Làm Thư Ký Là Nghề Trời Cho - Chap 1

[Chủ đề > Chuyển việc và sự nghiệp]

Bí mật. Asdfqwer

[Muốn nghe chuyện tôi từng canh chừng cho sếp làm tình trong xe không?]

Ôi… biết thì biết rồi, nhưng làm thư ký riêng đúng là nghề cực khổ. Hiện giờ tôi đang bị vỡ mộng nặng nên phải làm vài ly cho tỉnh.

Người tôi phục vụ là cấp giám đốc. Không thể nói chi tiết vì sợ bị nhận ra, nhưng trong ngành thì nổi tiếng là trẻ và đẹp trai.

Dù sao thì dạo này anh ta đang hẹn hò với một omega và hoàn toàn say mê người đó.

Vấn đề là cả những lịch cá nhân như hẹn hò ngoài công việc cũng phải do thư ký riêng theo dõi. Mà đúng hôm đó tôi còn phải làm luôn cả tài xế. Ban đầu không khí vui vẻ, rồi bỗng cãi nhau to trên xe. Lúc ấy tôi chỉ nghĩ cũng bình thường thôi.

Thế nhưng đột nhiên im lặng hẳn. Rồi phía sau vang lên tiếng hôn liên tục. Ngay sau đó anh ta bảo tôi dừng xe, xuống xe.

Thì thôi lệnh là lệnh, biết sao giờ.

Tôi tấp xe vào lề rồi bước xuống. Đứng xa nghịch điện thoại thì thấy xe bắt đầu lắc lư dữ dội. Chuyện bên trong thì khỏi cần nói cũng biết. Cái cảnh rung lắc ấy đến giờ vẫn không quên được.

Khi lên xe lại thì cửa kính mờ hơi nước kinh khủng, Cả cái mùi nữa chứ. Tôi chỉ muốn chạy trốn.

Dù biết làm thư ký riêng thì sẽ phải chứng kiến nhiều chuyện khó coi, nhưng tôi không ngờ lại phải trải qua cả những chuyện thế này. Thật lòng tôi khuyên bạn đừng nên chuyển sang nghề này.

Một câu tóm gọn: Làm ơn thuê phòng đi. Người nhiều tiền như vậy sao lại làm thế…

____

Heewon chậm rãi vuốt màn hình điện thoại. Quá lố bịch đến mức chỉ có thể bật cười.

Rạng sáng hôm nay, trên nền tảng ẩn danh dành cho dân văn phòng có đăng một bài viết, nhờ tiêu đề gây sốc nên lượt xem và bình luận bùng nổ.

Cũng dễ hiểu thôi, đây đâu chỉ là chuyện nói xấu sau lưng, mà là hẳn một câu chuyện tận mắt chứng kiến sex.

“Gan to ghê. Ai mà làm vậy nhỉ?”

Trong khi mọi người đang đoán thân phận của vị giám đốc, Heewon lại tò mò về người viết. Công khai phơi bày mặt tối của cấp trên trên mạng, đúng là dạng không bình thường rồi.

Dù trang đó tự nhận là ẩn danh, nhưng nếu muốn thì vẫn có thể tra ra danh tính. Bạn hỏi làm gì có chuyện đó sao? Trước quyền lực và tiền bạc thì bí mật nào chẳng dễ dàng bị lộ.

Ở phần bình luận, người ta ầm ĩ cho rằng mấy ai đời nào lại làm chuyện như thế, chắc chỉ là một trường hợp đặc biệt. Nhưng sự thật đáng buồn là, trong giới thư ký, những chuyện như thế này xảy ra khá thường xuyên, đến mức không thể xác định được một trường hợp cụ thể nào.

Dĩ nhiên, điều đó không có nghĩa là người đăng bài kia làm đúng. Chắc chắn phía giám đốc đã nổi trận lôi đình rồi.

Thư ký thì phải kín miệng. Đó là nguyên tắc cơ bản.

Americano thêm shot* của quý khách ra rồi ạ.”

[Shot: Là một phần espresso vào ly Americano giúp cà phê đậm và mạnh hơn.]

Đúng lúc đó cà phê được mang ra. Heewon cất điện thoại rồi tiến lại quầy. Đơn hàng của cậu luôn như vậy Americano, thêm shot, thật nóng.

Ly giấy cỡ nhỏ nóng đến mức khó mà cầm được. Cậu khéo léo lấy hai tờ khăn giấy quấn vào phần nắp nơi môi sẽ chạm vào.

“Chúc quý khách ngon miệng.”

“Cảm ơn.”

Sau khi trao đổi vài câu chào hỏi hình thức với nhân viên quán, Heewon bước ra ngoài. Đồng hồ chỉ đúng 7 giờ 20 phút. Thói quen này từ thứ Hai đến thứ Sáu chưa từng thay đổi.

Chỉ mới ở quán tầm 5 phút, nhưng bầu trời tối khi nãy đã sáng. Hít vào mùi cà phê thơm lẫn khí sớm trong lành, Heewon cảm nhận rõ một ngày làm việc mệt mỏi nữa lại bắt đầu.

Nhưng có một điều trong bài đăng kia là đúng. Làm thư ký riêng đúng là nghề cực khổ.

Ra khỏi quán cà phê và rẽ theo con hẻm, là một ngọn đồi thấp. Trước bức tường lớn một chiếc xe sedan đen bóng đang đỗ. Khi Heewon tiến lại, người đàn ông đang đứng sát bên xe liền chỉnh lại tư thế, đứng thẳng lên.

“Thư ký Kim.”

“Chào buổi sáng, tài xế Jung.”

Heewon vừa chào hỏi sơ qua vừa mở cửa ghế sau. Kéo phần tay vịn ở giữa xuống, rồi đặt cốc cà phê vừa mua vào chỗ để ly. Tất nhiên cũng không quên kiểm tra kỹ tình trạng bên trong xe.

“Cậu tài xế, tắt máy sưởi dùm, chỉ bật sưởi ghế thôi. Giám đốc rất ghét không khí khô.”

“À, vâng!”

“Trong xe giữ nhiệt độ khoảng 24 độ. Giám đốc lúc nào cũng uống cà phê trên đường đi làm buổi sáng. Vì đồ uống nóng, nên làm ơn chạy chậm nhất có thể. À, và trả lời thì luôn ngắn gọn thôi, đừng nói chuyện ngoài lề.”

Mặt tài xế mới lập tức cứng đờ. Vốn đã căng thẳng trong ngày đầu tiên, giờ còn phải phục vụ một cấp trên khó tính.

Ánh mắt Hiwon khẽ cong lên.

“Cậu có vẻ căng thẳng nhỉ.”

“Phù… không hiểu sao tôi run quá.”

“Có lỡ sai sót gì tôi sẽ lo, đừng lo quá.”

Hai người đứng cạnh nhau, mắt hướng về cánh cổng đóng chặt. Heewon vén tay áo vest, nhìn đồng hồ một lần nữa.

“Còn ba phút nữa.”

“Ngài ấy lúc nào cũng đúng giờ sao?”

“Ư. Suốt 6 năm qua chưa từng thay đổi.”

Nghĩ lại, đã sáu năm kể từ ngày cậu trở thành thư ký riêng của Kwon Youngje. Thời gian trôi nhanh thật.

7 giờ 30 phút đúng. Cánh cổng phát ra tiếng cạch rồi từ từ mở ra. Giữa khe cổng, bóng dáng của Phó tổng giám đốc Kwon Youngje hiện ra.

Alpha trội trong bộ vest đen hôm nay lại mang gương mặt lạnh lùng khác thường ngày. Với người ngoài đó có lẽ chỉ là một gương mặt điển trai, nhưng với Kim Heewon, người đã đã phục vụ anh ta suốt 6 năm thì chỉ một thay đổi nhỏ trên gương mặt ấy cũng lập tức bị cậu phát hiện.

Tâm trạng không tốt rồi.

Heewon cúi chào lịch sự, Phó tổng Kwon chỉ hơi gật nhẹ cằm đáp lại. Ngay khi anh vừa cất bước, tài xế đã nhanh chóng mở cửa xe phía sau. May mắn là động tác ngồi vào xe diễn ra diễn ra suôn sẻ.

Trong lúc đó, Heewon ngồi vào ghế phụ. Hương cà phê nóng tràn ngập trong khoang xe. Tách cà phê sôi sục ban nãy giờ chắc vừa nguội để uống.

Heewon cài dây an toàn, rồi dùng gương phụ quan sát ghế sau. Trong chiếc gương nhỏ chỉ bằng nửa bàn tay, hình ảnh Phó tổng giám đốc hiện lên rõ ràng.

Anh vừa nhấp một ngụm cà phê. Hàng lông mày hơi nhíu vẫn chưa giãn ra. Heewon rút điện thoại từ túi áo khoác, vừa kiểm tra lịch trình, vừa gửi một tin nhắn ngắn gọn vào nhóm chat của phòng thư ký.

[Vàng. Cần chú ý]

Tâm trạng của Giám đốc Kwon Youngje được phân chia thành bảy cấp độ đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím.

Xanh lá nghĩa là trạng thái bình thường, càng tức giận thì dần chuyển sang đỏ, nếu trầm xuống thì chuyển về gam tối. Dù vậy, anh chưa bao giờ rơi vào trạng thái u ám phần lớn chỉ dao động giữa vàng, cam, đỏ.

Vì mỗi sáng đều tiếp đón Phó tổng giám đốc, nên việc nắm bắt và chia sẻ trạng thái tâm trạng buổi sáng là nhiệm vụ riêng của Heewon. Có thể coi như một dạng thông báo tình trạng. Cậu dám chắc, trên đời này không ai nắm bắt tâm trạng của Kwon Youngje giỏi hơn mình.

“Phó tổng, tôi có thể bắt đầu báo cáo chứ ?”

“Đến công ty rồi hãy nói.”

Lời đáp nhận được thật lạnh lùng. Cứ như thể trong giọng nói ấy có gắn lưỡi dao, mà da thịt cậu cũng cảm thấy nhói lên.

Vì không chịu nổi sự im lặng, tài xế bèn dò xét thái độ rồi bấm liên tục vào các nút trên vô lăng. Giai điệu piano vốn vang nhẹ nhàng bỗng lớn hơn.

“Tắt nhạc đi. Đến chuyện này tôi cũng phải trực tiếp nhắc sao?”

Không sai lệch, lời trách mắng ngay lập tức bay tới. Âm nhạc cổ điển vốn ngày nào cũng nghe nay lại gây khó chịu.

“Xin lỗi ngài. Tôi sẽ chú ý hơn.”

Heewon lập tức thay tài xế nhận lỗi. Khi nhạc bị tắt trong xe im đến mức tiếng thở cũng rõ rệt.

Tài xế hoàn toàn cứng đờ người, chỉ dán mắt về phía trước. Khi dừng đèn đỏ, anh ta mới nuốt khan một cái rồi khẽ liếc sang bên cạnh. Kim Heewon cúi mắt xuống, chỉ ngón cái là đang cử động. Tốc độ gõ tin nhắn nhanh chẳng khác nào gõ bàn phím.

[Có khả năng lên cam]

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo