Học kỳ này, thực sự là một cơn ác mộng. Một nửa thành viên nhóm làm bài tập biến mất không chút tăm hơi, còn tôi thì ngủ gật trong lúc thi, đến mức phải viết lại cả bài. Lâu rồi mới bối rối thế này. Sau khi vật vã thi xong, tôi bắt đầu nghỉ hè và máy tính cuối cùng cũng được bật lên. Dạo gần đây tôi bật máy chỉ để học bài, đến nỗi quên mất tiếng khởi động lại có thể khiến lòng mình vui đến vậy.
Khi máy vừa lên hẳn, việc đầu tiên tôi làm là mở trình duyệt và vào thẳng trang chủ game – thói quen cũ nhưng chưa từng phai mờ.
Game online MMORPG Frigia (Frigia- Game nhập vai online). Tựa game tôi chơi đều đặn suốt từ hồi mở beta cách đây 5 năm. Chỉ mới một tháng không ghé qua, nhưng nhìn lại giao diện quen thuộc trên màn hình khiến tôi vẫn thấy bồi hồi. Không biết bên trong thay đổi gì không, vô coi thử đã.
Để xem nào, không biết có thay đổi gì không.
“Đã là phế lại còn phế tiếp à? Game lại nerf nữa rồi, chán thiệt…”
Vừa thấy patch note, tôi đã thở dài một cái. Chiêu chính của tôi – Chiến binh Cuồng nộ – lại bị nerf. Đúng hơn thì skill chủ đạo của tôi cũng bị giảm sát thương.
Char này vốn đã máu giấy, thủ yếu, chơi toàn bị chửi là “char phế”, giờ thì chiêu gánh team cũng ăn nerf… Thế này khác gì bảo tôi nhét nó vào quan tài rồi đóng nắp lại luôn cho nhanh.
Tôi cày char này bằng cả tính mạng, vậy mà giờ nhìn tình trạng nó… nghiêm túc mà nói, tôi có nên đi tìm char khác chơi không nhỉ?
Nếu bắt đầu lại thì chọn char nào đây? Vừa mải mê suy nghĩ, tôi vừa đăng nhập vào game. Logo của Frigia hiện lên, chọn char “Chết là cái chắc”, và màn hình bắt đầu loading. Vài giây sau, thế giới quen thuộc lại hiện ra – một vùng đất rộng lớn. Cuối cùng cũng quay lại game rồi. Ôi, chốn bình yên của lòng tôi!
Đang hí hửng chuẩn bị đi làm nhiệm vụ còn sót thì bất ngờ có tin nhắn trong đoạn chat hiện lên. Nhìn xong mà tôi cười toét miệng.
[Whisper/Beta → Chết là cái chắc: Cái gì đấy~]
[Whisper/Beta →Chết là cái chắc: Gì chứ, Chết là cái chắc quay lại chơi hả??]
[Whisper/ Chết là cái chắc→ Beta:Ừa, từ hôm nay chơi lại đây]
[Whisper/Beta → Chết là cái chắc: Main quest nhiều vãi lìn luôn đó, gắng làm xong rồi đi dungeon với tao nhaa]
[Whisper/Chết là cái chắc→ Beta: Okelaaa~]
Main quest nhiều? Tôi chỉ đọc mỗi phần cập nhật về cân bằng char rồi vào luôn nên chưa nắm nội dung mới. Liệu có cutscene gì thú vị? Hay phải làm xong mạch chính mới mở được dungeon mới? Đang nôn nao, tôi mở bản đồ, định vị chỗ quest chính rồi lập tức bắt tay vào làm.
Nhiệm vụ khá dễ, chắc để chiều lòng mấy bạn newbie. Dù gì thì cũng hợp lý – game thiên casual thì phải dễ chứ.
Cứ thế tôi hoàn thành từng nhiệm vụ, thậm chí cả dungeon solo, cho đến khi một cảnh cutscene hiện ra khiến tôi há hốc miệng, tay đưa lên bịt miệng bản năng. Nội dung không tệ. Không – chính xác là quá đỉnh! Vì nhân vật chính của đoạn này là NPC tôi thích nhất: Altania.
Altania, nữ chiến binh tóc đỏ dài, từng một mình leo lên chức chỉ huy quân liên minh chỉ bằng thực lực của mình. Khác với mấy NPC chỉ biết sai vặt người chơi, Altania luôn xuất hiện đúng lúc, hỗ trợ tận tình – kiểu NPC mà ai cũng muốn có trong team. Cô ấy nổi tiếng đến mức lúc vừa ra mắt, cả diễn đàn toàn fanart của cô. Dù chỉ là nhân vật ảo làm từ dãy số 0 với 1, nhưng phong thái và thần thái trong cốt truyện khiến tôi mê mệt.
[Whisper/ Chết là cái chắc→ Beta: Cái cl gì vậy???? Altania ㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠ Cổ có nguyên cốt truyện riêng luôn hả????]
[Whisper/ Chết là cái chắc→ Beta: Trời đất, tui phát cuồng. Đây chính là bias của tui!!!!]
[Whisper/Beta → Chết là cái chắc: Lmfffffffaoo xem hết đi. Best luôn. Tui cược hết sạch vào là ông sẽ khóc sml ㅋㅋㅋ]
Nghe vậy là tôi càng háo hức, ôm tim tiếp tục xem. Altania liên tục xuất hiện trong quest, bắn tim liên hoàn khiến tôi mỉm cười như tên dở suốt nãy giờ. Chơi hoài vẫn không chán được.
Khi Altania rút ra thanh đại kiếm to hơn cả người và đôi mắt xanh lục ánh lên màu đỏ rực, tôi biết ngay: đó là tuyệt chiêu “Cuồng Nộ” – skill chủ lực của char Chiến Binh Cuồng. Chính khoảnh khắc này làm tôi mê cái char bị chửi tơi tả là “đồ phế vật” này. Cảnh đó quá đẹp, quá đáng tiền.
Vừa khóc vì hạnh phúc thì cảnh lại chuyển. Một NPC mới toanh đeo mặt nạ đen xì, ôm khẩu súng to tổ bố xuất hiện. Nhìn là biết loại class “nguy hiểm ngầm”. Không biết vai trò gì, nhưng chắc chắn không phải dạng tầm thường.
Tôi bắt đầu thấy bất an.
“Khoan… Đừng bảo là…”
Tôi mong đây chỉ là tưởng tượng, là ảo giác. Tôi túm lấy màn hình, lòng rối bời.