Anh xoay xoay đồng bạc sáng bóng trên tay. Đó là lần đầu tiên anh chạm vào một đồng bạc. Nó thật nhỏ bé khi con người ta sở hữu vô số thứ, và thật quý giá với người đã mất đi tất cả. Không giống như bạch kim, thứ kim loại màu xám nhạt, trông rất mong manh, giống như mảnh vỡ của một giấc mộng thoáng qua. Mỗi đêm, anh đều ngẫm nghĩ khi bề mặt sáng bóng phản chiếu trên nền trời màu cam.
Có nên mua bánh mì không nhỉ? Có thể no bụng và mua được một ổ bánh mì lớn với rất nhiều nho khô mỗi ngày trong sáu tháng tới. Cũng có thể mua một ít đường nữa. Sẽ tuyệt biết bao nếu có một chiếc chăn cho mùa đông sắp tới. Một đôi bốt lông cũng được. Hoặc anh tới một thành phố miền Nam ấm áp hơn một chút cũng được. Mùa đông ở đó sẽ không khắc nghiệt như ở đây. Nên làm gì đây?
Aeroc ngồi xổm trong nhà kho, úp mặt vào tay, vắt óc ra suy nghĩ. Nếu như trước đây, anh đã không phải bận tâm đến mấy chuyện này đến mức này. Anh hẳn đã ngay lập tức đến cửa hàng văn phòng phẩm, mua bút và giấy, rồi gửi thư đến tất cả những địa chỉ mình vẫn còn nhớ. Và sẽ chẳng thể nhận được hồi âm cho bất kỳ lá thư nào trong vô số lá thư đó.
Tất cả những người từng lo lắng vì không nhận được lời mời của anh giờ đều quay lưng lại với anh. Tuy nhiên, Derbyshire và Wolflake, những người từng rất thân thiết với anh, lại từ chối đến thăm. Sau khi quay lại mà không hề bước vào dinh thự, chẳng ai tỏ ra quen biết Aeroc. Clough là người duy nhất chìa tay ra giúp đỡ vào lúc tuyệt vọng đó. Nhìn lại, đó chính là con đường dẫn anh vào vực thẳm.
Không thể lãng phí số tiền quý giá của mình vào những việc vô nghĩa, vì anh biết rõ rằng chẳng có hồi âm. Anh còn chưa bao giờ bị đói. Đó là một cơ hội vàng mà anh ngờ rằng sẽ không bao giờ đến nữa trong tương lai. Anh không muốn tiêu đồng bạc quý giá vào ổ bánh mì bản thân cũng có thể mua được bằng cách bán rẻ thân xác mình.
Aeroc nhớ lại điều mình mong muốn nhất. Dù chỉ một lần anh cũng chưa bao giờ ngờ được rằng với số tiền này, giấc mơ của mình sẽ trở thành hiện thực. Aeroc thức trắng đêm, rời khỏi nhà kho trước khi những gã đàn ông mò đến. Cho đến tận sáng, anh vẫn lang thang tìm kiếm một cửa hàng thời trang cao cấp thấp thoáng trong ký ức xa xôi.
Đến khi mặt trời lên cao hẳn, Aeroc bị chủ cửa hàng đuổi ra ngoài khi mà còn chưa bước chân vào cửa hàng, vì sợ làm mất uy tín của cửa hàng. Khi anh năn nỉ mấy lần và chìa ra một đồng bạc, người thợ may vẻ mặt căng thẳng nâng chiếc kính đang treo trên sống mũi lên và cười mỉa.
“Một đồng bạc lẻ cũng chẳng mua nổi một chiếc cà vạt ở chỗ này đâu! Cút đi.”
Anh hơi ngạc nhiên. Đừng muốn nói là hàng chất lượng cao, anh cứ tưởng với đồng bạc quý giá này, ít nhất cũng mua được một bộ quần áo rẻ tiền. Thật đáng thất vọng khi anh cũng không mua nổi ngay cả một chiếc cà vạt đã từng đeo một lần rồi vứt đi.
Anh cắn môi, đi dưới bóng râm. Cả ngày anh lùng sục khắp chỗ trông giống một cửa hàng, nhưng may mà không bị ai đánh chứ đừng nói đến chuyện được đối xử tử tế. Cuối cùng, anh từ bỏ những cửa hàng cao cấp dọc phố chính và mua được một bộ vest rất cũ và đôi giày sờn rách ở cửa hàng quần áo cũ kỹ nhất trong số những cửa hàng mà tầng lớp lao động thường lui tới. Anh trả đồng bạc duy nhất của mình, chỉ nhận lại vài đồng xu và dùng số tiền đó để mua xà phòng ở một cửa hàng khác.
Anh hào hứng chạy ra bờ sông. Trước khi quá muộn, anh rửa ráy sạch sẽ, tránh xa tầm mắt của những kẻ khác, và cẩn thận mặc vào bộ quần áo bám đầy bụi và nồng nặc mùi mốc. Anh cũng đi giày vào. Anh ước mình có thể ủi phẳng vài nếp nhăn.
Aeroc luồn tay qua mái tóc vẫn còn ẩm, hất ngược ra sau và bước xuống phố. Mọi người liếc anh một chút, nhưng không còn tỏ ra thù địch như trước nữa. Anh bước đi, tim đập thình thịch. Hầu hết đều đi ngang qua anh, nhưng vẫn có một hoặc hai Alpha trẻ tuổi nhìn anh chằm chằm. Aeroc vô cùng sợ sệt vì không biết tại sao họ lại nhìn chằm chằm, nên anh chọn cách đi vào chỗ khuất nhất có thể.
"Xin lỗi."
Có người lên tiếng từ phía sau. Khi anh ngạc nhiên quay lại, đó là một người hoàn toàn xa lạ. Vẫn giữ nụ cười thân thiện, anh do dự một chút trước khi định nói thêm điều gì đó. Phía sau là những người dường như là bạn bè của người này, đang cười đùa vui vẻ và thì thầm với nhau. Aeroc nổi hết cả da gà.
"T-tôi xin lỗi. Tôi có việc cần phải đi ngay."
"Ồ, ít nhất cũng cho tôi biết tên anh được không?"
“Xin thứ lỗi.”
Anh nhanh chóng đáp lại và nhanh chóng tăng khoảng cách giữa họ. Người lạ mặt dường như đi theo anh một lúc rồi bỏ đi. Aeroc căng thẳng đến nỗi tim suýt nhảy ra ngoài. Dù đang đi một đôi giày không vừa chân, gót chân thì đau nhức, nhưng điều đó không làm anh bước chậm lại.
Sau hơn hai tiếng đi bộ, Aeroc nhận ra mình đang ở cuối một con phố khá sạch sẽ, nơi tầng lớp trung lưu trong thành phố sinh sống. Phía bên kia con phố là một khu vực với những dinh thự của giới quý tộc. Anh phải đi bộ hàng chục phút mới qua được một dinh thự. Trái ngược với những con phố khác, nơi có rất nhiều người đi bộ, khu vực này hầu như không có ai đi lại vì mọi người ở đây đều sử dụng xe ngựa. Nếu có người đi lại thì đó chỉ là khi người hầu của mỗi dinh thự thỉnh thoảng đi quanh để ngăn người lạ đến gần.
Sau lần đầu tiên bị đuổi khỏi nơi này, anh thường tự mình quay lại mà không để ý đến diện mạo của mình và bị người hầu đuổi đi. Có vài lần anh bị đánh đến mức ngất đi vì chống cự.
Aeroc vừa đi vừa duỗi đôi vai cứng đờ. May mắn thay, một người hầu đi ngang qua nhìn anh với ánh mắt hơi cảnh giác, nhưng anh ta không định bắt giữ anh lại. Đó là nhờ bộ trang phục khá khẩm mặc dù đã cũ và có dính chút bụi. Dù vậy, gáy vẫn thấy ngứa ran và Aeroc tăng tốc.
Mãi đến chiều muộn, sau khi đi một lúc lâu, anh mới có thể đứng trước một dinh thự vô cùng tráng lệ và đồ sộ với hàng cây tuyết tùng hai bên.
Bên cạnh cổng chính cao lớn bằng sắt, có một tấm bảng đồng khắc tên chủ nhân ngôi nhà trên cột trụ được trang trí bằng những bức tượng đá tinh xảo. Dòng chữ Teywind trước đây giờ đã được đổi thành Bendyke.
Cánh cổng sắt và lối vào dinh thự được ngăn cách bởi một khu vườn rộng lớn, chỉ cần liếc mắt là thấy, nên dù có hét lên từ đó cũng không ai nghe thấy tiếng Aeroc. Đang lúc anh đang đi loanh quanh, một cỗ xe ngựa từ xa tiến đến. Một người phụ nữ anh biết đang ngồi trên một cỗ xe ngựa nhỏ dành cho hai người, không phải loại buồng kín mà giới quý tộc thường dùng. Người phụ nữ Omega trung niên, với vẻ ngoài khá uy nghiêm, sau khi thấy Aeroc đứng trước dinh thự, mắt chợt trừng to rồi nheo lại, cho dừng xe ngựa lại. Người gác cổng, thấy cỗ xe ngựa đang vào, liền tiến ra ngoài.
“Chào Bá tước. Có chuyện gì vậy?”
“Martha.”
Khi người gác cổng chủ nhân mới của dinh thự, Tử tước Bendyke, đã thuê cách đây vài năm, người anh chỉ nhớ đã thấy mặt một lần và chưa từng nghe tên ông ta, mở cổng, Martha gật đầu và chiếc xe ngựa tiến vào trong. Dường như bà đang mua riêng những vật dụng cần thiết cho một người quản gia.
Lẽ ra anh có thể vào được nếu lên tiếng hỏi bà ta, nhưng không hiểu sao anh lại không thể mở miệng. Nghĩ đến những gì mình đã gây lúc trước, anh chẳng còn mặt mũi nào để nhờ bà ta. Tốt hơn hết là cứ chờ Clough như thế này. Anh ta sẽ đi qua lúc nào đó thôi. Khi Aeroc đứng đó không nói gì, người gác cổng liếc nhìn anh với ánh mắt vô cảm rồi quay trở lại dinh thự.
Clough vốn là con trai thứ hai của Nam tước Bendyke, người sở hữu một điền trang nhỏ ở địa phương. So với những quý tộc ở kinh đô, anh ta từng chẳng có địa vị gì thấp kém hơn một thường dân, nhưng giờ thì không còn như vậy nữa. Bây giờ anh ta là một doanh nhân tự thân và một nhà đầu tư xuất sắc, được chào đón nồng nhiệt ngay cả trong giới thượng lưu và Hoàng gia.
Tất cả các dự án liên quan đến trái phiếu chính phủ mà anh ta từng chạm tay vào đều mang lại lợi nhuận khổng lồ và đã có những đóng góp to lớn cho đất nước bằng cách thu hút những lợi ích khổng lồ trong các cuộc đàm phán ngoại giao kinh tế. Đồng thời, gần đây anh ta đã được phong tước hiệu, mặc dù không rõ anh ta đã thực hiện loại thỏa thuận ngầm nào với sự ô bế của rất nhiều quý tộc.
Đó không phải là tước hiệu Hiệp sĩ thông thường, mà là tước hiệu Tử tước, với lý do anh ta xuất thân từ một gia đình Nam tước. Việc tiếp nhận tước hiệu cha truyền con nối vào thời điểm hiện tại là vô cùng khác thường.
Có rất nhiều tin đồn và phóng đại xung quanh anh ta. Đặc biệt, có vô số lời đồn đại về khoảng thời gian 5 năm mất tích sau khi mất đi người chồng Omega yêu quý và đứa con chưa chào đời vào tay bọn côn đồ. Không ai biết anh ta ở đâu hoặc làm gì trong thời gian đó. Chỉ khi tái xuất trong giới thượng lưu thủ đô, anh ta mới dần nắm huyết mạch nền kinh tế với khối tài sản kếch xù trong tay.
Mặt khác, mọi thứ của Aeroc đang sụp đổ. Tài sản biến mất dần và công việc kinh doanh đầu tư đều thất bại. Anh đã đầu tư rất nhiều tiền vào những kẻ có vẻ đáng tin cậy nhưng bị lừa. Thật kỳ quái. Dù mắt Aeroc đầu tư kém cỏi đến đâu, nó cũng không đủ tệ để tiếp tục chịu tổn thất lớn như vậy. Cứ như thể có ai đó đã giăng bẫy và chờ đợi anh.
Chẳng bao lâu sau, Aeroc cạn kiệt tài sản và gánh trên vai một núi nợ nần. Bất chấp lòng tự trọng, anh đã nhờ đến sự giúp đỡ của những người xung quanh, nhưng tất cả đều nhắm mắt làm ngơ. Vào thời điểm đó, Aeroc vô cùng buồn rầu và cuối cùng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bán biệt thự của mình. Do không đủ khả năng chi trả khoản nợ tăng lên gấp nhiều lần chỉ sau một đêm mặc dù anh đã bán hết tất cả các bất động sản khác. Biệt thự, với khu vườn hồng đặc biệt xinh đẹp, giờ đây thuộc về một quan chức kinh tế quyền lực, Clough Bendyke.
Lúc này, Aeroc đang đợi chủ nhân của dinh thự nơi anh sinh ra.
Bầu trời đang dần chuyển sang sắc vàng, người gác cổng lại từ bên trong bước ra.
"Bá tước còn ở đó không?"
Anh vội vàng đứng thẳng lưng. Người gác cổng khó tin quan sát Aeroc từ trên xuống dưới. Anh thẳng vai, ngẩng đầu lên và nhìn người gác cổng.
"Tử tước cho mời, xin mời vào."
Người gác cổng mở cổng và lùi lại. Martha đã báo cho anh ta sao? Aeroc gật đầu nhẹ với người gác cổng rồi bước vào.
Khu vườn anh bắt gặp trên đường đến cửa trước vẫn giữ nguyên vẻ đẹp cũ. Chưa đầy vài năm trôi qua, nhưng những ký ức mơ hồ lại ùa về từng chút một như thể đó là quá khứ xa vời. Vườn hồng, nơi mẹ anh, người mà giờ đây anh gần như không còn nhớ mặt, yêu thương đến vậy, có còn ở đó không, nhưng thật không phải phép khi đi lang thang mà không có sự cho phép của chủ nhân.
Vừa đến gần cửa chính, một quản gia ăn mặc chỉnh tề trong bộ vest đen bước ra. Đó là một chàng trai trẻ, không phải quản gia già dặn của nhà Teywind, người đã chăm sóc dinh thự này hàng chục năm nay. Aeroc theo chân người quản gia xa lạ vào phòng khách. Nội thất của dinh thự cũng gần như y nguyên. Đồ trang trí đã được bán cùng một lúc với căn dinh thự vì anh đang vội vã dọn dẹp.
Nếu có một thứ thay đổi, thì đó chính là những bức chân dung. Hầu hết chân dung treo trên tường đều được thay thế bằng những bức khác. Trong số đó có tác phẩm của một họa sĩ thiên tài mới nổi mà Aeroc đang để mắt đến. Anh ta hẳn đã trở thành một họa sĩ rất thành công khi tranh của bản thân được dùng để trang trí tường phòng khách của một trong những quý tộc có sức ảnh hưởng nhất cả nước.
(Hết chương 7)