Lỡ Bước Vào Vườn Hồng - P3: Quyển 5 – Chương 6

Trong cuộc hẹn thứ hai, sau khi quấy rối Aeroc bằng mắt, Bendyke rời khỏi phòng và báo sẽ sử dụng thư viện một lát. Hắn ta quay lại ngay sau đó. Đó là tốc độ di chuyển của một người biết rõ thư viện nằm ở đâu. Có lẽ hắn ta đã hỏi một người hầu về địa điểm.

Bendyke đưa cho anh một cuốn sách. Đó là cuốn quen thuộc. Đó là quyển anh đã đọc đi đọc lại.

“Đọc cái này cho tôi nghe.”

“Anh muốn tôi đọc to cái này à?”

Cuốn sách được viết bằng quốc tế ngữ. Vì người đàn ông này đã tốt nghiệp loại xuất sắc tại trường đại học thủ đô nên khó có khả năng hắn ta không đọc được nó.

“Ta không nghĩ anh đã già đến mức mắt kém đâu.”

“Đọc thầm cũng tốt, còn nếu muốn đọc to cũng không sao.”

Muốn Aeroc đọc cuốn sách này ra à? Hắn ta đối xử với Aeroc như một cậu học sinh nhỏ đang được gia sư dạy kèm. Không nói đến điều gì khác, tốt nhất là đừng khiêu khích khi đề cập đến trí tuệ của Aeroc. Có thể thấy rõ sự không hài lòng của Aeroc trước sự xúc phạm này.

“Ta đã đọc xong cuốn sách này. Ở trình độ của anh, đừng cố kiểm tra trí tuệ của ta!”

“Tôi biết. Đây là cuốn sách yêu thích của Bá tước.”

“Vậy thì tại sao?”

“Tôi muốn nhìn anh đọc cuốn sách này, nếu yêu cầu đó không quá đáng.”

Aeroc không biết phải phản ứng thế nào trước yêu cầu ngày càng bạo dạn này. Mặc dù có chỗ cho sự mãn nhãn trong sở thích suy đồi, nhưng đó không phải là hành vi lén lút tò mò về cuộc sống của người khác hoặc quan sát các hoạt động tình dục cá nhân mãnh liệt như thủ dâm. Aeroc không biết mình đứng ở đâu trong phạm vi biến thái khi Bendyke công khai tuyên bố muốn xem anh đọc sách. Sự thiếu hiểu biết sẽ sinh ra sợ hãi.

“Nếu anh thấy khó chịu thì tôi cũng có thể yêu cầu thứ khác.”

Có nhiều lý do hơn để giờ phút này Aeroc chọn đọc sách. Thay vì đọc to, Aeroc chọn cách đọc thầm. Khi Aeroc lật qua cuốn bìa cứng bản thân đã giở ra rất nhiều lần, anh đột nhiên tò mò.

Làm sao Bendyke biết đó là cuốn sách ưa thích của mình? Hơn nữa, Aeroc thường cất những cuốn sách ưa thích trên một chiếc ngăn đặc biệt trong thư viện. Nó ở một nơi sẽ không bao giờ được tìm thấy nếu chỉ mà theo danh mục sách thông thường, vậy làm sao người này tìm được nó?

Không, Aeroc không muốn biết câu trả lời, chắc chắn đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi. Bendyke tình cờ tìm thấy một ngăn sách trông đặc biệt, và ở đó lại thấy một cuốn sách có bìa sách đã cũ. Chắc hẳn hắn ta đã nghĩ nó là một cuốn cũ kỹ rồi, bởi vì một cuốn có bìa xộc xệch có nghĩa là nó được đọc thường xuyên. Đó hoàn toàn chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Gạt bỏ linh cảm xấu không biết từ đâu đến, Aeroc lật từng trang một, cố lờ đi tầm mắt ghim vào mình.

Đó là cuốn yêu thích của anh và anh có thể dễ dàng nhập tâm vào bất kỳ phần nào bất cứ lúc nào, nhưng không hiểu sao hôm nay Aeroc lại không thể tập trung được. Anh lật vài trang rồi quay lại trang đầu. Anh đổ lỗi tất cả cho ánh nhìn chằm chằm của gã kia.

Aeroc cố gắng cử động nhẹ nhàng hơn, nhưng cảm thấy như mình sắp bị một con thú vồ lấy bất cứ lúc nào. Bendyke, người đáng lẽ phải tự hào vì đã luôn hành động ngoài sự mong đợi của Aeroc, lại thực sự chẳng làm gì cả.

Hắn ta chỉ nhìn về phía Aeroc với thái độ kiêu ngạo. Không, ánh nhìn mãnh liệt, ngón trỏ giơ lên ​​má và hơi nghiêng đầu, giống như đang liếm láp Aeroc hơn là nhìn chăm chú. Từ đôi mắt Bendyke tỏa ra sự thích thú.

“Có gì buồn cười vậy?”

“Trông tôi có vẻ vui à?”

“Anh đã mỉm cười.”

Bendyke xoa khóe miệng khi nhận ra mình đang mỉm cười. Nhưng thái độ vẫn không thay đổi. Thực tế, bây giờ hắn ta đang cười toe toét. Thật khó chịu. Aeroc vắt chéo chân sang bên kia. Những trang giấy run run lên đầy nôn nao.

“Anh không cần phải bận tâm đến tôi.”

“Nói năng thiếu suy nghĩ.” Sự khó chịu dâng trào trong Aeroc.

“Chỉ cần chúng ta ở cùng phòng, anh có thể làm bất cứ điều gì mình muốn. Nếu đọc sách chán thì anh có thể ngồi thiền hoặc chợp mắt một lát?”

Hắn ta đang cố tỏ ra ân cần, bảo anh giả vờ như mình không có ngồi lù lù ở đó. Aeroc choáng váng. Ngay cả một con mèo đi săn chuột cũng sẽ sử dụng những thủ đoạn phức tạp hơn thế. Một con mèo và một con chuột. Aeroc kinh hoàng trước sự trước tình cảnh tương tự của chính mình.

Anh không muốn ngủ hay ngồi thiền. Khi một người ở trong phòng với người mà họ thậm chí còn không muốn nhìn thẳng vào, chú tâm đọc sách là một phương thức tự vệ hiệu quả. Ánh mắt của Aeroc lại hướng vào trang sách đang đọc lần thứ năm.

“Mặt trời lặn rồi.”

Khi Aeroc không thể ngồi yên và ngọ nguậy ngón chân trong giày, Bendyke bất ngờ lên tiếng. Đó là lời tuyên bố về một sự chuyển đổi trong hoàn cảnh của họ. Aeroc đóng sầm cuốn sách lại, cảm thấy nhẹ nhõm hơn là sợ hãi. Anh muốn giải quyết chuyện này trước khi hoàn toàn phát điên. Lần này họ thật sự có thể làm chuyện đó, do Bendyke cuối cùng cũng đã chuyển động cơ thể cồng kềnh của mình.

“Bây giờ anh sẽ làm gì?”

“Còn thì anh sao?”

Aeroc đã chuẩn bị từ trước. Anh ổn định nhịp thở, mắt vẫn để ý tới Bendyke. Đi ngang qua chiếc bàn nhỏ, người đàn ông nắm lấy tay Aeroc và đặt một nụ hôn vào đó.

Nó như một nghi lễ để tôn thờ. Đó là một khởi đầu khá lịch sự cho hành vi điên cuồng, tống tiền bằng tình dục hèn hạ. Để làm điều đó, hắn ta nắm lấy cổ tay Aeroc và chỉ bằng việc uốn cong thân hình ấn tượng như thể có thể chạm tới trần nhà của mình, cố ý thể hiện sự quyến rũ mà bản thân sở hữu. Giây phút dài đằng đẵng đầy e ngại lại khiến Aeroc phấn khích. Anh không hoan nghênh cảm giác này, nhưng anh không phải loại người muốn phủ nhận sự phấn khích của mình. Vì chuyện đã đến nước này, anh cũng muốn được nhìn thấy sự trần trụi của một người đàn ông có tầm vóc như chính mình. Nếu quá đau đớn thì anh sẽ hét lên. Cho đến khi niềm kiêu hãnh mạnh mẽ của anh sụp đổ. Aeroc có thể dạy cho người này một bài học nhớ đời rằng hắn ta chẳng khác gì một con ngựa giống đang động dục.

Một hơi thở tuôn ra khỏi môi đối phương. Nó đủ nóng để đốt cháy bất cứ thứ gì. Nó sẽ lan xa đến đâu, liệu nó có để lại dấu ấn không thể đảo ngược chỉ sau một cái chạm, liệu nó có thể khiến Aeroc bừng cháy niềm khao khát rực lửa mỗi đêm như bị một con quỷ đánh dấu, nguyền rủa không? Anh không biết. Một vùng đất đầy dâm dục và tràn ngập bóng tối. Anh e sợ Bendyke, hiện thân của ác quỷ, sẽ dẫn anh sa vào màn đen đó.

Cuộc sống của Aeroc, với kha khá bất hạnh và hỗn loạn, gần đây đã trở nên tồi tệ hơn. Lần này cũng không khác. Bendyke tuyên bố sẽ ra về với vẻ mặt nghiêm túc.

“Cái gì? Đó là tất cả những gì anh sẽ làm à?”

Vẻ mặt của Aeroc giãn ra vì ngạc nhiên. Bóng tối trong cái đầu quay cuồng vừa mới bốc lên đã lan rộng dữ dội. Aeroc cảm thấy giữa ngực nóng rát, một cảm giác thất vọng sâu sắc, theo sau là nhẹ nhõm vì hôm nay anh đã thoát được. Cảm xúc rất lẫn lộn.

“Không đời nào.”

Lời đáp giản đơn đó đã khiến người nghe hụt hẫng đến chóng mặt về một phán đoán vốn đã phức tạp.

“Ý ta là… Hôm nay anh không muốn làm đến cùng sao?”

“Tôi xin lỗi vì đã không đáp ứng được mong đợi của anh. Tôi không thích để chúng tôi hòa quyện cơ thể khi chưa có xúc cảm thích hợp. Mặc dù tôi cho là mình có thể nếu thực sự muốn.”

Khóe miệng Bendyke nhếch lên khi nói điều đó. Aeroc nhảy dựng lên, khuôn mặt đỏ bừng không giấu được.

“Ai nói ta muốn làm chuyện đó? Ta chỉ yêu cầu anh tôn trọng hợp đồng thôi.”

“Tôi chưa bao giờ phá vỡ hợp đồng.”

“Anh đã đưa ra hai yêu cầu về một cuộc gặp riêng. Thời gian của ta quá quý giá để có thể dành cho anh vô thời hạn.”

Bendyke im lặng một lúc khi Aeroc đứng dậy phản đối. Rồi hắn bước lại gần. Điều đó thật đáng sợ, nhưng niềm kiêu hãnh bướng bỉnh của Alpha đã khiến Aeroc không thể lùi bước. Dù muốn lùi lại nhưng anh cũng không thể vì chiếc ghế đã chắn đường. Đầu anh ngửa ra sau khi cố trừng mắt nhìn kẻ lừa đảo kia.

Bendyke cong ngón trỏ và từ từ vuốt ve đầu quai hàm của Aeroc bằng ngón tay xương xẩu của mình. Sự vui vẻ nguy hiểm toát ra từ người đàn ông đó. Aeroc không biết nỗi sợ hãi hay sự chờ mong đã khiến anh rùng mình.

“Có vẻ như anh vẫn còn giữ thói quen không đọc kỹ hợp đồng. Nếu cứ tiếp tục như vậy, có thể anh sẽ trở thành kẻ ăn xin đấy.”

“…”

“Hợp đồng của chúng ta không nói gì về số lượng cuộc gặp, chỉ là anh sẽ cho tôi thời gian và không gian mà tôi yêu cầu thôi.”

Lời nói đó khiến đầu Aeroc nhức nhức. Aeroc hoài nghi nhìn đối phương, rồi một lúc sau mới bộc lộ sự thất vọng muộn màng của mình.

“Đồ lừa đảo hèn hạ!”

“Khi anh nói điều đó với đôi mắt đó, nó giống như một lời khen vậy.”

“Cái gì?”

Trong cơn tức giận, Aeroc không thể nghĩ được gì và Bendyke càng bước xa anh hơn. Khi tiến về phía cửa, hắn ta nhẹ mỉm cười.

“Tôi đang mong chờ cuộc gặp tiếp theo của chúng ta, Aeroc.”

* * *

Thiệp mời từ Nữ Công tước Clayton đã được gửi đến dinh thự. Đó là một lời mời tham dự một buổi tiệc trà mà không có mục đích cụ thể. Aeroc trước đó đã cư xử thô lỗ nên lần này anh cẩn thận đến đúng giờ để không gây thêm hiểu lầm. Người hầu của Nữ Công tước hộ tống Aeroc đến nhà kính trong nhà.

Bàn trà khá rộng, đặt trong một nhà kính trồng đầy những cây và hoa lá rộng quý hiếm và những tán lá tươi được đặc biệt chuyển về từ vùng nhiệt đới. Có đến ba cái ghế.

“Aeroc, ta thấy hôm nay cậu không đến muộn đấy.”

“Chào buổi chiều, thưa phu nhân.”

Anh nghiêng đầu về phía phát ra giọng nói, rồi hôn lên mu bàn tay cụt ngón, đeo găng lưới của bà. Khi Nữ Công tước ngước lên với nụ cười tươi trong dự đoán, Aeroc vô thức nhăn mặt. Đó là bởi vì anh đã thoáng bắt gặp khuôn mặt của người đàn ông đang hộ tống Nữ Công tước.

“Xin chào ngài.”

Bendyke nghiêng đầu khi chào hỏi anh bằng một cách gọi bình thường.

“Tại sao người đàn ông này lại ở đây?”

“Nếu ta muốn, ta có quyền mời bất cứ ai đến nhà mình.”

“Nhưng danh hiệu và tính cách của người đàn ông này không xứng đáng với lời mời của phu nhân.”

“Cậu đang cố gắng đánh giá phẩm vị của ta phải không? Thật lỗ mãng.”

Nữ Công tước cau mày và quở trách Aeroc.

“Xin phu nhân thứ lỗi.”

“Ta biết cậu rất không vừa mắt với ngài Bendyke, nhưng đừng làm mình mất mặt khi bộc lộ suy nghĩ thật của bản thân. Ở đây cậu đại diện cho tầng lớp quý tộc đấy.”

Nữ Công tước Clayton đã đúng, Aeroc là quý tộc duy nhất ở đây. Nữ Công tước thuộc gia đình hoàng gia, còn Bendyke là khách mời danh dự.

“Ta đi lại một mình rất khó khăn, các khớp xương rất yếu. Ta cần người giúp.”

Nữ Công tước, người vừa được Bendyke hộ tống và đã vô tình phớt lờ sự thật đó, đưa tay về phía Aeroc. Bám lấy cánh tay của Aeroc, Nữ Công tước Clayton thoải mái dựa vào anh. Anh bắt đầu bước chậm rãi về phía bàn trà, nhưng Nữ Công tước giữ tay anh lại.

“Không phải ở đó, mà là vào phòng nghỉ của ta.”

“Sao cơ ạ?”

“Hôm nay ta sẽ là người đầu tiên phải xin thứ lỗi. Ta đã đi bộ khá lâu và đang rất mệt.”

“Vậy phải làm gì với người đàn ông đó?”

“Ngài ấy muốn đi tham quan lâu đài nên cậu có thể dẫn ngài ấy đi tham quan một vòng.”

Aeroc choáng váng trước ý tưởng bất chợt của Nữ Công tước. Khi hộ tống bà về phòng xong, Bendyke tiến lại gần như đang đợi sẵn.

“Anh đã làm gì khiến Nữ Công tước trở nên mệt mỏi như vậy?”

“Chỉ đi dạo quanh nhà kính và khu vườn thôi.”

“Chỉ là đi dạo thôi mà bà ấy lại như vậy à?”

“Đó là một chuyến đi dạo dài.”

Aeroc cau mày và Bendyke giơ tay lên.

“Tôi không ngu đến mức đi tranh cãi với một Nữ Công tước có ảnh hưởng lớn. Chúng tôi đã đi dạo suốt thời gian này sau bữa trưa nên chắc bà ấy đã mệt rồi.”

“Bữa trưa? Anh đã ở đây từ sáng à?”

“Chính xác là từ tối qua.”

“Ta biết Nữ Công tước là một người phụ nữ rộng lượng, nhưng hiện tại bà ấy thực sự cho phép bất cứ ai ở lại đây.”

Họ đang ở trước phòng ngủ của Nữ Công tước. Không thích hợp để tranh luận. Aeroc bắt đầu bước đi và Bendyke theo sau. Qua một hành lang dài và đi xuống cầu thang, họ đi qua một cánh cửa nhỏ dẫn ra ngoài, vào một khu vườn ở sân sau được cắt tỉa cẩn thận. Bất chấp bước đi nhanh nhẹn của mình, Bendyke vẫn giữ khoảng cách ổn định giữa họ.

“Anh khá quen thuộc với Lâu đài Clayton.”

“Ta đã đến đây thường xuyên.”

Aeroc đáp mà không quay mặt lại với giọng nói phía sau.

“Tử tước Derbyshire, Tử tước Westport, thậm chí cả Nữ Công tước xứ Clayton. Ta không ngờ anh lại được nhiều quý tộc quan trọng ở thủ đô chú ý đến vậy.”

“Họ đang quan tâm đến tôi như một người thừa kế trẻ tuổi thôi. Và không chỉ mình tôi đâu.”

“Điều đó thật bất thường, ngay cả họ chỉ để ý một chút.”

“Tôi đã bị thẩm vấn từ tối qua đến tận bây giờ.”

“Thẩm vấn?”

Aeroc dừng bước ở đó và quay lại. Bendyke ở gần hơn anh tưởng rất nhiều.

“Bà ấy đang tò mò về lý lịch, sự nghiệp và các mối quan hệ của tôi. Thậm chí còn muốn biết chồng của người giúp việc Martha của tôi đã qua đời như thế nào. Tôi chắc chắn rằng giờ đây người hầu trung thành của bà ấy đang kiểm chứng tính xác thực đến từng chi tiết cuối cùng trong câu chuyện của tôi.”

“Nữ Công tước Clayton nổi tiếng về tính cách lập dị, và như anh đã nói, bà ấy có cảm tình với anh nên chắc hẳn muốn biết mọi ngóc ngách về anh.”

“Chà, tôi tự hỏi nó có thực sự như vậy không. Sau đó, tôi không biết tại sao bà ấy không điều tra tôi khi anh giao cho tôi quản lý quỹ tín thác của anh”.

“Anh đang muốn nói cái gì?”

“Anh được nhiều người yêu mến hơn anh tưởng.”

Lời nói khiến Aeroc bật cười.

“Vậy là anh đang ghen tị à?”

“KHÔNG.”

Thẳng thắn phủ nhận, Bendyke im lặng một hồi rồi lên tiếng.

“Tôi mới nhận ra anh hẳn đã bị sốc và tổn thương như thế nào khi họ quay lưng lại với anh một cách lạnh lùng như vậy.”

“Đồ khốn nạn!”

Aeroc bùng nổ, tay siết chặt cổ áo người đàn ông kia.

“Anh đang đe dọa ta đấy à?”

“Ồ, tôi lỡ lời rồi. Không, đó không phải là điều tôi đang muốn nói.”

“Đừng nói dối! Anh đang cố làm mất uy tín của ta với bản hợp đồng chết tiệt đó phải không?”

Các đốt ngón tay của anh trở nên trắng bệch vì căm tức. Bendyke đặt một tay lên tay Aeroc và vòng tay còn lại quanh vòng eo cứng ngắc của anh. Thân thể họ bây giờ đã bị áp vào nhau. Nhưng Aeroc vẫn nắm chặt tay, trừng mắt nhìn gã đàn ông kia như muốn giết hắn ta.

“Tôi sẽ không làm những việc như vậy.”

“Anh mong ta tin điều đó? Anh nghĩ ta là một kẻ ngốc à?”

“Tôi lỡ lời, là lỗi của tôi.”

Nói xong, Bendyke từ từ cúi đầu xuống. Tưởng môi họ sắp chạm nhau, Aeroc giật mình và quay đầu đi. Anh thả tay ra khỏi cổ áo của người kia và đẩy hắn ta ra. Nhưng hóa ra, về mặt thể lực, anh không có cách nào có thể thắng được người đàn ông này. Bendyke áp môi vào tai Aeroc và từ từ trượt đi. Đây là một khu vườn lộ thiên. Anh không biết có những con mắt đang theo dõi họ có thể xuất hiện ở đâu và như thế nào. Sự căng thẳng lên đến đỉnh điểm khi đôi môi săn chắc lướt qua má anh.

“Tôi không muốn phá hủy thế giới của anh. Tôi muốn nó giữ nguyên như hiện tại, được tạo nên từ sự ích kỷ thuần túy và sự kiêu ngạo nhưng thông minh.”

“Anh đã phá hủy thế giới của ta.”

“Tôi sao?”

“Đừng giả vờ không biết.”

Aeroc tức giận vì hành động mờ ám, nhưng Bendyke lại tỏ ra bối rối. Vòng tay kìm kẹp Aeroc được nới lỏng, và Aeroc tận dụng cơ hội để đẩy hắn ta ra và tạo ra một khoảng cách giữa hai người.

“Anh còn biết chúng ta đang ở đâu không? Hãy suy nghĩ về hành vi của mình trước khi anh giả vờ mình làm vậy để bảo vệ thế giới của ta. Cuộc sống của ta đã trở nên hỗn loạn vì anh rồi.”

“Tôi gây rắc rối cho anh đến thế à?”

“Tất nhiên rồi.”

Sau đó Bendyke nở một nụ cười mơ hồ với Aeroc.

“Tôi không biết nên vui mừng hay lo lắng nữa.”

“Hãy nói anh đang vui sướng, đó không phải là điều anh muốn đi.”

Bendyke đang định nói điều gì đó. Aeroc sẽ đấm cho đối phương một cái nếu hắn ta nói những điều vô nghĩa đó, như thể hắn ta không cố ý làm điều này, hoặc Aeroc đã ý thức được điều đó quá mức bất thường. Nhưng cuối cùng, Bendyke vẫn không mở miệng. “Vậy thì, trong tương lai, tôi sẽ cẩn thận hơn,” hắn nói, dù không rõ ràng ý định của hắn ta là gì.

(Hết chương 7)

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo