Làm Sao Để Bí Mật Có Em Bé? - Chương 80

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 80

Kang Jin Wook luôn bận rộn. Kể từ khi hắn được xác định là một alpha trội và được chủ tịch Kang đưa lên vị trí trung tâm thay cho người con trai cả, Kang Jin Tae, thời gian của hắn dường như trôi nhanh gấp ba lần. Một ngày đối với hắn không còn là 24 tiếng nữa mà như kéo dài thành 72 tiếng.

Gần đây, dự án cảng biển mới ở Turkmenistan mà hắn đã dồn nhiều tâm huyết đang bước vào giai đoạn triển khai chính thức, bởi vậy mà công việc của hắn càng thêm chất chồng.

Thế nhưng, điều Kang Jin Wook bận tâm nhất lúc này lại là một chuyện khác. Ngay cả bây giờ, hắn cũng gạt báo cáo sang một bên và đắm chìm trong việc ngắm nhìn bức ảnh của Choi Sun Woo.

“Dạo này cậu ấy ăn uống tốt hơn nên trông có da có thịt hơn rồi.” 

Thư ký Kwak mang theo giấy tờ cần phê duyệt bước vào thì vô tình nhìn thấy bức ảnh của Sun Woo hiển thị trên màn hình và buột miệng thốt lên.

Ánh mắt Kang Jin Wook hướng về phía thư ký Kwak. Đó là một ánh nhìn lạnh lẽo.

“Tôi xin lỗi.” 

Thư ký Kwak vội vàng xin lỗi. Dạo gần đây, thái độ của Kang Jin Wook đã trở nên dễ chịu hơn, nên anh ta mới vô thức thốt ra những lời đó.

‘Sao mình lại nói vậy chứ? Cho dù giám đốc Kang có thay đổi đôi chút gần đây, bản chất của anh ấy đâu có dễ dàng thay đổi như vậy.’

Đúng lúc thư ký Kwak đang tự trách mình trong lòng, Kang Jin Wook lên tiếng:

“Ăn rất tốt. Trước đây hỏi muốn ăn gì cũng không nói, giờ thì trả lời rành rọt không thiếu món nào.”

Kang Jin Wook vừa nói vừa quay mặt về phía màn hình. Giọng điệu bình thản của hắn làm thư ký Kwak thở phào nhẹ nhõm.

“Hôm qua cũng là tteokbokki đúng không? Cậu ấy vẫn tiếp tục ăn kem nữa.”

“Đã ba ngày rồi. Cứ thích món gì là sẽ thèm ăn liên tục. Không biết có phải ai mang thai cũng như vậy không, hay chỉ có Choi Sun Woo là như thế.”

Đó là một vấn đề mà thư ký Kwak, người thậm chí chưa từng hẹn hò chứ đừng nói đến kết hôn, không thể trả lời được.

“Dù sao thì cậu ấy ăn uống tốt cũng là một điều đáng mừng. Có một thời gian cậu ấy từ chối tất cả mọi thứ, làm tôi cũng lo lắng theo.”

Ít nhất anh ta cũng biết nói những lời mà cấp trên muốn nghe.

“Ừm.”

Kang Jin Wook phát ra một âm thanh mơ hồ, không rõ là đồng tình hay chỉ đơn giản là một phản ứng qua loa, rồi lại chăm chú nhìn vào màn hình. Tất cả những bức ảnh trên đó đều do quản gia Baek tự tay chụp và gửi đến, bao gồm cả bức ảnh vừa được mở. Đó là một khoảnh khắc đời thường của Sun Woo.

Dạo gần đây, bên cạnh việc đi dạo, Sun Woo bắt đầu chăm sóc khu vườn như một cách để dưỡng thai. Cậu không làm gì quá cầu kỳ, chỉ tưới nước cho hoa và cây, hoặc tỉa bớt những cành lá đã úa tàn.

Nhờ thường xuyên vận động và tiếp xúc với không khí ngoài trời, sức khỏe của cậu có vẻ đã cải thiện đáng kể. Đương nhiên, chế độ ăn uống ngày một tốt hơn của cậu cũng góp phần không nhỏ.

Ngoài ra, thỉnh thoảng cậu còn tìm thấy những món đồ mà Sun Woo nguyên tác đã từng sử dụng trước đây và cẩn thận sắp xếp chúng. Đôi khi tìm thấy những thứ đó, cậu sẽ gửi ảnh cho Kang Jin Wook qua tin nhắn.

Ding dong.

Đúng lúc ấy, cửa sổ trò chuyện trên màn hình máy tính của hắn bỗng nhấp nháy. Do được đồng bộ với điện thoại, cả hai thiết bị cùng lúc hiển thị thông báo tin nhắn mới.

Chủ nhân của tin nhắn ấy là Choi Sun Woo. Thậm chí còn chưa kịp đọc nội dung, khóe miệng Kang Jin Wook đã bất giác nở một nụ cười nhẹ. khi nhìn thấy bức ảnh, biểu cảm trên khuôn mặt hắn lại một lần nữa thay đổi.

Nhận thấy sắc mặt Kang Jin Wook tươi tắn hơn, thư ký Kwak không thể kìm được tò mò, cũng liếc nhìn bức ảnh. Đó là hình chụp một món đồ chơi cũ kỹ, lấm lem bụi bẩn và đất cát. Những màu sơn sặc sỡ một thời cũng đã phai màu ít nhiều.

[Chiến lợi phẩm hôm nay.]

Dưới bức ảnh, Choi Sun Woo để lại dòng tin nhắn.

[Có cả tàu hỏa và ô tô nữa. Cậu đoán xem tôi tìm thấy chúng ở đâu?]

Kang Jin Wook gõ bàn phím trả lời:

[Để xem nào… Cậu tìm thấy ở đâu?]

[Dưới gốc cây treo xích đu.]

Tin nhắn từ Sun Woo nhanh chóng được gửi đến:

[Đây đúng là kho báu. Tôi nghĩ là vẫn còn vài món nữa ở đó.]

Thực ra, cả bức ảnh lẫn nội dung đều không có gì đặc biệt. Nhưng Kang Jin Wook vẫn xem những tin nhắn mà Sun Woo gửi đến như thể hắn vừa nhận được một báo cáo quan trọng.

[Cậu có nhớ đã dùng chúng từ khi nào không?]

[Làm sao tôi nhớ được chứ. Hơn nữa, hình như cậu cứ quên mất điều này thì phải. Tôi bị mất trí nhớ mà? Tôi không biết gì về quá khứ của mình cả.]

[Ừ.]

[Không phải ‘ừ’ cho qua chuyện đâu, là thật đó. Oa, chẳng lẽ tôi không đáng tin đến vậy sao? Tôi không hề lấy bệnh tật ra làm cái cớ cho trí nhớ tồi tệ của mình đâu.]

Giọng điệu của Sun Woo được thể hiện rõ ràng qua từng con chữ. Kang Jin Wook khẽ cong khóe môi, đọc đi đọc lại tin nhắn ấy không biết bao nhiêu lần.

Sau vài tin nhắn qua lại, cuộc trò chuyện dần trở nên im ắng.

[“Hình như tôi đã làm phiền cậu làm việc rồi. Mau làm việc đi, vì mục tiêu tan làm đúng giờ.”]

Đó là tin nhắn cuối cùng được gửi đến. Kang Jin Wook nhìn những dòng tin nhắn ấm áp rồi đóng cửa sổ trò chuyện.

Đúng vậy, chắc chắn Choi Sun Woo đã bị mất trí nhớ. Nếu không, những chuyện như thế này chắc chắn sẽ không xảy ra.

Trong lúc Kang Jin Wook đang nhắn tin vui vẻ với Choi Sun Woo, thư ký Kwak dường như không muốn làm phiền nên đã lặng lẽ rời đi.

Kang Jin Wook mở cuốn sổ mà thư ký Kwak đã để lại. Đúng như lời Choi Sun Woo nói, để có thể tan làm đúng giờ, hắn cần phải làm việc thật nhanh chóng.

Nhưng quyết tâm đó đã tan thành mây khói khi hắn đang trên đường tham gia cuộc họp buổi chiều.

“Này! Em trai!”

Như đã đứng sẵn ở đó chờ Kang Jin Wook xuất hiện, Kang Jin Tae vừa cười vừa giơ một tay lên. Kang Jin Wook cau mày nhìn xung quanh.

Hắn đang đến tầng của bộ phận kinh doanh quốc tế, nơi diễn ra các cuộc họp thường xuyên gần đây. 

Tuy nhiên, Kang Jin Tae lại đứng chắn ngay hành lang dẫn đến phòng họp, ở vị trí mà bất kỳ nhân viên nào liếc qua cũng dễ dàng nhìn thấy.

“Anh đến đây làm gì?”

Kang Jin Wook cau mày khi nhìn thấy Im Hae Won lẫn trong số các nhân viên ở đó.

“Ôi chà, nhất thiết phải có việc gì mới được đến sao? Chỉ là đến nhìn mặt em trai thôi mà. Tao với mày đều bận rộn cả, đâu dễ gì gặp nhau.”

Kang Jin Tae nói, ra vẻ thân thiết như anh em ruột thịt. Cái kiểu cư xử đó thật đáng ghét. Từ khi nào mà mối quan hệ giữa họ lại trở nên “thân thiết” đến mức này? Kang Jin Tae tiếp cận Kang Jin Wook mà không gặp bất kỳ khó khăn nào.

“Khi nào mày xong việc? Tối nay đi ăn cùng nhau nhé.”

“Tôi không có thời gian.” 

Kang Jin Wook dứt khoát từ chối. Nhưng Kang Jin Tae chẳng hề bận tâm.

“Mày nên đi thì hơn. Tao vừa biết một chuyện rất thú vị đấy.”

Đuôi lông mày của Kang Jin Wook hơi nhướng lên khi Kang Jin Tae ghé sát lại, giọng nói hạ thấp như thể đang chuẩn bị tiết lộ một bí mật quan trọng.

“Chuyện liên quan đến Choi Sun Woo, nói ở đây chắc cũng không sao chứ?”

Kang Jin Tae nói với âm lượng đủ lớn để bất kỳ ai xung quanh cũng có thể nghe thấy. Ánh mắt Kang Jin Wook hướng về phía Im Hae Won, người đang quan sát tình hình từ một khoảng cách không xa.

Ngay khi Kang Jin Tae vừa dứt lời, khuôn mặt Im Hae Won thoáng biến sắc.

“Cách đây không lâu, tao đã gặp Choi Sun Woo ở bệnh viện. Tao hơi lo lắng không biết cậu ta có vấn đề gì về sức khỏe nên đã hỏi thăm một chút.” 

Kang Jin Tae tiếp tục nói những điều thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh. Quả nhiên, bầu không khí lại thay đổi so với lúc trước.

Nhận ra sự xôn xao từ những ánh mắt hiếu kỳ xung quanh, ánh mắt Kang Jin Wook dần trở nên u ám.

“Được. Vậy sau cuộc họp tôi sẽ dành thời gian, anh cứ đợi đó đi.”

Đối với đối thủ muốn gây chiến, đương nhiên phải đáp trả. Nhất là khi hắn có thứ cần phải bảo vệ. Nhận được câu trả lời khẳng định từ Kang Jin Wook, Kang Jin Tae mới lùi lại.

“Đúng là em trai của tao. Được rồi, tao sẽ đợi ở chỗ của mày. Đừng bận tâm đến tao. Cứ làm xong việc của mày đi.” 

Kang Jin Tae lại diễn trò như một người anh trai lo lắng cho em mình và cười toe toét. Dứt lời, Kang Jin Tae quay gót, nhưng không quên liếc nhìn Im Hae Won. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, ánh mắt họ chạm nhau, mang theo những ẩn ý không rõ ràng. Ngay lập tức, cả hai đều quay mặt đi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Cuộc họp của bộ phận kinh doanh quốc tế tiếp tục diễn ra, nhưng không khí giờ đây dường như chậm chạp và nặng nề hơn. Bên cạnh những tiến triển tích cực trong công việc, vẫn còn không ít vấn đề tồn đọng cần được xử lý và điều chỉnh.

Im Hae Won ngồi ở một góc tối trong căn phòng, quan sát cuộc họp. Cảm nhận được sự rung động trong túi, cậu ta lén lấy điện thoại ra.

Màn hình sáng lên cho thấy một tin nhắn mới. Người gửi là thư ký của Kang Jin Tae.

Im Hae Won nhấp vào thông báo để đọc nội dung:

[Xin mời cậu đến nhà hàng Han Jeong Sik sau giờ làm. Đã được đặt chỗ dưới tên phó chủ tịch Kang Jin Tae, cậu chỉ cần nói tên là sẽ được hướng dẫn. Phó chủ tịch Kang đã dặn tôi nói cậu hãy đến trước.]

Câu chữ được viết rất lịch sự, nhưng thực chất đó là một mệnh lệnh không thể từ chối. Bởi ngày hôm đó, cậu ta đã giao dịch với Kang Jin Tae với điều kiện trả nợ.

Im Hae Won cắn chặt môi dưới, nhét điện thoại vào túi. Ánh mắt cậu ta hướng về Kang Jin Wook, người đang là trung tâm của cuộc họp.

Có lẽ do giác quan nhạy bén của một alpha trội, hắn đã nhận ra ánh mắt của Im Hae Won. Kang Jin Wook đột nhiên quay sang nhìn cậu ta.

Vì đèn đã tắt, xung quanh chìm trong bóng tối, nhưng Kang Jin Wook dường như không mảy may quan tâm, ánh mắt hắn vẫn kiên định nhìn thẳng về phía Im Hae Won.

Im Hae Won không dám đối diện với ánh mắt sắc lạnh đó quá lâu, vội vàng quay mặt đi. Chỉ đến khi thời gian trôi qua một lúc, cảm giác nóng rát mới từ từ tan biến.

“Vậy cuộc họp hôm nay kết thúc tại đây,” 

Giọng nói thông báo kết thúc cuộc họp vang lên. Im Hae Won, người đến đây với vai trò hỗ trợ, vội vàng đứng dậy. Cậu ta nhanh chóng bấm nút bật đèn trong phòng.

Một nhân viên khác bên cạnh nhanh chóng chạy đến cửa và mở toang nó. Hôm nay ngoài Kang Jin Wook còn có nhiều giám đốc khác tham gia cuộc họp.

Sau khi chủ tịch, người có vị trí cao nhất, đứng dậy và di chuyển, các giám đốc lớn tuổi cũng chậm rãi rời đi. Nhưng Kang Jin Wook vẫn ngồi yên tại chỗ một lúc.

Im Hae Won liên tục liếc nhìn hắn.

“Hae Won này!”

Cậu ta giật mình khi nghe tiếng gọi của một đồng nghiệp và vội vàng bước ra ngoài. Vì đến đây để hỗ trợ cuộc họp, cậu ta không thể tiếp tục lơ đãng được.

Trong lúc cậu ta bận rộn đi tới đi lui, Kang Jin Wook cũng rời khỏi phòng họp. Mọi giác quan của Im Hae Won đều hướng về phía hắn. Ngay cả pheromone cũng vô thức tỏa ra.

Có lẽ Kang Jin Wook đã nhận ra điều đó. Khi đang bước đi, hắn dừng lại một chút, quay đầu về phía Im Hae Won. Ánh mắt hai người chỉ chạm nhau trong một khoảnh khắc ngắn ngủi rồi lại lướt qua, trước khi Kang Jin Wook tiếp tục bước đi.

“Oa, gì vậy? Hae Won, cậu biết anh ấy ở đây nên mới nhìn đúng không? Chắc chắn hai người có gì đó rồi đúng không? Hả?”

Người đồng nghiệp đứng bên cạnh nói chuyện ồn ào, nhưng Im Hae Won không buồn đáp lại, chỉ lặng lẽ dõi theo bóng lưng Kang Jin Wook đang dần khuất xa.

Chẳng bao lâu sau, Kang Jin Wook hoàn toàn biến mất.

“Hôm nay tôi sẽ tan làm sớm một chút.”

“Ờ. Ừ, vậy à. Nhưng sao vậy? Có việc gì gấp à?” 

Người đồng nghiệp vừa nhìn Im Hae Won, vừa nhìn theo Kang Jin Wook rồi cười, hỏi với giọng điệu đầy ẩn ý. Im Hae Won trả lời rằng không có gì.

Không có việc gì gấp cả. Chỉ là Im Hae Won có một linh cảm mơ hồ rằng từ giờ trở đi, mọi chuyện sẽ trở nên quan trọng hơn đối với cậu ta.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo