Lucky Punch - Chương 23

Ở cô nhi viện Eunha, ông viện trưởng có hai cái luật bất di bất dịch của riêng ông

Thứ nhất, con gái thì đặt tên như con trai, con trai thì đặt tên như con gái. Làm vậy thì tụi nó không chỉ là mấy đứa trẻ mồ côi bình thường mà còn là "mấy đứa mồ côi có cái tên đặc biệt", kiểu gì cũng dễ lọt vào mắt xanh mấy người lớn tới thăm hơn.

Thứ hai, không cho đứa nào mang họ hết. Theo lời ông ta thì "Cái lũ cha mẹ bỏ rơi con nít ở đây không xứng đáng để cho con chúng nó mang họ của mình". Mà cũng phải thôi, cô nhi viện Eunha nằm ở cái khu gọi là "Bóng ma Shinsan" mà.

Mấy cái văn phòng cho vay nặng lãi, mấy cái nhà hàng trá hình, mấy cái club dưới hầm, rồi cả cái sòng bạc khổng lồ... Cái đường phố xám xịt nối liền mấy cái chỗ đó làm gì có trường học nào mà tử tế. Toàn là mấy cái tờ rơi dán đầy trên tường, kiểu "Cần mua bán nội tạng" hay gì đó. Cô nhi viện Eunha nằm ở cuối con hẻm đó. Cái khu mà đến cả thú vật cũng không bỏ con mình, lại là trường học, là sân chơi của mấy đứa trẻ mồ côi.

Vậy đó, mấy đứa nhỏ có cha mẹ còn thua cả cầm thú đều có tên hai chữ. Thằng con trai tên Gi Seol thì gọi là "Seol-ie", con gái tên Min Joon thì gọi là "Joon-ie".

Tiếc là hai cái luật của ông viện trưởng chả ăn thua gì với Gi Seol. Từ nhỏ cậu đã hết ở nhà này đến nhà khác, mà chả tìm được ai chịu nhận làm người nhà. Thường thì mấy đứa trẻ mồ côi lớn rồi ít ai nhận nuôi, nhưng mà Gi Seol đẹp trai sáng sủa vậy mà cũng ế hàng thì đúng là lạ. Mấy người lớn thì bảo tại cậu hết. Học thì dốt, đọc chính tả toàn điểm kém, lại còn chẳng biết nũng nịu, nhát chết nữa chứ.

Nhưng cái tệ nhất là cậu ghét cay ghét đắng đàn ông. Mà khổ cái, mấy cặp muốn nhận con trai nuôi toàn là gay. Năm nào cũng có mấy cặp đến cô nhi viện Eunha hỏi han về Gi Seol, nhưng mà chưa có ai nhận cậu cả. Tại cậu không chịu gọi ai là "bố" hết, toàn gây chuyện không . Thế là cậu cứ sống với cái tên Gi Seol, họ "Gi", tên "Seol", đơn giản vậy thôi.

Còn Min Joon thì khác. Con bé ở chung với Gi Seol ở hai nhà nuôi dưỡng rồi, đến năm mười ba tuổi thì gặp được một cặp vợ chồng tốt bụng nhận nuôi luôn. Cái ngày mà con được mang họ Go, trở thành Go Min Joon.

"Seol à, chị đi đây."

Thấy chị hai chào tạm biệt, Gi Seol lấy con thỏ bông mà Min Joon thích nhất đưa cho. Cái con thỏ mà ai cũng tranh giành hồi ở cô nhi viện, cũ rích, bẩn thỉu vì bao nhiêu người sờ vào. Min Joon giờ sắp có cả đống đồ chơi mới rồi, con thỏ cũ này chẳng cần nữa.

Nhưng Min Joon vẫn nhận. Ôm chặt con thỏ mặc váy cam vào lòng, con rưng rưng nước mắt.

"Phải sống thật tốt đấy nhé, Seol à. Đừng có đánh nhau với mấy đứa khác nữa... Đừng có hét vào mặt người lớn nữa, biết chưa?"

"Ừ. Chị cũng sống tốt nha. Bye bye."

Gi Seol gật đầu chào.

Gi Seol bé bỏng đứng nhìn Min Joon đi theo bố mẹ nuôi một lúc, rồi cũng quên luôn sự tồn tại của con bé. Thời gian ở cô nhi viện Eunha của Gi Seol cứ thế trôi đi.

Đến khi Gi Seol mười tám tuổi, lăn lộn kiếm sống bằng nghề chạy vặt, thì Min Joon đã là sinh viên năm cuối trường Đại học Shinsan, đang bảo lưu kết quả. Tình cờ gặp nhau ở cửa hàng tiện lợi, Min Joon nhận ra Gi Seol và mừng rỡ lắm, còn Gi Seol thì chẳng nhớ cô ta là ai.

"Gì chứ, không nhớ chị à? Chị vẫn còn giữ con thỏ mà em tặng đấy."

Min Joon hai mươi hai tuổi ra vẻ người lớn trước mặt Gi Seol ngơ ngác. Cô ta trở thành bạn, thành chị, thành người bảo hộ tạm thời của Gi Seol. Biết Gi Seol không có nhà, phải ngủ ở văn phòng môi giới, Min Joon đưa cậu về phòng trọ của mình ở cùng mấy tháng trời.

Min Joon thích nằm ườn lên bụng Gi Seol, thích khen cậu, thích những buổi tối vừa nằm trên bụng cậu vừa khen cậu. Họ không phải người nhà, không phải người yêu, cũng không phải bạn bè. Một cái gì đó mơ hồ, một chút xao xuyến, một vài kỷ niệm xưa cũ lơ lửng giữa họ.

Nhưng hai đứa không tiến triển thêm được gì. Gi Seol thì ngốc nghếch đến mức không nhận ra Min Joon đang thả thính, còn Min Joon thì không phải loại người chỉ nhìn cái vẻ bề ngoài mà chọn bừa người yêu.

Rồi Gi Seol gia nhập cái đội quyền anh nghiệp dư lởm khởm, Min Joon thì đi học lại, hai đứa tự nhiên say "bye" nhau. Cũng có nói yêu đương gì đâu, nên chia tay làm gì.

Gi Seol chỉ để lại cho Min Joon một chút tiếc nuối, còn Min Joon thì mang đến cho Gi Seol những ảnh hưởng tích cực. Cậu học được nhiều điều từ Min Joon lắm. Cách rót bia vào cốc thủy tinh sao cho êm, cách xoa bóp tay, rồi cả cái vụ nhắc nhở phải bớt chửi bậy... Nhưng quan trọng nhất là cô cho Gi Seol biết cậu có nhiều điểm tốt. Nào là kiên nhẫn, đẹp trai, tính tình tốt bụng. Min Joon bảo, cậu chu đáo và thật thà nên nếu gặp được người hợp thì sẽ là một người chồng tốt. Đừng có sa vào con đường xấu, đừng có hút thuốc, cứ chăm chỉ kiếm tiền rồi đi học đại học.

Từ nhỏ Gi Seol đã thích được khen rồi. Lúc nào cậu cũng là đứa thừa thãi. Mười tuổi thì là gánh nặng ở cô nhi viện, cấp hai thì đánh nhau suốt ngày phải chuyển trường, cấp ba thì chưa học hết một kỳ đã bỏ. Lớn lên thì cậu sống nhờ vào người này người kia. Với Gi Seol, lời khen, phần thưởng, sự tung hô là những thứ hiếm hoi và đặc biệt.

Những đêm mệt mỏi sau một ngày dài, cậu lại nhớ đến những lời khen của Min Joon. Khi người khác đau khổ, sợ hãi, buồn bã hay mệt mỏi, họ tìm đến gia đình, còn Gi Seol thì nhớ đến những lời tốt đẹp mà chị hai đã nói với cậu, dù họ chỉ ở cùng nhau có hai tháng. Và cậu tin rằng cậu xứng đáng với những lời đó.

"Em là một người tốt bụng và tuyệt vời."

Gi Seol là một người tốt bụng và tuyệt vời.

"Đừng để ý đến những gì người khác nói. Em đã sống rất tốt rồi."

Gi Seol không để ý đến những gì người khác nói. Cậu đã sống rất tốt rồi.

"Nếu có ai làm Seol tức giận, thì người đó đáng chết."

Có một người đã làm cậu tức giận. Người đó đáng chết. Vì vậy người đó đã chết.

Phòng của Gi Seol là một cái hộp chữ nhật dài, có một cái cửa sổ vuông duy nhất. Cái rèm cửa màu trắng mỏng dính, dù kéo kín thì ban ngày ánh nắng vẫn lọt vào, ban đêm thì bóng người lảng vảng bên ngoài hắt vào. Đêm nay cũng vậy. Bóng một người đàn ông đứng sững bên ngoài cửa sổ nhìn xuống Gi Seol.

"Đáng chết..."

Gi Seol lẩm bẩm khi nhìn bóng đen ngoài cửa sổ tầng sáu, không biết là ma hay là ảo ảnh. Mày đáng chết. Tao là một người tốt, mà mày dám làm tao tức giận. Mày đáng chết, và tao chỉ là giết một kẻ đáng chết thôi.

Cái bóng đen đó, dù là Kwak Chang đã chết vì đầu nổ tung như bỏng ngô, hay là bóng của ai khác...

"..."

Để thoát khỏi những ký ức mờ nhạt và ảo ảnh không rõ ràng, Gi Seol lắc đầu. Cậu đổi tư thế nằm, ngước nhìn trần nhà trắng toát, cố gắng nhìn thẳng vào thực tại và chuẩn bị cho ngày mai. Nhưng đầu óc cậu vẫn quay cuồng. Cái thực tại này cũng chẳng khác gì một giấc mơ.

Han Cheol-ma gọi Gi Seol 22 tuổi là "bé cưng", bản hợp đồng tình ái, trưởng phòng Kang Myeong-geong với hai vết sẹo trên môi, rồi cả cái vành tai bị cắt mất nửa vầng trăng...

"Nghĩ lại thì... vết sẹo trên môi của trưởng phòng Kang giống con thỏ bông mà chị Joonie tặng mình ghê. Hình chữ X... giống Miffy quá."

Mải mê với những suy nghĩ vớ vẩn, Gi Seol bật cười. Cậu nghĩ đến những câu đùa mà chẳng ai nghe, nhếch mép cười như thể mọi chuyện đều ổn, tự hỏi không biết Min Joon có còn giữ con thỏ đó không. Trong khi đó, tim cậu vẫn đập thình thịch.

Không phải cậu sợ sự bạo lực trắng trợn của Cheol-ma, không phải cậu sợ sự nhục nhã mà cậu đã nếm trải cả ngày, cũng không phải cậu sợ cái bóng đen gõ cửa sổ. Lý do Gi Seol không dám gõ cửa phòng Cheol-ma mà lại trốn vào phòng của con mèo không phải vì những cảm xúc yếu đuối như sợ hãi.

Mà là vì...

"Có lẽ mình thích..."

Gi Seol thêm vào một cái gì đó mơ hồ sau cảm xúc của mình. Cậu đoán, cậu cho rằng mình "thích". Cậu đoán rằng cảm giác thích là như thế này.

Han Cheol-ma là người hoàn hảo nhất mà Gi Seol từng gặp. Anh ta là giám đốc đại diện của tập đoàn SS mà ai cũng kính trọng, sợ hãi và ngưỡng mộ, là chủ nhân thực sự của thành phố này, là một alpha cực đứng trên đỉnh cao của xã hội. Nhưng lý do Gi Seol "có lẽ thích" Han Cheol-ma là vì một lý do khác. Vì Han Cheol-ma đã đứng ra bảo vệ cậu.

Anh ta đã đứng ra bảo vệ cậu. Ngay lập tức nổi giận, giúp đỡ và lo lắng cho cậu. Và yêu thương cậu. Đó là một cách khen ngợi mà Gi Seol chưa từng nhận được. nó kích thích như bạo lực, và gây nghiện như kích thích.

Trong khi Gi Seol chỉ chớp mắt nhìn trần nhà, con mèo xám chậm rãi tiến đến bên cạnh cậu. Kyung, vẫy cái đuôi thẳng đứng, có vẻ rất vui. Gi Seol nghĩ rằng cái chuyện mèo là loài vật độc lập là một cái định kiến ngu ngốc nhất trên đời.

Con mèo của cậu, Kyung, là một con vật cực kỳ phụ thuộc. Kyung thích Gi Seol, thích đồ ăn mà Gi Seol cho, thích những đêm ngủ cùng Gi Seol. Xét về mặt đó, Kyung lúc nào cũng như một đứa trẻ.

Nhìn Kyung đang dụi vào người mình, Gi Seol vén áo lên. Cái áo hoodie xám rộng thùng thình mở ra như cửa hang động, Kyung chui đầu vào trong áo Gi Seol. Chẳng mấy chốc bụng Gi Seol phồng lên. Cái đuôi của Kyung thò ra ngoài áo khẽ đung đưa. Kyung cuộn tròn trên cái bụng săn chắc, ấm áp của Gi Seol, cái cảm giác ngứa ngáy mà bộ lông của nó mang lại khiến Gi Seol khẽ mỉm cười.

Đang cười ngây ngô, Gi Seol bỗng trở nên vô cảm.

"Không biết tai của trưởng phòng Kang... có sao không."

Gi Seol đưa tay sờ vào vành tai của mình. Cái tai bị đánh đập, không được khử trùng cẩn thận nên bị nhiễm trùng, bị chà xát trên sàn đấu hoặc trên đường phố, cái vành tai của cậu phẳng lì. Gi Seol véo mạnh tai mình, kéo nó. Cậu tự hỏi nếu tai mình bị cắt thì sẽ đau đến mức nào, rồi cậu dừng lại.

Trong vòng tay Gi Seol, Kyung cuộn tròn như một bào thai, kêu "meo", "nhac" một tiếng ngắn ngủi.

"Ừ, ừ. Ngủ thôi."

Gi Seol nhắm mắt lại và thở dài. Rồi thì thầm.

"Đừng nghĩ gì cả... Hôm nay ngủ thôi."

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo