Điều đầu tiên mà đầu óc mất phương hướng của Aeroc nhận ra là bản thân đang được ôm chặt.
Một thứ gì đó rất dày và chắc chắn đang ấn nhẹ vào phần thân trên. Một vật thể chắc chắn nhưng cong nhẹ nâng đỡ lưng và hông anh. Sức nặng, kết hợp với hơi ấm, rất dễ chịu. Ý thức của anh dần bị đánh thức, rồi lại chìm xuống vực sâu.
Khi Aeroc tỉnh lại trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, sức nặng đó đã biến mất. Thay vào đó, một thứ gì đó ngọt ngào, đắng chát và mềm mại chạm vào môi anh. Khi lưỡi bị mút, thứ từ từ đưa ý thức anh trở lại không phải là nụ hôn đã bắt đầu trong lúc anh vẫn thiếp đi, mà là mùi vị của một thứ thuốc ghê tởm. Anh không thể kiềm được, lông mày giật giật. Ngay cả mí mắt khép chặt cũng rung lên.
Mái tóc nâu quen thuộc len lỏi vào tầm nhìn vẫn lờ mờ. Aeroc đưa mắt nhìn người kia, người đang tập trung cẩn thận đưa lưỡi lên để ép thuốc xuống cổ họng, như thể anh không nên bỏ lỡ một giọt nào.
“Ưm…… hmm.”
Nhận ra người trong tay đã tỉnh; nụ hôn của Clough không chậm lại. Thay vào đó, cánh tay quanh vai anh siết chặt hơn. Bị Clough giữ chặt hơn, Aeroc buộc mình phải nuốt thứ thuốc kinh tởm xuống. Chỉ khi anh hết hơi, đôi môi mới tách ra.
“Haaa.”
Hơi thở của anh nồng nặc mùi thuốc. Đó là một mùi vị không thể chịu nổi, nhưng Clough, người cũng ngậm thuốc trong miệng, không biểu lộ bất kỳ sự khó chịu nào. Anh ta nhìn Aeroc với vẻ mặt bình thản, gần như vô cảm.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn Clough gần như vậy mà không sợ hãi.
Tim anh bắt đầu đập thình thịch trong lồng ngực. Anh nghĩ đây hẳn là một giấc mơ, nhưng rõ ràng không phải vậy. Người đàn ông trước mặt anh quá sống động để có thể là một giấc mơ.
Aeroc nhìn anh thật kỹ, chiếc mũi cao, đôi lông mày cong lạnh lùng, sự cô đơn và đau đớn trong mắt anh, sự mệt mỏi và kiệt sức phản chiếu trong khóe mắt anh.
“…… Tôi.”
“Hửm?”
Vẫn ôm Aeroc, Clough nhìn anh và yết hầu chuyển động lên xuống. Với anh ta, tư thế này có vẻ không hề gượng gạo chút nào.
Đầu Aeroc trở nên trống rỗng. Anh cảm thấy nên nói gì đó, nhưng không biết phải nói gì. Aeroc muốn hỏi tại sao Clough lại ân cần như vậy, hoặc bản thân anh đã làm gì để xứng đáng với điều đó, nhưng không đủ can đảm để hỏi. Thay vào đó, Aeroc hỏi câu gì đó khác.
“M-Mỗi ngày tôi phải uống thuốc bao nhiêu lần…….”
“Tổng cộng bốn lần.”
“Ý anh là khi tôi bất tỉnh, mỗi lần…….”
“Đúng rồi, mỗi lần đều là tôi cho anh uống thuốc.”
Aeroc không hỏi đối phương làm thế nào. Quanh gò má anh hơi nóng lên.
“Cảm ơn.”
“Tôi không làm vậy vì muốn anh cảm ơn tôi.”
“Nhưng dù sao, tôi đã được anh giúp đỡ, nên tôi phải cảm ơn…….”
“Anh muốn trả ơn sao?”
Nếu ai đó nhận được sự giúp đỡ, họ nên lịch sự cảm ơn và đáp lại một cách lịch sự.
“Anh sẽ làm thế nào? Bằng cái gì?”
Đó thậm chí không phải là giọng điệu thách thức. Anh ta thực sự tò mò, nhưng Aeroc thì xấu hổ và thấy nhục nhã. Tất cả những gì anh có thể làm là nói vài lời sáo rỗng.
“Nếu có bất cứ điều gì tôi có thể làm.”
“Có chuyện đó sao?”
Bụng Aeroc chùng xuống trước câu trả lời gần như thản nhiên. Anh thật là ngu xuẩn khi muốn tỏ lòng biết ơn với người mà anh đã gây ra quá nhiều tổn thương.
“Từ giờ trở đi, hãy cứ giữ lấy nó đi.”
Nghe có vẻ nửa đùa nửa thật. Có lẽ là vì Clough không có bất cứ kỳ vọng gì. Tuy nhiên, Aeroc không hiểu tại sao đối phương lại đột nhiên trở nên hào phóng như vậy.
Clough Bendyke là hiện thân của sự báo thù. Anh ta lạnh lùng và đầy toan tính. Ít nhất anh ta cũng tỏ ra lịch sự với người khác, nhưng hoàn toàn tàn bạo với Aeroc Teywind. Clough thậm chí còn đẩy anh đến một kết cục đớn đau và khốn khổ.
Vào lúc rạng sáng, anh đã rời khỏi căn chòi. Anh bước đi trong đêm lạnh giá, đầu óc choáng váng vì sốt, hai tay ôm chặt lấy cái bụng căng phồng. Đến nơi mà anh sẽ phải nhận bản án xứng đáng. Anh tìm đến một bầy sói quen thuộc, cầu xin chúng xé xác anh ra và cho anh một sự giải thoát.
Khi đôi mắt mờ đục từ từ nhắm lại vì đau đớn hơn những gì anh có thể tưởng tượng, người đó đã đến. Clough đã đến để đón anh.
“Tôi…… đã thuộc về anh…… từ lúc đó.”
Clough lờ đi những lời Aeroc thốt ra trong cơn mê sảng, nhưng vai anh ta cứng đờ khi nghe từ ‘lúc đó’. Ánh mắt chầm chậm hướng về phía Aeroc thật lạ.
“Đó…….”
Người đàn ông đáng sợ này đã tàn sát bầy sói ngay tại chỗ, sau đó bế Aeroc lên trong vòng tay như một con búp bê bị hỏng. Sau đó, cơn mê man ập đến và Aeroc không nhớ nhiều. Chỉ có những tiếng gào thét chói tai và tiếng la hét, mùi máu và…… tiếng nức nở. Chất lỏng trong suốt nhỏ giọt từ khoé nước mắt của vị quý tộc lạnh băng.
Tầm nhìn của anh trở nên chao đảo. Cảm giác như những con sóng đang đập vào mắt. Theo phản xạ, Aeroc ấn đầu ngón tay vào khóe mắt.
“Hả?”
Aeroc không thể tin vào mắt mình. Một giọt nước rơi xuống đầu ngón tay run run. Anh ngập ngừng chạm vào ngón tay còn lại. Chắc chắn đó là nước mắt. Anh chớp mắt, và nó lăn dài trên má.
Anh hé miệng, nhưng không nói nên lời. Nhiệt độ bốc lên từ dưới cổ họng, làm tê liệt dây thanh quản.
“A.”
Một bóng đen sâu thẳm phủ lên Aeroc khi anh thốt ra tiếng kêu than ngắn. Người đàn ông to lớn đột nhiên ở trước mặt anh, cúi xuống gần. Đôi môi đã móm thuốc cho anh trước đó đang lướt qua mắt và má anh. Sức nóng của nụ hôn khẽ khàng khiến anh bất ngờ, làm cơ thể đông cứng đổ nhào xuống.
Nhưng Aeroc không khuỵu xuống gối. Trước khi anh kịp nhận ra, đôi tay mạnh mẽ đã quấn chặt lấy anh. Đầu lưỡi Clough liếm nước mắt của Aeroc, giống như một người say rượu.
Aeroc đã cầu xin tình yêu. Sau khi nhận được lời từ chối lạnh lùng, anh đã tự đi mình vào một ngõ cụt dài. Một con đường không thể quay lại.
Nhưng làm thế nào mà cuối con đường cô đơn đó lại dẫn đến căn phòng này, đến những cử chỉ đầy yêu thương của Clough? Aeroc không đủ can đảm để hỏi. Anh không muốn tất cả khi hỏi ra khỏi miệng. Nếu làm như vậy sẽ phá vỡ ma thuật huyền bí thì sao? Nếu anh thực sự đang đơn độc ở trong một ngôi mộ lạnh lẽo thì sao? Aeroc sợ rằng các vị thần đã tàn nhẫn giáng thực tế vào mặt mình.
Thay vào đó, Aeroc lấy hết can đảm giơ tay lên và nhẹ nhàng quấn chúng quanh cơ thể to lớn đang bao bọc mình, xoa lòng bàn tay trên tấm lưng rộng và khỏe mạnh.
Aeroc không nói gì cả. Clough cũng không nói gì cả. Họ chỉ hô hấp qua nước mắt và cảm nhận hơi ấm và mùi cơ thể của nhau.
Sau đó, một tiếng gõ cửa lớn phá vỡ khoảng thời gian thân mật đến đáng sợ. Tiếng gõ cửa thiếu kiên nhẫn không hề lịch sự, và khi Aeroc giật mình, Clough thở dài khi vòng tay ôm lấy anh.
Những vị khách thô lỗ không ai khác chính là bọn trẻ. Tất cả bọn chúng đều mặc bộ đồ ngủ liền mảnh màu trắng.
Đứa trẻ lớn nhất với mái tóc vàng bế em gái bé hơn nhiều, và bên cạnh là một cậu bé tóc nâu, bế một cậu bé nhỏ hơn vài tuổi, với mái tóc hạt dẻ mềm mại pha chút vàng.
“Ba ơi!”
Hất tay em trai ra, cậu bé tóc hạt dẻ bật khóc và chạy lại gần Aeroc.
“Baba!”
Hai đứa trẻ lớn hơn chạy đến giường cùng lúc. Ngay cả khi không dùng ghế, những đứa trẻ phấn khích đã nhảy lên giường cao và lao vào Aeroc.
“Những đứa trẻ này! Các con sẽ tự làm mình bị thương nếu cứ lao đến đây!”
Clough vừa hét lên vừa đứng dậy. Nhưng những đứa trẻ không để ý đến lời mắng mỏ của cha chúng. Chúng đua nhau rúc sâu vào trong lòng Aeroc. Một bên là Jester và Seth, bên kia là Ray cười rạng rỡ như nắng ấm.
Aeroc muốn nhìn kỹ hơn gương mặt của những đứa trẻ mà anh hầu như không nhìn thấy được bằng đôi mắt mờ của mình đêm qua, nhưng nước mắt đã che khuất tầm nhìn.
“Ba ơi. Đừng khóc.”
Chậm trễ nhận ra biểu cảm của Aeroc, mặt của những đứa trẻ trở nên đẫm lệ. Bàn tay nhỏ bé của Seth xoa má ướt của Aeroc. Những cái chạm khe khẽ cần mẫn lau đi những giọt lệ, nhưng sự đáng yêu đến đau lòng chỉ khiến nước mắt anh rơi nhiều hơn.
“Sao ba khóc?”
“Ba có đau không? Chúng con có làm ba bị đau không?”
“Không. Không. Bởi vì các con đáng yêu quá.”
Aeroc lắc đầu, cười tươi.
“Bởi vì… ba rất vui.”
“Con cũng vậy. Con rất vui vì ba đã ở đây.”
Ray mỉm cười trìu mến. Aeroc không thể tin rằng mình đang ôm những đứa trẻ này trong tay, những đứa trẻ mà trước đây anh chưa từng gọi tên. Giữa thế giới nước mắt nóng hổi, Clough chỉ quan sát chúng mà không buông lời nguyền rủa.
“Oaaaa.”
Đột nhiên, một tiếng nấc nhỏ vang lên. Blaine, bị bỏ lại bên khung cửa, đang nức nở, và Clough đã chạy đến chỗ cô bé. Đứa bé đang sụt sùi vùi má phúng phính của mình vào vai người cha và nhanh chóng được bế lên giường.
“Ray.”
Khi Clough gọi, Ray hơi né ra. Một đứa bé mũm mĩm được cho vào giữa hai người. Tiếng nấc của cô bé thấm đẫm ngực Aeroc.
“Suỵt. Không sao đâu, không sao đâu.”
“Blaine, là ba đây. Ba đây.”
Ray giúp Aeroc dỗ dàng cô bé. Blaine, vẫn còn rất nhỏ, nhìn Aeroc và khóc to hơn. Cô bé đưa tay ra, cầu xin được ôm, về phía cha mình.
“Ôi, không.”
Aeroc nghẹn ngào khóc khi nhìn đứa bé bị cướp khỏi tay mình.
“Con bé vẫn còn quá nhỏ, không thể tránh khỏi việc cảm thấy e ngại. Và Blaine đặc biệt nhạy cảm.”
Clough trả lời mà không cần anh hỏi.
“Blaine là đứa hay khóc nhè.”
Seth lè lưỡi với em gái mình. Sau đó, cậu lại áp đầu vào ngực Aeroc.
Ray, cũng tựa đầu vào Aeroc, quấn chân quanh chân Aeroc. Với hai tay quấn quanh Aeroc, trông cậu giống như một chú khỉ con.
“Cha ơi. Con đã quyết định mình muốn gì cho sinh nhật lần này rồi.”
“Gì cơ?”
“Ba ơi. Con muốn sống với ba.”
“Con nữa. Con nữa. Nếu ba ngủ lâu hơn thế này nữa, thì sẽ đến sinh nhật của Seth. Con cũng muốn Baba. Baba là của con.”
“Món quà cho sinh nhật tiếp theo của con cũng sẽ là Baba. Anh không thể độc chiếm ba một mình được.”
Clough thở dài trước sự bùng nổ của bọn trẻ. Aeroc là người duy nhất sững sờ.
Anh thậm chí còn được phép hy vọng sao? Đêm qua, anh đã đóng vai là ba của chúng mà không nhận ra. Nhưng không biết liệu anh có được phép làm như vậy bây giờ không.
Aeroc sợ chủ nhân của dinh thự này, cũng là cha của chúng, sẽ lạnh lùng lắc đầu. Aeroc cố nhìn thật kỹ những đứa trẻ bám chặt vào mình.
“Cha. Cha. Con sẽ không gây chuyện đâu, được chứ?”
“Con cũng vậy.”
“Cha.”
“Cha à!” những đứa trẻ nhỏ hét lên, hùa vào hai đứa lớn hơn. Clough đưa ngón trỏ lên miệng để bảo chúng im lặng, nhưng không ai nghe lời.
“Ba! Ba! Ba!”
Trước những tiếng gọi “Baba” dai dẳng của bọn trẻ, Clough cuối cùng cũng thở dài.
“Những đứa này. Được rồi, nhưng tránh ra. Các con không nên bám lấy người bệnh như thế.”
“Ô! Vui quá đi!”
Hai đứa trẻ lớn nhất cười toe toét và lao vào người Aeroc. Ngay cả khi chúng còn ít tuổi, anh cũng bị cả ba đứa cùng lúc áp đảo. Anh suýt ngột thở. Nhưng thay vì cảm thấy đau đớn, anh cảm thấy như mình sắp chết vì hạnh phúc.
“Mấy đứa này!”
Cuối cùng, Clough hét lên, nhưng không ai tỏ ra sợ hãi. Những đứa trẻ tinh nghịch chỉ cười thích thú.
“Đi qua đó đi, nếu không ta sẽ phải hủy bỏ lời hứa hiện tại.”
“Không! Cha chắc chắn không thể làm thế đâu!”
Trước sự bùng nổ của cha mình, những đứa trẻ chạy vội đến chân giường đồng thanh nói “không được”. Vừa chạy vừa đùa nghịch, chúng bám nhẹ vào đôi chân gầy gò của Aeroc.
“Ta đã nói ba ba các con là người bệnh. Từ từ lại đi.”
Cuối cùng, từ ba ba bật ra khỏi miệng Clough. Cảm giác như nước nóng đã tràn vào tận phổi Aeroc. Đầu ngón tay siết chặt để nuốt cảm giác nóng bỏng, sung sướng xuống.
Mặc dù bị mắng, bọn trẻ vẫn phấn khích nhảy lên giường. Chúng giống như những chú cún con phấn khích. Seth cũng tham gia cùng chúng. Clough đặt Blaine, đang trong vòng tay, giữa bọn trẻ và kiểm tra Aeroc.
“Có thấy khó chịu ở đâu không?”
Aeroc quá xúc động đến nỗi không nói nên lời. Thay vào đó, anh lắc đầu hưng phấn.
“Thật sao?”
Không tin, Clough lại kiểm tra gối và chăn của Aeroc.
“…… Tôi ổn, thực sự, không thấy khó chịu chút nào.”
Aeroc phản đối cái chạm thiếu kiên nhẫn đó.
“Được rồi.”
Lắc đầu, Clough giật sợi dây thừng treo cạnh giường.
Từ lúc đó trở đi, bọn trẻ không bao giờ rời xa Aeroc nữa.
Chúng khăng khăng đòi rửa mặt và thay quần áo trước mặt anh, và tất nhiên là chúng cùng nhau ăn trong căn phòng này. Sau đó, mỗi đứa mang theo đồ chơi hoặc sách tranh yêu thích của mình và làm bừa bộn căn phòng lớn. Trong khi đó, Clough ngồi trên ghế, im lặng nhìn bọn trẻ và Aeroc.
“Ba ơi, cái này.”
Aeroc nhận ra cuốn sách tranh Ray đã mang đến. Đó là món quà mà người mẹ quá cố của Aeroc tặng anh. Có vẻ như Ray đã tìm thấy nó ở góc phòng học.
“Đây là cuốn sách tranh yêu thích của con. Ba sẽ đọc cho con nghe chứ?”
Aeroc gật đầu chậm rãi khi vuốt ve những trang sách cũ kỹ, nhuốm màu thời gian. Ở hai bên, Jester và Seth ôm chặt anh. Ray cuộn tròn dưới chân cậu, đá chân. Blaine, vẫn còn là một đứa trẻ, ngủ say trong chiếc giường nhỏ mà người hầu đã mang đến trước đó.
“Ngày xửa ngày xưa, có một lâu đài vô cùng lộng lẫy. Nó được làm bằng những cây cột vàng và đồ trang trí, và có một hoàng tử sống ở đó. Hoàng tử có bộ quần áo đẹp nhất, thanh kiếm đẹp nhất và con sư tử đẹp nhất, nhưng chàng không hạnh phúc.”
Đó là một câu chuyện cổ tích về một hoàng tử cô đơn, người chỉ nhận ra tình yêu đích thực sau khi mất tất cả. Đôi tai của anh không tốt và khiến việc đọc sách trở nên khó khăn, nhưng anh không thể làm những đứa trẻ cực kỳ mong chờ thất vọng. Aeroc đã huy động tất cả năng lượng còn lại và cố gắng hết sức để đọc hết cuốn sách.
Giọng nói của Aeroc lên xuống, và đôi khi phát âm sai từ và tạo ra những âm thanh kỳ cục. Dù anh đọc lộn xộn, nhưng đôi mắt của những đứa trẻ lấp lánh như đang lắng nghe câu chuyện cổ tích thú vị nhất trên thế giới.
“Và thế là hoàng tử sống hạnh phúc mãi mãi về sau.”
Seth nghiêng người vào cuối câu chuyện cổ tích không quá dài.
“Lại nữa. Lại nữa.”
“Không. Mẹ mệt rồi.”
Ray, người đã yêu cầu đọc truyện, đã ngăn em mình lại.
“Đến giờ ngủ trưa rồi. Ba cũng cần nghỉ ngơi. Nếu không, ba sẽ lại ốm và phải về quê lần nữa. Các em có muốn thế không?”
“Không.”
Seth vội vàng lắc đầu.
“Vậy thì hôn ba tạm biệt đi.”
Theo lời Ray, Seth áp đôi môi chu ra của mình vào môi Aeroc, theo sau là Jester và Ray, họ thơm Aeroc vào mỗi bên má. Sau đó, họ trượt xuống giường.
“Cha?”
Theo tiếng gọi của Jester, mọi người quay lại nhìn Clough. Anh ta đã im lặng từ trước đó, và bây giờ đang lim dim với cằm tựa vào lòng bàn tay. Anh ta trông rất mỏi mệt, thiếp đi với biểu cảm hơi cau có.
“Suỵt.”
Ray đặt ngón trỏ lên trước miệng, giống như cha mình trước đó, để dỗ các anh chị em mình. Chúng liên tiếp vẫy đôi bàn tay nhỏ xíu của mình về phía Aeroc và lặng lẽ rời khỏi phòng.
Cạch.
Núm cửa kêu một tiếng nhỏ khi đóng lại.
“Hửm?”
Đánh thức giấc, mắt Clough mở choàng. Anh ta bật dậy khỏi ghế và vấp phải một món đồ chơi dưới chân. Vừa mới lấy lại thăng bằng, anh ta nhìn quanh, hơi mất phương hướng.
“Bọn trẻ đ….”
“Chúng vừa đi ngủ trưa.”
Lúc đó, ánh mắt của Clough hướng về Aeroc.
“Vậy sao?”
Đôi vai cứng đờ chùng xuống vì nhẹ nhõm, và anh ta từ từ xoa lòng bàn tay lên mặt mình.
“Ray đã dẫn chúng đi à?”
“Ừ.”
Clough có vẻ rất tin tưởng người con trai cả. Anh ta gật đầu sau khi Aeroc xác nhận, rồi lại ngồi phịch xuống ghế. Cũng giống như trước đó, anh ta tựa cằm vào lòng bàn tay, từ từ mở và nhắm mắt lại. Trông rất mệt mỏi.
Đột nhiên, Aeroc nhớ ra Clough đã cho mình uống thuốc khi mình bất tỉnh. Người này hẳn đã dậy từ lúc rạng sáng để đưa thuốc cho anh. Aeroc cảm thấy tệ và thương hại anh khi anh ngồi co ro trên ghế. Anh không ở trong trạng thái có thể giúp đỡ, nhưng anh không thể để Clough cứ như thế một mình.
“Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu anh ngủ trên giường đấy.”
Sau khi Aeroc nhẹ nhàng và cẩn thận nói những lời đó, Clough nhìn lên. Đôi mắt nhắm hờ vì buồn ngủ. Đó là một tư thế không có khả năng tự vệ, rất khác thường. Clough đã làm anh ngạc nhiên nhiều lần rồi, nhưng Aeroc chưa bao giờ ngờ có thể nhìn thấy Tử tước Clough Bendyke như thế này.
“Anh ngủ ít thế đã bao lâu rồi?”
Aeroc vô tình hỏi.
“…. Khoảng ba tháng?”
Giọng đối phương trầm và khàn khàn vì thiếu ngủ. Tim Aeroc chùng xuống.
“Ba tháng? Anh không thể……..”
Aeroc biết anh ta hẳn đã thiếu ngủ trong một thời gian dài. Nhưng ba tháng ư? Và trong suốt thời gian đó, Clough đã chăm sóc một bệnh nhân bất tỉnh sao?
“Vì tôi sao?”
“….Không.”
Mặc dù mơ màng, Clough vẫn khăng khăng phủ nhận.
“Vậy là vì… tôi rồi.”
“Vì anh à?”
“Ừ…… vì anh…… Chết tiệt…… Tôi…… buồn ngủ quá.”
Giọng anh ta nhỏ dần, và vẻ mặt trông thật tệ. Aeroc cảm thấy thương anh ta khi phải co rúm cơ thể to lớn của mình trên ghế, cố gắng tìm tư thế thoải mái.
“Anh nên đi ngủ đi.”
“Giường…… được rồi.”
Anh ta loạng choạng đứng dậy, nhưng thay vì đi về phía cửa, lại rảo bước về phía Aeroc. Anh ta cởi chiếc áo vest và đôi giày đang mặc rồi ngã xuống giường, cạnh Aeroc. Chiếc giường lắc lư, và cả linh hồn của Aeroc cũng vậy.
“A-Anh nên về phòng của mình đi.”
“Đây là…… phòng…… của tôi.”
Căn phòng này thực sự là phòng ngủ của chủ nhân trong dinh thự. Nhưng nếu một bệnh nhân bất tỉnh nằm trên giường trong một thời gian dài, thì người kia chắc chắn sẽ ngủ trong một căn phòng khác.
“Đi về chỗ ngủ của anh.”
Nằm vật xuống giường, Clough không đáp. Aeroc đưa tay ra và khẽ huých vai Clough.
“Clough?”
Aeroc gọi, nhưng không có tiếng trả lời. Ngay khi Aeroc nghĩ Clough có thể đã thiếp đi, người đàn ông ngẩng đầu lên. Đôi mắt anh ta hoàn toàn lơ mơ.
“Đây là phòng ngủ của tôi.”
Giọng anh ta đột nhiên trở nên rõ ràng, trái ngược với đôi mắt mơ mơ màng màng.
Trong một giây nổi da gà và bối rối, một cánh tay dài quấn quanh người Aeroc và kéo anh vào lòng. Trán và mũi anh áp vào ngực Clough. Môi họ gần như chạm vào nhau.
“Này…… kia…… Clough?”
“Anh ồn quá. Chúng ta nói chuyện sau đi.”
Với một câu trả lời chắc nịch, anh ta kéo Aeroc lại gần hơn. Aeroc gần như không thở được. Mọi thứ đều trở nên sửng sốt.
Nhiệt độ ấm áp từ vòng tay ôm chặt của anh ta đến ngay lập tức. Các ngón chân và đầu ngón tay của Aeroc tự động giật giật. Khắp người anh có rất nhiều con bướm đang vỗ cánh. Chúng khiến Aeroc không thể ngủ được. Anh nhẹ nhàng dụi trán vào người đàn ông đang ôm chặt mình. Khóe miệng khẽ cong lên.
(Hết chương 2)