Lãng Mạn Là Đây Sao? - Chương 26 - (H)

Chương 26

Kwon Hyung Do ngửa cổ ra sau, cười đến mức lộ cả yết hầu. Rồi anh túm chặt lấy đầu gối Ye Jin, ép cậu khép chân lại. Ye Jin khẽ rên rỉ, như thể vai sắp trật khớp đến nơi, nhưng Kwon Hyung Do lại khoái trá khen ngợi.

“Rên nữa đi, rên rỉ ấy. Chửi rủa cũng được. Gợi tình lắm.”

“Ư… Khốn… nạn…”

Vật của Kwon Hyung Do trượt qua lại giữa hai đùi đang khép chặt của Ye Jin. Chỉ riêng tiếng bụp, bụp va chạm thôi cũng đủ cảm nhận được sức lực khủng khiếp ở thắt lưng của Kwon Hyung Do. Ước gì cái thắt lưng đó gãy quách đi cho rồi. Ye Jin nhắm nghiền mắt, cầu nguyện cho màn tra tấn tàn khốc này mau chóng kết thúc.

“Hư, muốn tôi bắn vào giữa hai mông đúng không?”

Không biết đã qua bao lâu, nhưng khi cảm giác giữa hai đùi trở nên nóng rát và tê dại, Kwon Hyung Do cất tiếng hỏi, giọng trầm khàn. Giọng anh ta trầm xuống, nghe càng thêm phần thô tục, bỉ ổi. Kwon Hyung Do đặt dương vật lên mông Ye Jin, mơn trớn bằng tay, rồi một lát sau, phun ra một dòng tinh dịch đặc quánh, nóng hổi. Cảm giác chất lỏng ấm nóng từ từ chảy xuống khe mông, thấm vào quần lót, lan xuống tận quần dài, khiến Ye Jin chết lặng, không thốt nên lời.

“Ôi trời, cưng à. Thích đến mức tè cả ra thế này à.”

Kwon Hyung Do đổ tội cho Ye Jin, buông lời chế nhạo, rồi lại tiếp tục bắn thêm vài lần nữa.

Việc bị người khác bắn tinh dịch lên người không phải là lần đầu tiên với Ye Jin. Lũ du côn khi mới bắt cóc cậu về, đã đánh đập cậu ta một trận nhừ tử rồi thủ dâm trước cảnh tượng đó, với lý do là để “thuần hóa”, “dạy dỗ”. Sau đó, Ye Jin đã mất đi hoàn toàn ham muốn tình dục. Việc Kwon Hyung Do “xuất tinh” đã khơi gợi lại ký ức kinh hoàng mà Ye Jin đã cố gắng chôn vùi, vùi sâu trong tiềm thức.

“X, x, xong rồi thì mau cút ra…”

Ye Jin, như thể bị giam cầm trong ký ức đó, tái mét mặt mày, lẩm bẩm như người mất hồn. Nhưng Kwon Hyung Do lại tỏ vẻ như vừa nghe thấy một câu chuyện nực cười, liền bật cười khẩy, đầy vẻ khinh bỉ.

Chiếc băng dính xanh, thứ mà Ye Jin đã vùng vẫy đến thế mà không thể tài nào làm đứt nổi, vậy mà lại dễ dàng bị Kwon Hyung Do xé toạc như thể nó chỉ là một sợi chỉ mỏng manh. Cùng với âm thanh thô bạo, cổ tay và cổ chân cậu được giải thoát. Ye Jin còn chưa kịp hoàn hồn đã hành động theo bản năng, như một con thú bị dồn vào đường cùng. Cậu vung nắm đấm, vẫn còn lủng lẳng miếng băng dính chưa được gỡ hết, xoay người, định tấn công, nhưng Kwon Hyung Do đã tóm gọn lấy, đè nghiến cậu xuống giường ngay lập tức.

“Tự giác xoay người luôn cơ à. Đúng là dân chuyên nghiệp có khác, phản xạ nhanh thật đấy.”

“Cút đi!”

“Từ vựng của cưng hơi nghèo nàn nhỉ. Cút đi, không, thằng chó, thằng khốn. Mà cũng phải thôi, lăn lộn ở cái xó xỉnh này 2 năm mà chỉ học được có thế. Lũ du côn ở đây cũng toàn là đám ngu ngốc..”

Kwon Hyung Do nói nhiều đến mức không ngừng nghỉ một giây nào. Khi Ye Jin định tung cước vào mồm anh thì lại bị Kwon Hyung Do lại dễ dàng tóm gọn, như thể đã đoán trước được hành động của cậu.

Nhanh tay đến nổi gần như cùng lúc với việc chặn chân, anh ta còn tranh thủ kéo tuột quần của Ye Jin xuống, để lộ ra phần mông đang nhấp nhô đang run rẩy. Gió lạnh ùa vào hạ bộ, khiến “cậu nhỏ” của cậu co rúm lại vì lạnh.

“Đáng yêu. Đáng yêu quá đi mất. Chết tiệt thật.”

Kwon Hyung Do vừa cười nham nhở vừa dùng tay nắn bóp dương vật của Ye Jin, như đang nắn một món đồ chơi.

Thật nhục nhã, không còn gì để nói.

“Nghe nói trong đám jockey thì cậu thuộc dạng cao ráo? May thật. Nhỏ quá cũng không được. Nhét vào mà lại thò ra đến tận cổ họng thì mất hết cả hứng, chẳng còn cảm xúc gì.”

“… dương vật của anh không to đến mức đấy đâu. Đừng có nói nhảm nữa.”

“Thế à? Vậy thì nuốt trọn một hơi luôn nhỉ?”

Lời nói khoác lác của Ye Jin không có tác dụng với Kwon Hyung Do. Đúng là những kẻ “hàng khủng” thì thường không bị tổn thương khi bị chê “hàng” nhỏ, anh ta đúng là loại người như thế.

Dương vật của Kwon Hyung Do dù đã bắn rồi nhưng trông lại còn to hơn trước. Mặt Ye Jin tái mét như tờ giấy. Chỉ có phần gò má và sống mũi hơi rám nắng, khiến cho khuôn mặt trắng bệch trông như ửng hồng. Đúng là một thằng nhóc đáng yêu, ngon miệng. Kwon Hyung Do cười mãn nguyện, dúi bao cao su vào miệng Ye Jin. Cậu theo phản xạ cắn chặt, như một con thú bị khiêu khích, anh liền xé toạc vỏ bao ngay lập tức, như đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu. Chất bôi trơn chảy ra, dính đầy môi và cằm Ye Jin, nhớp nháp.

“Đồ của Mỹ có nhiều chất bôi trơn thật đấy.”

“Ugh, phì!”

Ye Jin nhổ toẹt vỏ bao ra, ra sức lau mặt, cố gắng gạt bỏ thứ chất lỏng kinh tởm. Kwon Hyung Do giữ chặt lấy mặt cậu, tỉ mỉ bôi phần chất bôi trơn còn lại lên tay mình, như một nghệ nhân đang chuẩn bị nguyên liệu.

“Nghe bảo đây là lần đầu của cậu? Muốn đổ máu, đau đến chết đi sống lại không? Vậy thì hợp tác một chút đi nào. Hử?”

“C, cứ cắm đại vào đi. Đừng có lảm nhảm nữa.”

“Thế thì sẽ chết chắc đấy.”

Kwon Hyung Do lắc đầu một cách nghiêm túc, như một bác sĩ đang cảnh báo bệnh nhân.

Anh đặt bao cao su lên đầu nhũ hoa bên phải của Ye Jin, rồi đưa bàn tay dính đầy chất bôi trơn xuống phía dưới, như một con rắn đang trườn vào hang ổ. Bàn tay ẩm ướt chạm vào lỗ nhỏ đang khép chặt một cách bướng bỉnh, cố chấp. Kwon Hyung Do nói là sẽ nới lỏng ra, nhưng lại thọc thẳng hai ngón tay vào, thô bạo và bất ngờ. Cảm giác đau đớn và dị vật mà cậu chưa từng tưởng tượng đến khiến Ye Jin mở to mắt, kinh hoàng.

“Bên trong chật quá…. Làm sao bây giờ. Chắc tại bụng dạ hẹp hòi, nhỏ nhen nhỉ…”

Cậu không nhận ra được giọng nói của Kwon Hyung Do vì cơn đau xé ruột. Ye Jin chỉ nhắm chặt mắt, như thể muốn chối bỏ mọi cảm giác, muốn biến mất khỏi thực tại.

Kwon Hyung Do nhíu mày nhìn Ye Jin, rồi với tay mở ngăn kéo tủ đầu giường. Trong đó có một chiếc thước dây. Ye Jin vì nhắm mắt nên không hề hay biết Kwon Hyung Do đã lấy ra một dụng cụ kỳ quái, đáng ngờ.

Kwon Hyung Do rút thước dây ra, rồi đặt lên bụng Ye Jin. Cảm giác lạ lẫm khiến Ye Jin giật mình, mở mắt ra, và bắt đầu nhận thức được tình hình.

“A,anh đang làm cái trò gì thế?”

Không thèm trả lời, Kwon Hyung Do với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, đo chiều dài từ phần gốc dương vật của Ye Jin đến huyệt đạo. Sau đó, anh đặt thước dây lên dương vật của mình. Cái vật to như dùi cui khẽ nhúc nhích.

“Này. Được đấy. Vừa khít, không chật không rộng.”

Kwon Hyung Do nheo mắt cười, một nụ cười đầy nham hiểm.

“Không phải là sẽ nhét hết vào đến tận đây đâu.”

“Tôi không có hứng thú với mấy chuyện đó!”

Ye Jin nghiến răng, hét lên, giọng khàn đặc.

Thật quá kinh tởm trước những hành động biến thái, bệnh hoạn của anh ta. Chỉ mong đây là lần cuối cùng làm chuyện này. Ye Jin nhắm mắt lại, cầu nguyện một cách tha thiết như một con chiên ngoan đạo.

Kwon Hyung Do ném thước dây qua vai, rồi lại lao vào Ye Jin như một con thú đói mồi.

Ôm chặt Ye Jin, hít sâu mùi hương trên vai cậu, Kwon Hyung Do càu nhàu, giọng đầy vẻ thất vọng.

“Đúng là khúc gỗ mà”

Cơ thể cứng đờ của Ye Jin có vẻ như sẽ không dễ dàng thả lỏng. Đối phương cũng phải thả lỏng thoải mái thì mới bớt đau, nhưng nói thì cậu sẽ không bao giờ nghe. Kwon Hyung Do nghĩ rằng Ye Jin giống như một con ngựa hoang bất kham, khó thuần phục.

Khi con người lần đầu tiên thuần hóa ngựa hoang, liệu họ có dùng phương pháp nhẹ nhàng ân cần không nhỉ? Không giống như chó, có lẽ họ đã phải đối xử thô bạo cứng rắn. Họ sẽ Cưỡng ép đè xuống, đóng cương, và đặt yên. Kwon Hyung Do quyết định cũng sẽ làm như vậy.
.
“Sao nóng thế. Bình thường cậu cũng thế này à?”

Ye Jin hoàn toàn không cảm nhận được việc Kwon Hyung Do hôn lên những phần da rám nắng trên mặt mình. Cậu chỉ nghiến răng, nhắm chặt mắt, và cố gắng chịu đựng, gồng mình chống trả.

Những ngón tay của anh ta chỉ tập trung vào việc mở rộng bên trong của Ye Jin. Nếu cậu gồng mình quá mức, anh sẽ vỗ vào mông hoặc đùi cậu như đang quất roi ngựa. Khi đó, cậu sẽ giật mình, thả lỏng trong chốc lát và anh ta sẽ tận dụng cơ hội đó, dùng ngón trỏ và ngón giữa banh rộng ra, như động tác cắt kéo, đầy dứt khoát.

“Hư, hư.”

Ye Jin run rẩy như thể đang run rẩy trong cơn giá rét. Da thì lạnh ngắt vì gió, còn bên trong cơ thể thì nóng bừng như lửa đốt. Kwon Hyung Do dù mồ hôi nhễ nhại trên trán, vẫn tỉ mỉ “mở đường” bên trong Ye Jin. Cảm giác khi thuần hóa, chinh phục một thứ gì đó thật tkích thích.

“Ha. Nhìn ngón tay nhăn nheo kìa.”

Kwon Hyung Do vừa ép Ye Jin mở mắt ra vừa giơ bàn tay lên như một bằng chứng. Sau khi cố gắng nhét ba ngón tay vào, rồi ra sức “mân mê” thì vân tay của anh ta đã mờ đi, nhăn nhúm đến mức muốn cong lại. Ye Jin cố gắng chịu đựng như thể thà nhắm mắt còn hơn.

Trên đường hạ tay xuống, Kwon Hyung Do với lấy bao cao su, đeo vào dương vật của mình một cách thuần thục.

“Ngón tay thì ướt mà bao cao su lại khô queo thì làm sao đây. Có thể sẽ hơi đau đấy, nhưng mà cưng à tôi cũng đã cố gắng hết sức rồi?”

“…Đừng có gọi tôi là ‘cưng’ nữa, và bớt nói nhảm đi. Cái thứ của anh có là gì đâu mà phải đau chứ”

Nửa tự tin, nửa thật lòng, Ye Jin nói, cố gắng tỏ ra mạnh mẽ.

Trong số những nỗi đau mà Ye Jin đã trải qua, đau đớn nhất là khi bị quất roi ngựa vào lưng. Cậu quyết định sẽ chịu đựng, coi đây là một trải nghiệm tương tự.

Ye Jin mím môi, quay mặt đi, Kwon Hyung Do thấy vẻ ngang bướng đó, liền nổi máu dã thú. Anh muốn chọc tức cậu bằng cách chọc vào những chỗ nhạy cảm như hông, sườn.

Trong một thời gian ngắn, Kwon Hyung Do đã hiểu rõ được con người cậu, liền ghé sát tai cậu, thì thầm những lời lẽ khiêu khích.

“Mà này, tôi là người thắng mà còn đối xử tốt, tử tế thế này, sao Seon Ye Jin đã thua mà còn cứ mè nheo mãi vậy nhỉ. Thiếu tinh thần thể thao quá đấy.”

Như thể có ai đó bật lửa, mắt Ye Jin bỗng sáng rực lên, như một con thú hoang bị khiêu khích.

“Cái tên lừa đảo này! Tôi không có thua! Cái gì mà tinh thần thể thao chứ… ?!”

Kwon Hyung Do như đã dự đoán được trước, ôm chặt lấy Ye Jin, người đang vùng vẫy dữ dội.

A, đúng rồi. Cảm giác này đây, chính là cảm giác này.

Cơ thể Kwon Hyung Do đang cười nham nhở che khuất Ye Jin hoàn toàn. Kwon Hyung Do đè chặt Ye Jin, khiến cậu không thể thở nổi. Anh ta áp sát cơ thể mình vào Ye Jin, dùng tay vuốt dọc sống lưng rồi nắm lấy mông cậu. Dù Ye Jin có giãy giụa thế nào, đối với Kwon Hyung Do đó cũng chỉ là những cử động yếu ớt, không đáng kể. Tận dụng cơ hội đó, anh ta nắm chặt lấy mông cậu banh rộng ra, rồi bụp một tiếng, cắm phập đầu dương vật vào, không chút do dự.

“Tôi, tôi…! A…!”

Ye Jin, đang gào thét bỗng mở to mắt, môi run rẩy vì kinh hãi vì đau đớn tột cùng.

“A, a….”

Cú sốc quá đột ngột. Ruột gan như bị xé toạc ra, một nỗi đau hoàn toàn khác với việc bị thương ngoài da, một nỗi đau từ sâu thẳm bên trong.

Ye Jin duỗi thẳng tay, rồi nắm chặt lấy ga trải giường như một điểm tựa cuối cùng. Cả tay chân vốn chỉ lờ mờ xuất hiện sau cơ thể Kwon Hyung Do, co quắp lại như thể sắp biến mất.

Mồ hôi túa ra, chảy dọc theo sống lưng gồ ghề, rắn chắc của Kwon Hyung Do. Hắn lùi lại một chút, lấy đà rồi lại ấn mạnh một lần nữa,. Vào sâu hơn từng chút một.

“Chết… tiệt. Chỉ riêng việc mở đường thôi cũng mất cả một lần rồi.”

Tuy nhiên, Kwon Hyung Do lại trông có vẻ thích thú, như thể vừa khám phá ra một vùng đất mới.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo