Chương 231
Cả hai đã gặp nhau sau một thời gian dài và đang ăn trưa trong quán cà phê. Koi nhìn chiếc hamburger trước mặt và cười gượng gạo rồi nhanh chóng ép bánh mì xuống cho dẹt rồi đưa lên miệng. Ariel nghiêng đầu rồi uống rượu và mở miệng.
"Nghe nói rồi hả? cậu đang nghĩ ngợi gì đó phải không?"
"Hả? Ừ……."
Xin lỗi, cậu xin lỗi và Ariel liếc nhẹ cậu rồi nói tiếp.
"Sarah hỏi thăm cậu đấy. Muốn gặp không? Đừng ngại, tớ cũng nói chuyện cậu sắp kết hôn rồi, hình như Sarah dạo này cũng đang hẹn hò với ai đó."
"À, vậy à?"
Cậu thầm nhẹ nhõm đồng thời cảm thấy khó hiểu. Tại sao Sarah lại muốn gặp mình nhỉ? Koi cũng rất thích trò chuyện với cô ấy, nhưng cậu không ngờ rằng cả hai sẽ liên lạc lại với nhau như thế này. Ariel nói thêm với Koi, người đang tò mò trong lòng, như thể cô ấy đã dự đoán được điều đó.
"Hình như Sarah rất ấn tượng với cuộc trò chuyện mà cậu đã nói với cô ấy. Cô ấy nói rằng cô ấy đã nhận được rất nhiều cảm hứng từ cậu?"
"Ờ...... vậy à?"
Cậu kém xa so với một chuyên gia vậy mà lại nhận được những lời khen ngợi như vậy, cậu cảm thấy rất vui đồng thời cũng thấy ngại ngùng. Ariel nói với Koi, cậu đang gãi đầu và đỏ mặt vì ngượng ngùng.
"Dành chút thời gian gặp nhau thì sao? Cũng không tệ mà, không dễ gì để gặp được một người bạn có chung sở thích đâu, đúng không?"
Hơn nữa, đối với Koi, một đối tượng để trò chuyện có thể giải tỏa nỗi khao khát vũ trụ của mình là một điều không thể tuyệt vời hơn. Vậy thì, và khi cậu cẩn thận gật đầu, Ariel đã sẵn lòng cho cậu biết số điện thoại liên lạc của Sarah. Sau khi Koi vui vẻ kiểm tra số điện thoại và cất điện thoại di động của mình, Ariel lại đổi chủ đề và nói, à mà.
"Vừa nãy sao vậy? Cậuđã nghĩ gì mà chăm chú thế?"
"Khụ."
Koi đang uống nước, đã vô tình ho sặc sụa.
"Cậu có sao không?"
Ariel nhăn mặt và hỏi. Koi giơ tay ra hiệu cho thấy cậu ổn, nhưng cậu cần thêm một chút thời gian để lấy lại hơi thở. Ariel đợi cậu im lặng rồi mới lên tiếng lần nữa.
"Hình như cậu đang có chuyện gì đó lo lắng thì phải, nếu cần thì cứ nói với tớ, nếu tớ có thể giúp được."
"À, không có gì đâu. Cũng không nghiêm trọng lắm……."
Koi lắc đầu, nhưng vẻ mặt cậu lại tối sầm lại. Thực tế, cậu muốn thổ lộ những lo lắng của mình, nhưng sẽ là một vấn đề lớn nếu Ariel lại tức giận và tìm Ashley. Dù sao thì phần này là vấn đề của riêng cậu và Ashley, vì vậy Koi lại nói "Không sao đâu."
"tớ có thể tự giải quyết được. Cảm ơn vì đã lo lắng cho tớ."
Khi cậu cố gắng cười, Ariel cau mày và nhìn cậu chằm chằm trong một lúc rồi gật đầu như thể đã hiểu ra.
"Nếu cậu nghĩ vậy thì chắc là vậy rồi."
Koi cảm thấy biết ơn Ariel đã dễ dàng rút lui và đưa hamburger lên miệng, nhưng cô ấy ngẩng đầu lên như thể vừa nhớ ra điều gì đó.
"Đăng lên internet cũng không tệ đâu."
"Khụ."
Lần này cậu thực sự nghẹn đến chết. Ariel đang lo lắng nhìn cậu, cậu suýt chút nữa đã nôn ra hamburger, nên nhanh chóng uống nước để sống sót qua cuộc khủng hoảng .cô nói.
"Có gì sai đâu? Dù sao thì cũng là ẩn danh, nên cũng không sao mà. Có rất nhiều người sống trong thành phố, và không ai trên đời này sẽ biết cậu đăng bài gì đâu."
"À, không."
Koi khó khăn lắm mới lấy lại được hơi thở và nói.
"tớ không sao đâu, Al. tớ thực sự không muốn làm điều đó."
Cậu đã không đăng một bình luận nào trên internet kể từ ngày hôm đó. Đó là một chấn thương quá lớn đối với Koi. Nhưng Ariel hoàn toàn không biết lý do tại sao cậu lại hoảng sợ như vậy. Đương nhiên là phải vậy. Vì đó là một quá khứ đen tối đến mức có thể đếm trên đầu ngón tay trong cuộc đời không quá dài của Koi.
"Có rất nhiều người hỏi về các vấn đề với người yêu."
Ariel đột ngột nói. Koi hoảng hốt trước sự thật rằng cô ấy đã nhận ra nguyên nhân ngay lập tức, và cô ấy tinh nghịch nói thêm.
"Chỉ cần biết cậu một chút thôi thì ai cũng nhận ra ngay thôi? Đừng lo, tớ sẽ không can thiệp nữa đâu."
"À, ừ……."
Koi lại cảm thấy xấu hổ và lảng tránh ánh mắt của mình rồi lẩm bẩm cảm ơn. Ngay sau đó, chủ đề chuyển sang câu chuyện về Bill và Ariel. Bill đang yêu xa với cô sau khi kết thúc kỳ nghỉ và buộc phải trở về.
"Anh ấy nói rằng anh ấy sẽ chuyển đội vào mùa giải tới."
"Chuyển đội sao?"
Ariel gật đầu với vẻ mặt thờ ơ khi cậu ngạc nhiên hỏi.
"Anh ấy nói là tạm thời vậy, nhưng tương lai thì ai biết được chứ. Chuyển đội cũng không phải là chuyện dễ dàng gì."
Bill được công nhận là một cầu thủ xuất sắc nhất, vì vậy có lẽ sẽ không khó khăn gì đâu. Dù sao thì lần này có vẻ như anh ấy đã quyết tâm, nên Koi không thể không ngưỡng mộ anh.
"Dù sao thì em cũng ủng hộ cả hai người."
Cả hai đều là những người bạn quá quý giá của cậu cho dù quyết định như thế nào đi chăng nữa. Những người đã cùng nhau trải qua những khoảng thời gian khó khăn cho đến nay. Ariel đã mỉm cười dịu dàng nói thêm.
"Hãy nói chuyện với Ash đi. Thành thật là điều quan trọng nhất giữa các cặp đôi. Hơn nữa, hai người sắp kết hôn rồi mà, đúng không?"
"Ờ...... ừm."
Koi gật đầu muộn màng.
"tớ sẽ làm vậy."
Ariel giơ ly rượu như đang chúc mừng, nhưng cô ấy nhăn mặt trước khi định uống rượu và hỏi.
"Nhưng hai người cưới nhau luôn mà không cần đính hôn sao? Cậu có vội quá không vậy?"
"À, cái đó……."
Ariel phản đối Koi, người đang lén nhìn xuống bụng mình.
"Có rất nhiều cặp đôi có con rồi mới kết hôn mà. Thật nực cười, anh ta cứ tự tiện làm cậu mang thai rồi cưới luôn mà không cần thời gian đính hôn."
Cô không thích việc 'em trai’ quý giá của mình bị bắt cóc như thế này theo nhiều cách. Nếu đó là Ashley trước đây thì cô có thể nói là hoàn toàn phản đối, nhưng thực tế là cô vẫn còn có những suy nghĩ như vậy về Ashley hiện tại.......
Biết làm sao được chứ, Koi thích anh ta đến vậy mà.
Cậu đã thích Ashley đến mức cậu đã cố gắng gần 10 năm và đã đi được đến tận đây, và cậu còn có con với anh nữa. Koi sẽ làm bất cứ điều gì nếu Ashley muốn. Những chuyện như kết hôn nhanh chóng mà không cần đính hôn có lẽ chẳng là gì cả.
Vì anh ta đã cố gắng làm hỏng não bộ của mình để giữ Koi lại mà.
Nghĩ đến điều đó khiến cô ớn lạnh sống lưng. Loại người gì vậy chứ. Nếu ai đó ám ảnh cô đến mức đó, cô sẽ kinh hãi và bỏ chạy, nhưng thật may cho Ashley khi đối tượng là Koi. Koi sẽ chấp nhận Ashley ngay cả khi cậu ấy từ bỏ mọi thứ.
Anh ta đã làm vậy vì anh ta biết điều đó.
Nghĩ đến đó, cô lại càng cạn lời hơn nữa. Sao cậu ấy lại bỏ qua rất nhiều người tốt và chỉ chọn một người như vậy......
"Dù sao thì tớ cũng không thích."
"Hả?"
Koi không hiểu những lời lẩm bẩm nhỏ của cô, hỏi với vẻ khó hiểu. Ariel lắc đầu và nói không có gì rồi uống hết ly rượu vang còn lại trong một hơi.
Sau đó, cuộc trò chuyện tiếp tục với những câu chuyện về việc chuẩn bị đám cưới. Dù sao thì Ariel cũng trút bỏ gánh nặng trong lòng và cố gắng tán thành càng nhiều càng tốt với khuôn mặt cậu bạn đang ửng hồng và hào hứng nói về đủ thứ chuyện. Cô chân thành hy vọng rằng bạn mình sẽ hạnh phúc.
"Haaaaa."
Koi đã trở về căn hộ mà cậu đang sống cùng với Ashley, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi và thở dài sâu khi bước vào cửa. Khi cậu cảm thấy mệt mỏi một cách bất ngờ như thế này, cậu đã có một cảm giác thực sự rằng mình thực sự đang mang thai. Nhưng ngoại trừ những lúc đó, mọi thứ hầu như không khác trước, và Koi vẫn thường thấy khó tin rằng mình đã mang thai.
Lần này cũng vậy, cậu nghiêng đầu và vuốt ve bụng mình rồi chợt ngẩng đầu lên và dừng lại. Trên chiếc bàn đặt ở trước cửa có một chiếc hộp. Ngay khi nhìn thấy nó, Koi đã đoán được có gì bên trong. Tất nhiên, cậu không hình dung ra hình dạng chính xác của nó, nhưng cậu đã biết quá rõ loại đồ vật nào đó là.
A.......
Koi đã mở chiếc hộp bằng những cử động cẩn thận, và cậu lại thở dài một lần nữa. Ngay cả sau đó, cậu vẫn đứng ở cùng một chỗ trong một thời gian dài và chỉ nhìn vào bên trong chiếc hộp.
--------------------
Ashley đã trở về vào thời gian như thường lệ, đã dừng lại khi nhìn thấy rằng căn nhà không bật đèn nào và tối om. Khi nhớ ra rằng Koi đã ra ngoài gặp Ariel ngày hôm nay, anh vô thức cau mày.
Em ấy vẫn chưa về sao?
anh hiểu rằng Koi sẽ không nhận ra thời gian trôi qua vì cậu đã gặp lại một người bạn sau một thời gian dài và Koi rất thích Ariel. Mặc dù anh không thích điều đó cho lắm.
Mình có nên đón em ấy không?
Koi có lẽ lại đi tàu điện ngầm hoặc xe buýt ngày hôm nay. Anh đã đặt một chiếc xe hơi làm quà cưới, nhưng cậu đã từ chối cả lời đề nghị đặt một chiếc xe hơi tạm thời để sử dụng trong thời gian đó, lẫn việc lái chiếc xe hơi còn lại của Ashley. Lý do tại sao anh đã bỏ mặc cậu đi xe buýt hoặc tàu điện ngầm cho đến nay là vì thời gian ra ngoài của Koi rất ngắn và cậu hầu như sẽ về nhà trước khi Ashley về. Nhưng lần này thì khác.
Ashley cố gắng kìm nén sự nôn nóng của mình và lấy điện thoại di động của mình ra và nhấn số. Anh định hỏi cậu đang ở đâu và trực tiếp đến đón cậu. Cậu có lẽ vẫn không biết khu vực này nguy hiểm như thế nào. Anh vô tình cau mày.
♪♪♩♫♬♩♪……
Chuông điện thoại di động vang lên từ đâu đó trong nhà.