Lick Me Up If You Can - Chương 190-H+

Chương 190 h+

Ánh nắng chói chang tràn vào qua khung cửa sổ lớn. Ánh sáng tự nhiên báo hiệu một buổi sáng đã lấp đầy căn phòng rộng lớn và vươn tới tận giường, nhưng chẳng ai nhận ra điều đó cả.

Ha, ha.

Ashley thở dốc và nhìn xuống phía dưới. Rõ ràng là Koi đã tỉnh dậy, nhưng rồi cậu lại lịm đi. Ashley nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cậu rồi ngồi dậy. dương vật vốn đang cắm sâu bên trong Koi trượt ra. Ashley vừa nhìn chằm chằm vào cái lỗ vừa trào bọt chất nhờn hòa lẫn với tinh dịch vừa trượt ra vừa hạ người xuống và thu toàn bộ thân thể Koi vào tầm mắt.

Koi nằm dang hai tay, cậu trần truồng và chỉ mặc duy nhất chiếc quần tất đen đang nhầy nhụa tinh dịch và có những lỗ lớn nhỏ rách toạc ở nhiều chỗ. Ha, một tiếng thở dài đầy thán phục vô thức bật ra khỏi miệng anh. Anh đưa tay xuống nắm lấy dương vật của mình, vuốt ve nó một cách chậm rãi trong khi tay còn lại nắm lấy cổ chân Koi.

Huu...

Anh vùi mặt vào bắp chân và hít một hơi thật sâu rồi thè lưỡi liếm lên chân Koi qua lớp quần tất. Cảm giác thô ráp bỗng trở nên mềm mại hơn khi anh chạm vào những chỗ bị rách. Sau khi cắn nhẹ lên da thịt, anh lại bắt đầu mút và liếm bắp chân. Ashley liên tục vuốt ve chân Koi bằng môi trong khi tay đang vuốt ve thứ đang cứng lại trong lòng bàn tay.

Chẳng mấy chốc dương vật của anh đã hoàn toàn hưng phấn. Ashley không thể xoa dịu nó bằng chính đôi tay mình nữa nên anh đã nắm chặt lấy cổ chân Koi và hạ chân cậu xuống. Đưa bàn chân mang chiếc quần tất lại gần dương vật của mình, anh từ từ di chuyển hông. Cảm giác ráp của lớp vải càng khiến anh hưng phấn hơn. Anh tiếp tục xoa xát dương vật đang dựng đứng và ngửa cổ ra sau. Vô thức nhắm mắt lại, một cơn khoái cảm tê dại trào dâng từ trong bụng. Cử động của anh nhanh chóng tăng tốc. Chẳng mấy chốc anh đã hoàn toàn buông thả bản thân và tập trung vào việc bắn.

"Haa, a..."

Một tiếng rên rỉ sâu lắng cùng với một cơn rùng mình chạy dọc toàn thân. Tinh dịch đang dồn ứ ở gốc bắn ra cùng một lúc. Ashley tạm thời dừng lại rồi từ từ mở mắt và nhìn xuống phía dưới. Tinh dịch mà anh vừa bắn ra đang vương vãi thành một đường dài trên chân Koi. Anh lại tiếp tục tích tụ chất lỏng và nhanh chóng vuốt ve dương vật để vắt kiệt lượng tinh dịch còn sót lại. Anh chỉ thả lỏng cơ thể sau khi đã lặp lại hành động đó thêm vài lần.

Koi đang say giấc và hoàn toàn không biết anh đang làm gì với cơ thể cậu. Anh cũng muốn nhìn cậu hốt hoảng và kinh ngạc khi tỉnh dậy và nhận ra những gì anh đã làm, nhưng Ashley đã quyết định lắng nghe ham muốn còn sót lại của mình trước.

Anh vươn hai tay ra nắm lấy cạp quần Koi và từ từ kéo xuống. Lớp vải mỏng đã khiến Ashley vui vẻ và thỏa mãn ham muốn suốt đêm qua từ từ trượt xuống. Bờ hông Koi hiện ra đầu tiên và rồi đến đường cong mềm mại của bắp đùi, đầu gối hoàn hảo và cuối cùng là bắp chân mịn màng, và rồi chiếc quần tất đã tụt xuống đến mắt cá chân.

Haa, sau khi hít một hơi thật sâu, Ashley đã hoàn toàn cởi nó ra. Giờ thì Koi thật sự không còn gì trên người cả. Khóe miệng anh cong lên thành một nụ cười một cách tự nhiên. Ashley bật cười rồi lại cúi xuống và hôn lên khắp khuôn mặt Koi. Ashley ghì chặt Koi vẫn còn đang nằm bất động và thì thầm.

"Koi của anh."

Giờ thì em thật sự, hoàn toàn là của anh rồi.

Mặt trời càng lúc càng lên cao, nhưng Ashley chẳng hề quan tâm mà chỉ di chuyển môi và hôn lên khắp cơ thể Koi. Sau khi anh mút mát toàn thân cậu cho đến khi làn da cậu hằn đầy những vết đỏ, và sau khi xác nhận được rằng Koi sẽ bắn dù cho đang hôn mê thì anh đã lặp lại hành động bơm tinh dịch vào bên trong cậu thêm một lần nữa, Ashley mới miễn cưỡng rời khỏi giường.

------------------


"Vậy thì tôi xin phép giải quyết vụ này như vậy ạ."

thư ký vừa nhận lấy tài liệu vừa thấy Ashley đang cài cúc áo vest và chuẩn bị rời đi liền kinh ngạc hỏi.

"Ngài định tan làm ạ?"

"Ừ, còn việc gì phải làm sao?"

Ashley vừa hỏi vừa xoay người rời khỏi bàn làm việc. Người thư ký vội vàng lục lọi trong đầu rồi nhỏ giọng đáp "Không ạ". Và Ashley đã không nói gì thêm mà sải bước đi ra khỏi văn phòng. Vị thư ký ở lại một mình, kiểm tra đồng hồ trên tay rồi lại kinh ngạc chớp mắt.

"ngài ấy lại tan làm đúng giờ kìa..."

Cô vừa lẩm bẩm vừa kiểm tra lại đồng hồ, nhưng Ashley đã biến mất từ lâu. Vết tích của anh chỉ là mùi hương pheromone ngọt ngào còn sót lại.

--------------

"Chào mừng ngài, ngài Miller."

Người gác cửa nhanh chóng mở cửa và tươi cười chào hỏi. Ashley gật đầu ngắn gọn rồi lướt qua anh, người gác cửa đi lên trước và bấm nút thang máy. Ashley không hề dừng lại mà bước lên thang máy và đưa cho anh ta 100 đô tiền boa. Người gác cửa nở một nụ cười tươi rói và đặt một tay lên ngực rồi khẽ cúi đầu. Cánh cửa nhanh chóng đóng lại, và chiếc thang máy cao tốc lập tức lao thẳng lên tầng cao nhất.

Các con số thay đổi nhanh chóng, nhưng Ashley lại cảm thấy mọi thứ trôi qua vô cùng chậm chạp. Chỉ cần nghĩ đến Koi đang chờ đợi mình ở nhà thôi cũng đủ khiến bụng anh thắt lại, và anh chỉ nghĩ đến việc tan làm suốt cả ngày. Khoảnh khắc đó đã đến nhưng anh lại trở nên nóng nảy và không thể chịu đựng được. Làm thế nào mà anh đã sống hơn 10 năm mà không có Koi chứ, nghĩ đến đó anh bỗng cảm thấy khó tin, thang máy giảm tốc độ và phát ra tín hiệu báo hiệu đã đến.

Cánh cửa mở ra, Ashley rời mắt khỏi bảng điều khiển số. Anh định bước ra, nhưng rồi anh đã chết trân tại chỗ trước cảnh tượng hiện ra trước mắt.

Koi đang đứng ở phía xa cách anh vài bước chân, giữa cánh cửa ở giữa. Cậu đang ở trong bộ dạng mà anh hằng mong ước suốt cả ngày.

"À, ờm... Chào mừng ngài về ạ... Chủ, chủ nhân?"

Có lẽ cậu  không tự tin lắm nên giọng cậu đã lạc đi ở cuối câu. Nó không hoàn hảo, nhưng thế là quá đủ với Ashley rồi. Koi đang mặc một bộ đồ hầu gái ngắn cũn và đi đôi tất trắng, chỉ cần vậy thôi cũng đã hoàn hảo quá đủ rồi.

Koi gãi đầu với vẻ mặt bối rối vì phản ứng đang ngây người ra của Ashley. Cậu cũng thấy mình thật ngốc nghếch, người khác nhìn vào chắc hẳn còn hơn thế nữa.

Nhưng không còn cách nào khác. Khi tỉnh dậy, cậu đã nằm một mình. Nếu không phải vì cảm giác nhức nhối bên trong và những vết bầm loang lổ trên khắp cơ thể thì Koi đã nghi ngờ rằng cậu đã mơ một giấc mơ.

Không chỉ có chiếc giường đang nằm đã được dọn dẹp mà cơ thể cậu cũng đã được lau sạch sẽ, và căn phòng cậu tỉnh dậy cũng không phải căn phòng đêm qua. Khó khăn rời khỏi giường, nhưng trên ghế chỉ có một chiếc áo sơ mi để mặc nên Koi không còn cách nào khác ngoài việc mặc nó và đi ra ngoài.

Ngôi nhà trống rỗng quá yên tĩnh. Một mặt cậu cũng cảm thấy bình yên, nhưng mặt khác cậu lại cảm thấy có gì đó kỳ lạ nên cậu đã nhìn quanh rồi thận trọng đi xuống lầu.

A.

Koi chợt khựng lại khi đang định nhanh chóng đi đến chỗ chiếc điện thoại di động mà cậu đã tìm thấy trên bàn bếp rộng lớn.

"Đau quá..."

Một tiếng rên rỉ vô thức bật ra, và cậu liền rụt rè co người lại. Cậu hít sâu một hơi rồi lại bước tiếp, nhưng cậu lại khựng lại lần nữa. Cậu cảm thấy có thứ gì đó đang chảy ra từ bên trong. Cậu đứng đờ người ra rồi định rón rén đưa tay ra sau mông thì đột nhiên một tiếng chuông ồn ào vang lên. Đó là tiếng chuông điện thoại của cậu.

"A, đau, ơ, alo ạ."

Koi lảo đảo tiến lên và khó khăn nhận cuộc gọi trong khi không thể kìm được những tiếng rên rỉ nhỏ đang bật ra một cách tự nhiên.

"Koi à?"

Koi vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc ở đầu dây bên kia vừa cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng và gật đầu.

"Là anh, Ash."

"Vâng."

Ashley nói tiếp với giọng pha lẫn tiếng cười.

"Em có khỏe không? Không sao chứ?"

"À, vâng..."

Koi trả lời vô thức rồi ngập ngừng một lát và nhỏ giọng đáp lại.

"Em, hơi đau ạ."

Anh đã hứa là sẽ thành thật nên cậu đã tự nhủ với bản thân như vậy, nhưng cậu không thể ngăn mình đỏ mặt. Ashley nói với một giọng không hề hối lỗi:

"Từ giờ anh sẽ làm vừa vừa thôi. Hôm qua anh đã hưng phấn quá mà."

"À, vâng..."

Koi liền trung thực nói thêm.

"Em, em cũng thích ạ."

"Vậy thì tốt rồi."

Ashley dịu dàng tiếp lời.

"Em có thấy tờ giấy nhớ trên bàn bếp không? Nếu em gọi vào số điện thoại trên đó thì sẽ có người đến dọn dẹp nhà cửa. Trong khi đó thì em xuống ăn cơm hoặc là bảo họ mang đến cho em cũng được. Anh 8 giờ... à không, muộn nhất là 7 giờ anh sẽ về."

"Vâng, em biết rồi ạ."

Koi đành nuốt nỗi nhớ nhung anh đang trào dâng và ngoan ngoãn gật đầu. Cậu muốn nói chuyện với anh thêm chút nữa, nhưng Ashley phải đi họp nên hai người không còn cách nào khác ngoài việc kết thúc cuộc gọi.

"Koi, anh có một  chuyện muốn nhờ em, em có thể giúp anh không?"

"Vâng, đương nhiên ạ."

Ashley ngập ngừng một lát trước câu trả lời không chút do dự đó của Koi.

"có nên sửa cái thói quen này của em ấy không..."

"Ơ? Gì cơ ạ?"

"Không, không có gì."

Koi hoảng hốt hỏi, nhưng Ashley đã lảng tránh một cách tự nhiên.

"Trên bàn đối diện có một chiếc túi đấy. Bên trong có quần dài và quần lót, em mặc vào đi nhé, và làm theo những gì đã viết trong tờ giấy kia cho anh."

"Vâng, em biết rồi ạ. Em sẽ làm theo."

Koi lại ngoan ngoãn đáp lời. Tiếng cười của Ashley dường như đã vang lên trong chốc lát, nhưng cuộc gọi đã sớm kết thúc. Koi tiếc nuối nhìn chiếc điện thoại rồi quay người gọi cho lễ tân theo lời Ashley và nhờ họ dọn dẹp và mang đồ ăn lên. Rồi cậu đã mở chiếc túi để mặc quần áo vào. Bên trong có thứ gì đó khác ngoài quần dài và quần lót mà Ashley đã nói. Koi vô tư lấy thứ đó ra thì kinh ngạc chớp mắt và đứng đờ người ra một lúc.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo