Lỡ Bước Vào Vườn Hồng - Quyển 6 Chương 1.2

“Ba có mệt lắm không?”

Một chú chim nhỏ kêu lên trong bóng tối.

“K-Không……”

Aeroc nuốt nước bọt, khó nhọc lắm mới trả lời được.

“Nếu ba mệt, hãy nói cho con biết. Con… có thể tự ngủ được, nhưng Jester và các em vẫn không thể tự ngủ được.”

“Ba ổn……. Không mệt chút nào……. Ngủ đi.”

“Vâng á.”

Aeroc vỗ nhẹ đứa con lớn nhất, đứa khăng khăng đòi ngủ riêng vì các em. Lũ trẻ, thậm chí còn phấn khích hơn cả Aeroc, tiếp tục trằn trọc như chúng không muốn ngủ, nhưng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.

Aeroc lắng nghe những hơi thở nhỏ phát ra từ mọi hướng. Giá như cái đêm khó tin này có thể kéo dài mãi mãi.

Đã bao lâu rồi? Nhiệt độ cơ thể của bọn trẻ làm tan chảy những cơ bắp đông cứng của anh, và hơi thở ngọt ngào của chúng, đầy màu sắc như những nụ hoa tháng Năm, thoát ra từ đôi môi dễ thương của chúng, làm những mạch máu khô khốc của anh ấm dần lên. Cổ họng anh, vốn khô và đau đớn, đột nhiên trở nên thông thoáng.

“Ray. Jester. Seth. Blaine.”

Làm sao mà tên của họ lại có âm thanh dễ thương đến thế, Aeroc tự hỏi, vừa lẩm bẩm bốn từ kỳ diệu trong miệng vì sợ mất chúng. Ngay khi anh đang đắm mình trong niềm hạnh phúc mơ màng khi kêu thành tiếng những cái tên đẹp đẽ của chúng, người đàn ông đó lại xuất hiện.

“Có vẻ như cuối cùng chúng cũng ngủ rồi.”

Cái người to lớn đó, cao hơn hầu hết những người khác, trông thật đáng sợ trong ánh sáng vàng mờ ảo. Aeroc nhìn anh ta, nuốt nước bọt. Tầm nhìn mờ ảo của anh lần đầu tiên trở nên rõ nét.

Clough vẫn mặc áo vest. Cà vạt được nới lỏng và anh ta đang đi dép trong nhà, nhưng trông không giống như đang chuẩn bị đi nghỉ.

Đặt chiếc đèn lồng bản thân đang cầm lên bàn, Clough với tay và nhẹ nhàng đỡ Seth từ trên người Aeroc.

“A.”

Aeroc cố gắng giữ lấy đứa bé, nhưng không được. Clough biến mất cùng đứa trẻ và xuất hiện trở lại một mình, sau đó anh ta làm điều tương tự với Jester và Raphiel đang say ngủ. Blaine cũng được mang đi sau đó.

Đây thực sự là một giấc mơ thoáng qua. Đầu ngón tay và ngón chân của Aeroc, được sưởi ấm bởi hơi ấm cơ thể của bọn trẻ, nhanh chóng trở nên lạnh ngắt. Anh lau những giọt nước mắt trên mắt, lại chìm trong bóng tối.

Đúng lúc Aeroc nghĩ mình sẽ bị bỏ lại một mình, Clough trở lại, mang theo một chiếc khay nhỏ.

“Không mệt sao?”

Câu hỏi được thốt ra một cách rất thản nhiên, như thể không có gì không đúng ở đây cả, khiến Aeroc giật mình và không thể đáp lời. Lạ lùng thay Clough không tỏ ra bực bội. Thay vào đó, anh ta bước đến bên giường và giơ tay ra. Aeroc giật mình, giật nảy trên giường.

Dù Clough có làm gì, anh cũng nên đứng yên chịu trận, nhưng anh quá kinh ngạc và hẳn là Clough đã bị xúc phạm. Sợ hãi, Aeroc ngước nhìn lên. Bàn tay dừng lại giữa không trung nhanh chóng và lặng lẽ rút lại.

Clough vẫn tỏ ra nghiêm túc, nhưng cơn giận dữ cay đắng thường thấy đã biến đi đâu mất. Thay vào đó, chỉ có một sự chế giễu cay đắng kéo căng trái tim Aeroc.

“Nhiệt độ của anh thế nào rồi?”

Chỉ đến lúc đó Aeroc mới nhận ra Clough đã cố chạm vào trán mình.

Aeroc lóng ngóng và đưa tay lên trán mình. Trán nóng bừng, nhưng anh không biết là do tay anh lạnh hay anh thực sự bị sốt.

“Tôi không biết nữa.”

“Anh có phiền nếu tôi chạm vào trán anh không?”

Một lần nữa, mắt Aeroc mở to. Clough đang xin phép sao? Tại sao lại đột ngột như vậy? Người đàn ông này có thể làm bất cứ điều gì anh ta muốn mà.

“Nếu anh không thích, tôi sẽ không làm đâu.”

“Không…… Không, anh có thể chạm vào nó.”

Aeroc đáp, lần này không quá chậm.

Clough nhìn Aeroc một cái, rồi lại đưa tay ra. Những ngón tay thon dài và lòng bàn tay to lớn của Clough che phủ toàn bộ trán anh.

“Anh hơi sốt rồi.”

“Ừm.”

Aeroc cũng nghĩ vậy. Anh có sốt hay không cũng chẳng quan trọng. Hơn thế nữa, Aeroc quá sốc để nghĩ về bất cứ điều gì khác khi Clough nhẹ nhàng chạm vào trán anh như thế này.

Lòng bàn tay của Clough ấm đến bất ngờ, đủ khẽ khàng khiến anh rơi lệ. Aeroc cố mở mí mắt nặng trĩu của mình ra và nhìn chăm chăm vào cổ tay thô dày che nửa khuôn mặt mình. Môi anh run rẩy và tim đập thình thịch. Đôi bàn tay gầy gò của anh vò nát tấm ga trải giường.

Sau một khoảnh khắc cảm thấy tất cả như một lời nói dối, người đàn ông cường tráng kia rút tay ra, và ánh mắt Aeroc hướng về đối phương với sự hối tiếc sâu sắc.

Clough đặt khay lên giường. Trên đó có một bát súp, một cốc nước ấm và một lọ thuốc nhỏ.

“Anh đã bỏ bữa tối rồi nên anh cần phải ăn gì đó để còn uống thuốc.”

Không nhìn vào mắt anh, Clough đưa thìa ra. Theo phản xạ, Aeroc với tay ra và chộp lấy nó. Nhưng tay anh, không thể hấp thụ những cú sốc liên tiếp do tay kia gây ra, đã làm rớt chiếc thìa kim loại.

Kenh.

Chiếc thìa va vào bát súp và rơi xuống giường. Va động đột ngột khiến khay hơi lắc lư, và một ít nước sóng ra.

“Ôi trời.”

Clough thốt lên một tiếng kêu nhỏ và Aeroc cứng đờ, vai co rúm. Thật tồi tệ. Anh đã làm hỏng đồ ăn mà Clough đã chuẩn bị cho mình. Những lời buộc tội gay gắt về việc anh là một tên quý tộc khốn kiếp hư hỏng sẽ lại ném vào mặt anh.

“Tôi sẽ cần thay cái chăn bị ướt.”

Nhưng Clough không tỏ ra chán ghét hay ghê tởm, cũng không biểu lộ bất kỳ cảm xúc dữ dội nào khác mà anh ta đã thể hiện trước đó trong căn chòi gỗ.

Sau khi nói vậy, anh ta kéo chăn ra và đi đâu mất, rồi trở lại cũng nhanh như vậy. Chiếc chăn được giặt sạch có mùi nắng. Nhét đôi chân gầy gò của Aeroc vào dưới chăn để chúng không tiếp xúc với không khí, Clough đặt chiếc khay bản thân đã để sang một bên trong giây lát trở lại giường.

Clough lại cầm chiếc thìa lên, nhưng lần này không đưa cho Aeroc. Thay vào đó, múc một chút súp và đưa lên miệng Aeroc. Aeroc nhìn qua lại giữa chiếc thìa và khuôn mặt đối phương. Anh không hiểu.

“Ngay cả khi anh không muốn ăn, hãy cố ăn một ít.”

Điều này thật bất ngờ, nhưng Aeroc chắc chắn không ghét nó. Aeroc há miệng và để thìa đút súp vào miệng. Súp dành cho người bệnh, ninh với thịt, ngũ cốc và sữa, vị khá ngon. Không quá nóng, không quá lạnh, vừa phải. Đây là bữa ăn ngon lành đầu tiên anh được ăn sau một thời gian dài, và Aeroc vội vã nuốt xuống. Nhưng cổ họng sưng lên và nhức nhối, và mỗi khi nuốt, anh lại cau mày.

“Có vẻ như nó không ngon nhỉ.”

“Không, nó rất ngon. So với những gì tôi nấu, nó đủ ngon để được phục vụ tại Bữa tiệc Thánh ở Cung điện Hoàng gia.”

Aeroc đã nhận ra biểu cảm của chính mình, vì vậy anh đã khăng khăng bào chữa rất lâu.

“Thật sao?”

“Ừ. Nó thực sự rất ngon.”

Lần này Aeroc mở miệng trước, và Clough lại múc súp. Aeroc chậm rãi nuốt vào trong cổ họng đau nhức. Aeroc cố không cau mày, nhưng anh không thể kìm được.

“Nếu không phải do hương vị…… Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ cử người khác làm thay, nhưng hôm nay anh phải chịu đựng tôi thôi. Tôi không ngờ được là anh lại tỉnh lại.”

Aeroc không biết tại sao Clough lại đột nhiên nói thế.

Ngay cả khi anh muốn hỏi điều gì đó, cũng khó mở miệng vì anh vẫn đang ăn súp. Ai mà biết được đẩy từng chút một thức ăn mềm trong miệng xuống thực quản sẽ khó khăn đến thế. Aeroc bắt đầu toát mồ hôi lạnh.

Trước khi anh kịp nhận ra, bát súp đã cạn sạch. Vất vả ăn hết bát súp thì anh cũng kiệt sức.

Trong suốt bữa ăn, mặt của Clough vẫn tối sầm và cứng đơ, giống như một lớp tro thạch cao. Anh ta không đặc biệt tức giận hay mỉa mai, chỉ vô hồn, giống như một người đàn ông không còn chút cảm xúc nào. Một mặt khác, trông thiếu sinh khí. Anh ta không giống một vị vua hung bạo, luôn đòi hỏi giành chiến thắng, mà giống như một vị tướng quân chán nản, rã rời sau một cuộc chiến dài.

Có phải do những chiếc đèn đung đưa khiến Clough trông như vậy, hay là do anh vẫn chưa hoàn toàn nhìn rõ?

“Tôi có thể hỏi chuyện gì đã xảy ra khi tôi…… bất tỉnh không?”

Aeroc thực sự không biết tại sao mình lại tỉnh dậy nằm trong một căn phòng của dinh thự, trí nhớ cũng mơ hồ như thị lực của anh vậy.

“Anh không nhớ gì sao?”

Lông mày của người đàn ông đó nhíu lại. Anh ta trông có vẻ bối rối hơn là giận dữ.

“Tôi đã ngủ trong căn chòi, sau đó…… A.”

Anh đã tự mình rời khỏi nơi này. Anh đẩy cánh cửa chưa bao giờ khóa và rời khỏi nhà tù tự tạo của mình, hướng đến trung tâm thành phố. Những viên đá nhỏ đâm vào lòng bàn chân gầy gò của anh, và làn gió đêm mát mẻ làm chao đảo cơ thể đã cứng đờ. Anh loạng choạng, đi tới nơi sâu nhất của thành phố. Tối tăm, ẩm ướt và là nơi sinh sống của những con quái vật hung dữ. Chính miệng anh không muốn nói về nơi đó nữa.

“Tôi không nhớ nhiều…… sau khi tôi rời khỏi dinh thự.”

Nhìn cách anh ta cuống lên như vậy, có vẻ như có điều gì đó khủng khiếp đã xảy ra. Nghĩ lại thì, anh ta rất thống khổ. Chân anh ngứa ran một cách kỳ lạ.

Nhưng cơ thể anh vốn đã yếu rồi. Aeroc không cảm thấy nhiều sự khác biệt, bởi vì cơn đau luôn không thể chịu đựng được nếu không có những viên thuốc Clough đưa cho.

“Tôi bị ngã trên đường à?”

Có lẽ, giống như trước đây, Clough đã chỉ thị cho một người hầu và bảo anh ta bế Aeroc bất tỉnh lên và đưa trở lại dinh thự. Nhưng tại sao lại là căn phòng này chứ không phải trong căn chòi đó, Aeroc không chắc nữa.

Aeroc nhận ra tấm thảm, hoa văn của rèm cửa, và trên hết là mùi hương. Đây là căn phòng từng thuộc về một bá tước nghiêm khắc, rồi là một quý tộc sa ngã ngu xuẩn, và giờ có lẽ là của chủ sở hữu hiện tại của dinh thự này.

“Nếu anh không nhớ…… cũng không sao cả.”

Chủ nhân của căn phòng bình tĩnh đến ngạc nhiên. Từ trước đó, anh ta đã hành động rất lạ rồi.

“Cảm ơn anh đã cứu tôi.”

“…….”

Người đàn ông không đáp. Thay vào đó, anh ta đổ những viên thuốc vào một cốc nước. Aeroc mở miệng nói với hình bóng im lặng quay lưng về phía mình.

“Tôi rất kinh ngạc vì chúng xinh xắn đến thế. Cả bốn đứa đều rất đáng yêu. Cả đời tôi sẽ không bao giờ quên được. Cảm ơn anh.”

Aeroc cảm ơn anh ta thật lòng, nhận ra nếu không phải bây giờ thì anh có thể đã không làm được.

Đôi bàn tay cầm những viên thuốc cứng đờ, sự căng thẳng chạy dọc sống lưng rộng của đối phương.

Cùng lúc đó, trái tim trong lồng ngực Aeroc chùng xuống. Có lẽ anh không nên nói gì cả, nhưng Clough quá đỗi ân cần và dịu dàng đến nỗi anh phải lấy hết can đảm dù không cần thiết.

Không nhìn lên, Clough đưa cho anh một cốc nước thuốc, hơi ấm của món súp trước đó đã làm anh tỉnh táo đủ để lần này có thể nhận lấy nó. Tất nhiên, anh không thể cầm nó bằng một tay, nên anh dùng cả hai tay.

Aeroc cẩn thận áp môi vào, không muốn làm đổ nó và làm bẩn chăn một lần nữa. Thuốc rất đắng và đặc, mặc dù đã tan trong nước. Có lẽ vì vừa được ăn một món súp ngon, bây giờ lưỡi anh thấy ngứa ran. Aeroc không thể không cau mày.

“Cái này….”

“Nó là hỗn hợp của thuốc chống viêm, thuốc giảm đau và thuốc an thần. Nó không phải là thuốc độc, vì vậy hãy uống hết đi.”

“Không phải vậy, nhưng nó rất….”

Sau khi đưa cốc cho anh, Clough dọn khay và họ nhìn nhau. Trong cổ họng, hơi thở của Aeroc nghẹn.

“Rất gì cơ?”

Với giọng điệu đòi hỏi câu trả lời, Aeroc nói ra suy nghĩ của mình mà không hề nhận ra.

“…… Ghê quá”

“Cái gì cơ?”

“Ý tôi là, nó có vị ghê quá…… Nó đắng và hôi, nó có vị như nước cống vậy.”

Ngay cả những bữa ăn tồi tệ mà anh nấu ở căn chòi cũng không tệ đến thế. Aeroc nhấp thêm một ngụm và nhắm chặt mắt. Anh nói rằng đó không phải là thuốc độc, nhưng anh muốn khóc, nghĩ rằng Clough hẳn đã cố tình bắt anh uống thứ thuốc kinh tởm này.

Ngậm nó trong miệng càng lâu thì càng thấy lợm cổ, vì vậy anh nhấp ngụm thứ ba và gắng nín thở và uống nhiều nhất có thể. Nhưng nửa cốc là giới hạn rồi.

“Ư.”

Aeroc nhăn mặt và rùng mình.

“Hư.”

Một tiếng thở hắt nhỏ thoát ra. Nó không thoát ra khỏi miệng Aeroc vì anh không thể mở miệng để nuốt thứ thuốc kinh tởm đó.

“Tệ đến vậy sao?”

“Làm sao một người có thể uống thứ như thế này được? Anh có chắc nó không phải thuốc độc không?”

Aeroc đầy hoài nghi không thể không hỏi. Ngay cả khi Clough chế giễu anh là một tên quý tộc sa ngã đã quên mất nguồn gốc những tài sản của mình, thì loại thuốc này thực sự không phải là thuốc độc.

“Nếu đây là thuốc độc, thì nó sẽ có vị ngọt. Bởi vì tôi muốn anh uống thật nhiều.”

Câu trả lời hợp lý khiến anh nổi da gà.

“Vậy sao? Làm sao tôi có thể uống hết đống này?”

Aeroc thở dài tuyệt vọng khi nhìn vào phần thuốc còn lại.

“Nếu anh không uống được, hãy đưa cho tôi.”

Clough hẳn rất ghét khi thấy Aeroc lấy lý do thuốc khó uống để không uống. Hắn ta với tay lấy chiếc cốc còn một nửa.

“Không, tôi có thể uống thêm, nếu anh cho tôi thời gian.”

“Đã muộn rồi.”

Aeroc bất ngờ khi Clough đổ phần thuốc còn lại vào miệng mình.

Đây là thứ thuốc đắt tiền đến mức không thể lãng phí một giọt mà? Hơn nữa, có được phép uống thuốc của người khác như vậy không? Khi Aeroc vẫn còn ngơ ngác, miệng há hốc vì choáng váng, mắt chớp chớp, một bóng đen phủ lên người anh.

“Hả?”

Một bàn tay mạnh mẽ nắm chặt hàm anh, và một cảm giác ấm áp chạm vào môi anh. Đôi mắt Aeroc, vốn đã mở to, lại mở to hơn nữa. Một vầng trán hiện ra trước mắt. Những sợi tóc đen chảy dọc theo khóe mắt. Bên dưới là đôi mắt thâm quầng và đôi lông mày cong lạnh lùng.

Thứ thuốc đắng chảy qua đôi môi mím chặt của Aeroc. Thật kỳ quái, lần này anh không cau mày, mặc dù trước đó thứ thuốc đắng đó có vị gần giống như độc dược.

Nụ hôn đột ngột khiến tim anh tăng tốc. Trước đây, họ đã từng hôn nhau một vài lần, nhưng Aeroc luôn cảm thấy như mình sắp chết vì trái tim đập loạn nhịp. Anh tự hỏi khi nào mình sẽ ngừng cảm thấy như vậy, nếu điều đó thậm chí còn có thể xảy ra trong cuộc đời anh.

Nụ hôn này không thể là dấu hiệu của tình cảm. Ngay từ đầu Aeroc đã không bao giờ hy vọng điều đó. Đây chỉ là hành động để anh uống hết một loại thuốc khó nuốt thôi. Dù cố nghĩ khác đi chăng nữa, cuối cùng anh vẫn thấy ngọt ngào khi đầu lưỡi mềm mại của Clough quấn quanh lưỡi bản thân và đẩy thuốc xuống cổ họng anh.

Mùi thuốc, vốn rất khó chịu khi Aeroc ngửi một mình, hòa lẫn với mùi hương của Alpha và chuyển thành một mùi khác lạ. Nụ hôn kết thúc khi bên trong khô khốc của anh trở nên ướt át. Aeroc cảm thấy một nỗi hối hận sâu sắc khi anh thấy đôi môi rời đi.

Ngược lại, Clough vội vã đứng dậy và lấy một chiếc khăn ăn trắng để lau vết bẩn quanh miệng. Trong long vừa phấn khích bừng bừng bỗng nhiên nhói đau một cái, nhưng Aeroc không biểu lộ ra ngoài. Thay vào đó, anh dùng mu bàn tay run rẩy của mình để lau miệng, nơi cũng bị dính thuốc và nước bọt.

“Anh sẽ làm dây bẩn ra người mất.”

Buông một câu thản nhiên, Clough lau tay Aeroc bằng phần khăn ăn sạch. Sau đó, ngay cả khi không ai nói gì, Clough cũng lau vùng quanh miệng Aeroc. Liên tục những cử chỉ bình thường nhưng trìu mến này có vẻ rất lạ lẫm.

“Sao lại ngây người ra thế?”

Clough hỏi, nhận thấy ánh mắt của anh.

“Không có gì…… Bởi vì tôi không nhớ anh từng như thế này trước đây…….”

“Chuyện như thế này chưa từng xảy ra…… khi anh còn thức sao? Tôi hiểu rồi. Tôi quên mất vì đây đã trở thành thói quen. Lần sau tôi sẽ cẩn thận hơn.”

Clough Bendyke và một lời xin lỗi lịch sự, không thể lạc lõng hơn được nữa. Aeroc hít vào gấp gáp vì quá đỗi ngạc nhiên.

“Không phải tôi không thích, chỉ là cảm thấy ngượng ngập. Không phải là tôi không thích, thực sự đấy.”

Aeroc vội vàng nói thêm, cứ sợ mình bị hiểu lầm.

“Được rồi.”

Người kia gật đầu. Nhìn lại, khuôn mặt Aeroc nóng lên là khi anh nhận ra những sắc thái trong lời Clough nói.

Anh ta nói đây là thói quen. Nhưng Aeroc có thể thề rằng Clough chưa bao giờ hôn anh để móm thuốc cho anh, hoặc thậm chí nhẹ nhàng lau người anh. Tuy nhiên, Clough không phải là kiểu người sẽ bịa ra một câu chuyện cười về điều gì đó chưa từng xảy ra. Điều này có nghĩa là nó đã xảy ra khi anh không thể nhớ được bất cứ điều gì.

“Tôi đã ngủ bao lâu rồi?”

Clough không đáp. Hắn chỉ cầm lấy chiếc cốc rỗng và đặt nó lên khay.

Tim Aeroc chùng xuống, cùng với một cảm giác khó chịu trong bụng.

“Tôi nợ anh một điều. Tôi sẽ trở về nhà của mình. Tuy nhiên, tôi xin lỗi, tôi có thể ở lại đến sáng không? Tôi không chắc mình có thể nhóm lửa nếu tôi đi bây giờ.”

Aeroc cố gắng hết sức để không chọc giận người kia. Nhưng không có câu trả lời. Có lẽ đây không phải là lúc để nhờ vả.

“Không, tôi sẽ đi ngay bây giờ. Chỉ cần cho tôi mượn một chiếc chăn. Trời sắp sáng rồi, nên chỉ cần một chiếc chăn là đủ rồi.”

Aeroc nghĩ Clough sẽ cho mình mượn chiếc chăn.

Aeroc lóng ngóng và cố chuyển động hai chân, nhưng lạ thay chúng không cử động được. Anh có thể cảm thấy một cơn đau nhói nhẹ, nên không phải là không cảm thấy chúng chút nào, nhưng anh chỉ không thể cử động chúng thôi. Anh nắm lấy đôi chân không vâng lời bằng cả hai tay và gắng kéo nó lên, nhưng nó vẫn như đang bị một tảng đá lớn đè bẹp.

“Hả?”

Aeroc sửng sốt khi nắm lấy đùi mình. Dù cứ gầy đến mức nào, anh chưa bao giờ ốm yếu đến thế này. Da chùng xuống và xương nhô ra, nhưng anh vẫn có thể cử động. Nhưng giờ trông nó giống như chân của một bệnh nhân liệt nửa người đã không cử động trong nhiều tháng, trông như những cây gậy vậy.

Aeroc chạm vào ngực và cánh tay mình một lần nữa. Xương xẩu khắp nơi. Thật đáng kinh ngạc khi anh thực sự có thể cựa quậy. Trên hết, bụng rỗng tuếch. Bụng anh, vốn đã căng phồng như một quả bóng bay, giờ đã trũng xuống thành bụng của một nhà sư khổ hạnh.

“Bụng tôi….”

Aeroc không thể thốt nên lời. Tầm nhìn trở nên đông cứng và tối sầm lại.

“Bụng tôi….”

“Các em bé an toàn, anh không cần phải lo lắng.”

Clough cúi xuống và thì thầm.

“À.”

Sau đó, anh ta cẩn thận bế Aeroc đang run lẩy bẩy lên. Một chiếc gối bông được đặt sau lưng anh.

“Tôi đã…… nằm đây bao lâu rồi….”

“Anh đã ngủ rất lâu, rất rất lâu.”

“…….”

“Hai đứa bé đang ngủ say trong phòng trẻ. Sáng mai khi mặt trời mọc, anh sẽ thấy chúng.”

“Thật sao……?”

“Tôi đã…… hứa với các con của chúng ta.”

Đối phương nhắc lại lời hứa với các con. Aeroc gật đầu. Trong cơn choáng váng, anh thậm chí còn không nhận ra đó không phải là người kia, anh không dùng danh từ sở hữu thường dùng của mình.

“Bây giờ, ngủ đi. Anh cần ngủ.”

“Ừm.”

Anh ta vuốt phẳng chăn và vỗ nhẹ lưng Aeroc đầy âu yếm.

Aeroc đã gặp bốn đứa con của mình, được nghe tên chúng, đứa trẻ sơ sinh đã an toàn, và người đàn ông đáng sợ kia đã hôn anh một cách trìu mến và hứa với anh một điều mà Aeroc thực sự hy vọng sẽ xảy ra.

Đây là một giấc mơ. Chắc chắn đây không thể là gì khác ngoài một giấc mơ. Đây giống như một viễn cảnh hạnh phúc mà người ta sẽ thấy trước khi chết.

Nếu đây là một giấc mơ, Aeroc hy vọng sẽ không thức dậy mãi mãi. Với khuôn mặt bị chăn che khuất một nửa, Aeroc liếc nhìn người đàn ông đang đi vòng quanh mép phòng. Tấm lưng tối tăm khi anh ta cẩn thận kéo viền rèm để giữ cho không khí đêm lạnh không tràn vào.

Aeroc không muốn ngủ, nhưng mí mắt vẫn trĩu xuống. Thuốc khó uống, nhưng hiệu quả cũng tốt. Ánh sáng mờ ảo của những chiếc đèn lồng nhấp nháy, rồi bóng tối ấm áp bao trùm Aeroc.

(Hết chương 1)

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo