Lick Me Up If You Can - Chương 224

Chương 224

Koi vẫn đứng đờ người, anh tiếp tục nói:

“Rõ ràng Koi đang từ chối anh, nhưng chuyện đó không thể xảy ra mà. Koi yêu anh mà. Phải không? Người em yêu chỉ có mình anh thôi, đúng không?”

Ashley cười. Khuôn mặt tươi sáng như một đứa trẻ, không hề thay đổi so với trước đây, khiến khóe mắt Koi cay xè.

“Không phải vậy.”

Koi cố kìm nén những giọt nước mắt chực trào ra và thốt lên.

“Không phải em cố ý từ chối anh. Anh biết mà, trái tim em. Suốt cuộc đời em chỉ có anh thôi. Em chỉ yêu mỗi mình anh.”

Những giọt nước mắt lấp lánh rơi xuống. Koi vội nhắm mắt để lấy lại tiêu cự và tiếp tục nói.

“Việc pheromone không tỏa ra chỉ là do em còn non nớt thôi. Vì em không điều khiển được nó. Em còn không biết mình tỏa hương khi nào và không tỏa hương khi nào nữa. Chuyện đó là đương nhiên mà, em không ngửi được mùi mà.”

Koi dùng cánh tay lau nước mắt và than thở nói thêm.

“Vậy thì làm sao em cố tình điều khiển pheromone được chứ? Em chỉ mong. Chỉ mong anh đừng ghét em thôi. Vì anh…… Sẽ lên cơn khi ngửi thấy pheromone Omega.”

Koi nắm lấy tay Ashley và áp lên môi, cậu thú nhận.

“Người em yêu chỉ có anh thôi. Suốt cuộc đời em chỉ yêu mỗi mình anh.”

Anh biết, Ashley lại cười.

“cha và Bernice đều sai hết rồi. Thấy không, em đã đến mà. Koi sẽ không bao giờ bỏ rơi anh cả. Với Koi thì chỉ có mình anh thôi. Phải không?”

Cũng giống như cậu.

“Ash.”

Koi cố nén tiếng nấc và gọi tên anh. Nhưng cậu không thể nói gì thêm được nữa. Cậu phải nói gì đây? Phải làm gì đây? Làm sao để xoa dịu vết thương sâu đậm của Ashley đây? Làm thế nào.

Phải làm sao đây?

Koi không kìm được mà ôm chặt Ashley. Phải làm sao để có thể tỏa ra pheromone chứ? Lẽ ra mình nên hỏi Angel về chuyện đó, sao mình lại ngốc nghếch chỉ hỏi cách che giấu nó chứ.

“cậu chỉ đang tự thôi miên mình thôi.”

Bất chợt lời của Angel vang lên trong đầu. anh ta mỉm cười và nói rằng đó là câu thần chú để che giấu pheromone. Nếu vậy thì ngược lại cũng có thể mà, đúng không?

Koi nhắm chặt mắt với một trái tim tuyệt vọng. Xin hãy, nếu tôi thật sự có thể tỏa ra pheromone, không, tôi có thể. Xin hãy tỏa ra đi.

Hãy truyền đạt tấm lòng của tôi đến Ash.

Làm ơi mà......

“Em yêu anh, Ash.”

Đúng lúc cậu thì thầm tha thiết, một cảm giác kỳ lạ đột nhiên xuất hiện. Koi dừng lại trước cảm giác kỳ lạ như thể có thứ gì đó đang cù lét đầu ngón tay. Đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy như vậy. Tim cậu đập rộn ràng và mạch đập rộn ràng. Koi mở to mắt trước trải nghiệm mới lạ như thể trước mắt cậu bừng sáng.

--------------------

Đầu óc cậu dần trở nên tỉnh táo hơn sau cơn mơ màng như sương mù. Ashley ngẩng đầu lên với một cảm giác kỳ lạ. Xung quanh anh vẫn trống rỗng. Sau khi đảo mắt nhìn quanh nhà ga không một bóng người, anh lại nhìn sang bên cạnh. Koi đang nhìn anh. Thấy khuôn mặt cậu, Ashley thở phào nhẹ nhõm và ôm lấy cậu.

Ổn rồi, Koi vẫn ở đây.

Bên cạnh anh.

Cùng với cảm giác thỏa mãn, anh từ từ mở mắt. Khuôn mặt của Koi hiện lên trong tầm mắt anh, nhưng anh cảm thấy nó có gì đó hơi mờ ảo. Anh chớp mắt vài lần để lấy lại tiêu cự, anh cau mày khi thấy khuôn mặt cậu đang dần trở nên rõ ràng hơn. Rõ ràng là Koi, nhưng lại không giống Koi. Những giọt nước mắt đã đọng lại rất nhiều trên khuôn mặt Koi và rơi xuống má, và tầm nhìn của anh hoàn toàn trở nên rõ ràng.

Koi đang khóc.

Ashley ngơ ngác chớp mắt. Kỳ lạ thật, sao em ấy lại đột nhiên khóc thế? Hơn nữa, anh nhớ là vừa mới ở cùng Koi ở nhà ga, nhưng nơi anh đang ở bây giờ lại là một nơi hoàn toàn khác. Anh ngạc nhiên khi thấy mình đang nằm trên đùi Koi trong một nơi trông giống như một chiếc tủ quần áo, nhưng điều khiến anh ngạc nhiên nhất chính là khuôn mặt của cậu. Nhìn cậu trưởng thành hơn hẳn chỉ trong một thời gian ngắn, Ashley bối rối một lúc. Nhưng anh đã nhanh chóng nhận ra chuyện gì đã xảy ra với mình.

“Ash!”

Koi hoảng hốt kêu lên. Nhưng Ashley đã bật dậy và lùi lại khỏi cậu. Ngay lập tức, Koi đã nhận ra rằng Ashley đã hoàn toàn tỉnh táo trước phản ứng của anh đang nhìn cậu với vẻ cảnh giác. Nước mắt lại trào dâng trong mắt Koi.

“Ash, anh ổn chứ?”

Koi nhanh chóng lau nước mắt và vui mừng nói.

“May quá, em đã lo lắng lắm……. Bây giờ anh ổn rồi đúng không? Anh thật sự đã trở lại rồi đúng không? Ứ?”

Cậu liên tục hỏi, nhưng Ashley không dễ dàng trả lời. Thay vào đó, anh cau mày và nhìn xung quanh, rồi quay mặt đi và hỏi lại.

“Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tại sao em lại ở đây?”

Nghe giọng nói sắc bén đó, tim Koi đau nhói, nhưng cậu cố tỏ ra như không có chuyện gì và trả lời.

“Cô Bernice đã nói cho em biết.”

Cậu hít một hơi thật sâu và thành thật thú nhận.

“Cô ấy bảo anh sẽ ở đây, và cô ấy còn bảo bây giờ em có thể nói mọi chuyện với anh nữa.”

Cậu đã cố gắng không khóc, nhưng sống mũi cậu lại cay xè. Koi thú nhận với giọng run rẩy.

“Em không ngờ rằng anh vẫn đang đợi em ở đó.”

Ashley không trả lời. Anh chỉ vuốt tóc với vẻ mặt phức tạp. Có điều gì đó kỳ lạ. Sau khi lên cơn như vậy, đầu anh lúc nào cũng mụ mẫm hơn bình thường và ký ức lẫn lộn, nhưng bây giờ thì hoàn toàn không. Ngược lại, đầu anh sảng khoái và cơ thể nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Đến lúc đó, anh mới khựng lại. Anh từ từ nhận ra một mùi hương mà anh đã không nhận ra. Một mùi hương tươi mát nhưng mềm mại. Mùi hương tràn ngập xung quanh như để an ủi anh.

Đó là pheromone Omega.

“……!”

Khoảnh khắc đó, Ashley phản xạ che miệng và mũi lại. Tim anh đập thình thịch và mạch đập bất ổn. Anh căng thẳng toàn thân, dự đoán cơn buồn nôn và đau đớn sắp ập đến, nhưng chuyện đó đã không xảy ra.

Đương nhiên rồi. Vì chủ nhân của pheromone này chính là người mà Ashley đã khao khát cả đời.

Ashley từ từ hạ tay che miệng và mũi xuống. Nhìn phản ứng của Ashley đang nhìn cậu với vẻ mặt không thể tin được, Koi ngay lập tức nhận ra tình hình.

“Ash.”

Koi không thể giấu được sự phấn khích và gọi anh.

“Anh cảm thấy chứ? Pheromone của em? Em đã làm được rồi à?”

Dù cậu không thể tự mình xác nhận, nhưng phản ứng của Ashley là bằng chứng rõ ràng nhất. Nhưng biểu cảm của Ashley lại trái ngược hoàn toàn với Koi đang vui mừng khôn xiết. Không còn nghi ngờ gì nữa, mùi hương này chính là pheromone Omega. Ashley cũng đã thừa nhận rằng Koi là Omega. Ashley cũng biết rằng anh không bị lên cơn khi ngửi thấy pheromone của Koi.

Nhưng chuyện không ngờ lại là chuyện khác. Ashley không thể tin được hiện tượng đang xảy ra với anh. Anh nhìn xuống tay mình với đôi mắt dao động. Anh nhìn lên trần nhà, rồi lại vuốt tóc. Nhưng không có gì thay đổi.

Anh biết cái cảm giác này. Cái cảm giác sảng khoái mà anh đã cảm nhận được vào ngày hôm sau khi ôm Koi lần đầu tiên. Cái cảm giác mà đầu óc anh minh mẫn hơn bao giờ hết vào ngày hôm đó đã đánh thức anh. Lúc đó anh chỉ nghĩ rằng đó là do anh đã ngủ ngon giấc, nhưng không phải vậy.

<Koi là Cực omega.>

Lời của Ariel vang lên trong đầu, và Ashley đã sớm nhận ra. Anh há miệng rồi lại ngậm lại, khó khăn ép thanh quản và phát ra âm thanh. Giọng anh run rẩy dữ dội vì một lý do hoàn toàn khác với Koi.

“Em đã, loại bỏ pheromone của anh?”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo