Lãng Mạn Là Đây Sao? - Chương 54

Chương 54

“Tôi sẽ nhẹ nhàng thôi. Vừa nãy cậu ngất xỉu rồi mà.”

Kwon Hyung Do nói như thể ban ơn.

Đó là một khu dân cư nhỏ. Vị dược sĩ lớn tuổi lộ rõ vẻ khó chịu. Dường như ông ta muốn nói nặng lời hơn, nhưng lại nể nang Kwon Hyung Do nên thôi. Ông ta đưa tiền thối lại cho họ với thái độ lạnh nhạt. Trên tường phía sau ông ta, tấm bằng dược sĩ và giấy chứng nhận chức trưởng lão nhà thờ được treo trang trọng, ánh lên vẻ uy nghiêm.

Kwon Hyung Do lững thững cầm túi thuốc, vừa đi vừa huýt sáo. Có vẻ như anh đã quên béng chuyện canh lòng và bà.

Nhưng ngay lúc đó, bước chân Ye Jin khựng lại.

Cậu nhớ bà mình. Cứ hai tuần một lần, phải xin phép mới được đến thăm, nhưng mỗi lần gặp, tình trạng của bà lại tệ hơn. Không biết lần tới tới thăm, bà sẽ gọi mình là gì. Liệu bà còn nhớ mình không? Liệu sẽ nhầm lẫn với người anh trai, hay là người chồng của đã khuất của bà?

“Cậu dán cái này cho tôi à?”

Kwon Hyung Do quay lại, khoác vai Ye Jin, hỏi.

“Anh tự dán đi… Lớn đầu rồi mà chuyện đó cũng không làm được?”

“Đúng là tôi lớn đầu rồi. Nhưng sao cậu cứ gọi tôi là ‘anh’, ‘anh’? Cậu có biết tôi bao nhiêu tuổi không? Tôi biết cậu ăn bao nhiêu bát cơm rồi đấy. Gọi tôi một tiếng ‘hyung’ xem nào. Cậu còn nhỏ tuổi hơn tôi đấy.”

“Hyung” á? Có chết cậu cũng không gọi. Ye Jin hừ lạnh một tiếng

“Cậu biết là tôi thấy cậu đẹp nên mới nuông chiều cậu chứ gì? Tôi sắp phát điên lên vì cậu rồi. Nếu tôi nhả ra ngọc trai, tôi sẽ xâu chúng thành chuỗi rồi nhét hết vào người cậu. Mỗi lần ngọc trai cọ xát bên trong cậu, cậu sẽ rên rỉ cho tôi xem.”

“…”

“Im lặng vậy? Hưng phấn đến mức ướt hết cả rồi à?”

“Tôi đang nghĩ xem có phải anh bị cảm lạnh đến mức điên rồi hay không. Tôi cũng đang thắc mắc là sao anh mặc đồ kiểu đó mà vẫn chưa bị méo miệng nữa.”

Hôm nay, Kwon Hyung Do vẫn mặc chiếc áo sơ mi Hawaii hở ngực. Đó là chiếc áo màu cam lòe loẹt mà cậu thấy lần đầu tiên gặp anh.

Kwon Hyung Do nhìn xuống bộ đồ của mình, nhún vai.

“Tôi mặc áo khoác da cừu mà. Hàng Nga đấy. Ấm áp cực kỳ. Mặc thử không?”

“Trông anh như con gấu ấy… Đừng có tùy tiện vào rừng. Người ta bắn chết anh đấy. Họ sẽ tưởng anh là gấu, rồi cứ thế mà nã đạn luôn.”

Kwon Hyung Do cười khẩy, xem lời nói của Ye Jin như một trò đùa, rồi dùng đầu ngón tay ấn ấn vào má cậu. Lực tay anh dồn sang một bên, khiến đầu Ye Jin nghiêng về phía anh.

“Cậu đang lo lắng cho tôi à? Cảm động quá đi mất. Cậu không cần phải lo lắng cho tôi đâu. Cơ thể tôi nhiều nhiệt lắm.”

“…Trông đúng là vậy.”

Ye Jin quyết định rằng Kwon Hyung Do nói nhảm là do quá nóng chứ không phải do lạnh. Nghe cũng có lý.

“Vấn đề là nhiệt độ không hạ được. Tôi nóng tính lắm đấy. Thằng nhò của tôi cũng vậy. Cứ nhìn thấy cậu là nó lại dựng đứng lên.”

Kwon Hyung Do không dừng lại ở đó. Anh cúi xuống thì thầm vào tai Ye Jin, đồng thời chỉnh lại chiếc túi đen đang cầm trên tay. Âm thanh lưỡi của anh nghe như sắp sửa liếm láp vào tai cậu, khiến Ye Jin rùng mình một cái.

“Cậu biết hôm nay là thứ hai đúng không?”

Kwon Hyung Do đã tự ý tuyên bố rằng thứ hai và thứ ba là những ngày anh và cậu sẽ quấn lấy nhau trên giường. Ye Jin cảm thấy quá đỗi chán ghét cái kiểu nhớ dai như đỉa đói của anh.

“Hà…”

Ye Jin nắm chặt tay thành nắm đấm, thở dài một hơi dài lên không trung. Hơi thở trắng xóa phả ra từ miệng cậu.

“Sao lại thở dài vậy? Nhóc con.”

“Anh… anh vẫn còn muốn làm chuyện đó sau khi thấy tôi ngất xỉu sao…?”

“Ừ. Tôi muốn làm đấy.”

Anh càng muốn làm hơn sau khi thấy cảnh tượng đó. Anh sẽ không để cho Seon Ye Jin nhớ lại lần quan hệ gần nhất là lúc cậu ngất xỉu trên dương vật của mình. Nếu mỗi lần vươn tay ra, cậu lại run rẩy vì nhớ đến chuyện đó, thì thật là phiền phức.

Ye Jin nuốt khan khi nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của Kwon Hyung Do.

“Vậy thì…”

Cậu biết mình không thể lay chuyển được sự cố chấp của anh. Hơn nữa, sau khi trí nhớ bị gián đoạn, rồi bị ép ăn đồ bổ dù thích hay không, lại còn cãi nhau một trận, cậu nghĩ bụng: “Thôi kệ vậy.” Đằng nào cũng phải làm, thà mặc cả với kẻ đang hừng hực muốn làm hơn mình còn hơn. Đáng lẽ mình không nên nhắc đến chuyện canh củ cải của bà.

Đáng lẽ cậu không nên nhắc đến món canh củ cải của bà mình.

Ye Jin cảm thấy hai tuần là không đủ. Cậu muốn gặp bà mỗi tuần. Cậu cảm thấy như bà đang nhẹ nhàng gỡ những ngón tay đang nắm chặt của cậu ra..

“…Vậy thì cho tôi đến thăm bà mỗi tuần đi. Xin anh.”

Kwon Hyung Do bật cười vì quá sức vô lý.

“Cậu giờ đâu còn là món hàng rẻ tiền mà dám ra giá thế? Cái kiểu đạo đức kinh doanh này cậu học từ ai vậy?”

“Từ anh. Từ cái lũ côn đồ các anh. Hứa đi. Nếu không, tôi sẽ không nhúc nhích một bước chân nào.”

“Tùy cậu. Người cậu lạnh trắng bệch ra rồi kìa, cứ đứng đó mà chết cóng đi.”

“Ừ, tôi sẽ chết.”

Kwon Hyung Do nổi gân xanh trên trán trước cái kiểu không chịu thua một lời nào của Seon Ye Jin. Cuối cùng, anh gầm gừ:

Sự ương ngạnh không chịu thua của Ye Jin khiến gân xanh trên trán Kwon Hyung Do nổi lên. Cuối cùng, Kwon Hyung Do gầm gừ.

“Tôi vốn là người đàn ông nóng tính, nhưng dạo này vì cậu mà càng nóng hơn đấy. Cậu giỏi trò chơi tình ái thật đấy nhỉ?”

“Vậy thì anh cứ việc đi khoe khoang khắp nơi rằng mình đang cặp kè với thằng điếm đi.”

“Tên điên này, tên mất trí này, không tiếc mạng sống à? Nếu thế thì sẽ có cả đám người vác thìa đến tranh giành cậu đấy. Uổng công chia chác làm gì? Cậu thấy tôi ăn rồi chứ? Tôi một mình ăn còn chưa no.”

Những lời Kwon Hyung Do thốt ra trong cơn giận dữ này, khác với lời đe dọa nửa vời trước đây, cho thấy rằng anh không hề có ý định chia sẻ Ye Jin cho người khác.

Trong khi Ye Jin đang chìm trong những suy nghĩ riêng và Kwon Hyung Do thì ầm ĩ trong cơn giận, cả hai đều không nhận ra sự thay đổi tinh tế này.

Vừa hay trên đường đi có một quán trọ. Tuy không phải nơi anh đang ở, nhưng dương vật của anh cương cứng như cột gỗ khiến anh khó xử. Khó mà đi lại được, Kwon Hyung Do kéo Ye Jin đi.

“Chúng ta vào chỗ ấm áp nói chuyện đã, được không?”

Kwon Hyung Do thì thầm dụ dỗ Ye Jin vào quán trọ, như thể chỉ muốn nắm tay ngủ cùng.

Ye Jin bị kéo đi, suốt đoạn đường chỉ chăm chăm nhìn trời. Trông cậu như kẻ mất hồn.
***
“Ư… ư… ư… ức!”

Ye Jin nằm sấp, người run rẩy, bịt chặt miệng.

Bát canh giải rượu để ngoài cửa cứ hiện lên trước mắt cậu. Thứ nước dùng dở tệ mà Kwon Hyung Do vội vàng ép cậu ăn rồi bỏ ra ngoài sắp trào ra khỏi miệng cậu rồi. Vừa ăn xong đã bị ép nằm sấp xuống để làm tình. Mỗi khi thứ thô to và dài của tên kia đâm vào trong, cậu chỉ muốn phát điên.

“Nhẹ… nhẹ thôi! Ư… sâu quá. Ư… ức!”

“Sao? Sướng quá à?”

Kwon Hyung Do thở hổn hển, đâm sâu hơn nữa.

Một đầu gối anh chống xuống đất, bàn chân kẹp chặt bên hông Ye Jin, đầu gối còn lại gập lại, kẹp chặt bắp chân Ye Jin. Mỗi khi anh nhấc hông lên, Ye Jin lại nghiến chặt chiếc chăn hôi hám.

Quán trọ này còn tệ hơn chỗ Kwon Hyung Do ở. Nó cũ kỹ hơn và trông cũng chẳng được chăm chút gì. Trên sàn nhà có mấy sợi lông mu không biết của ai, khiến cậu buồn nôn. Nhưng sau khi Kwon Hyung Do bắt đầu hành sự, cậu cũng chẳng còn để ý đến chúng nữa.

“Tại… tại cái bản mặt chết tiệt của anh… Trông ghê tởm quá… hức… ư…”

“Thì tôi mới bắt cậu nằm sấp đấy chứ.”

“Ư… ư!”

“Cái miếng băng dán đó là do tự tay cậu dán lên còn gì… sau đó còn khuyến mãi cho tôi thêm một đấm nữa… thế nên đừng có mà kêu ca.”

Nói rồi, miếng băng dán cá nhân trên mép Kwon Hyung Do lủng lẳng rơi xuống. Là do tay Ye Jin quệt phải. Môi anh rớm máu, sưng vù lên. Không phải tại Giám đốc Ma hay gì. Mà là tại Ye Jin, kẻ đã tung nắm đấm ngay khi vừa bị ép nằm sấp xuống và tụt quần.

Kwon Hyung Do liếm môi bằng chiếc lưỡi xỏ khuyên bạc, nhìn chằm chằm vào sống lưng Ye Jin như muốn nuốt chửng. Cái lưng thẳng tắp của một kẻ cưỡi ngựa lâu năm quả thực rất đẹp. Cực kỳ gợi tình. Cứ như thể nó được sinh ra là để cho dương vật người ta cọ xát vào vậy. Anh muốn cọ xát rồi bắn tinh lên đó.

“Ư… vặn… vặn cái radio đi…!”

“Bật thì kêu, tắt cũng kêu, lắm điều thật đấy, đồ khốn!”

Kwon Hyung Do cười khẩy đáp lại.

Trong phòng đang phát một vở kịch radio. Vừa vào phòng đã nghe thấy tiếng ngáy vang vọng từ phòng bên cạnh, Ye Jin tái mặt kêu không làm ở đây được, thế là anh mới bật radio lên.

Bài hát Giáng Sinh buồn bã đang vang lên từ radio.

Ye Jin lắc lư một hồi, cuối cùng cũng ngẩng được người lên. Cậu bám vào cái kệ tivi ọp ẹp, tưởng chừng nó sắp vỡ tan. Ye Jin định bò lên phía trước trốn thoát, nhưng Kwon Hyung Do đã túm được cậu. Anh ôm lấy eo Ye Jin rồi liếm láp, cắn xé sống lưng cậu.

“Ư… tắt… tắt đi…!”

“Gì? Bật á? Được thôi.”

Kwon Hyung Do vờ như nghe nhầm, rồi tóm lấy hông Ye Jin, xoay mạnh như vặn ốc vít.

“Ư… ư… ư!”

Anh đâm sâu hơn nữa, như muốn xé toạc nội tạng Ye Jin ra. Ye Jin đổ người về phía trước, trán đập vào cái kệ tivi.

“Đồ ngốc.” Kwon Hyung Do tặc lưỡi rồi kéo mạnh Ye Jin xuống. Anh giữ cho nửa thân trên của Ye Jin úp xuống, còn nửa thân dưới thì giơ cao lên, rồi vừa đâm sâu vừa rút hông.

“Ở đây… Tôi sẽ giữ cậu lại, không cho cậu đi đâu, hiểu chưa?”

Kwon Hyung Do cười đểu, dùng đầu ngón tay xoa xoa vách trong âm đạo mỏng manh của Ye Jin. Âm đạo cậu co giật. Cảm giác như sắp tè ra đến nơi khiến Ye Jin quằn quại.

“Cưng à, cưng có nghe thấy tiếng radio khi đang ân ái với tôi không… hửm… Tôi phải cố gắng hơn nữa mới được.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo