“Chà, mấy đứa nhóc này chạy khoẻ ghê. Chắc tại nhìn xa nên trông nhỏ con vậy hả?”
Nghe Chủ tịch Choi hỏi, gã Tổng quản đang căng như dây đàn vội đáp lời.
“Dạ, Jockey thì phải nhỏ con ngựa mới chạy nhanh được ạ. Càng nhỏ càng lanh lẹ chứ ạ. Cái cậu cao thứ nhì đằng kia cũng chỉ tầm mét bảy thôi. Trông bé tí tẹo đúng không ạ? Vậy mà đã thuộc dạng cao to trong giới Jockey rồi đấy ạ.”
Gã Tổng quản đang căng thẳng tột độ. Sau vụ việc kia, gã đã cố sống cố chết né mặt Kwon Hyung Do, giờ lại bị Chủ tịch Choi gọi đến, còn phải đứng cạnh anh thế này, đúng là sống dở chết dở.
Vì thế, đầu óc gã quay cuồng, ăn nói cũng bắt đầu lộn xộn, lan man.
“Chẳng phải sức mạnh dồn hết vào đùi, háng với mông nên phải chắc nịch sao ạ? Thành ra dáng bọn chúng ngon lắm. Cái đứa chạy thứ nhì kia kìa, chính là cái đứa cao thứ nhì ấy, mặt mũi cũng…”
“Này.”
Kwon Hyung Do cất tiếng gọi gã Tổng quản, giọng đều đều mà lạnh băng.
“Ở đây… làm gì có phụ nữ nào đâu? Hả?”
Kwon Hyung Do xoay xoay chiếc nhẫn lách cách trên ngón tay rồi quay đầu về phía gã Tổng quản. Vẻ mặt anh lạnh lẽo như tử thần. Gã Tổng quản biết mình lỡ lời, vội câm như hến.
“Hay là chúng mày không gọi người ta là ‘con nhỏ’ thì mồm không mở ra được hả?”
Thấy cái kẻ vốn dĩ chẳng mấy khi bận tâm chuyện người khác, lại hay tỏ vẻ xuề xoà là thế, mà giờ lại toát ra vẻ khác lạ thế này, Chủ tịch Choi, nãy giờ vẫn im lặng lắng nghe, bèn lên tiếng. Ông vỗ bốp bốp vào gáy gã Tổng quản đang khúm núm bên cạnh, rồi phá lên cười.
“Đúng rồi đấy. Ta đây cũng đang tính làm doanh nhân tử tế, nên trước hết phải sửa cái mồm cái miệng chứ. Ăn nói cho có học một tí. Nghe chưa?”
Tiếng cười ha hả của ông vang lên, ẩn chứa ý tứ sâu xa.
Gã Tổng quản mặt cắt không còn giọt máu, chỉ biết lí nhí dạ vâng, cúi đầu lia lịa.
Kwon Hyung Do lại dán mắt vào đường đua. Chủ tịch Choi thì chăm chú quan sát anh. Kể từ khi những lời đồn về tên này bắt đầu rộ lên, ông đã để mắt đến anh ngót nghét tám năm. Suốt ngần ấy thời gian, Chủ tịch Choi vẫn luôn coi anh như một con chó săn Tosa lầm lì, kín kẽ, không bao giờ để lộ sơ hở.
Nhưng cái bộ dạng này của anh, đúng là lần đầu ông thấy. Cái vẻ như đang ngập trong một thứ tình cảm đơn phương kỳ lạ nào đó, với một người mà có lẽ còn chẳng hay biết tấm lòng của anh.
Chủ tịch Choi chậm rãi dời ánh mắt khỏi khuôn mặt Kwon Hyung Do, nhìn theo hướng mắt của anh ra phía đường đua. Ông lăn lộn trong giới này đã đủ lâu, sắp thành tay gangster số má nhất rồi. Con mắt nhìn người của ông chưa bao giờ tồi.
“Hừm.”
Vừa đúng lúc ông đưa tay xoa cằm, nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Bỗng dưng, tiếng la hét thất thanh vang lên. Kèm theo đó là những tiếng hít hà kinh hãi. Kwon Hyung Do cũng bước nhanh tới, bám chặt lan can, rướn người nhìn ra. Trong đôi mắt mở to của anh, hình ảnh Seon Ye Jin hiện lên rõ mồn một. Không phải ngồi trên yên ngựa, mà là bị kéo lê trên mặt đất, tay vẫn đang níu chặt dây cương.
Seon Ye Jin.
Seon Ye Jin đã ngã ngựa.
Ngã ngựa thế này rất dễ bị mấy con ngựa sau đá phải hay giẫm lên, nguy hiểm vô cùng. Thắng thua lúc này còn nghĩa lý gì nữa.
Bụi đất tức thì bốc lên mù mịt. Kwon Hyung Do nhíu chặt mày, cố nhìn xuyên qua lớp bụi mờ. Gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay đang ghì chặt lan can.
Một lúc sau, những tiếng reo hò trầm trồ “Ồ!”, “Wow!” lại vang lên.
Seon Ye Jin vẫn còn trên lưng ngựa.
“Chà. Thằng nhóc đó cũng lì phết nhỉ?”
Chủ tịch Choi gõ gõ ngón tay lên tay vịn ghế, buông lời cảm thán.
Nhưng Kwon Hyung Do lại chẳng có tâm trạng đâu mà thán phục.
“Này Hyung Do. Thằng nhóc đó lì thật. Hay là cho nó theo thằng út nhà mình nhỉ? Hử?”
“Không được. Phải sống sót đã rồi mới tính chuyện theo hay không chứ. ông già cứ ngồi yên xem đi đã.”
Kwon Hyung Do bất chợt gắt lên.
Chủ tịch Choi cười khúc khích, ngả người sâu hơn vào ghế. Đúng là lần đầu ông thấy bộ dạng này của anh.
“Này Tổng quản. Đua ngựa cũng thú vị thật đấy chứ. Ta xem lần đầu mà cũng thấy vui phết. Hả?”
Gã Tổng quản chẳng hiểu sao Chủ tịch Choi lại vui vẻ lạ thường đến thế, chỉ biết ngẩn người ra rồi gượng cười cúi đầu. Cảm ơn ngài! Mà công trạng này nào phải của gã, là của Kwon Hyung Do với Seon Ye Jin mới đúng chứ.
Chủ tịch Choi ghé tai nói nhỏ với Tổng quản, yêu cầu gã sau cuộc đua phải dẫn riêng tay Jockey đó tới gặp ông. Với ông, Kwon Hyung Do là quân bài chiến lược, là công cụ lợi hại, là thuộc hạ thân tín – một tài sản quý không đời nào ông chia sẻ. Vốn là dân anh chị thứ thiệt, tàn độc đã ăn vào máu, nên phương châm của Chủ tịch Choi để kiểm soát người của mình chính là phải nắm được điểm yếu của họ trước tiên.
Vậy mà giờ đây, dường như đã mò ra điểm yếu của Kwon Hyung Do mà bấy lâu tìm mãi không thấy, bảo sao cuộc đua này lại không vui, không thú vị cho được.
“Người ta bảo trường đua này có thể đổi đời, quả thật không sai.”
Lời cảm thán đầy vẻ giễu cợt của Chủ tịch Choi chẳng hề lọt vào tai Kwon Hyung Do lúc này.
Ye Jin cứ nảy người lên từng chập trên mặt đất, cố sống cố chết bám trụ. Vẫn bị ngựa kéo lê đi, tay siết chặt dây cương, cậu cố rướn chân hết sức để tìm cách leo lại lên yên.
Clover, dù bị che mắt hai bên không thấy gì xung quanh và hẳn cũng chẳng biết chủ mình ra sao, lại bắt đầu chạy chậm lại. Ye Jin, người vốn dẫn đầu đoàn đua, giờ đã tụt xuống cuối cùng.
“Seon Ye Jin.”
Bỏ cuộc đi. Làm ơn. Bỏ cuộc đi mà. Buông dây cương ra đi. Như thế còn hơn.
Nhưng Seon Ye Jin chưa bao giờ làm theo ý muốn của Kwon Hyung Do.
Lần này cũng vậy.
Cuối cùng, Ye Jin cũng móc được chân vào bàn đạp, gần như vật cả người lên yên ngựa.
Rồi cậu lại gắng gượng ngồi thẳng dậy, quất dây cương vun vút, thúc ngựa lao lên.
Chỉ vỏn vẹn bốn vòng đua nữa. Gần như không còn chút cơ hội nào. Nhưng Seon Ye Jin vẫn không dừng lại. Như thể người duy nhất bị che tầm nhìn không phải là con ngựa.
Tiếng reo hò ngày càng lớn. Không biết từ lúc nào, Chủ tịch Choi cũng đang dán mắt vào đường đua, dõi theo xem liệu cậu Jockey gan lì kia có làm nên kỳ tích không.
Tên Jockey lì lợm. Đường đua số 6. Thằng nhóc nhỏ con. Vô số tiền cược đổ vào để mong đổi đời.
Nhưng với Kwon Hyung Do, đó chỉ đơn giản là Seon Ye Jin.
Kỳ tích đã không đến với Seon Ye Jin. Nhưng cậu đã thoát khỏi vị trí bét và về đích thứ sáu. Trùng khớp hoàn toàn với số đường đua của cậu.
“Đúng là làm gì có kỳ tích. Lội ngược dòng đâu có dễ thế. Hả?”
Chủ tịch Choi tặc lưỡi, ra vẻ tiếc nuối.
Kwon Hyung Do dán mắt vào Seon Ye Jin đang cởi mũ bảo hiểm. Không, phải nói là đang chứng kiến thì đúng hơn.
Một kỳ tích không tưởng đang hiện ra ngay trước mắt anh.
Chính sự ngoan cố, gai góc, nét dại khờ và cả sự tuyệt vọng. Mọi điều Kwon Hyung Do từng cười nhạo dường như hội tụ cả nơi bóng hình đang vuốt ngược mái tóc ướt đẫm kia. Một hình ảnh đẹp đến nao lòng mà cũng xót xa khôn tả, nhưng vẫn kiên cường đứng vững trên đôi chân. Dù thân xác rã rời, người vẫn đứng thẳng, mắt vẫn nhìn về phía trước, không chút chùn bước.
***
Hạng sáu…
Ye Jin thấy thất vọng, nhưng không đến mức tuyệt vọng.
Cậu cắn chặt môi, nắm lấy bàn tay đang run rẩy của chính mình.
Lòng bàn tay gần như tróc hết da, máu me bê bết. Cơn đau giờ mới ập đến dữ dội. Nhưng thay vì kêu rên gục ngã, cậu lại quay sang vỗ về Clover. Nếu nó không giảm tốc độ, cậu đã chẳng thể về đích.
“Cảm ơn mày. Cảm ơn nhé… Mày đã đợi tao, đúng không? Dù chẳng nhìn thấy gì cả.”
Rời đường đua, Clover thở hổn hển từng hơi nặng nhọc. Lưỡi thè dài, thở hồng hộc, nhưng dáng vẻ nó không giống kẻ bại trận, mà như một vị tướng quân vừa thắng trận trở về. Vẻ đẹp của con vật với cơ bắp cuồn cuộn, toàn thân bốc hơi nghi ngút trông thật oai hùng.
Nhờ vậy mà Ye Jin đã không tuyệt vọng.
Có lẽ vì choáng, một bên chân cậu bỗng dưng mềm nhũn. Mất thăng bằng và nghiêng người ở khúc cua do lực ly tâm là chuyện khó tránh. Khoảnh khắc ngã ngựa, Ye Jin đã thoáng nghĩ ‘A, hay là bỏ cuộc quách cho rồi.’ Nhưng Clover đã đợi cậu.
Và khi ngã xuống, giữa bầu trời và đám đông khán giả chao đảo trước mắt, thật tình cờ làm sao, cậu lại nhìn thấy Kwon Hyung Do.
Cậu không nhìn rõ được mặt anh. Vì xa quá, và mọi thứ diễn ra quá nhanh. Nhưng như một dấu hiệu đặc biệt, như chiếc ghim đỏ trên nền bảng trắng tinh, cậu vẫn nhận ra anh đang ở đó.
Ý nghĩ bỏ cuộc tan biến ngay. Riêng trước mặt Kwon Hyung Do, cậu không muốn để anh thấy mình bỏ cuộc. Không muốn chịu thua trước mặt anh. Tuyệt đối không để anh thương hại mình. Ye Jin nghiến răng duỗi chân, mặc cơn đau như xé toạc bắp đùi, gắng gượng leo lại lên yên ngựa.
Dù đây là môn thể thao mà chiến thắng là tất cả, Ye Jin chỉ thấy thất vọng chứ không tuyệt vọng. Cậu không hề cảm thấy mình đã thua. Ngay lúc về đích, ý nghĩ bỏ cuộc ban nãy đã tan biến, thay vào đó là cảm giác nhẹ nhõm lạ lùng.
Đến mức cậu thoáng có suy nghĩ lãng mạn rằng… mình đua ngựa là vì điều này.
Thứ lãng mạn bỏ đi. Thứ lãng mạn chẳng nuôi nổi miệng. Ở cái nơi mà sự lãng mạn có lẽ là thứ vô giá trị nhất, Ye Jin lại một lần nữa nhận ra lý do mình làm Jockey. Cay đắng thay. Giờ cậu còn chẳng phải Jockey chính thức nữa, vậy mà vẫn nhận ra mình còn yêu cái nghề này biết bao, đúng là một tình yêu đơn phương thật cô độc.
Máu và dịch vàng rỉ ra từ lòng bàn tay tứa máu. Cơn đau giờ mới thực sự ập đến. Giữa lúc tốp đầu đang reo hò chiến thắng còn các Jockey khác thì ủ rũ cúi gằm, Ye Jin từ từ khuỵu xuống.
“Seon Ye Jin! Seon Ye Jin! Này! Seon Ye Jin đâu rồi… A, kia rồi.”
Nhưng nơi này chẳng cho Ye Jin chút thời gian nào để ngồi một mình mà bình tâm lại.
Ye Jin bị Bbo Jji túm tay lôi đi. Gã thậm chí còn chẳng ý tứ gì mà nắm trúng ngay bàn tay bị thương nặng hơn của cậu, đau đến mức bàn tay cậu cứ duỗi đơ ra. Dù gã chỉ túm cổ tay thì vẫn đau điếng như vậy.
“Đi đâu vậy ạ? Hả? Trưởng phòng, mình đi đâu thế?!”
“Aish, thằng ranh này lắm mồm thế nhỉ. Bảo đi đâu thì đi đấy, bảo theo thì cứ theo! Làm ở đây 3 năm rồi mà vẫn chưa biết điều à?!”
Bbo Jji gắt lên thấy rõ. Ye Jin lườm gã cháy mặt từ phía sau. Cái tật xấu do não bộ trục trặc lại trỗi dậy, cậu lại đưa mắt nhìn quanh. Giá có cục đá nào gần đây, cậu chỉ muốn nhặt lên phang thẳng vào đầu gã cho bõ tức.
Tuy nhiên, Ye Jin cũng sững người vì ý nghĩ tàn bạo vừa vụt qua, phải vội lấy lại bình tĩnh. Nhưng do hình ảnh tưởng tượng thoáng qua quá mạnh mẽ, nó lập tức kéo theo cảm giác tự dằn vặt và ghê tởm bản thân cực độ, khiến cậu rơi vào trạng thái u uất sâu sắc.
May mà nhờ thế, Ye Jin có thể xuất hiện trước mặt kẻ cầm đầu đám gangster này với bộ dạng Seon Ye Jin trông hiền lành hơn thường lệ đôi chút.
“Ồ. Đây rồi, Jockey bất khuất của chúng ta!”