(Note: Phần là extra What-if: Sẽ thế nào nếu Aeroc ở thế giới 1 không mất sau khi sinh 2 bé sinh đôi)
Điều đầu tiên lọt vào tai Aeroc là một giọng nói xa lạ.
“Suỵt…… Im lặng đi, nếu bị bắt gặp thì chúng ta sẽ gặp rắc rối đấy.”
Giọng nói của một đứa trẻ, vẫn còn mỏng và cao vút. Aeroc nhớ đã nghe thấy giọng nói này ở đâu đó rồi.
Lưỡi và môi chưa hoàn toàn phát triển, đứa trẻ với gọi ai đó gần đó.
“Anh ơi, em không thấy gì cả.”
Aeroc nghe thấy một giọng nói khác.
Những đứa trẻ nhỏ này ở rất gần, nhưng giường không hề nhúc nhích. Có lẽ chúng vẫn còn quá nhỏ bé.
Có ai đó chạm vào mép giường. Aeroc có thể cảm nhận được qua cách kéo ga trải giường rằng chúng đang treo lủng lẳng ở bên cạnh.
“Anh không thể trèo lên giường. Ông ấy bị thương.”
“Em không thấy gì cả.”
“Có phải do anh đang mắng em không?” Giọng nói của cậu em trai trở nên buồn bã hơn.
“Chúng ta hãy lấy một chiếc ghế đi.”
“Được đấy.”
Aeroc đột nhiên muốn mở to mắt ra trước sự quyết tâm dễ thương đó. Nhưng mí mắt quá nặng, anh không thể làm được. Tay, chân và toàn bộ cơ thể cảm thấy như thể chúng đang bị một tảng đá khổng lồ đè bẹp.
Aeroc nghe thấy tiếng rên cách đó vài mét. Một vật gì đó nặng nề kéo lê trên thảm và tới gần giường, tiếp theo là một tiếng động nhẹ và mép giường khẽ chùng xuống.
“Wow.”
Một tiếng kêu nhỏ vang lên.
“Suỵt. Anh bảo em nhỏ tiếng xuống mà.”
Giọng nói bảo “Anh im đi” to hơn.
“Ông ấy có cùng màu tóc với anh.”
“Không phải sao? Mắt ông ấy cũng cùng màu với mắt em.”
“Có đúng không?”
“Ừm.”
Giọng nói ngày càng gần hơn. Chúng dường như ở giữa giường, không phải trên ghế. Aeroc nghĩ người anh trai đã bảo đứa em mình không được trèo lên.
“Em muốn nhìn gần hơn. Được không?”
“Hưmm…… Có thể nếu chúng ta không bị ai thấy?”
“Em sẽ không bị ai bắt gặp đâu.”
Khi cậu em hứa hẹn, cậu bé kia không ngăn cản nữa. Aeroc nghĩ họ khẳng định sẽ không bị ai bắt gặp, nhưng có tiếng kẽo kẹt lớn đã vang khi hai đứa trẻ bò lên từ hai bên. Chiếc giường rung chuyển, tiếp theo là một giọng nho nhỏ gần đó.
Những đứa trẻ nín thở, nhưng hành động của chúng chẳng hề im lặng. Có tiếng suỵt, cảnh báo và tiếng phẩy tay với một người ở giữa chúng. Rồi một bàn tay nhỏ chạm vào anh. Một lòng bàn tay ấm áp, mềm mại khẽ khàng quấn quanh những ngón tay nặng nề của anh.
“Jester, không được chạm vào!”
Giọng người anh trai lớn lớn hơn.
“Nhưng…….”
“Anh cũng muốn chạm vào người ấy, nhưng anh đang kiềm chế đây này.”
Con có thể chạm vào ata. Chạm vào ta bao nhiêu tùy thích. Con có thể ôm ta.
Aeroc muốn hét lên, nhưng cổ họng thắt chặt không cho phép anh làm vậy.
“Anh à.”
Cậu bé đang cầu xin. Cậu bé kia không chịu, nhưng cuối cùng cũng chịu thua.
“Em phải nhẹ nhàng thôi.”
Có thứ gì đó cẩn thận chạm vào mu bàn tay anh. Nó thật nhỏ, ẩm ẩm và vô cùng đáng yêu, và chẳng mấy chốc trở thành hai, rồi ba, rồi bốn.
Thứ mềm mềm đó nắm chặt đầu ngón tay anh, rồi thả ra.
“Lạnh quá.”
“Ừm.”
Có thứ gì đó ấm áp và mềm mại, giống như một củ khoai tây mới nướng, nhột nhột cọ mu bàn tay anh.
“Nó kêu lách tách ở đây.”
“Đó là điều xảy ra khi sống ở nông thôn. Đó là điều mà bà Martha đã nói.”
“Ừm.”
Aeroc chưa từng sống ở nông thôn. Lồng ngực cay đắng của anh rung lên.
“Giờ ông ấy có sống với chúng ta không?”
“Anh không biết nữa.”
Người anh trả lời.
“Em muốn sống với ông ấy.”
“Em cũng vậy. Nhưng cha…….”
“Chúng ta không thể xin cha cho người ấy sống với chúng ta sao?”
Người em hỏi.
“Anh không biết.”
“Nếu chúng ta không gây rắc rối và nghe lời cha. Và……và…….”
Người em không thể nói thêm được nữa. Người anh gợi ý một giải pháp trước sự thất vọng của người em.
“Sinh nhật của em sau năm đêm nữa, vì vậy người ấy có thể là quà sinh nhật của em. Em có nên nói với cha rằng em muốn ông ấy sống với chúng ta không?”
“Thật sao?”
“Ừ.”
Không khí ấm cúng lên vì niềm vui của cậu bé. Sau đó, người anh trai bổ sung, phấn khích tột độ.
“Cũng coi như là quà sinh nhật của em luôn đi.”
“Được. Chúng ta hãy gộp sinh nhật của Seth và Blaine lại, cả ba người chúng ta, và em chắc cha sẽ đồng ý thôi.”
“Em cũng sẽ tính cả sinh nhật tiếp theo của mình nữa.”
“Được, chúng ta hãy tính cả sinh nhật tiếp theo nữa, rồi chúng ta có thể thuyết phục cha.”
Bọn trẻ cười khúc khích và nằm vật ra giường, hào hức với kế hoạch tuyệt vời của mình. Chúng đã quên mất việc phải cẩn thận khi chạm vào anh.
Chúng bắt đầu bằng việc chạm vào tay anh, rồi đến cánh tay, rồi đến thân người và bàn chân của anh. Trước khi Aeroc kịp nhận ra, bọn trẻ ở hai bên đã nhấc và thả cánh tay mềm nhũn của anh xuống, thậm chí còn áp má vào lòng bàn tay hé mở của anh. Trái tim yếu ớt của anh nhảy cẫng lên vì bất ngờ.
Trước khi Aeroc biết điều đó, sau tiếng trò chuyện phấn khởi của bọn trẻ, anh nghe thấy một sự hiện diện từ xa. Bọn trẻ nín thở, như thể chúng đã sợ phát khiếp.
Thịch, thịch, thịch.
Tiếng bước chân nặng nề. Sự căng thẳng trong những đứa trẻ đông cứng là rất rõ ràng.
“Anh à.”
Nghe thấy giọng nói bồn chồn của cậu em trai, người anh trai có vẻ bất lực.
Cạch.
Cánh cửa mở ra. Bọn trẻ vẫn ngồi co ro tại chỗ, sợ hãi. Giống như con nai con giật mình vì thợ săn, hai cậu bé nhỏ nhắn cứng đờ tại chỗ và run rẩy.
Hình bóng to lớn đã đến rất gần giường không hề thét ra lửa. Thay vào đó, hình bóng đó hít vào một hơi mạnh, như bị giật mình, rồi thở ra từ từ.
“Các con làm gì ở đây vào lúc đêm muộn thế này?”
Hai đứa trẻ không phải là những người duy nhất giật mình vì giọng nói khàn khàn đó. Những ngón tay của Aeroc, đông cứng như tượng, tự động giật giật.
“Ta tưởng đã nói với các con là không ai được phép bước chân vào phòng này rồi mà.”
Giọng nói không đặc biệt tức giận, nhưng nó có một luồng khí khiến mọi người phải rùng mình. Những đứa trẻ, là máu mủ của đối phương, không hề hé răng, như chúng hoàn toàn sợ hãi trước lời trách cứ của cha mình.
“Ai đã cho con tới đây? Ray, có phải con không?”
“Là…….”
Đứa trẻ nhỏ hơn lên tiếng, run lẩy bẩy, trong khi đứa lớn hơn lắp bắp.
“Jester.”
Bóng dáng đó thở dài, như đã nghĩ tới điều này. Đứa trẻ lớn hơn sau đó lên tiếng.
“Con đã nói trước rồi, con đã nói với em ấy rằng có …… ở đây, nhưng Jester không tin, vì thế con đã đưa em ấy đến đây, và đó là lỗi của con, vì vậy đừng phạt em ấy.”
Cậu bé lẩm bầm một vài từ ở giữa, nhưng ngoài ra, đó chỉ là một loạt những từ rời rạc. Cậu bé nhỏ hơn nhiều, nhưng rất giống cha mình ở sự tự tin.
“Ta đã bảo con chăm sóc em trai mình, và bây giờ con lại gây rắc rối.”
“Con xin lỗi, nhưng xin đừng phạt Jester. Con có lỗi vì đã không chăm nom em trai, và cũng có lỗi vì đã không nghe lời cha, nên tất cả là lỗi của con.”
Mặc dù sợ hãi, đứa trẻ lớn nhất vẫn không lùi bước. Trái tim Aeroc nhói lên khi cậu bé vòng tay ôm lấy em trai.
Aeroc muốn trấn an những đứa con yêu quý của mình rằng người đó sẽ không giận con đâu, rằng tất cả sự căm ghét và ghê tởm của người đó đều dành cho Aeroc. Anh đáng bị như vậy. Anh muốn trở nên mạnh mẽ, nhưng không thể. Aeroc cảm thấy như ở đâu đó trên cơ thể mình có một lỗ hổng lớn và tất cả sức lực của anh đều rò rỉ ra ngoài.
“Con là người duy nhất xứng đáng bị đánh đòn.”
Khi nghe từ ‘đánh’, ý thức thoáng qua của Aeroc đông cứng tại chỗ.
Đánh những đứa trẻ có giọng trung tính cao vút, hầu như không thể phân biệt được là con trai hay con gái? Chỉ vì chúng bước vào một căn phòng mà chúng không được phép sao? Chỉ vì tò mò? Những đứa trẻ đáng yêu này?
Tại sao? Bởi vì chúng được sinh ra từ một tội nhân sao? Không. Anh không bao giờ có thể làm thế với chúng.
Hình phạt thể xác, bất kể sai trái đến mức nào, không dành cho trẻ em. Nó dành cho chính Aeroc, người vẫn chưa chết và đã cho chúng nhìn thấy mình.
Bất chấp sự uể oải khủng khiếp khi ở bên bờ vực cái chết, Aeroc cố gắng di chuyển nhiều nhất có thể. Những ngón tay đông cứng của anh hầu như không thể chuyển động.
“Ray, con đang nói gì vậy? Trước đây ta chưa bao giờ đánh con, và nhà chúng ta thậm chí còn không có thứ gì giống như roi trong nhà, vậy con học điều đó ở đâu vậy?”
“Từ một cuốn sách tranh mà con đã từng đọc, trong đó đứa trẻ nào phạm lỗi sẽ bị đánh đòn bằng một cây sào tre dài và mỏng như thế này.”
“Không. Đừng đánh anh. Không. Em không muốn anh trai bị đánh đòn đâu.”
Cậu em trai bò ngang qua chân người đàn ông đang nằm bằng đầu gối và ôm chặt lấy anh trai mình. Cơ thể đứa trẻ lắc lư dữ dội khi nó làm như vậy, và những đầu ngón tay lạnh cứng của Aeroc càng tan chảy hơn nữa.
“Như ta đã nói, cha của con chưa bao giờ……!”
Giọng nói của người đàn ông hoảng loạn lớn hơn một chút.
“Cha?”
Một giọng nói rất nhỏ phát ra từ đầu bên kia của căn phòng, rất nhỏ và mỏng manh, giống như tiếng của một chú gà con, khiến mọi người trong phòng im lặng. Sau đó, chú gà con ríu rít.
“Ồ, Seth. Con đã tỉnh và tự mình đi đến đây à?”
Một giọng nói hoảng loạn hỏi.
“Cha…… bước.”
“Ôi trời ơi. Blaine.”
Có hai chú gà con.
Aeroc cảm thấy một luồng điện chạy trong người. Những đứa trẻ, những đứa đã leo lên giường, vội vã đi xuống. Một cơn ớn lạnh chạy khắp thân thể, như thể bên trong anh đột nhiên trống rỗng, và anh không thể đứng yên khi cơn ớn lạnh chạy qua trái tim tan vỡ và nứt nẻ của bản thân. Đây có thể là cơ hội cuối cùng của anh. Giá như anh có thể nhìn thấy những đứa con đáng yêu của mình. Nếu một tội nhân không thể được tha thứ có thể cất giọng hát một bài ca thiên nga, thì đó sẽ là khoảnh khắc này.
Tiếng cười của những đứa trẻ đáng yêu như những mẩu bánh mì, tiếng khóc của những chú gà con tội nghiệp như nước mát. Aeroc sẽ nuốt những thứ đẹp đẽ xuống thực quản khô khốc của mình, và sẽ tiếp thêm năng lượng cho cơ thể giống đã chết của mình. Các khớp xương lỏng lẻo của anh căng lên, đôi tay tê liệt đẩy người lên khỏi chiếc giường gồ ghề, trước khi quay lại và uốn cong cơ thể thẳng đờ của mình. Xương cánh giơ cao, trán áp vào tấm ga trải giường khô, những đầu ngón tay lạnh ngắt cào vào mí mắt không chịu nhúc nhích như đang bị dán chặt.
“A.”
Một tiếng thở hổn hển nhỏ thoát ra. Aeroc mở to mắt và ngẩng đầu lên. Cả thế giới vẫn còn mù sương. Thật khó để tìm thấy những đứa trẻ trong mớ hỗn độn màu sắc chao đảo này. Aeroc không chắc đây là thực hay mơ nữa.
Phải có một đứa trẻ có mái tóc vàng như hoa thủy tiên, và bên cạnh là đứa trẻ gọi anh trai, rồi hai chú gà con đáng yêu mà Aeroc thậm chí còn không biết màu lông của chúng. Những đầu ngón tay tê cóng quơ nhẹ trong không khí. Đúng lúc đó.
“Cha ơi! Đằng kia!”
Một giọng nói cao vút của một cậu bé cất lên. Cùng lúc đó, một bóng người khổng lồ xuất hiện.
“…….”
Aeroc biết người đàn ông đó đã đông cứng vì quá sốc, mặc dù anh không nghe thấy tiếng động nào. Bàn tay anh đang quờ quạng trong không khí đột nhiên dừng lại.
“R-Ray…….”
Tên của đứa trẻ được lấy từ một mảnh thủy tinh đầy màu sắc, đẹp đẽ. Nó đẹp đến điên đảo và cực kỳ đáng yêu, nhưng đồng thời cũng nhói đau đến xé lòng. Aeroc nuốt dòng máu trào ra bên trong mình và gọi tên một lần nữa.
“Raphi……el?”
“Babaaa!”
Quả cầu ánh vàng lớn dần. Trong tầm nhìn mờ nhạt của mình, Ray bò lên giường và vòng tay ôm lấy Aeroc. Cánh tay nhỏ bé và yếu ớt, nhưng ôm anh rất chặt. Xương sườn anh đau nhức. Hơi thở của Aeroc nghẹn lại trong cổ họng, nhưng không hề đau đớn mà thật vui sướng.
Aeroc ghét cảm giác buồn tẻ của mình. Mùi mồ hôi và nắng thoang thoảng của trẻ con, nhịp đập của một trái tim nhỏ bé, hơi ấm mềm mại của thân hình bé nhỏ. Aeroc muốn cảm nhận tất cả một cách sống động, nhưng điều đó thật không dễ dàng, vì vậy anh chỉ có thể nín thở và cố gắng trân trọng cơ thể nhỏ bé đó.
Chiếc giường lại rung rung lên.
“Ba……Ba?”
Jester, người đã đến đứng cạnh, rúc vào vòng tay anh. Cơ thể gầy gò của Aeroc thật trớ trêu. Ôm cả hai người, anh khó nhọc quay cần cổ bất động của mình. Hơi thở tắc lại trong cổ họng khi những đứa trẻ hôn lên đỉnh đầu, gốc cằm của anh.
“Ba ơi?”
“Baba?”
Ngay cả những chú gà con cũng bắt đầu bật khóc. Trong tầm nhìn mờ ảo của mình, Aeroc thấy một bóng người to lớn kéo theo một cái bóng sâu thẳm. Aeroc cảm thấy như người đàn ông đó sắp mang những đứa trẻ mà anh chỉ có thể ôm trong vòng tay mình và những đứa trẻ anh vẫn chưa nhìn thấy toàn bộ gương mặt của chúng đi.
Một chiếc dùi đục băng đâm vào trái tim lạnh lẽo của người kia. Khuôn mặt méo mó thành một nụ cười u ám. Aeroc hít một hơi thật khô và cầu xin.
“A…… Xin lỗi…… Chỉ một chút thôi…….”
“Ray, Jester.”
Anh ta khẽ gọi tên những đứa con của mình. Nhưng những đứa trẻ cũng tuyệt vọng như Aeroc. Mỗi lần chúng nghe thấy giọng nói cứng nhắc của cha mình, chúng lại áp mặt vào thân hình gầy gò của Aeroc. Đôi tay gầy gò như cành cây khô của anh quấn chặt lấy chúng.
“Ba ơi! Ba ơi!”
“Ba ơi. Con. Con. Ba ơi. Ba, con nữa, con nữa.”
Một trong những chú gà con bật khóc, chú gà còn lại líu lo phấn khích. Aeroc cũng muốn vươn tay ra với chúng. Tại sao Chúa chỉ cho phép con người có hai cánh tay? Ngay khi Aeroc sắp chửi thề, bóng người đó, như một lãnh chúa, di chuyển. Anh ta bế đứa bé nhỏ xíu ở chân giường lên.
“Xin lỗi. Tôi xin lỗi…… Clou…….”
Anh nên nằm im. Aeroc cứ quên mất sự kiên nhẫn của người đàn ông này đã cạn kiệt. Trong mắt Aeroc, anh ta cực kỳ thông minh. Ngay cả một thằng ngốc cũng không lặp lại một sai lầm như thế này.
Khuôn mặt gầy gò của anh nhăn lại. Aeroc tự hỏi còn chút hơi ẩm nào còn sót lại trong cơ thể đang run rẩy của mình không. Đôi mắt anh trở nên nóng bỏng. Tầm nhìn mờ nhạt của anh ta đang trở nên đẫm nước mắt. Thế giới dường như là một ảo ảnh, lấp lánh và sống động. Có lẽ đây là một giấc mơ mờ nhạt sẽ biến mất trong chốc lát. Những ngón tay tê liệt của anh ta nắm chặt quần áo của những đứa trẻ trong tay. Aeroc cúi đầu xuống để ngửi thêm một chút mùi của chúng.
Cái bóng của một người đàn ông lạnh lẽo đổ xuống giường. Aeroc nhắm chặt mắt, đợi sự kết thúc cho tất cả những chuyện này.
Đứa trẻ bên phải anh đột nhiên bị kéo ra. Anh tuyệt vọng ôm chặt đứa trẻ, nhưng vô ích. Trong cơn hoảng loạn, anh khom người xuống ôm đứa trẻ còn lại. Nhưng người đàn ông tàn ác kia không có tâm trạng để cho anh ôm chúng.
Clough nắm lấy cánh tay gầy gò của anh và dang rộng chúng ra. Sau đó, một mùi hăng nồng tràn ngập không khí. Aeroc mừng vì tầm nhìn của mình bị mờ đi. Nếu không, anh đã tan thành bụi dưới cái nhìn dữ dội đầy sự khinh miệt và căm ghét.
“Làm ơn đi mà.”
Aeroc quay sang đối phương, cầu xin lòng thương xót mặc dù biết điều đó là vô ích.
“Đây là Blaine.”
Một câu trả lời ngắn mà Aeroc không hiểu được vang lên và một cơ thể nhỏ hơn nhiều lọt vào vòng tay rộng mở của anh. Một cơ thể mũm mĩm được quấn trong vải mềm dựa vào Aeroc.
“Ba.”
Đó là một trong những chú gà con.
“Ray, giữ chặt Blaine để em không lăn ra ngoài.”
“Vâng ạ.”
Đứa trẻ, người đã được kéo ra trước đó, vòng tay ôm lấy đứa bé hơn và bế cô bé vào vòng tay của Aeroc.
“Cái gì.”
“Jester, dịch ra xa một chút.”
Lần này, đứa trẻ bên trái di chuyển. Một cơ thể nhỏ khác chui vào khe hở.
“Đây là Seth.”
“Seth?”
“Thằng bé là đứa thứ ba. Blaine là đứa thứ tư.”
“Ồ.”
Bị sốc trong giây lát, Aeroc nghiến răng và cố gắng tập trung tầm nhìn. Trong giây lát, những đứa trẻ hiện rõ, rồi lại mờ đi. Hai cái đầu vàng bên phải, một cái đầu xoăn màu nâu và một cái đầu vàng khác bên trái. Hai cánh tay anh quá đầy để giữ chúng lại với nhau.
“Nằm xuống, đến giờ các con đi ngủ rồi.”
Theo lệnh của cha, hai đứa trẻ lớn hơn vỗ nhẹ vào hai đứa em nhỏ hơn và nằm xuống cạnh Aeroc.
“Con có thể dùng tay của ba làm gối không?”
Ray hỏi.
“Cái đó…….”
“Không được.”
‘Được thôi.’ Aeroc định để chúng làm thế, nhưng cha của bọn trẻ đã ngăn không lại.
“Nếu tay của ba bị tê, nó sẽ thối rữa, và sau đó sẽ phải cắt bỏ.”
“Không. Con không muốn thế đâu.”
Hai đứa trẻ hờn dỗi.
Aeroc sửng sốt. Làm sao anh ta có thể nói một điều khủng khiếp như vậy với bọn trẻ? Miệng anh há hốc vì không tin nổi.
Bọn trẻ nhanh chóng từ bỏ việc gối đầu lên tay anh. Thay vào đó, chúng bám chặt vào eo Aeroc ở hai bên. Với hai đứa nhỏ bám chặt vào anh ở trên và hai đứa lớn ở dưới, Aeroc cảm thấy như thể mình đang mặc chiếc áo giáp che phủ toàn thân.
“Xin lỗi…….”
“Đêm đã khuya rồi.”
Giọng nói người kia đều đều trở lại.
“Nghỉ ngơi một chút và chúng ta sẽ nói chuyện sau.”
Clough cẩn thận điều chỉnh tư thế nằm của bọn trẻ và phủ chăn lên. Sau đó, anh di chuyển chiếc ghế mà những đứa trẻ lớn hơn đã dùng để trèo lên giường trở lại cạnh bàn. Anh ta tắt từng chiếc đèn tường trong phòng, rồi lặng lẽ biến mất. Thay vào đó là sự thoải mái mà Aeroc không dám mơ tới.
Được tái ngộ Ray và lần đầu được gặp ba đứa trẻ khác, Aeroc khẽ gọi tên của chúng.
“Hử?”
“Ba gọi con à?”
Hai đứa trẻ lớn hơn nhỏ giọng hỏi. Có vẻ như chúng chỉ giả vờ ngủ khi nghe cha anh thì thầm. Aeroc muộn màng cảm thấy nước mắt trào ra. Anh mím chặt làn môi đang giật giật của mình lại và di chuyển những ngón tay, tan chảy vì hơi ấm của bọn trẻ.
“Ba ơi?”
Một cái đầu nhỏ xíu tựa vào vai anh, và chuyển động thật dễ thương. Cái đầu nhỏ bé đó nặng trĩu so với cơ thể chỉ có xương và da của anh, nhưng hơn cả đau đớn, Aeroc cực kỳ thích thú. Đầu anh chuyển động và dán môi vào cái đầu đầy mùi sữa thơm.
“Seth?”
Aeroc khẽ gọi, đầu thằng bé giật mạnh về phía sau. Và trán cậu bé chạm vào môi Aeroc. Như thể thấy rất vui, đứa bé nhẹ nhàng xoa trán bản thân, rồi trả lời bằng một giọng ngọt ngào, “Chúc ngủ ngon.”
“Ba cũng vậy nha.”
Không hiểu sao, khi có thể nhìn thấy cảnh tượng trước đó trong bóng tối, đầu Jester giật lên, anh ta nghiêng người về phía trước và áp môi mình vào môi Aeroc. Sau một lúc ngạc nhiên, đôi môi nhỏ nhắn, đáng yêu của anh ta chạm vào đôi môi khô của Aeroc.
“Con muốn hôn ba chúc ngủ ngon.”
Jester ngại ngùng nói thầm, rồi nhanh chóng nằm xuống. Cơ thể thằng bé, vẫn còn cần rất nhiều thời gian để trưởng thành hoàn toàn, quấn chặt quanh chân Aeroc.
“Con cũng vậy.”
Lần này là Ray. Đôi môi ẩm ẩm ấn chặt vào khóe miệng Aeroc, rồi rời đi. Aeroc quay đầu lại và bắt gặp ánh mắt thấp thỏm. Với mái tóc vàng óng như ánh nắng mùa xuân, Ray nhanh chóng nằm ngả xuống eo anh. Aeroc mơ màng luồn tay qua mái tóc đứa trẻ.
“Hehe.”
Sau đó, anh nghe thấy một tiếng cười khúc khích nhỏ.
“Con hy vọng chúng ta sẽ luôn ngủ cạnh nhau như thế này.”
“Luôn luôn.”
“Luôn luôn, luôn luôn.”
“Luôn luôn, luôn luôn, và luôn luôn.”
Hai anh em thay phiên nhau lặp đi lặp lại “luôn luôn” hết lần này đến lần khác. Sau khoảng mười lần lặp lại một cách vui vẻ, chúng kẹp giữa hai chân Aeroc, hét lên “luôn luôn” như thể không muốn thua kém. Aeroc không biết họ đang cãi nhau hay đang hòa thuận nữa.
“Ba ơi.”
Đứa bé nhỏ nhắn, vốn im lặng suốt thời gian đó, bập bẹ.
“Blaine.”
Đứa trẻ thứ tư rất nhỏ, suýt khiến Aeroc bật khóc. Ba đứa còn lại tràn đầy năng lượng, nhưng đứa thứ tư có vẻ không chỉ nhỏ con, mà còn yếu đuối. Cô bé khịt mũi suốt thời gian đó, như thể bị cảm lạnh.
“Baba.”
Một vầng trán nhỏ, tròn trũng vào hốc giữa cổ và cằm. Cái miệng nho nhỏ chảy nước dãi xuống dưới sống mũi cong chạm vào xương đòn của Aeroc. Aeroc muốn xoa dịu tiếng khóc của cô bé, nhưng anh thật hận bản thân khi không thể. Thay vào đó, anh áp cằm xuống sau đầu cô bé.
Chúng đáng lẽ phải ở độ tuổi của sự ngốc nghếch và tinh nghịch, nhưng Raphiel, Jester, Seth và Blaine đều cư xử rất lịch sự. Điều đó khiến Aeroc vui mừng khi bụng anh quặn lại, nhưng cũng khiến anh cảm thấy buồn.
Là một đứa trẻ mất mẹ từ khi mới bảy tuổi, anh phải vật lộn để không chìm vào sự u ám bao trùm ngôi nhà. Không đứa trẻ nào sinh ra và lớn lên trong một dinh thự, nơi đã chứng kiến những cái chết tội lỗi và sự trả thù tàn khốc, có thể vui vẻ và hạnh phúc. Sự lễ độ không giống trẻ con của chúng khiến anh buồn bã.
Aeroc phải kìm trái tim đang tràn ngập niềm hạnh phúc ngọt ngào lẫn cay đắng xuống. Một tiếng thở dài thoát ra khỏi môi.