Là Anh Đã Giết Chết Bias Của Tôi Đúng Không? - Chương 34

Chương 34

Ngày offline đến quá nhanh, tui hơi hoảng. Chẳng phải offline thường phải lên kế hoạch dư dả thời gian sao? Rút tay khỏi bàn phím, tui ngẫm nghĩ. Không đi làm thêm, lại đang nghỉ học, thời gian thì rảnh rỗi ngập tràn.

Nhưng mà, rảnh quá lại thành vấn đề. Nếu bận bịu công việc, tui còn viện cớ không đi được. Giờ thì sao? Đi thật à? Trong game, tui chửi thề thoải mái, nhưng ngoài đời, tui ngại ngùng kinh khủng. Chắc chắn đứng giữa đám người lạ, tui sẽ câm như hến.

[Whisper/Đừng Ra Lệnh Cho Tôi > Beta: Để tui nghĩ thêm chút, sẽ nhắn lại.]

[Whisper/Beta > Đừng Ra Lệnh Cho Tôi: Ok nha!!]

[Whisper/Beta > Đừng Ra Lệnh Cho Tôi: Nếu đi được, báo tui, tui kéo cậu vào nhóm chat.]

Nhóm chat đã lập rồi cơ à? PatchNote có trong đó không nhỉ?

[Whisper/Đừng Ra Lệnh Cho Tôi > Beta: PatchNote có trong nhóm chat không?]

[Whisper/Beta > Đừng Ra Lệnh Cho Tôi: Không? Cậu ấy chưa vào.]

Tui tưởng chắc chắn PatchNote được mời rồi chứ. Nghịch điện thoại, mở app chat, tui nhìn tên PatchNote, ngẩn ngơ. Hay tui mời cậu ấy? Gửi số điện thoại cho chị Beta qua tin nhắn riêng, tui nhờ chị kéo PatchNote vào nhóm. Chị hí hửng đồng ý, mời ngay lập tức. Vừa vào, nhóm chat đã +300 tin chưa đọc, tui thở hắt. Trời, nói gì mà cả trăm tin thế này? Gãi đầu ngượng ngùng, tui nhắn riêng PatchNote.

[Nhóm offline guild mình lập rồi, tui mời cậu nhé?]

[Han Do-yoon: Cảm ơn nhiều nha.]

Trả lời nhanh vãi! Kéo PatchNote vào nhóm, tui ôm đầu vì tin nhắn tràn lên như lũ. Nhiều quá, mắt tui hoa cả lên. Lướt sơ, toàn chuyện linh tinh: vui vì offline, mong ngày offline nhanh tới. Tui vào mục thông báo, kiểm tra ngày giờ chính xác. Mai, 10h sáng?

[Sao gặp gấp thế? Hẹn hò chớp nhoáng à?]

[Lee Se-young: Ơ, Park Jung-woo là ai vậy?]

[Im Hyo-rin: Chết Là Cái Chắc đó haha.]

[Lee Se-young: Haha, ra là Chết Là Cái Chắc! Tui là Nồi Lẩu Thần đây haha.]

[Chào mọi người.]

[Nhưng sao phải mai? Còn bao nhiêu ngày khác mà?]

[Im Hyo-rin: Chết Là Cái Chắc… chắc không biết vì là dân FA, nhưng… người lớn tụi tui bận đi làm, chỉ rảnh ngày lễ thôi… haha.]

“Thôi chết mẹ.”

Vứt điện thoại, tui lao tới tủ quần áo. Sau khi hết học kỳ, lười giặt đồ, tui chỉ còn vài bộ mặc được. Lôi đại bộ sạch sẽ ra, tui run rẩy. Không hợp! Không phải vì mũm mĩm, mà ngược lại, gầy đi, đồ nào cũng rộng thùng thình. Quần không có thắt lưng là tuột luôn. Nghĩ tới thói quen ăn uống, tui thở dài, lục tiếp tủ. Chỗ này chắc có gì mặc được.

“Hay mặc đại đi…”

Gặp đám bạn game thôi, cần gì chỉn chu. Đừng để luộm thuộm là ổn. Nhưng đi mua đồ? Không dám. Bình thường toàn bố mẹ mua cho, tự vào tiệm quần áo với tui khó như solo Iscaria tuyệt vọng.

Lục tủ mãi, không tìm ra bộ ưng ý, tui than thầm. Biết thế hôm thằng bạn rủ đi mua đồ, tui đi theo. Suy nghĩ hồi lâu, tui nhắn Yoon Moon, bảo sẽ bao ăn nếu nó chọn đồ giúp. Chắc không từ chối đâu nhỉ? 30 phút, rồi 1 tiếng trôi qua, tin nhắn vẫn “đã xem”. Tức mình, tui gọi điện, chửi um.

Điện thoại là để liên lạc nhanh, đúng không? Tui không biết từ bao giờ nó thành đồ trang trí à? Chuông reo dài, cuối cùng báo vắng mặt. Mặt xị, tui gọi tiếp, lần ba hay bốn gì đó, giọng trầm vang lên:

“Alo?”

“Điện thoại để làm cảnh à?”

Gì, mày gọi hả?

“Kiểm tra cuộc gọi nhỡ đi. Không phải đồ trang trí, sao không nghe máy?”

Sính sính cái gì. Lần trước mày cũng có nghe đâu.

“Lần đó mày gọi chuyện tào lao.”

Cãi qua cãi lại một lúc, tui mới nhớ chuyện chính. Bảo bao ăn nếu nó chọn đồ giúp, nó ngạc nhiên:

Mày quan tâm quần áo từ khi nào? Đi hẹn hò hả?

“Không, offline.”

Offliiiine? Offliiiiine á? Mày? Thằng nghiện game ở nhà?

“Đùa hoài.”

Tao mặc đẹp hơn mày thật. Yên tâm, tao chọn hồng phấn rực rỡ cho.

“Lúc đó tao nên vứt mày đi.”

Mày định bỏ tao trên đống rác mà. Jae-hyung kể hết rồi.

Yoon Moon cười khì, đồng ý rồi cúp máy. Tui vội nhắn, không ra đúng giờ, tao xông vào nhà lôi mày ra. Lấy áo khoác, tui bước ra ngoài. Mở cửa, tuyết rơi hôm trước vẫn còn, trắng xóa.

Bước trên tuyết kêu rộp rộp, tui tới khu phố sầm uất, chờ Yoon Moon. May mà nó đúng giờ, không thì tui lôi cổ thật. Đúng 5 phút trước giờ hẹn, nó xuất hiện, tui khóa đầu nó ngay.

“Chọn tử tế, tao bao thịt.”

“Em muốn ăn bò.”

“Sinh viên đòi bò cái gì? Sườn nướng đi.”

“Ăn một mình 3 suất được không?”

“Thằng này bụng có ma quỷ à? Lòng tốt rộng rãi, cho cả đám ma quỷ thuê nhà không lấy tiền.”

“Mày muốn ở chung không?”

“Điên à?”

Nghe lảm nhảm của Yoon Moon, tui đi tới tiệm quần áo. Nó khoe hay tới chỗ này, nhưng tui không tin lắm. Dù sao cũng hơn tui, suốt ngày hoodie. Quàng tay qua vai nó, tui thì thầm:

“Đừng để tao ăn đá.”

“Hồng phấn rực rỡ?”

“Ê, kia có cục đá to. Thử mở nồi lẩu không?”

“Trắng bệch như mày, mặc đen cho ngầu.”

Nó lảng chuyện, kéo tui đi đâu đó. Nghe lời nửa khen nửa chê, tui lấn cấn, nhưng vẫn theo. Cuối cùng, nhờ nó chọn, tui trả bằng 3 suất sườn nướng. Ai đó từng nói, đừng đánh giá người qua vẻ ngoài. Nhìn mày, tao chẳng tin nổi. Xin lỗi, tha thứ nha? From sườn nướng.

(2)

Mặc áo len cổ lọ đen rộng rãi, quần jeans, khoác áo lông trắng thường ngày, tui ngắm gương. So với hoodie, tất nhiên hơi gò bó, nhưng mua size lớn nên không bí. Dù sao ngoài trời, áo khoác che hết, chẳng ai để ý.

Ra ngoài, gió lạnh táp vào má. Xoa đôi má cứng đờ, tui kéo mũ áo khoác lên. Mũ trùm đầu, lòng tui bình yên lạ. Bước nhanh tới tàu điện, tui thở dài khi thấy toa đông nghẹt. Cuối tuần tưởng vắng, ai ngờ ai cũng đi chơi. Trời lạnh, ở nhà không sướng hơn à?

Lững lờ một lúc, tui tới ga. Xuống tàu, hít sâu, rời ga. Họ bảo chờ quanh đây, sẽ có người tìm. Mở điện thoại, kiểm tra nhóm chat, chưa ai tới. Tui chụp ảnh quán cà phê gần lối ra, đăng lên nhóm.

[(Ảnh)]

[Tui ở quán cà phê.]

[Kim Hyun-ho: Tới ngay đây.]

[Lee Se-young: Tui khoảng 10 phút nữa tới~]

[Im Hyo-rin: Tui kẹt xe huhu.]

[Han Do-yoon: Tui cũng kẹt xe… chắc hơi lâu.]

Kẹt xe thì đi tàu điện cho rồi. Không biết tàu điện đỉnh cỡ nào, tội nghiệp ghê. Vào quán, gọi americano đá, cầm chuông rung, tui chọn góc ngồi, mong mọi người tới nhanh. Nghĩ lại, Liên Tục Online có đi không? Gặp rồi, tiện bàn chuyện công hội luôn.

[Liên Tục Online có đi không?]

[Han Do-yoon: Có, tui lôi cậu ấy theo.]

[Lee Se-young: Lôi theo haha!]

[Lee Se-young: Haha, cách đối xử với Liên Tục haha!]

Cùng đi à. Vậy đỡ ngại. Thở phào, tui nhận cà phê, ngồi lại. Nhấm nháp, nhìn ra cửa sổ, người ta hối hả qua lại. Ra trường, tui cũng bận rộn thế sao?

Hồi nhỏ, chỉ biết phải vào đại học xịn. Lên đại học, ngập đầu với bài tập, chẳng nghĩ tới sau tốt nghiệp. Giữa chừng còn đi lính. Cứ già đi, tui sẽ ra sao? Ý nghĩ bất chợt lướt qua.

Đing đoong, chuông cửa quán vang. Theo thói quen, tui ngoảnh lại, rồi khẽ trầm trồ. Hai anh chàng đẹp như người mẫu, dáng cao ngất, bước vào quán. Một người lạnh lùng, một người thân thiện, khí chất trái ngược, nhưng có vẻ thân thiết, vừa đi vừa cãi cọ, đứng trước quầy.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo