Lick Me Up If You Can - Chương 201

Chương 201

Bình tĩnh lại. Vẫn chưa có gì chắc chắn cả mà.

Về đến nhà, Koi ngồi trên giường và suy nghĩ với cái đầu đã bình tĩnh hơn phần nào. Những lời Angel nói quá phi thực tế và không dễ để tin tất cả.

Có lẽ anh ta là một người có vấn đề về thần kinh thì sao...

Đột nhiên nghĩ đến điều đó, Koi vội vàng lắc đầu và xin lỗi Angel. Nếu Angel biết rằng cậu đã có những suy nghĩ vô lễ như vậy, anh ấy sẽ khó chịu đến mức nào. Nhớ lại niềm tin và sự thân thuộc vô cớ mà cậu đã cảm nhận được từ anh, Koi lại chìm vào suy nghĩ.

Nếu như... chỉ là nếu như thôi nhé.

Nếu mình thực sự là omega thì sao...

Nếu chuyện đó là thời kỳ phát tình thì sao.

Có lẽ nào trong lúc mình không biết mình đã vô tình phát ra pheromone rồi không?

Cậu cẩn thận tưởng tượng. Nếu đúng là như vậy thì Ashley cũng sẽ biết Koi là omega. Nhưng nếu vậy thì tại sao đến giờ anh vẫn không nói gì? Hay là Ashley cũng không biết? Vì mình đã che giấu pheromone?

Nếu không tự giác được thì bản năng cũng có thể che giấu pheromone.

Nếu đúng là như vậy thì đương nhiên là anh ấy không thể biết được rồi. Nếu mình thực sự là cực omega thì sao.

Dù cậu thấy khó tin nhưng những lời Angel nói không có sơ hở nào cả. Câu trả lời duy nhất phù hợp với hoàn cảnh của cậu chính là điều đó.

Giá mà mình có thể ngửi được mùi thì mọi chuyện đã đơn giản hơn rồi.

Koi tự trách bản thân nhưng mọi chuyện cũng không thay đổi được. Cậu ngồi yên một lúc rồi cố gắng xoa dịu bản thân đang hoang mang và chuyển hướng suy nghĩ sang một hướng khác.

Nếu mình là omega thì mối quan hệ của mình với Ashley sẽ như thế nào?

Từ trước đến nay vì nghĩ rằng cậu là beta nên giữa cậu và anh vẫn luôn có một khoảng cách không thể vượt qua. Dù có cố gắng đến đâu thì beta cũng không thể không có một bức tường ngăn cách với alpha hay omega, và mối quan hệ của cậu với Ashley cũng đã trở nên xa cách như vậy không biết bao nhiêu lần.

Nhưng nếu mình là omega thì sao...

Ashley cũng sẽ bối rối và ngạc nhiên như mình thôi.

Trong khoảnh khắc cậu cảm thấy sợ hãi nhưng rồi một ký ức khác lại cản cậu lại.

Ashley đã nói rằng anh ấy yêu mình.

Việc lúc nào cũng nghĩ đến những điều tiêu cực là một thói quen xấu của cậu. Ashley đã nói yêu Koi không biết bao nhiêu lần, nếu cậu cứ bất an như thế này thì chẳng khác nào cậu đang nghi ngờ tình cảm của Ashley dành cho mình cả.

Mình đã buồn đến mức nào khi tình yêu của mình bị nghi ngờ chứ. Mình lại sắp làm điều tương tự với Ashley rồi.

Cậu tự trách mình rồi cố gắng thay đổi suy nghĩ một cách tích cực.

Có lẽ anh ấy sẽ vui mừng ấy chứ.

Một tia hy vọng nhỏ nhoi trỗi dậy trong tim cậu. Cho đến bây giờ lý do mà cậu luôn bị phủ nhận tình cảm dành cho anh là vì cậu chưa thức tỉnh. Nhưng bây giờ cậu đã là omega rồi thì sẽ không ai có thể phỉ báng tình cảm của cậu nữa.

Nếu mình là omega thì Ashley cũng sẽ thích điều đó hơn là việc mình là beta.

Ít nhất thì khi anh ấy đến kỳ phát tình thì anh ấy cũng không cần phải tìm người khác nữa. Vì giờ mình đã có thể chấp nhận anh ấy rồi.

Tưởng tượng Ashley vui mừng, tim cậu như muốn nổ tung. Bình tĩnh lại, trước tiên phải xác nhận đã. Koi hít một hơi thật sâu để xoa dịu bản thân. Nếu lời Angel nói là đúng thì cậu sẽ sớm đến kỳ phát tình thôi. Hãy suy nghĩ sau khi mọi chuyện đã rõ ràng. Hãy nói với anh ấy khi mọi chuyện đã chắc chắn. Hãy lo lắng về phản ứng của Ashley vào lúc đó cũng chưa muộn mà.

"Sớm" là khi nào đây...?

Trong lúc đang chìm đắm trong suy nghĩ, mí mắt cậu bắt đầu trĩu xuống và chẳng mấy chốc cậu đã chìm vào giấc ngủ.

-------------------------


Koi tỉnh giấc vì cảm nhận được có người đang ở gần mình. Xung quanh đã tối đen như mực. Nằm yên và chớp mắt vài lần, Koi nhìn xung quanh nhưng trong phòng không có ai cả. Cậu do dự một lát rồi bước ra khỏi giường và đi ra ngoài.

"Ashley?"

Đi qua phòng khách sáng đèn và đi đến nhà bếp, như dự đoán Ashley đang đứng một mình trong bếp. Anh đang nhìn vào một điểm nào đó như thể đang chìm đắm trong suy nghĩ.

Koi nhìn thấy ly rượu whisky uống dở đang đặt trước mặt anh, cậu lại chuyển ánh mắt lên nhìn khuôn mặt anh thì Ashley cũng quay lại nhìn Koi. Khi mắt họ chạm nhau, Ashley mở lời trước.

"em dậy rồi à?"

Nghe giọng nói trầm lắng của anh, Koi nhận ra rằng anh đã vào phòng nhìn cậu ngủ. Cái người mà cậu đã cảm nhận được chính là Ashley. Không hiểu sao cậu lại cảm thấy có lỗi, lần này Koi mở lời trước.

"Sao anh không gọi em dậy? Anh ăn tối chưa ?"

"Đừng bận tâm. Nếu mệt thì em cứ ngủ tiếp đi."

Giọng điệu của Ashley không khác gì ngày thường, nhưng Koi vẫn cảm thấy có một sự khó chịu kỳ lạ. Không phải vậy, cậu cẩn thận đáp.

"Em ngủ đủ rồi. Giờ em ổn rồi... Hay là ăn cùng nhau nhé? Em gọi đồ được không ?"

Cậu định quay người gọi điện cho quầy lễ tân thì Ashley lên tiếng.

"Ban ngày em đã ra ngoài à?"

"Ơ? Vâng..."

Chắc là người gác cửa đã nói. Koi cảm thấy có gì đó không ổn và đáp.

"Em chỉ ra ngoài hóng gió một chút thôi . Em về nhanh lắm, nhưng mà em mệt quá... Em xin lỗi vì đã ngủ quên."

Mình nên trả lời thế nào nếu anh ấy hỏi về Angel đây? Koi lo lắng trong lòng, nhưng bất ngờ thay Ashley lại hỏi một câu hỏi hoàn toàn khác.

"Không có chuyện gì xảy ra chứ?"

"Không có gì?"

Ashley không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào mặt Koi. Ánh mắt săm soi của anh như muốn dò xét điều gì đó khiến Koi càng thêm khó chịu.

Chẳng lẽ anh ấy đang chờ mình tự nói về Angel sao?

Nhưng cậu không thể thốt ra lời. Lời hứa với Angel đã cản cậu lại. Cậu có một linh cảm rằng việc nói về anh ta là một điều không hay, nên cậu không dễ gì mở miệng. Ashley cầm ly lên đưa lên miệng. Anh ta uống cạn ly rượu whisky còn lại một hơi, rồi nhíu mày và đặt chiếc ly rỗng xuống.

"... Koi."

"Ơ, vâng."

Sau một hồi im lặng, Ashley cũng mở miệng. Koi căng thẳng tột độ và vội vàng đáp lời, anh có vẻ đang suy nghĩ điều gì đó, rồi khó khăn lắm anh mới định nói ra điều gì đó. Nhưng âm thanh còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng, ngay lúc môi anh vừa định cử động thì tiếng chuông điện thoại reo lên.

Hai người đứng đơ người nhìn nhau. Không ai có ý định di chuyển cả. Cứ để như vậy có lẽ chuông sẽ tắt thôi, nhưng không. Tiếng chuông vừa dứt thì lại bắt đầu vang lên. Ashley chửi thề khe khẽ rồi nhấc người lên đi đến chỗ điện thoại.

-À, xin lỗi vì đã làm phiền muộn như vậy, ngài Miller.

Ashley chỉ im lặng lắng nghe những lời nói đầy lo lắng của người gác cửa từ đầu dây bên kia. Koi nhìn Ashley đầy bất an và nghe thấy giọng nói của anh.

"... Khách à? Vào giờ này á?"

Ashley liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tường và khựng lại. Anh im lặng một lúc rồi mở miệng.

"Cho vào đi."

Cuộc gọi kết thúc ngay sau đó. Koi chỉ nhìn bóng lưng của Ashley rồi thận trọng lên tiếng.

"À, Ashley. Có vẻ như có khách đến, hay là em vào phòng..."

"Đứng đó."

Ashley ngăn Koi đang định bước đi lại. Bị bất ngờ, Koi đứng lại, Ashley nói tiếp.

"Cứ đứng đó đi, dù sao thì đó cũng là khách của em mà."

"Ơ...?"

Cậu còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì tiếng thang máy vang lên. Chiếc thang máy riêng đã chở khách quay trở lại.

Ashley điều khiển cảm biến trên tường để tắt hệ thống an ninh của cửa chính, rồi cánh cửa mở ra một cách thô bạo cùng với tiếng bước chân thô kệch.

Không hiểu sao cậu lại cảm thấy một điềm báo chẳng lành. Koi đứng yên tại chỗ, rụt vai lại và nhìn chằm chằm vào một điểm. Ashley cũng nhìn về cùng một hướng và chờ đợi vị khách sắp xuất hiện.

Chủ nhân của tiếng bước chân chẳng mấy chốc đã lộ diện. Anh ta sải bước nhanh chóng băng qua phòng khách và tiến thẳng đến nhà bếp nơi Ashley và Koi đang chờ đợi, rồi anh ta dừng lại ngay khi nhìn thấy cả hai. Nhìn thấy người đàn ông đang đứng ở cửa bếp, Koi bàng hoàng và sững người lại.

Anh ta cao lớn như Ashley, là một người đàn ông vạm vỡ với khung xương lớn và cơ bắp cuồn cuộn. Chiếc áo vest khoác bên ngoài chiếc áo sơ mi trắng bó sát đến mức như sắp rách ra, càng làm nổi bật thêm cơ ngực của anh ta. Với mái tóc đậm màu, sống mũi cao vút và đôi môi mím chặt bướng bỉnh, trông người đàn ông quá uy hiếp, nhưng điều khiến Koi kinh ngạc không phải vì điều đó.

Đôi mắt màu tím.

Cậu không thể ngửi được mùi pheromone, nhưng chỉ nhiêu đó thôi cũng là quá đủ rồi. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một cực alpha khác ngoài Ashley, nên cậu đã ngạc nhiên đến mức cứng đờ người lại.

Ashley lúc nào cũng dịu dàng với Koi, nên cậu hoàn toàn không biết cực alpha là một người như thế nào cả. Khoảnh khắc cậu nhớ đến biểu cảm mà những người khác, bao gồm cả Ariel, thường hay thể hiện khi nói về Ashley, cậu phát hiện ra một điều gì đó trong tay người đàn ông. Cùng lúc đó cậu liên tiếp nhận ra rằng đó là một người, và người này có vẻ quen quen. Rồi người đàn ông ném anh ta xuống sàn.

"Aaa!"

Thân hình gầy gò đang nằm lăn lóc cùng với tiếng thét ấy rõ ràng là của một người mà cậu quen biết. Ngay sau đó Koi nín thở. Người đàn ông loạng choạng ngẩng đầu lên, ánh mắt của cậu và anh ta chạm nhau.

Và Koi đã có thể nhìn thấy rõ ràng. Mái tóc bạc rối bù, đôi mắt lục bảo lấp lánh và đôi môi đỏ mọng hé mở.

Đó là Angel.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo