Chương 95
Tim cậu đập thình thịch vì sợ hãi. Đây là lần đầu tiên bố gọi cậu vào giờ này. Bình thường ông ấy luôn say khướt rồi ngủ mê man, nếu không thì cũng giả vờ ngủ hoặc ra ngoài làm việc, chẳng thèm đoái hoài đến Koi.
Nhưng mà tại sao, đột nhiên lại như thế này?
Cậu chỉ đứng nhìn, không nói nổi lời nào, còn bố thì ngồi dậy trên giường, chăm chú nhìn cậu rồi mở miệng. Koi không thể nào đoán được ông định nói gì. Nhìn dáng vẻ con trai đang căng thẳng đứng đó, ông lại thôi mở lời. Rõ ràng là ông có điều muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra. Koi không thể chịu đựng nổi sự căng thẳng ấy.
“C-con con đi, tr-muộn rồi… con đi học đây ạ!”
***
Dù đã giải tỏa một lúc lâu vào đêm qua, máu vẫn dồn xuống hạ bộ hắn lần nữa. Tuổi thọ của Alpha trội được cho là dài hơn người bình thường, nhưng cứ thế này có lẽ hắn sẽ trở thành trường hợp đoản mệnh đầu tiên trong lịch sử của cuốn sử sách Alpha mất thôi, rồi cái chết của hắn sẽ là một đề tài nghiên cứu mới mẻ cũng nên. Ashley cố gắng kiềm chế và khó khăn lắm mới rời môi cậu. Bàn tay hắn vẫn đặt trên mông Koi, nhưng như vậy đã là kiềm chế lắm rồi.
Vừa phải thôi, Ashley Miller. Đừng vội vàng.
Tưởng tượng đến cặp ông bà già nuôi chó mèo ở một ngôi nhà hai tầng vùng quê mà vẫn thường bắt gặp, hắn khó khăn lắm mới kìm nén được thôi thúc. Vì tương lai tươi đẹp, tuyệt đối không được đoản mệnh sớm thế.
“Đi thôi, Koi.”
Ashley hỏi, Koi gật đầu rồi đáp:
“Ừ.”
Ánh mắt cậu vẫn còn mơ màng nhìn hắn. Koi rất thích nụ hôn của Ashley. Vì biết rõ điều đó, Ashley lại hôn nhẹ lên môi cậu một lần nữa.
Suốt quãng đường đến trường, Ashley một tay lái xe, tay còn lại đan chặt vào tay Koi. Thỉnh thoảng khi dừng đèn đỏ hoặc giảm tốc độ, hắn không quên nắm chặt, vuốt ve, nghịch ngợm những ngón tay đang nắm chặt lấy nhau của họ. Koi cảm thấy bàn tay mình bị bàn tay to lớn và rắn chắc của hắn nắm giữ như thể đó là tất cả những gì cậu có, mỗi lần như vậy cậu phải cố gắng lắm mới kìm được tiếng thở dốc.
Nhưng khoảnh khắc ngọt ngào trôi qua quá nhanh. Ashley dừng xe bên đường, cách trường không xa, thở dài một tiếng rồi lên tiếng:
“Ở đây chắc không ai thấy đâu.”
“Ừ.”
Koi gật đầu và chuẩn bị xuống xe. Thực ra cậu không muốn chia tay chút nào, nhưng không còn cách nào khác. Chính Koi là người đã đề nghị giấu giếm chuyện này trước.
Nghĩ đến chuyện buổi sáng, cậu thấy mình đã làm đúng. Không biết bố định nói gì, nhưng dù sao chuyện này mà bị lộ ra thì chắc chắn chẳng hay ho gì.
Vì Ash thôi.
Bản thân cậu bị đánh thì không sao, nhưng nghĩ đến việc Ashley có thể bị bố cậu đánh, cậu cảm thấy thật tồi tệ. Ashley tuyệt đối không phải là người đáng phải chịu đựng như vậy. Chỉ vì hẹn hò với Koi mà khiến hắn phải rơi vào tình huống nguy hiểm không đáng có này.
Koi cảm thấy tội lỗi và khẽ rụt tay đang bị nắm chặt lại. Bất ngờ, Ashley nắm chặt tay cậu hơn rồi kéo cậu về phía mình. Vẫn đan tay vào nhau, Ashley hôn lên mu bàn tay Koi và nhìn cậu. Tim Koi lại bắt đầu đập loạn xạ.
“Ở trường mình cứ làm như bình thường có được không?”
“Ừ, ừ.”
Đột nhiên giữ khoảng cách cũng kỳ lạ. Chắc là không sao đâu, Koi tự nhủ, coi như đó là một phần thưởng nhỏ cho bản thân. Nếu đến thế mà cũng không được thì thật quá đau khổ.
Nhìn vẻ mặt của Koi, Ashley dịu dàng mỉm cười:
“Đừng lo, tôi nhớ hết những gì cậu nói rồi, sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra đâu.”
“Ừ.”
Nếu Ashley nói vậy thì chắc chắn là thật. Koi có thể tin tưởng hắn mọi điều. Ashley đưa tay còn lại ra sau gáy Koi và kéo cậu lại gần. Koi nhắm mắt trước, chờ đợi nụ hôn của hắn ta. Nụ hôn lần này kéo dài hơn một chút. Lưỡi hắn nhẹ nhàng lướt, mơn trớn bên trong miệng cậu rồi rút ra, Koi tiếc nuối mở mắt. Ashley mỉm cười lau đi vệt nước bọt dính trên môi Koi.
“Vậy nhé, lát gặp lại.”
“Ừ.”
Koi lại gật đầu, miễn cưỡng mở cửa ghế phụ. Đến tận giây phút cuối cùng, cả hai vẫn không rời tay nhau. Bàn tay nắm chặt cố gắng giữ lấy nhau càng lâu càng tốt, rồi từ từ rời ra khi Koi ngồi thẳng người, cuối cùng những ngón tay đang quyện vào nhau cũng buông lơi. Bất đắc dĩ đóng cửa ghế phụ lại, nhìn vào trong xe, Ashley khẽ cười buồn nhìn cậu. Koi nói thêm một lần nữa “Lát gặp.” rồi đóng cửa xe.
Ashley lái xe đi trước, bỏ Koi lại trên con đường vắng vẻ cách trường khoảng mười phút đi bộ. Có lẽ hắn muốn chủ động giải quyết với sự chú ý quá khích có thể đổ dồn vào họ, trước cả Koi. Koi cảm thấy vô cùng biết ơn và tội lỗi trước sự chu đáo của hắn dành cho cậu, chậm rãi bước về phía trường học.
* * *
Ashley Miller lại bị từ chối tình cảm ‘một lần nữa’.
Tin đồn lan đi với tốc độ chóng mặt. Nhanh hơn rất nhiều so với tin đồn Ashley Miller tỏ tình và hôn một cậu con trai nào đó sau trận đấu khúc côn cầu trên băng ngày hôm trước.