Lỡ Bước Vào Vườn Hồng - Quyển 6 Chương 4.4

Khi Aeroc mải suy nghĩ, từ Clough, một tiếng khịt mũi nhẹ bật ra.

“Anh đã thay đổi chiến thuật.”

“Chiến thuật?”

“Thay vì làm tôi tức giận, anh đang gắng lấy được lòng thương hại của tôi.”

“Không phải thế…… Ô.”

Aeroc bối rối lắc đầu, và một cơn đau âm ỉ chạy dọc dái tai. Anh không nhận ra Clough đang cắn nó. Khi Aeroc định quay đầu lại, anh dừng lại và bất động, điều này khiến những chiếc răng đã cắn dái tai anh rời đi, thay vào đó là một cái lưỡi nóng bổi, ướt át, từ từ liếm vào chỗ da thịt bị bỏng. Tất cả nhiệt độ trong người Aeroc đều dồn lên tai.

Không thể mở hoặc nhắm mắt, Aeroc thở hổn hển. Một cơn ớn lạnh chạy dọc lồng ngực của anh. Một cơn rùng mình theo sau. Sau đó, mạch đập dồn xuống điểm đặc biệt ẩm ướt trên cơ thể gầy gò của anh, và một cục u ghê tởm hình thành ở hố bụng.

‘Thay vì sợ hãi, mày chỉ thấy phấn khích, đồ dâm đãng, bẩn thỉu, thảm hại.’

Aeroc tự nguyền rủa bản thân, nhận ra thứ mà anh coi là sợ hãi thực ra lại là sự phấn khích tình dục. Clough đã mắc một căn bệnh nghiêm trọng, và đứa con trai đầu long của họ đã bật khóc vì sợ hãi khi biết chuyện, nhưng Aeroc lại rất hưng phấn vì được Clough chú ý.

Nhưng Aeroc không đủ can đảm để vùng thoát khỏi Clough. Tất cả những gì anh có thể làm là chịu đựng để không khuỵ xuống khi đôi bàn tay thô ráp vuốt ve cơ thể mình.

Đó không phải là câu duy nhất anh không thể hỏi.

Clough chạm vào Aeroc từng chút một. Họ đã quen với những cái chạm đầy tham muốn của nhau, ngay cả khi mối quan hệ của họ chỉ chất đầy sự trả thù và hận thù. Trước đây, Clough đã ép mở cơ thể chưa được chuẩn bị của Aeroc, và Aeroc đã buộc phải tiếp nhận Clough bằng cơ thể mang thai căng phồng của mình. Aeroc đã buộc phải trở thành Omega bị Clough Bendyke độc chiếm và giờ đây anh sẵn sàng chấp nhận số phận đó, ngay cả khi nó mang lại cho anh nỗi đau, cảm giác thỏa mãn méo mó và nhẹ nhõm. Tin rằng Clough sẽ không thả anh đi, ít nhất là chừng nào người đàn ông đó vẫn còn hứng thú tình dục với anh, đã duy trì cuộc sống mệt mỏi trong căn nhà gỗ tồi tàn, cằn cỗi đó. Mặc dù, một nỗi tuyệt vọng cay đắng sẽ nghiền nát hy vọng đó sau này.

Nhưng không phải bây giờ. Clough sẽ không ôm Aeroc chút nào, mặc dù anh ta sẽ sờ soạng cơ thể đã phục hồi chậm chạp của Aeroc bằng đôi tay đầy dục vọng của mình, hít hà mùi hương của Aeroc và thỉnh thoảng cắn vào làn da mỏng manh của Aeroc. Nếu người đàn ông lo về sức khỏe của anh, Aeroc đã đưa ra ám hiệu rằng mình đang ở trong tình trạng tốt hơn so với khi ở trong căn chòi, vì vậy Clough không cần phải giữ khoảng cách nữa. Tuy nhiên, đôi tay của Clough vẫn lướt qua bộ đồ ngủ của anh, nhưng không luồn vào gấu váy.

Rõ ràng là anh ta muốn làm. Không thể nhầm lẫn được cây gậy khổng lồ chọc vào mông anh bất cứ khi nào cơ thể họ gần nhau. Chắc hẳn phải có lý do khác. Aeroc cay đắng tự hỏi.

“Anh không cần phải kiềm chế không chạm vào tôi mọi lúc đâu. Tôi…… khỏe rồi.”

“Bác sĩ thì nói khác đấy.”

“Đó là bởi vì…… ông ta quá mức thận trọng.”

Aeroc trả lại anh ta cái cớ trước đó của chính mình. Sau đó, đôi môi đang lang thang ở cần cổ của anh cong lên thành một nụ cười.

“Anh đã thấy mệt khi chỉ đi xuống cầu thang.”

“Nhưng giờ chúng ta không còn ở cầu thang nữa. Nếu mệt, tôi có thể nghỉ ngơi trên giường.”

Clough khẽ cười. Aeroc không hiểu điều đó có gì buồn cười. Anh đã cố hết sức để thể hiện rõ quan điểm của mình, nhưng điều đó chỉ khiến bản thân cảm thấy ngại ngùng.

“Anh muốn làm tình đến vậy sao? Nếu vậy, sẽ nhanh hơn nếu anh tìm một Alpha khác.”

Đó là một lời đáp trả nhẹ bỗng. Nhưng Aeroc cảm thấy như mình bị một tảng đá khổng lồ đè bẹp. Cuối cùng anh có bị bỏ rơi không? Người đàn ông đã xé nát khoảnh khắc hạnh phúc nhất của anh thành từng mảnh chỉ bằng một câu bình thường thực sự là hiện thân của sự trả thù.

Cú sốc tiếp theo là nước mắt đã tuôn ra. Chóp mũi anh giật giật, và mắt nóng bừng. Luồng khí nóng rực mà anh hầu như không nuốt được khi đi xuống cầu thang trước đó bắt đầu tràn vào miệng, làm yết hầu của anh chấn động. Anh thậm chí không có sức để nghiến chặt răng. Đôi môi hé mở của anh run run không kiểm soát được.

“M-Một Alpha khác…….”

Khi người anh đổ về phía trước như cỏ dại héo úa, Clough không buông Aeroc ra. Như thể anh ta muốn Aeroc héo úa trong vòng tay mình.

“M… Một người khác…… Thứ như vậy…….”

Clough bế cơ thể ủ rũ như cỏ dại lên, nhẹ nhàng bế anh lên như bế một đứa trẻ. Sau đó, anh ta mỉm cười nhìn đôi mắt đẫm lệ của Aeroc, đôi mắt đã quá đẫm lệ để nhìn thấy bất cứ điều gì.

“Tôi hy vọng anh không thực sự nghĩ đến ai khác, và nếu anh nghĩ đến một người cụ thể, tôi sẽ tìm ra và giết hết bọn họ.”

Có một chút thích thú trong lời cảnh báo lạnh lùng. Đây là Clough Bendyke, một người đàn ông có thể hành hạ ngay cả tâm hồn vô tư lự đã bỏ lại mọi thứ phía sau. Aeroc lại thầm thắc mắc tại sao mình lại thích người đàn ông này.

Một nụ hôn nhẹ rơi xuống đôi mắt đẫm lệ. Đôi môi thốt ra những lời không thể nói ra thật ngọt ngào và mềm mại.

Hơi thở bị mắc kẹt của anh thoát ra khỏi lồng ngực Một tiếng thở dài nhẹ nhõm thoát ra. Aeroc dang rộng vòng tay với người đàn ông đang giữ anh xuống. Anh không muốn ở bất cứ nơi nào khác, ngay cả khi điều đó có nghĩa là héo tàn lạnh lẽo trong vòng tay anh. Anh nghiêng đầu một chút, vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy thân hình cao lớn.

Lưỡi nóng bỏng luồn ra từ giữa đôi môi, nhột nhạt khóe mắt và liếm hàng mi đang run rẩy của anh. Nước mắt được lau đi khi hơi thở nóng hổi vuốt ve làn da mỏng bên dưới mắt anh. Nuốt những giọt nước mắt đắng chát, đôi môi của người đàn ông lướt qua gò má đang từ từ nhô ra, rồi khép lại trên đôi môi đang run rẩy của anh.

Nụ hôn của người đàn ông tàn nhẫn ngọt đến bất ngờ. Anh ta có thể bóp cổ Aeroc bất cứ lúc nào, nhưng mỗi lần anh ta nhẹ nhàng xoay miệng quanh miệng Aeroc, như thể anh ta là một người khác, Aeroc cảm thấy như thể tinh thần vốn đã mong manh của mình sẽ lại tan vỡ.

Aeroc nắm chặt các đầu ngón tay để giữ cho tâm trí không lang thang vào khoảng không. Anh nắm chặt gấu áo lụa quấn quanh tấm lưng to lớn của người kia, một bộ xương lớn rất khác so với anh. Anh vẫn chưa bình phục hẳn. Lớp vải mịn trơn trượt đe dọa sẽ tuột khỏi những ngón tay háo hức của anh. Aeroc tuyệt vọng nắm chặt gấu áo của người kia, sợ rằng tình cảm này, niềm vui sướng tràn ngập này, sự nhẹ nhõm tràn ngập này sẽ vuột mất khỏi tay mình.

Đôi môi khô khốc ẩm ướt, làn da lạnh ngắt của anh nóng lên. Những chiếc xương cứng trở nên mềm mại hơn khi dầu làm tăng thêm độ cứng của nó. Thân thể anh, từng là một cái cây khô cằn, trơ trụi, đột nhiên trở nên đầy đặn như một mùa xuân mới. Trọng tâm của anh tự nhiên nghiêng về phía bên kia.

Cơ thể anh, mặc dù ốm yếu và suy bại, đã từng thuộc về một Alpha trưởng thành. Mặc dù cân nặng của anh, chắc hẳn không nhẹ đến vậy, Clough không hề nao núng. Thực tế, anh ta vòng tay ôm chặt eo Aeroc để giữ cho sinh vật yếu ớt này không gục xuống. Nếu muốn, anh ta có thể bế Aeroc bằng một tay như bế đứa con đầu lòng của họ. Người này thực sự mạnh mẽ.

Nụ hôn dài kết thúc với hơi thở dồn dập. Aeroc không phải là người duy nhất thân thể nóng lên, một chút ửng hồng lan tỏa trên chiếc mũi kiêu ngạo và xương gò má của Clough cứng rắn như lòng kiêu hãnh của anh ta. Và thứ kia của Clough hơi sưng lên làm đũng quần gồ lên.

“Anh mới là người thực sự muốn làm.”

Aeroc lẩm bẩm trong hơi thở, thầm nghĩ có phải nụ hôn vừa rồi có cho bản thân can đảm để nói ra câu đó hay không. Người đàn ông kia khúc khích, ngực phập phồng.

“Ừ, thực ra tôi hơi phát điên vì muốn làm đấy.”

Câu trả lời trung thực của Clough khiến Aeroc giật mình, lồng ngực chấn động. Aeroc mở to mắt và nhìn kỹ khuôn mặt của người kia, phân vân đây có phải là một cái bẫy khác không, Clough có định dùng cái lưỡi sắc như dao của mình để biến bản thân anh thành giẻ rách một lần nữa không.

“Tôi nói thật đấy. Tôi trở nên như thế này chỉ vì thế thôi.”

Clough kéo một tay Aeroc ra khỏi eo mình và đặt lên chỗ gồ lên của mình. Chỗ tay anh chạm vào giống như một cành cây dày mà một đưa trẻ con có thể bám vào. Cảm nhận được trạng thái rõ ràng đó khiến khuôn mặt Aeroc đỏ bừng vì xấu hổ.

“Nhưng…… vậy thì, tại sao……?”

“Tình trạng của tôi không tốt. Nói thật với anh, tôi đang bị trừng phạt.”

Mắt Aeroc mở lớn, lần này do một nguyên nhân hoàn toàn khác.

“Loại thuốc đó, tôi muốn biết nó là gì.”

Lần này, Aeroc vô cùng can đảm, và anh hỏi với gương mặt bướng bỉnh.

“Nhanh lên, nói cho tôi biết.”

Anh quên mất khoảng cách giữa mình và người kia, gần như đổ người về phía trước. Nếu không phải vì cánh tay vững chãi của Clough giữ chặt lại, Aeroc có thể thực sự đã tóm lấy cổ họng anh ta.

Trong giây lát, ngay cả người kia cũng sững sờ trước quyết tâm của anh. Như thường lệ, điểm khác biệt duy nhất giữa anh và người đàn ông thiếu kiên nhẫn kia là người đàn ông kia rất nhanh tìm lại được sự chủ động của mình.

“Tôi quên mất anh là một gã Bá tước kiêu căng. Anh vẫn còn sức để tự cao, tự đại nhỉ.”

Răng Aeroc nghiến chặt khi nghe nhắc đến từ Bá tước. Chắc chắn đó là một đòn phản công mạnh mẽ vì nó vô cùng hèn nhát. Sự dũng cảm của anh tan vỡ ngay lập tức. Toàn bộ thân thể trở nên mềm nhũn.

“Anh không cần phải buồn rầu như vậy chỉ vì một câu trêu chọc nhỏ đâu.”

Clough cười, vai rung lên khi Aeroc cố tìm ra điểmgì buồn cười.

Vào lúc này, Aeroc thật ghét đối phương. Anh thậm chí còn căm ghét anh ta. Lòng kiêu hãnh của anh muốn phản đối rằng Clough nên ném bản thân mình trở lại căn chòi, nhưng anh đã quen với sự ấm áp của cái ôm này. Anh thậm chí không thể vùng thoát, Aeroc chỉ có thể bám chặt vào người kia. Đôi mắt anh nóng lên theo một cách khác. Đôi môi mím chặt run run.

Một nụ hôn khác được đặt lên môi anh. Muốn chống cự, nhưng anh là một kẻ ngốc khi đứng trước người đàn ông tàn nhẫn và một nụ hôn nhanh trên môi là đủ để anh bực bội.

Đôi môi đầy đặn, không giống anh, lướt qua khóe miệng và nhanh chóng dừng lại ở sống mũi vừa nhăn lại, theo sau là hơi thở ẩm ướt trên trán Aeroc.

“Tôi mừng là anh đủ sức nổi giận.”

“…….”

Nhưng anh ta lại trêu anh. Nhưng lần này, Aeroc không đáp, chỉ thả lỏng trong nụ hôn.

Khi tỉnh táo lại, anh đang ở trên giường. Clough nằm ngửa, một tay chống đầu, nhìn xuống Aeroc đang nằm. Anh ta dùng tay còn lại, buông thõng, nhẹ nhàng vuốt bụng Aeroc. Có chút ngượng ngùng, như thể anh đang bị ru ngủ như một đứa trẻ đang quấy khóc, nhưng cũng rất dễ chịu.

Đáng lẽ phải thiếp đi vì kiệt sức, nhưng Aeroc lại cảm thấy tỉnh táo lạ thường. Anh liếc người đàn ông đang nhìn mình chằm chằm.

“Có vẻ như anh không thể ngủ được.”

“Tôi có rất nhiều câu hỏi.”

“Thật ngang bướng.”

Khóe miệng của người đàn ông kia hơi nhếch lên. Nhưng Aeroc chỉ nhìn anh ta chằm chằm trong im lặng.

Sau một lúc, Clough thở hắt ra một hơi nặng nề và cuối cùng cũng lên tiếng.

“Có chỗ nào đó trong tuyến hormone Alpha của tôi có vấn đề.”

“Tuyến hormone Alpha của anh à?”

“Hmm. Tôi không hiểu biết nhiều về kiến thức khoa, nhưng nếu tôi giải thích, đó là một cơ quan đã thoái hóa trong thời hiện đại. Tuy nhiên, do kích thích quá mức, hormone hiện đang được sản xuất quá mức.”

“Rồi chuyện gì xảy ra?”

“Ờ, theo bác sĩ, tôi sẽ trở nên cáu kỉnh, thất thường, bốc đồng, và nếu không được điều trị kịp thời, tôi có thể phát điên hoàn toàn.”

“Cái gì cơ?!”

Aeroc giật mình. Một lực bất ngờ đánh bật Clough, người đang nằm ngửa, về phía sau. Aeroc điên cuồng trèo lên người người đàn ông đó.

“Đó có phải là lý do tại sao anh lại tàn nhẫn như vậy không?”

Lần này Aeroc túm lấy cổ họng của người kia. Aeroc thậm chí không nhận ra mình đang làm vậy.

“Tôi không chắc là do những hormone đó hay do bản chất của mình nữa.”

Hai chân anh dang rộng ở eo thô dày của Clough, và gấu quần ngủ kéo lên đến đùi. Một bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve đùi hở của anh.

“Có phải lỗi của tôi khi anh bị kích động quá mức không? Có phải vì tôi đã khiến cho cậu ta…… và với đứa con trong bụng…….?”

“Đó là nguyên nhân.”

Người kia trả lời với giọng bình tĩnh. Và Aeroc hối hận vì đã hỏi câu hỏi ngu ngốc đó.

Bản thân anh muốn xác nhận điều gì? Anh đã biết mình đã phạm phải một tội lỗi không thể tha thứ.

Anh cúi đầu thật sâu và nghĩ đến chủ nhân hợp pháp của chiếc giường này. Một linh hồn vô tội, đáng yêu đã bị giết một cách dã man như vậy nhưng anh vẫn sống một cách trơ tráo.

Clough không nổi giận, thay vào đó, chỉ cù vào bên đùi trần của Aeroc.

“Nếu tôi nhận ra anh ngay từ đầu, thì chuyện đó đã không xảy ra.”

Những lời tiếp theo của anh khiến khuôn mặt Aeroc nhăn nhó xấu xí.

“Bác sĩ nói cơ quan thoái hóa được kích thích sau một sự mất mát, và điều đó có vẻ không đúng ngay sau khi tôi mất vợ con.”

“Cái gì?”

Aeroc ngước lên. Anh không hiểu. Nếu Clough phát điên vì một khiếm khuyết, thì tất nhiên khiếm khuyết đó sẽ là do…….

“Tôi đã nổi điên khi Raphiel chết. Tôi cũng cảm thấy vô cùng có lỗi với đứa con chưa chào đời.”

“…….”

Đó là lần đầu tiên Aeroc nghe Clough nói về ngày hôm đó. Không có chút thù hận nào trong giọng nói, điều đó càng khiến anh cay đắng hơn.

“Tại sao tôi không thể bảo vệ họ, tại sao tôi lại để họ ra ngoài một mình vào ngày hôm đó, nếu tôi ở lại với họ, họ đã không mất mạng một cách vô ích.”

Lưỡi kiếm của những lời nói bình thản xé toạc từng thớ thịt của Aeroc.

“Tôi giận điên lên, và đó là ân hận, nhưng đó không phải là sự thiếu sót.”

“……?”

Người đàn ông nhìn lên Aeroc với vẻ mặt nghiêm nghị, tầm nhìn của anh ta tràn ngập sự tự ghê tởm.

“Lúc đầu, tôi nghĩ rằng sự trống rỗng, sự khiếm khuyết đó, là do cậu ấy, nhưng không phải vậy. Tôi chỉ che giấu nó vì lòng kiêu hãnh của mình. Tôi lấy cậu ấy làm cái cớ để nhìn đi chỗ khác. Tôi giả vờ mọi thứ đều hoàn hảo, mặc dù tôi đã đưa một người vào một vị trí không phải của cậu ấy. Ngay từ đầu, tôi không bao giờ nên kết hôn với cậu ấy, nếu vậy cậu ấy đã không chết. Mặc dù anh là người cầm con dao.”

“Cái gì……?”

Thế giới mờ dần thành màu đen rồi lại trở lại màu trắng.

“Anh bảo tôi nói những lời đó ngay cả khi đó là lời nói dối, nhưng tôi không cần phải nói dối. Bởi vì nếu tôi nói những lời đó, tôi thực sự có ý đó.”

Những bức tường của thế giới sụp đổ với một tiếng va chạm và một làn sóng bọt trắng. Cầu vồng nở rộ, rồi vỡ thành những cánh hoa màu xanh, vàng và đỏ. Linh hồn đang thay đổi. Mọi tế bào trong cơ thể Aeroc vỡ vụn thành những hạt cát nhỏ, và anh bị những con sóng cầu vồng cuốn trôi trong một gợn sóng nhẹ nhàng. Đó là niềm vui sướng tương tự như cái chết.

“Trong sự kiêu ngạo của mình, trong nỗ lực kiểm soát số phận của chính mình, tôi đã hy sinh một người vô tội. Nếu không có tôi, người đó sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc hơn, sống đúng với chính mình hơn. Đứa trẻ xuất hiện giữa hai chúng tôi, một đứa trẻ không bao giờ được sinh ra, sẽ tìm thấy người cha định mệnh của mình. Tôi đã hủy hoại người đó, vì vậy…… Tôi không nên nói những lời đó ra. Ngay cả khi đó là sự thật. Tôi không bao giờ có thể nói chúng với anh, bởi vì ngay lúc tôi làm vậy, cái chết đáng thương của cậu ấy sẽ trở nên vô nghĩa.”

“…….”

“Đây là hiện thực về sự khiếm khuyết của tôi. Tôi sẽ mãi mãi chịu đựng vì tội lỗi của mình, sống một cuộc sống giả tạo không liên quan đến linh hồn mình, dần dần phát điên và cuối cùng tự hủy hoại bản thân. Tôi không có ý định chống lại điều đó. Xét những gì tôi đã làm, đây đã là một hình phạt rất nhẹ nhàng.”

Những cánh hoa đầy màu sắc rung rinh, chuyển sang màu tro xám đen. Chúng rơi xuống Aeroc như những bông tuyết phủ lên một ngôi mộ cô đơn.

“Tôi vẫn còn thời gian, nhưng trước khi điều đó xảy ra, tôi cần ai đó chăm sóc bọn trẻ cho đến khi chúng tự lập được. Martha đã già rồi, và bà ấy đã đủ mệt chăm sóc cặp song sinh rồi. Tôi rất muốn tìm một bảo mẫu khác, nhưng không thể để bất kỳ ai bước vào căn nhà này trong hoàn cảnh này.”

Ngay cả khi nói về cái chết sắp xảy ra của mình, Clough vẫn nhắc đến “hoàn cảnh” một cách cẩn thận. Trái tim mục rữa mưng mủ của Aeroc đập thình thịch khi bàn tay nóng hổi của người kia vuốt ve đùi mình.

“Chúng ta hãy dừng lại và ngủ một chút bây giờ. Anh phải nghỉ ngơi để có thể bình phục rồi chăm sóc những kẻ gây rối của chúng ta chứ.”

Clough nắm lấy cánh tay Aeroc và ép anh nằm lên người mình.

Aeroc giờ đã hiểu tại sao đứa con đầu lòng phải tên là Raphiel, tại sao người này lại khăng khăng đây không phải là tình yêu cho đến tận cuối cùng. Những gì họ có không thể bị nhầm lẫn một cách lãng mạn là tình yêu. Có những linh hồn vô tội đã bị hy sinh. Anh cũng hiểu tại sao Clough không để anh dễ dàng chết đi.

Một tội nhân phải luôn mang trong mình tội lỗi, ngay cả khi họ đã được hưởng những giây phút hạnh phúc tạm thời. Ngay cả khi Aeroc tận hưởng khoảnh khắc hạnh phúc, ngay cả khi nụ cười rạng rỡ hơn cả mặt trời, anh vẫn phải liên tục bị giày vò bởi mùi hôi thối của tội lỗi khi anh ngoái nhìn lại.

Lang thang qua biển lửa lạnh lẽo dường như không bao giờ kết thúc, nhìn vào sự hiện diện cháy bỏng xấu xí của nhau.

***

Aeroc đã ngừng dùng thuốc. Thật là một sự tiến bộ không thể tin được so với khi anh thậm chí không thể ngủ nếu không có những viên thuốc màu trắng. Da mịn màng hơn và anh có nhiều năng lượng hơn, mặc dù không nhiều như trước đây. Anh không còn thở hổn hển khi chạy lên xuống cầu thang nữa.

Ban đêm, anh luôn ở bên Clough. Không giống như Aeroc, người đàn ông đó không bao giờ ngừng thuốc. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là liều lượng cần tăng lên. Thay vào đó, thời gian anh ta dành để chạm vào Aeroc tăng dần. Sau khi cho bọn trẻ đi ngủ, Clough sẽ vuốt ve Aeroc rất chậm và trong một thời gian dài. Đôi khi họ cũng hôn nhau đến mức không thở được.

Nhưng dù sao thì, chỉ có vậy thôi. Clough không bao giờ cố lấp đầy sự thiếu hụt của mình. Sự thỏa mãn là điều anh ta muốn nhất, nhưng đó cũng là điều anh ta không bao giờ được phép cho mình có được. Chỉ chạm và ôm Aeroc vừa đủ để bản thân không phát điên.

Những đêm dài, cay đắng trôi qua chậm rãi.

(Hết chương 4)

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo