Liệu Thợ Săn Hạng B Có Thể Là Trùm Hầm Ngục Không? - Chương 81

Hawa không thể kiềm chế được sự phấn khích mà nhảy dựng lên. Len, đầu bị đè trong tay hắn, nghiến răng ken két. Ngay sau đó, mắt hắn đỏ ngầu, khóe môi trĩu xuống u sầu.

'...Làm sao đây, chủ nhân... Len, bị bắt rồi.'

Ít nhất Len không muốn trở thành gánh nặng cho Ha Do-heon. Hắn không muốn làm người đã tin tưởng mình thất vọng.

Cuối cùng... lại gây phiền phức rồi. Mí mắt hắn cay xè vì tức giận.

Thế nhưng, hắn không thể cứ thế mà từ bỏ và gục ngã. Len lại ngẩng đầu lên, trong mắt hắn lộ rõ vẻ độc địa. Đôi mắt đỏ tươi quay tròn. Hắn tuyệt vọng cử động cái đầu không thể quay lại được, đến mức phát ra tiếng "rắc rắc".

Và-.

"...Này."

Len đã cố gắng hết sức để đối mặt với đối thủ. Đôi mắt đang mở to khẽ nheo lại.

"Chỉ mình mày mới biết đọc ký ức sao?"

【Gì?】

Đôi mắt của Len, đang mở hờ, run rẩy rồi lật ngược ra sau. Ngay sau đó, một tiếng hét vang lên như tiếng khóc than. Đó là tiếng kêu đau đớn xuyên qua đầu Hawa.

*

Ngay khi Choi Woo-kyung rời đi, Song Woo-yeop quét mắt khắp phòng bệnh. Cậu ấy tìm thấy một chiếc ghế êm ái trông có vẻ dành cho khách và ngồi xuống đó. Ở trong một không gian không có tiếng động nào, cậu ấy tự nhiên hồi tưởng lại cuộc nói chuyện với Huiseong ở ga Sinrim.

-Tôi biết căn bệnh mà Hunter Song Woo-yeop đang mắc phải.

Khi cậu đột ngột gặp anh ấy ở quán cà phê và ngồi xuống, anh ấy đã nói câu này.

-......

-Tôi cũng biết Hunter Song Woo-yeop sẽ trở thành gì. Vì tôi cũng từng mắc phải thứ tương tự.

-Vừa rồi... anh nói gì?

-Hunter Song Woo-yeop. Tôi là một 'Hunter quái dị' như người ta thường nói, và là ca nhiễm đầu tiên được đưa vào Cục Quản lý Hunter. Mặc dù chưa được công khai ra thế giới bên ngoài, nhưng những đồng loại như tôi vẫn rải rác trong xã hội. Và bây giờ, Hunter Song Woo-yeop đang chuẩn bị để trở thành đồng loại như tôi.

-Anh... là người nhiễm bệnh sao?

-Vâng, và... theo như tôi biết, Hunter Ha Do-heon cũng là người nhiễm bệnh.

Song Woo-yeop trợn mắt ngạc nhiên rồi lại vội vàng cúi đầu với vẻ mặt hối lỗi. Bàn tay đặt dưới bàn nắm chặt thành nắm đấm. Sao lại để lộ ra thế này, ngu ngốc thật.

-Những tin đồn về vụ án ga Jamsil đang lan truyền bừa bãi. Trong đó có cả những bức ảnh chụp bằng drone. Tôi đoán rằng kẻ lạ mặt xuất hiện trong những bức ảnh đó chính là Hunter Ha Do-heon.

-Tại sao anh lại... kể cho tôi những chuyện này?

Song Woo-yeop trợn mắt nhìn Huiseong. Có lẽ anh ấy định dùng tôi làm mồi nhử để giở trò với anh ấy sao? Nếu là vậy thì anh ấy đã nhầm người rồi. Dù cho Cục Quản lý Hunter có nắm giữ tính mạng của mình, Song Woo-yeop cũng không có ý định phản bội Ha Do-heon.

-Anh có biết chỉ số Podium được đo tại vụ án cổng dịch chuyển ga Jamsil hôm đó là bao nhiêu không?

-...Không biết.

-Chỉ số Podium đo được tại trụ sở Cục Quản lý Hunter hôm đó là khoảng 38.000. Nếu tính theo cấp độ thì là cấp 38. Ngay cả cấp độ thứ hai cũng không đo được vì thiết bị bị hỏng. Anh có biết điều này có nghĩa là gì không?

-......

-Chúng ta sẽ phải cầu mong rằng người sở hữu chỉ số đó là công dân Hàn Quốc. Không, ít nhất phải xác nhận rằng đó là một thực thể thân thiện với con người. Nếu không thì...

Không thể nào. Song Woo-yeop cắn nhẹ vào phần thịt mềm trong miệng. Cấp 38. Đây là một con số đáng ngờ, liệu có phải là lỗi không, nếu xét theo quy tắc của thế giới mà chưa từng có cổng dịch chuyển hay hầm ngục nào đạt trên cấp 7.

Sức mạnh bí ẩn mang hình dạng lưỡi dao hai lưỡi, có thể dẫn đến sự hủy diệt của thế giới.

Ha Do-heon... là một nhân vật như vậy.

-...Vậy anh muốn nói gì với tôi? Anh muốn tôi thuyết phục tên quái dị đó sao? Nếu là yêu cầu như vậy thì hãy vứt đi. Tôi sẽ không bao giờ hợp tác với các anh.

-Ngược lại.

-......

-...Tôi, tức là... Ha. Có lẽ chỉ là mong muốn của tôi thôi.

Huiseong vuốt mạnh tóc ra sau một cách không giống anh ấy. Đôi mắt khẽ nhăn lại hướng về phía Song Woo-yeop. Đôi mắt kiên quyết nhưng đầy vết thương đang gào thét. Vì lý do nào đó, một góc trong lồng ngực hắn nhói lên. Hắn cũng có cảm giác như đang cãi nhau với một đồng đội cũ đã cùng chiến đấu từ rất lâu rồi.

Và anh ấy nói.

-Tôi muốn tạo ra một thế giới mà Ha Do-heon không bị chỉ trích. Một thế giới mà các Hunter quái dị không bị lên án... Tôi muốn xây dựng nó.

Muốn thay đổi thế giới.

"...Haizzz."

Song Woo-yeop vứt bỏ hồi ức, thờ ơ xoa mặt. Lồng ngực cậu chùng xuống rồi lại bật lên trước lời nói của anh ấy. Tiếng tim đập thình thịch như vẫn còn văng vẳng.

Đúng vậy, nếu Huiseong nói có ý đó. Nếu chỉ cần hy sinh một mình cậu là có thể tạo ra một thế giới mà Ha Do-heon có thể sống yên ổn, thì không có lý do gì để do dự.

Cốc cốc-.

Đúng lúc đó. Tiếng gõ cửa vang lên, và ai đó mở cửa bước vào phòng kiểm tra. Đối phương là một người mặc áo blouse trắng. Người đàn ông đi vào một cách lêu lổng, lưng khom, hai tay đút túi, nhìn thấy Song Woo-yeop thì cười thân thiện.

"Cậu Song Woo-yeop phải không? Tôi đã nghe Trưởng nhóm Huiseong nói chuyện rồi. Cậu đến để kiểm tra phải không? À, xin lỗi! Tôi quên chào hỏi. Tôi là Lee Kang-seop. Tôi làm việc dưới quyền Trưởng nhóm nghiên cứu."

"À, vâng. Tôi là Song Woo-yeop."

Song Woo-yeop bắt tay và cúi đầu chào. Nhà nghiên cứu lê dép "xột xoạt" đi về phía bàn có cuốn sổ dễ thương.

"Trước hết, tôi định lấy máu và kiểm tra đơn giản, à, cậu vui lòng cởi áo khoác ra nhé."

Song Woo-yeop, đang mặc áo sơ mi cộc tay bên trong, lập tức cởi áo khoác ngoài ra. Làn da sẫm màu dưới lớp áo cộc tay lộ ra.

Khi nhà nghiên cứu đeo găng tay nitrile y tế vào và lấy ống tiêm lấy máu ra khỏi bao bì.

BÙM-!

Bên ngoài, một tiếng động lớn đột ngột vang lên. Song Woo-yeop trợn mắt kinh ngạc, nhanh chóng nhìn về phía cửa. Nhà nghiên cứu, với mái tóc bù xù, xua tay một cách thờ ơ với cậu, người đã phản xạ ngồi dậy một nửa.

"Ối giời, lại bắt đầu rồi~."

"Vừa rồi bên ngoài..."

"À, không có gì đâu. Vừa rồi tôi thấy đội kỹ thuật đang kiểm tra gì đó. Vì chuyện đó thôi, nào~ Nếu đã sẵn sàng thì chúng ta lấy máu trước nhé?"

Khoảnh khắc đó, Song Woo-yeop thoáng nghĩ liệu có đúng không, nhưng nhìn nhà nghiên cứu cầm ống tiêm đến với vẻ mặt bình tĩnh và chuyên nghiệp, cậu vô thức lại ngồi xuống ghế. Nhà nghiên cứu cầm tay Song Woo-yeop lên và thở dài ngay trước khi cắm kim tiêm.

Rồi cậu lục lọi túi một cách vội vàng.

"Ôi chà, suýt nữa thì quên mất. Đây là phần cần phải được đồng ý trước."

Từ trong túi ra là một con chip nhỏ đựng trong đĩa petri bằng thủy tinh. Nhà nghiên cứu mở nắp đĩa petri, lấy con chip nhỏ bằng móng tay cái ra và đưa đến trước mặt Song Woo-yeop.

"Cái này ấy mà~ là một con chip ngoại vi, nếu dán nó vào sau gáy một lát trước khi kiểm tra thì có thể đo được sóng não của cậu Song Woo-yeop theo thời gian thực. Trong danh sách kiểm tra có cả kiểm tra tâm lý, và sau này nếu muốn tái đo cấp độ thì đây là mục cần thiết đó."

"...Nếu chỉ dán thôi thì không sao."

Dù cảm thấy một sự khó chịu bất thường, nhưng Song Woo-yeop vẫn nghiến răng một lần rồi trả lời. Nhà nghiên cứu mỉm cười tươi tắn, đưa tay đến gáy Song Woo-yeop.

"Để tôi làm cho nhé. Cậu cảm thấy chỗ này chứ? Chỉ cần dán nó vào đây một lát thôi."

Vật liệu kim loại lạnh lẽo chạm vào gáy. Song Woo-yeop nhíu mày, nắm chặt đầu gối. Bàn tay đáng ngờ di chuyển như thể đang tìm vị trí, rồi ấn chặt con chip lên da.

"Mà này, Song Woo-yeop."

Nghe lời nhà nghiên cứu, Song Woo-yeop ngẩng đầu lên nhìn anh ấy. Tuy nhiên, cậu không thể không khựng lại. Qua cặp kính, tròng trắng mắt vừa nãy còn trắng tinh sạch sẽ, giờ đã bị bao phủ bởi những mạch máu đỏ tươi.

Người đàn ông nhìn Song Woo-yeop, khóe mắt nheo lại và cười một cách kỳ dị.

"Chưa từng nghe câu 'người lần đầu gặp mặt thì nên nghi ngờ một chút' sao?"

Trong đầu cậu vang lên tiếng 'rầm' của một thứ gì đó rơi xuống, và tim cậu đập thình thịch. Song Woo-yeop muộn màng định gạt tay nhà nghiên cứu ra, nhưng đã quá muộn.

Rắc-.

"Ư!"

Con chip xuyên qua da thịt và găm chặt vào điểm giao nhau giữa xương sọ và đốt sống cổ. Song Woo-yeop cúi gập người, dùng tay cào vào gáy, nhưng chỉ có máu rỉ ra từ vết thương.

Rồi một lúc nào đó, Song Woo-yeop ngã sấp xuống và quằn quại. Nhà nghiên cứu "ừ ừ" một tiếng, giơ tay lùi lại và lục lọi trong lòng. Người đàn ông rút chiếc hộp bạc sáng choang từ túi áo khoác trong ra và thản nhiên lắc lắc.

"Và cái này ấy mà... ừm, là thuốc đẩy nhanh sự nhiễm trùng? Nếu tiêm vào thì trong 10 phút sẽ nhiễm trùng hoàn toàn!"

Song Woo-yeop nhìn ống tiêm và vung tay. Những đồ đạc gần đó đồng loạt đổ rạp. Bác sĩ nhảy qua chiếc ghế bị đổ, nắm lấy chân trái của Song Woo-yeop. Rồi nâng cao cánh tay lên,

Phập-.

Đâm thẳng kim tiêm vào.

"Ư!"

"Người bạn tên Lee Kang-seop này ấy mà~ là một kẻ cứng rắn, phản đối việc thành lập Hunter quái dị đó? Tôi đã chọn kỹ lưỡng để ký sinh vào hắn, thấy thế nào?"

"Khụ... khụ khụ!"

"Ối giời... Gãi như thế cũng không rút ra được đâu. Chắc đã đến não rồi."

Choáng váng đến mức Song Woo-yeop cứ lắc đầu loạn xạ. Mắt cậu quay cuồng, và cơn đau đầu khiến cậu buồn nôn.

Mọi thứ trước mắt mờ đi. Một âm thanh dữ dội lọt vào tai cậu.

"Mà cái thằng này ấy mà, nó đã phát triển ra một con chip. Ban đầu thì đó chỉ là con chip ngắt điện, có tác dụng chặn sức mạnh thôi. Nhưng tôi đã chỉnh sửa một chút rồi đó. Để cho nó phát điên lên ấy mà."

Đúng lúc con chip đào sâu vào và đến não Song Woo-yeop.

Mắt cậu chợt mở to. Trước mắt, những tia chớp lóe lên như sấm sét, vô số ký ức ùa về như một dòng thác lũ.

Đó là những ký ức từ kiếp trước.
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo