Lick Me Up If You Can - Chương 249

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

#249

Ashley đang nhìn thẳng phía trước quay sang lườm Koi. Khoảnh khắc đó, Koi cảm thấy tim mình rớt xuống và thở dốc.

"Sao?"

Ashley hỏi sau một khoảng lặng.

"Em cũng muốn anh làm vậy?"

"Không. Không, không."

Koi kịch liệt lắc đầu. Chỉ như vậy là không đủ, cậu mấp máy môi rồi thốt ra những lời tiếp theo như vắt chanh.

"Nếu anh cởi đồ trước mặt người khác...... em sẽ buồn lắm ."

Ashley hỏi lại với giọng khó khăn thốt ra.

"Buồn à?"

".là.....Tức giận."

Koi ngập ngừng rồi mở miệng. Cậu nhận ra sự thật đó là một cảm xúc chân thật sau khi nói ra. Việc Ashley cởi quần áo trước mặt người khác, chỉ cần tưởng tượng thôi cũng khiến cậu hoa mắt chóng mặt.

Dù là trước mặt các chị em và bạn bè thân thiết đi chăng nữa thì cũng không được.

Càng không được hơn khi nghĩ đến việc bạn bè reo hò và phát cuồng vì Ashley cởi đồ. Koi quyết tâm và nói.

"Em không muốn anh cởi đồ trước mặt người khác. Chỉ cởi trước mặt em thôi."

Ashley có vẻ ngạc nhiên trước giọng điệu kiên quyết hiếm thấy và mở to mắt trong giây lát. Anh lại nhìn thẳng phía trước rồi nhanh chóng trở lại bình thường và trả lời.

"Anh biết rồi."

Vừa thở phào nhẹ nhõm thì Ashley lại nói một điều bất ngờ.

"Vậy thì em cũng đừng mặc váy cưới."

"Hả?"

Khi cậu giật mình quay lại nhìn anh, Ashley vẫn nhìn thẳng phía trước và tiếp tục nói.

"Em đã quyết định mặc đồ giống mấy phù dâu rồi đúng không? Tuxedo thì được. Dù sao thì anh cũng sẽ mặc nó khi chúng ta kết hôn. Nhưng váy cưới thì không được."

"À......"

Koi nhất thời đầu óc quay cuồng và chỉ phát ra một âm thanh ngơ ngác. Váy cưới đâu phải để cởi? Chuyện này đâu có giống nhau......?

Cậu đã xoay sở để nghĩ đến đó, nhưng trước lời nói tiếp theo của Ashley, đầu óc Koi đã ngừng hoạt động.

"Em chỉ được cho anh xem em mặc váy cưới thôi."

À.

Cuối cùng Koi cũng hiểu ra. Vì cậu bảo anh chỉ được cho cậu xem anh cởi đồ nên Ash cũng nói với cậu như vậy.

Váy cưới và việc cởi đồ vẫn là những vấn đề khác, nhưng không hiểu sao cậu lại chấp nhận nó. Koi gật đầu và trả lời.

"Em sẽ không mặc nó. ......Vậy anh cũng không mặc chứ?"

Tất cả các phù dâu đều đã quyết định mặc đồ giống nhau. Ý là dù là nam hay nữ thì một lần sẽ mặc váy và một lần sẽ mặc tuxedo. Ban đầu, Ashley và Koi cũng tham gia vào kế hoạch này, nhưng nếu Koi rút lui khỏi đây thì Ashley cũng phải vậy. Koi nghĩ rằng đó là công bằng. Nghe vậy, Ashley cau mày và nói.

"Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc mặc nó ngay từ đầu mà? Mấy cái sự kiện ngớ ngẩn đó là do mấy người tự ý tạo ra thôi."

"Bạn em không ngớ ngẩn."

Koi phản bác ngay lập tức, nhưng phản ứng trở lại thì thờ ơ.

"Ừ, lũ khỉ đột mới ngớ ngẩn."

Đó là một câu trả lời vô nghĩa, nhưng dù sao thì Koi cũng đã đạt được kết quả mong muốn. Cậu thoải mái dựa lưng vào ghế và thở dài.

"Em cứ tưởng lũ khỉ đột sẽ cởi hết nên anh cũng sẽ cởi."

Ashley đột nhiên giảm tốc độ xe khi nhắc lại câu chuyện cũ mà không suy nghĩ gì. Đúng lúc đèn đỏ, Ashley nhìn thẳng vào Koi trong xe và nói. Vẻ khó chịu lộ rõ trên khuôn mặt anh.

"Koi, anh không phải là khỉ đột."


"Gì? Koi và Ash sẽ không tham gia à?"

Những người bạn nghe tin vào sáng sớm hôm sau đã đồng loạt phản ứng một cách ngạc nhiên. Koi xấu hổ gật đầu trước tiếng kêu ngạc nhiên.

"Ash và tớ đã quyết định chỉ cho nhau xem những sự kiện như vậy thôi. Lần này Ashley cũng sẽ không tham gia việc đội khúc côn cầu trên băng cởi đồ nữa......"

Đó là một lời nói không ăn khớp, nhưng các chị em đã hiểu bằng trái tim.

"Đúng rồi, đúng vậy. Các cặp đôi vốn dĩ phải có những điều đặc biệt của riêng họ."

"Dù sao thì nhân vật chính ngày hôm đó là hai cậu mà. Phải làm mọi thứ mình muốn và không muốn chứ."

"Đúng rồi, dù sao thì đó cũng chỉ là một sự kiện được tạo ra để vui chơi mà thôi. Hãy tận hưởng nó đi!"

Koi cảm thấy ấm lòng trước sự quan tâm của những người bạn đã gật đầu và vỗ vào cánh tay và lưng cậu.

"Cảm ơn mọi người. Cảm ơn vì đã hiểu cho tớ."

"Thật là lố bịch."

Ariel nhìn cậu với vẻ mặt cau có, nhưng không thốt ra thành lời. Điều đó là quá rõ ràng. Chắc chắn Ashley Miller lại dùng ba tấc lưỡi rẻ tiền của mình để lừa gạt cu cậu ngây thơ của mình rồi. Với Koi thì chắc là chưa đến một phút đâu, quá dễ.

Làm sao có thể so sánh việc mặc váy cưới với việc cởi đồ trong một sự kiện của bữa tiệc độc thân được chứ.

Ariel có một linh cảm chẳng lành rằng những chuyện như thế này sẽ còn xảy ra thường xuyên trong tương lai, nhưng dù vậy thì cũng không thể làm gì được nữa. Dù sao thì Koi hạnh phúc là được rồi.

Có lẽ Koi hoàn toàn không nghĩ rằng điều đó là kỳ lạ.

Nếu bản thân cậu ấy hài lòng thì mọi chuyện đều ổn cả thôi. Ariel thay đổi suy nghĩ và chuyển chủ đề.

"Vậy thì bây giờ chỉ còn lại nhẫn thôi đúng không? Sao rồi? Có cái nào cậu thích không?"

Cậu đã xem qua các thiết kế khi chuẩn bị đám cưới với Bernice. Koi lấy điện thoại ra và cho bạn bè xem một vài thiết kế đã chọn.

"Tớ đã chọn ra một vài cái, nhưng khi nhìn thực tế thì lại khác......"

"Ôi trời, cái này đẹp quá!"

"Cái này tốt hơn không? Tớ thích cái đơn giản hơn."

"Phải chọn theo sở thích của Koi và Ash chứ, đừng theo sở thích của cậu."

"Cậu đã đeo thử chúng chưa? Khi đeo vào thì lại khác đó."

Koi chăm chú lắng nghe ý kiến của những người bạn đã tụ tập lại và đưa ra ý kiến ồn ào và liên tục gật đầu.


Đến tận chiều muộn họ mới đi xem nhẫn. Những người còn lại đã đi tham quan dưới sự chỉ huy của đội phó và Ariel đi cùng Koi với tư cách là đại diện. Sau khi tất cả mọi người cùng nhau động não, họ đã chọn ra ba mẫu thiết kế nhẫn.

"Đây là nơi cuối cùng rồi đúng không? Hãy chọn thật cẩn thận, nếu không biết thì có thể quay lại từ đầu."

Koi gật đầu cảm kích với Ariel,   nói một cách chân thành như thể đó là việc của cô. Nhờ đặt trước nên họ được hướng dẫn đến chỗ ngồi ngay lập tức mà không cần chờ đợi.

"Có phải là sản phẩm này không ạ?"

Nhân viên rời đi sau khi xem ảnh, rồi quay lại và đưa ra chiếc nhẫn đựng trong hộp. Koi cẩn thận nhấc chiếc hộp lên và đưa cho Ariel xem.

"Trông thế nào?"

"Ừm...... tôi có thể đeo thử được không?"

"Ô, tất nhiên rồi."

Nhân viên lấy chiếc nhẫn ra bằng tay đeo găng tay và đưa cho cậu. Koi đeo chiếc nhẫn vào ngón tay bằng bàn tay run rẩy và lặng lẽ nhìn nó.

"Sao rồi?"

Khi Ariel hỏi bên cạnh, Koi thở dài trước khi trả lời.

"Đây rồi."

"Thật sao? Cậu thích nó à?"

Koi gật đầu rồi trả lời.

"Đây là cái tớ đang tìm kiếm. Tớ nhất định phải lấy cái này."

"Tuyệt vời."

Ariel chân thành chúc mừng và cười rạng rỡ. Koi cũng cười đáp lại cô và nói cảm ơn. Koi cẩn thận tháo chiếc nhẫn ra và bỏ lại vào hộp rồi hỏi nhân viên.

"Giá của cái này là bao nhiêu ạ?"

"Để tôi kiểm tra cho ạ."

Nhân viên lấy máy tính bảng ra và gõ vào màn hình rồi nhanh chóng đưa nó cho Koi xem. Sau khi xác nhận thiết kế, Koi đưa mắt xuống dưới và xem số thì nụ cười trên mặt cậu cứng đờ. Ariel xem màn hình bên cạnh, cũng không thể nói nên lời.

"À, xin lỗi."

Ariel tìm lại được lý trí trước, xin phép bằng một nụ cười.

"Chúng tôi có một vài điều muốn nói riêng với nhau, cô có thể rời đi một chút được không?"

"Vâng, tất nhiên rồi ạ. Xin cứ thoải mái nói chuyện. Cô có muốn uống gì không ạ? Có muốn thêm đồ ăn nhẹ không ạ?"

"Không, không sao đâu ạ. Cảm ơn cô."

Ariel xua tay khó khăn để đuổi cô đi trước sự thân thiện thái quá.

"Cậu đã tiết kiệm được bao nhiêu tiền? Cậu có đủ tiền để mua cái này không?"

"Ư......"

Koi ôm đầu bằng cả hai tay thay vì trả lời. Đó là một con số không thể. Với số tiền mà cậu đã tiết kiệm được cho đến bây giờ, cậu thậm chí không thể mua được một nửa chiếc nhẫn.

"tiêu đời rồi, xong thật rồi!"

"Koi, Koi."

Ariel vội vàng trấn an bạn mình và tiếp tục nói.

"Không phải là hoàn toàn không có cách nào khác mà. Chúng ta hãy cùng suy nghĩ xem, được không?"

Ariel thở dài, có vẻ đang suy nghĩ một lúc rồi đưa ra một đề nghị khủng khiếp.

"Làm thế này thì sao? Chúng ta sẽ mượn số tiền còn thiếu từ Ash. Cứ trả dần dần cũng được."

"Từ Ash?"

Koi ngạc nhiên nhìn cô khi nghe thấy cái tên bất ngờ và Ariel gật đầu.

"Đúng vậy, nếu cậu nói rằng cậu đang muốn mua nhẫn cưới nhưng không đủ tiền thì Ash sẽ sẵn lòng trả tiền cho cậu thôi."

"Nhưng......"

"Vậy thì hãy nói chuyện lúc đó. Hãy nói rằng vì đó là chiếc nhẫn duy nhất trong đời nên cậu muốn mua bằng tiền của mình. Vì vậy hãy cho cậu mượn. Sau đó cậu trả lại mà, không phải sao?"

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo