng còn bao nhiêu lựa chọn. Trước mắt, anh phải bằng mọi giá bán nhanh căn hộ.

 

Vất vả dọn dẹp xong, Yeon Woo chuẩn bị đến quán. Môi vẫn còn dính vệt máu khô, những vết bầm trên mặt đã nhạt hẳn. Anh quyết định không cần đeo kính hay đội mũ nữa, chỉ đeo khẩu trang rồi rời khỏi nhà.

 

Khi đang chuẩn bị mở cửa quán, một tiếng bước chân dồn dập vang lên từ xa. Âm thanh ấy càng lúc càng gần.

 

Tưởng là khách, anh quay lại định nói quán chưa mở cửa, nhưng rồi ánh mắt anh chạm phải một kẻ quen thuộc.

 

"Ông chủ? Cho tôi một ly cà phê mang về."

 

Mặt Yeon Woo lập tức tái đi. Hai tay cho vay nặng lãi mà anh gặp vài ngày trước đang tiến đến với những bước chân chậm rãi.

 

Anh vội liếc nhìn xung quanh. Vì là thời điểm vắng người qua lại, trong tòa nhà gần như không một bóng người.

 

"Sao các người lại tìm đến đây?"

 

Yeon Woo lo lắng đảo mắt, hạ giọng xuống. Anh sợ sẽ có khách hàng nhìn thấy.

 

Như thấu hiểu nỗi sợ của anh, tên Alpha cười nhạt, để lộ hàm răng ố vàng.

 

"Sao? Quán cà phê này còn kén khách à?"

 

"...Quán vẫn chưa mở cửa. Và việc tìm đến chỗ làm của tôi như thế này thật sự rất phiền."

 

"Giữa chúng ta mà còn khách sáo thế hả, ông chủ Hong."

 

Tên Beta đứng phía sau Alpha nhìn quanh quán rồi thốt lên đầy vẻ thán phục:

 

"Chà, quán cà phê sang trọng quá nhỉ. Chả trách bố cậu dám vung tay cờ bạc, hóa ra là có chỗ dựa."

 

Yeon Woo biết mình phải đuổi bọn chúng đi thật nhanh, những kẻ đang vô tư đá chân vào bàn ghế.

 

"Tôi đã hứa sẽ trả tiền ngay khi bán được căn hộ. Hôm nay đã có người đến xem nhà rồi..."

 

"Này ông chủ. Cậu kinh doanh cả một cơ ngơi hoành tráng như thế này, mà bảo không có tiền trả nợ á?"

Tên Beta ngắt lời Yeon Woo, tiến về phía anh với vẻ đe dọa. Hắn như sắp sửa bước hẳn vào khu bếp, khiến Yeon Woo sợ hãi và lùi lại.

 

"Nhưng việc các người tìm đến chỗ làm của tôi như thế này thật sự rất phiền toái."

 

"Bố mày vay cả đống tiền rồi cao chạy xa bay, mày còn đòi kén chọn chỗ để bọn tao đòi nợ sao? Hả?"

 

Tên cho vay nặng lãi quát lớn. Giọng hắn vang vọng khắp không gian. Yeon Woo giật mình co rụt người.

 

Chỉ một lát nữa thôi là mọi người sẽ bắt đầu đi làm, và nếu tiếp tục ồn ào thế này, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý.

 

Yeon Woo cố gắng tỏ ra bình tĩnh, ngẩng cao đầu, giữ thái độ cứng rắn nhất có thể.

 

"Tôi đã nói là hiện tại tôi không có tiền để trả ngay. Xin các người hãy đi đi."

 

"Nói chuyện chẳng ăn thua gì. Đến tận quán rồi mà không mời nước mời xôi, chỉ biết đuổi khách. Có đạo lý nào như thế không?"

 

"Đúng đấy. Bọn tao đâu có đòi hỏi gì quá đáng."

 

"Tôi đã nói là quán chưa mở cửa."

 

Dù có thể pha cà phê theo yêu cầu của chúng, nhưng anh không muốn tỏ ra quá dễ dãi.

 

Anh đã cố gắng hết sức để trả nợ, và việc nhượng bộ chúng cũng chẳng giúp kéo dài thời hạn.

 

Anh tự nhủ rằng, dù bọn cho vay nặng lãi có tàn bạo đến đâu, chúng cũng khó lòng dùng vũ lực giữa một không gian công cộng rộng rãi như thế này.

 

"Ông chủ. Cái thái độ của anh hơi bị láo đấy? Chắc là chưa đủ đòn nên chưa tỉnh ngộ ha."

 

"Đây là nơi làm việc của tôi. Vì vậy..."

 

"Phải cho thêm vài trận nữa mới chịu tỉnh hả?"

 

"Đồ khốn, tại tao nể mày là Omega nên mày mới dám lấn lướt đấy."

 

"Tao ấy à? Thật ra tao cũng thấy tiếc khi phải đối xử tệ với mày."

 

"Đừng... đừng có lại gần! Tôi sẽ gọi người đấy!"

 

Yeon Woo hoảng hốt hét lên khi bọn chúng chuẩn bị xông vào bếp. Giọng anh run rẩy đến tận cuối câu.

 

Bọn cho vay nặng lãi càng thích thú trước phản ứng đó.

 

"Gọi thì sao? Chắc ông chủ Hong thích được chú ý lắm nhỉ?"

 

"Tôi bảo đừng có tiến lại gần nữa!"

“Hừ, giỏi lắm mà còn dám hét à.”

 

Yeon Woo không giấu nổi vẻ lo sợ, ánh mắt dán chặt vào hai gã đàn ông đang chặn lối ra duy nhất khỏi quầy bar.

 

Phải làm sao bây giờ? Gọi bảo vệ? Hay gọi cảnh sát? Nhưng nếu cảnh sát tới rồi bọn chúng trả thù thì sao?

 

“Bên trong này ấm cúng hơn tao tưởng đấy. Ba chúng ta cùng vui vẻ ở đây thì hay biết mấy.”

 

“Tao đã bảo rồi, nó chưa đủ đòn đâu. Nhân tiện dạy dỗ lại cho nó một bài học…”

 

“Gì thế?”

 

Một giọng nói quen thuộc chợt cất lên, cắt ngang không khí căng thẳng.

 

Bọn cho vay nặng lãi đang vây quanh Yeon Woo, bèn quay đầu về phía phát ra tiếng nói. Ánh mắt Yeon Woo hoảng hốt cũng nhìn theo, rồi anh khẽ lùi về phía sau.

 

Cha Hyun đứng đó, cách bọn chúng vài bước chân. Hắn liếc nhìn ba khuôn mặt, vẻ mặt điềm nhiên đến chán chường.

 

Anh cứ ngỡ sẽ không gặp lại hắn nữa, sau cái cách hắn bỏ đi vào hôm qua. Yeon Woo liếc nhìn Cha Hyun, trong lòng dâng lên một sự nhẹ nhõm kỳ lạ xen lẫn bối rối.

 

“Tôi hỏi đây là gì. Ai đó giải thích cho tôi nghe xem nào?”

Chương 29

“Gì thế, thằng cha ẻo lả này.”

 

Tên Alpha trong bọn cho vay nặng lãi xoay người về phía Cha Hyun. Giọng điệu của cả hai đều đầy khiêu khích.

 

Yeon Woo ra hiệu bảo Cha Hyun rời đi. Hắn không cần phải dính líu vào chuyện này. Hơn nữa, dù Cha Hyun có cao lớn hơn bọn chúng, thì việc một mình đối đầu với hai tên côn đồ cũng vô cùng nguy hiểm. Hắn vừa mới trải qua tai nạn, nếu lại bị đánh thì sao…

 

“Tôi hỏi trước mà chẳng ai chịu trả lời nhỉ.”

 

Cha Hyun nhướng một bên lông mày, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

 

“Nhìn này. Thằng nhãi này ăn nói hỗn xược quá ha. À, hay là bạn trai của ông chủ Hong?”

 

Nghe tên Alpha nói, tên Beta đứng cạnh bật cười to, vỗ tay đầy châm chọc.

 

“À à! Hóa ra là vậy! Thảo nào lúc nãy còn lảng vảng quanh đây.”

 

“Baek Cha Hyun, cậu đi đi.”

 

Yeon Woo cảnh báo Cha Hyun, nhưng hắn làm ngơ.

 

“Ông chủ Hong đúng là có tài thu hút Alpha thật.”

 

“Dâm đãng thế kia thì đúng là loại đó rồi.”

 

Bọn cho vay nặng lãi cười nhạo, buông những lời tục tĩu.

 

“Tôi ghét phải nhắc lại, mà đây là lần thứ ba rồi đấy. Các người đang diễn trò gì vậy?”

 

“Ha ha, trẻ con nên chưa biết sợ à? Hay là bạn mày cũng có nợ nần gì ở đây? Bọn tao đang đòi tiền ông chủ Hong đấy.”

 

“Đến tận sáng sớm thế này à? Mấy tên côn đồ dạo này không có khái niệm cân bằng cuộc sống nhỉ.”

 

Cha Hyun lẩm bẩm, vẻ mặt ngây thơ như thể thấy lạ lẫm. Thái độ của hắn không chút xa lạ hay sợ hãi trước những kẻ có hành vi khác thường này.

 

“Cân bằng cái gì? Tóm lại, thằng nhóc không biết gì về chuyện người lớn thì ngoan ngoãn cút đi.”

 

“Nếu không thì sao, muốn tao biến mặt mày thành bảy sắc cầu vồng như mặt thằng Hong kia à?”

 

“À há.”

Ánh mắt vốn vô hồn của Cha Hyun bỗng lóe lên một tia sáng. Rồi khóe miệng hắn giãn ra một nụ cười tươi rói như trẻ thơ. Như thể hắn đang vui mừng vì tình huống này, hoặc ít nhất là thấy nó vô cùng thú vị.

 

Yeon Woo lặng lẽ quan sát hắn, bỗng cảm thấy một cơn lạnh sống lưng.

 

"Tao đang tìm chúng mày mà chúng mày tự tìm đến tận cửa. Đầu óc chúng mày có vấn đề à?"

 

Cha Hyun nói với giọng điệu phấn khích như vừa bắt được vàng. Anh từng thấy hắn tức giận, bực bội, nhưng đây là lần đầu anh chứng kiến hắn vui vẻ đến thế.

 

"Thằng nhãi này từ nãy giờ lảm nhảm cái gì vậy? Hay là nó bị điên rồi?"

 

Tên Alpha tỏ vẻ khó chịu, tiến sát lại gần Cha Hyun. Hắn bước những bước đe dọa, y hệt như lúc dọa Yeon Woo trong hành lang chung cư.

 

"Hong Yeon Woo."

 

Nhưng Cha Hyun vẫn giữ nụ cười trên môi, gọi tên anh.

 

Hắn tỏ ra vô cùng thản nhiên, như thể không thấy bọn cho vay nặng lãi đang áp sát.

 

"Hả?"

 

"Đi ra ngoài gọi bảo vệ đi. Bảo có kẻ lạ mặt đột nhập."

 

"Bây, bây giờ ạ?"

 

"Ừ, nhanh lên. Họ ở cuối hành lang đối diện kia kìa."

 

"Phì! Thằng nhãi này, nhìn kìa? Gì, định mách bảo vệ à? Hóa ra cũng biết sợ chứ."

 

Nghe thấy hắn bảo gọi bảo vệ, tên Alpha bật cười chế nhạo.

 

Yeon Woo lo lắng nhìn về phía bọn cho vay nặng lãi. Anh nhận ra việc mình can thiệp vào sẽ chẳng giúp ích gì cho cuộc ẩu đả sắp tới, và như Cha Hyun nói, gọi bảo vệ có lẽ là cách nhanh nhất để đuổi bọn chúng đi.

 

Nhưng anh không chắc có nên để Cha Hyun - người vừa mới trải qua tai nạn - ở lại một mình. Hay cả hai nên cùng đối mặt với chúng, biết đâu sẽ có ai đó đi ngang qua và can ngăn?

 

"Còn chần chừ gì nữa, mau đi đi."

 

"Nhưng mà..."

 

"Anh muốn xem tôi bị đánh tơi bời sao?"

 

"Thôi nào, sao tự nhiên lại nghiêm trọng hóa vậy. Chúng tôi chỉ là những vị khách tốt bụng ghé uống cà phê thôi mà, cần gì phải gọi bảo vệ."

Trong chớp mắt đánh giá tình hình, Yeon Woo lao ra khỏi quầy bar , chạy ra ngoài quán. Anh lo sợ bọn cho vay nặng lãi sẽ đuổi theo, nhưng may mắn là không thấy ai đuổi theo mình.

 

"Chú ơi! Chú ơi? Chú có ở đó không?"

 

Trong tích tắc, Yeon Woo đã chạy đến đầu hành lang bên kia, nơi phòng bảo vệ túc trực. Nhưng chẳng thấy bóng người nào.

 

"Chú ơi?"

 

Yeon Woo sốt ruột tìm kiếm, vừa quay đầu nhìn quanh thì thấy một người mặc đồng phục bảo vệ bước ra từ nhà vệ sinh nam.

 

"Chú ơi! Ở quán cà phê có người lạ gây rối, chú đi cùng cháu được không ạ."

 

"Ơ? Cậu không phải chủ quán cà phê sao? Sáng sớm thế này đã có chuyện gì... Có đánh nhau không?"

 

"Gần như vậy ạ. Chú có thể gọi thêm người không ạ?"

 

"Để chú đến xem tình hình trước đã."

 

Thấy Yeon Woo hối thúc, bước chân bảo vệ cũng nhanh hơn.

 

Trên đường trở lại quán, Yeon Woo nheo mắt nhìn kỹ vào bên trong. Nhưng vì anh chưa bật hết đèn khi mở cửa, nên không thể nhìn rõ khu vực Cha Hyun và bọn cho vay nặng lãi đang đứng.

 

Không lẽ đã xảy ra ẩu đả rồi? Chỉ cần nghĩ đến cảnh Cha Hyun bị chúng đánh, anh đã thấy nóng ruột.

 

Hay lẽ ra mình nên ở lại cùng đối đầu với chúng? Sao mình lại có thể bỏ mặc cậu ta để đi gọi bảo vệ chứ? Nếu cậu ta bị thương thì sao?

 

Vô vàn suy nghĩ lướt qua tâm trí anh trong lúc chạy. Chỉ khoảng một phút, nhưng cảm giác như dài vô tận.

 

"Ẩu đả ở đâu vậy?"

 

"...Ơ."

 

"Làm gì có ai ở đây?"

 

Thế nhưng, khi cùng người bảo vệ trở lại quán, bên trong lại trống trơn. Chẳng một bóng người.

 

"Gì vậy? Lại dẫn tôi đến chỗ vô tích sự. Hay là đang có giao dịch bất hợp pháp gì..."

 

Tên Alpha đi theo Cha Hyun xuống cầu thang bộ ở tầng một, xắn tay áo lên vẻ khó chịu. Tên Beta đứng cạnh đó, mắt dò xét Cha Hyun.

 

"Nghe nói chúng mày cho Hong Yeon Woo vay tiền. Đã đến tận đây rồi thì phải lấy cho kỳ được chứ."

 

Cha Hyun liếc nhìn cánh cửa đã khóa khi bước vào cầu thang bộ, rồi bật cười. Thấy vậy, tên Beta nheo mắt lại, nhổ nước bọt xuống sàn.

 

"Sao? Mày thực sự là trai bao của ông chủ Hong à?"

 

"Chuyện đòi nợ thì thông tin cá nhân có quan trọng không?"

 

"Thằng nhãi này khó ưa thật. Vậy mày định trả tiền kiểu gì?"

Tên Beta vặn vẹo cổ sang hai bên. Mỗi lần hắn cử động, tiếng khớp xương kêu răng rắc vang lên.

 

"Số tài khoản."

 

Cha Hyun mỉm cười nói. Tên Beta lập tức lôi từ trong túi ra một tấm danh thiếp nhàu nát. Cha Hyun đón lấy, xoay đi xoay lại xem xét rồi rút điện thoại ra chụp ảnh. Và hắn lập tức gọi điện cho ai đó.

 

"Là tôi đây. Tôi sẽ gửi một số tài khoản, rồi chuyển tiền vào đó. À, bao nhiêu nhỉ?"

 

"890 triệu won. Tính cả gốc lẫn lãi."

 

Sau khi nói ra con số, tên Beta chằm chằm nhìn Cha Hyun như muốn quan sát phản ứng của hắn.

 

Hắn tưởng Cha Hyun sẽ ngạc nhiên hoặc bối rối, nhưng biểu cảm của Cha Hyun không hề thay đổi.

 

"Tao bớt cho mày 1 triệu won tiền lẻ, coi như thương hại cho cái mặt sưng vù của thằng Hong. Nhìn tội nghiệp lắm."

 

"Thực ra bọn tao cũng nương tay lắm rồi. Bình thường đã bẻ gãy tay chân , nhưng mày thấy đấy, Hong Yeon Woo vẫn còn nguyên vẹn đấy thôi?"

 

"Đúng vậy, ông chủ Hong đúng là may mắn."

 

Khi bọn cho vay nặng lãi tiếp tục cuộc trò chuyện, ánh mắt vốn dĩ không một chút dao động của Cha Hyun dần trở nên sắc bén.

 

Sau khi gửi tin nhắn cho ai đó, hắn lấy từ trong túi ra một điếu thuốc. Rồi hắn ngậm điếu thuốc vào miệng, rít một hơi thật sâu. Dù toàn bộ tòa nhà đều dán biển cấm hút thuốc, nhưng hắn hoàn toàn không màng tới.

 

"Chết tiệt, trông trẻ măng thế mà mày định trả tiền thật đấy à?"

 

"Tao cứ tưởng thằng nhãi này đang giỡn mặt bọn mình..."

 

Bọn cho vay nặng lãi vẫn nửa tin nửa ngờ.

 

"Đây là lần đầu tiên có thằng trai bao xuất hiện như hiệp sĩ áo đen rồi bảo sẽ trả nợ, nên bọn tao mới đi theo đấy."

 

"Chắc là có nhiều Alpha thèm khát thằng Hong lắm nên mới có chuyện này nhỉ?"

Bọn cho vay nặng lãi cố ý nói lời khiêu khích, vừa cười nhạo vừa quan sát phản ứng của Cha Hyun - kẻ đang im lặng châm thuốc.

 

Cha Hyun, dù nhìn thế nào, cũng không giống một người bình thường.

 

Không biết có phải do dáng người chuẩn hay không, bộ vest hắn mặc ôm sát cơ thể như được may đo riêng. Chiếc đồng hồ đeo tay trông đắt tiền, nhưng vì thị trường hàng nhái tràn lan, khó có thể khẳng định đó là hàng thật.

 

Ngay cả một người đàn ông cũng phải thừa nhận: đường nét khuôn mặt hắn sắc sảo, toát lên vẻ quý tộc, thân hình cao lớn, và trong tình huống này, thái độ khinh miệt ngầm tỏa ra từ hắn khiến người ta tin chắc hắn là con nhà giàu.

 

Dù sao, nếu làm việc trong tòa nhà Heeseong, khả năng cao hắn cũng dư dả hơn những nhân viên công ty bình thường.

 

Đúng lúc đó, điện thoại của tên Beta rung lên. Hắn đang chăm chú quan sát Cha Hyun, liền vội vàng kiểm tra tin nhắn.

 

"Ơ, mẹ kiếp. Tiền thực sự chuyển vào rồi này?"

 

Tên Alpha lập tức có phản ứng, không tin nổi.

 

"Giỡn mặt à? Sao tiền vào nhanh thế?"

 

"Đợi chút. Để tao kiểm tra lại."

 

Cha Hyun vẫn ngậm điếu thuốc trên môi, hút một hơi dài. Tàn thuốc vương vãi rơi xuống đất.

Chương 30

Đúng lúc đó, tiếng ai đó vặn tay nắm cửa cầu thang bộ từ tầng dưới vang lên. Có lẽ là người vừa đỗ xe ở tầng hầm và định đi lên bằng cầu thang. Nhưng chỉ nghe thấy tiếng lạch cạch, cánh cửa vẫn không mở ra.

 

Cha Hyun đã ra lệnh cho thư ký khóa tất cả cửa cầu thang bộ của các tầng. Để không một ai ngoài hắn và những kẻ này có thể sử dụng.

 

“Hừ hừ, anh bạn này đúng là thiếu gia nhà giàu thật.”

 

Tên Beta xác nhận số tiền đã thực sự được chuyển vào tài khoản, bật cười đầy kinh ngạc. Bởi đây là lần đầu tiên hắn nhận được tiền một cách dễ dàng và nhanh chóng như vậy trong nghề này. Thông thường, phải mất ít nhất nửa năm, thậm chí vài năm.

 

“Nhưng hình như số tiền chuyển vào nhiều hơn một chút. Đây là tiền bồi thường sao?”

 

Tên Alpha kiểm tra kỹ từng con số trong tin nhắn rồi hỏi.

 

“À, cái đó à.”

 

Cha Hyun dập tắt điếu thuốc đã cháy hết xuống sàn, rồi dùng gót giày chậm rãi nghiền nát tàn lửa. Hành động của hắn có gì đó phóng khoáng, không giống với hình tượng một thiếu gia có thể chuyển gần 1 tỷ won chỉ trong vài phút.

 

“Là gì nhỉ? Đoán xem. Thử đoán đi nào.”

“Hừ hừ, chắc được nuông chiều quá mức rồi. Thằng nhóc này láu cá thật đấy.”

 

“Sao, không đoán ra à?”

 

“Chuyển tiền xong là xong việc chứ gì. Nói năng lảm nhảm cái gì thế.”

 

“Lảm nhảm? Sai bét rồi.”

 

Cha Hyun lắc đầu, vẻ mặt đầy tiếc nuối. Đến lúc này, hai tên cho vay nặng lãi đã kết luận hắn là một thằng điên chính hiệu.

 

“Đáp án là tiền bồi thường thiệt hại.”

 

Cha Hyun lẩm bẩm, rồi bất ngờ giơ chân đá thẳng vào tên Alpha đang đứng trước mặt. Bịch! Một tiếng động nặng nề vang lên, tên Alpha ngã văng xuống đất.

 

“Khục!”

 

“Tên khốn này!”

 

“Mấy tên côn đồ mà đến tiền bồi thường thiệt hại cũng không biết à?”

 

“Áaaaaaa!”

 

Hắn tiếp tục đá tên Alpha đang nằm sóng soài lăn xuống cầu thang.

 

Tên Alpha gào thét khi lăn xuống, không kịp trở tay.

 

Chưa đầy 10 giây, Cha Hyun đã xử lý xong một trong hai tên, giờ hắn tiến về phía tên Beta. Bất ngờ trước tình huống, tên Beta hoảng hốt lùi lại và hét lên:

 

“Đồ chó chết, đánh lén! Mày muốn chết à!”

 

“Đúng vậy, tao thích đánh lén lắm.”

 

Cha Hyun túm lấy cổ áo tên Beta, nhấc bổng hắn lên rồi đấm thẳng vào mặt. Tiếng xương va vào nhau vang vọng khắp cầu thang, cùng với tiếng rên rỉ của tên Beta.

 

Tên Beta cố gắng phản kháng, đấm đá vào Cha Hyun, nhưng hắn vẫn đứng vững, tay không buông lỏng.

 

“Cái đm, đột nhiên… khục! Tại sao…”

 

“Không biết tại sao hả?”

 

“Khục, hộc…! Áaaaa!”

 

“Này. Mày dám làm bầm dập khuôn mặt xinh đẹp như vậy?”

 

Bốp! Vừa đấm vào mặt tên Beta, Cha Hyun vừa nghiến răng lẩm bẩm.

 

“Khoan, khoan đã…!”

 

“Từ khi nhìn thấy cảnh tượng đó, tao, mẹ kiếp, tiếc đến mức không tài nào ngủ nổi. Hả?”

 

Bốp! Bốp!

 

“Hộc! Ưức! Áaaaa!”

 

“Chẳng đáng là bao, cớ gì phải hành hạ anh ấy đến mức thảm thương như vậy.”

 

Bốp!

 

“Cứu… cứu tôi với… Hức, xin tha cho tôi…”

 

“Nếu mày còn dám đụng một sợi tóc của Hong Yeon Woo, tao sẽ giết mày.”

 

Cha Hyun túm chặt cổ áo tên Beta – kẻ đã mất nửa ý thức – cảnh cáo trước khi thằng đó hoàn toàn bất tỉnh.

 

Rồi hắn ném thằng đó xuống sàn như đồ bỏ, và đá lăn xuống cầu thang, y hệt cách hắn đối xử với tên Alpha.

 

Thân thể mềm nhũn lăn xuống dưới, tạo ra những tiếng động đục đục.

 

Cầu thang giờ đây loang lổ những vệt máu từ hai tên cho vay nặng lãi, do chúng va vào các góc cạnh.

 

Một lần nữa, có tiếng ai đó cố mở cửa cầu thang từ tầng hầm, nhưng cánh cửa đã khóa chặt không hề nhúc nhích.

 

Cha Hyun chậm rãi bước xuống những bậc thang dính đầy máu, rồi đá mạnh vào bụng tên Alpha. Dù đã bất tỉnh, nhưng có lẽ vì quá đau đớn, thân thể hắn co quắp và lăn lộn trên sàn.

 

Sau khi trút cơn thịnh nộ, Cha Hyun mới thở phào. Hắn chỉnh lại bộ quần áo đã xộc xệch, rồi dùng tay vuốt ngược mái tóc rối bù về vị trí cũ.

 

Cuối cùng, hắn lấy tấm danh thiếp từ túi áo khoác, ném xuống hai gã đàn ông đang nằm bất động dưới sàn.

 

“Muốn kiện thì cứ việc.”

 


Cha Hyun dùng mu bàn tay quệt qua loa những vết máu dính trên mặt, rồi mở khóa mật mã của cửa thông ra sảnh chính. Vì lý do an ninh, mỗi tầng trong tòa nhà đều được trang bị hệ thống khóa cửa - thông thường sẽ mở, nhưng trong trường hợp khẩn cấp có thể khóa lại như lúc này.

 

"Có hai tên đang nằm ngủ như chết ở cầu thang tầng hầm 1, xử lý đi. Xác chết á? Tôi trông giống côn đồ không? Đi giết người à? Tụi nó vẫn còn thở đều đều đấy. Dọn dẹp xong thì mở khóa cửa."

 

Hắn gọi điện cho thư ký, nói thẳng rồi cúp máy. Bước chân Cha Hyun hướng về phía quán cà phê trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn.

 

Từng tốp nhân viên đã bắt đầu xuất hiện trong sảnh. Chắc chắn không ai trong số họ có thể tưởng tượng được, rằng có hai gã đàn ông đang nằm bất tỉnh, máu me be bét trong cầu thang của tòa nhà.

 

"Baek Cha Hyun!"

 

Yeon Woo vội vã chạy đến khi thấy Cha Hyun tiến về phía quán cà phê. Anh cùng bảo vệ đã đi tìm hắn một lúc lâu. Nhưng dù đã lục soát bãi đỗ xe tầng hầm và khu vực xung quanh mà vẫn không thấy bóng dáng, nên đành phải quay lại quán.

 

"Cậu đã đi đâu vậy? Tôi còn gọi cả bảo vệ đến, vậy mà cậu biến mất không một lời... Ơ! Sao mặt cậu lại thế này?"

 

Yeon Woo kinh hãi, phát hiện khuôn mặt Cha Hyun dính đầy máu. Không chỉ mặt, ngay cả áo sơ mi của hắn cũng nhuốm đỏ.

 

Quá bàng hoàng, Yeon Woo thậm chí không nhận ra mình đang đối xử với Cha Hyun hệt như trước kia.

 

Cha Hyun cố gắng lau vết máu trên mặt, rồi bực bội tặc lưỡi.

 

"Có khăn ướt không?"

 

"À, có. Ở trong quán."

 

Yeon Woo vội kéo tay Cha Hyun, dẫn hắn vào phòng kho phía sau bếp - một không gian khuất tầm nhìn từ bên ngoài.

 

Anh bảo Cha Hyun ngồi lên đống thùng hàng chất trong kho, rồi nhanh chóng đi lấy khăn ướt.

 

"Đừng bảo là cậu đã đánh nhau với bọn đó? Cậu có bị thương ở đâu không? Rốt cuộc đây là máu của ai? Để tôi xem mặt cậu nào."

Vừa chăm chú lau mặt cho Cha Hyun, anh vừa không ngừng trách móc.

 

"Có khi cậu phải đến bệnh viện đấy. Tự nhiên biến mất làm tôi hết hồn…"

 

"……"

 

"Đáng lẽ cứ đợi ở đó đi, đi theo bọn khốn ấy làm gì? Chuyện gì đã xảy ra vậy? Cậu bị thương nhiều không? Nói gì đi chứ, Baek Cha Hyun."

 

Yeon Woo luống cuống, vừa cẩn thận lau sạch những vết máu trên mặt và tay hắn, vừa bôi thuốc mỡ lên vết xước nhỏ trên cằm.

 

Rồi anh vô tình tháo luôn chiếc khẩu trang đang đeo vì thấy vướng víu, tỉ mỉ dán băng cá nhân lên vết thương.

 

Cha Hyun không bỏ lỡ bất cứ khoảnh khắc nào, hắn chăm chú nhìn Yeon Woo như muốn khắc sâu hình ảnh ấy vào võng mạc.

 

Yeon Woo trừng mắt nhìn Cha Hyun với vẻ mặt khó hiểu - không biết là giận dữ, sợ hãi hay phiền muộn. Đôi mắt anh đã đỏ hoe từ lúc nào.

 

"Phụt."

 

Cha Hyun bật cười, một tiếng cười chẳng hợp với không khí lúc này.

 

Yeon Woo ngạc nhiên mở to mắt. Ngay cả biểu cảm ấy cũng khiến Cha Hyun thấy buồn cười.

 

"Cậu cười cái gì?"

 

Ôi, phát điên mất thôi. Sao cái dáng vẻ lắp bắp vì bối rối của anh ấy lại đáng yêu đến thế. Cha Hyun thầm nghĩ, rồi nhún vai.

 

Việc anh nghĩ rằng hắn bị mấy tên vô dụng kia đánh cho tơi tả đã là chuyện vớ vẩn, nhưng cái vẻ mặt lo lắng, tức giận đến mức muốn khóc kia cũng khá đáng yêu đấy.

 

bản thân hắn thậm chí chẳng đổ một giọt máu.

 

Cha Hyun ngoan ngoãn ngồi trên thùng hàng, đợi Yeon Woo dán hết băng cá nhân lên mặt mình.

 

Đến lúc này, Cha Hyun buộc phải thừa nhận rồi. Đôi mắt của hắn ngày trước không hề mù quáng. Mà là vì tiêu chuẩn quá cao nên mới giữ Hong Yeon Woo bên cạnh và trói buộc anh.

 

Khi hiểu ra lý do tại sao Yeon Woo lại mở quán cà phê ở đây, và tại sao hắn không nhận tiền thuê mặt bằng của anh trước khi xảy ra tai nạn, thì tâm trạng tồi tệ của hắn từ hôm qua đã được cải thiện đáng kể.

 

"Nhưng sao anh lại dính líu đến hạng người đó?"

 

Dù đã nghe thư ký báo cáo toàn bộ sự việc, Cha Hyun vẫn giả vờ không biết mà hỏi.

 

Yeon Woo cắn chặt môi dưới, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

 

"Có phải vì bọn khốn đó mà anh mới đòi ứng trước tiền nhượng quyền không?"

 

"……"

 

"Phải không nhỉ?"

 

Yeon Woo thở dài, rồi thu dọn lọ thuốc mỡ và băng cá nhân vừa lấy ra.

 

"Tôi có thể trả hết nợ cho anh."

 

Cha Hyun nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt Yeon Woo. Hắn cố ý không nhắc đến việc mình đã thanh toán hết nợ thay anh.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo