Lịch up truyện: T2,T6
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 30
Nếu có nguy hiểm, tình cảm sẽ càng bền chặt hơn. Ries và Justin bám chặt lấy nhau không rời. Tình cảm ngọt ngào đến mức mật có thể nhỏ ra thành từng giọt.
Chỉ có Ketir là người chịu khổ giữa hai người.
‘Trong một ngày mình vắng mặt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?’
Không. Đừng thắc mắc nữa. Anh ta lập tức dẹp bỏ câu hỏi rồi chỉnh lại vẻ mặt.
Thay vào đó, anh ta chọn một trong số rất nhiều điều muốn nói, thốt ra.
“Thưa Công tước.”
“Ừm.”
“Ngài biết tôi sẽ nhờ gì rồi chứ?”
“…Đại khái.”
“Ngày mai xin ngài hãy tập trung vào công việc một chút. Nếu không tôi sẽ chết mất, thật đấy.”
“...Được rồi.”
Việc bám dính lấy Ries đồng nghĩa với việc Justin không tập trung làm việc. Quả nhiên, những tài liệu chưa được xử lý chất đầy trên bàn.
Ketir thở dài, cầm chúng lên.
“Để đền đáp những ân tình bấy lâu nay, lần này tôi sẽ giúp ngài. Lần sau thì đừng hòng.”
“Cảm ơn.”
“Hừ…”
Ngay sau đó, anh ta lùi lại với một tiếng thở dài.
Ries chú ý quan sát Ketir mở cửa rồi nhanh chóng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một vầng trăng tròn treo lơ lửng trên bầu trời đang dần tối. Đó là trăng tròn.
Hôm nay là ngày hẹn với Sephiut. Khi màn đêm buông xuống và Justin chìm vào giấc ngủ, Ries sẽ thể hiện kỹ năng đã luyện tập bấy lâu nay để tự mình mở cửa đi ra ngoài.
Chỉ có một trở ngại.
“…”
“? Ta chải bụng cho em nhé?”
Đó là người đàn ông đang tập trung chải lông cho cậu.
Ries nhớ lại cảnh Justin vung kiếm. Sự nhanh nhẹn cùng tinh tế đó khiến mắt một con mèo cũng không thể theo kịp.
Với kỹ năng đó, chắc chắn anh rất nhạy cảm với tiếng động. Chỉ cần cậu cử động sai một chút, anh chắc chắn sẽ tỉnh giấc.
Nhăn mày suy nghĩ một lúc, Ries khẽ lắc đầu.
‘Sẽ ổn thôi mà.’
Đến mức này rồi mà còn sợ làm anh thức giấc thì thật ngốc nghếch.
Đây là chuyện liên quan đến cuộc đời còn lại của chủ nhân. Anh bình an thì cậu, một con mèo cưng mới có thể sống yên ổn.
Nhìn Justin lên cơn co giật cứ ba ngày một lần và phải uống thuốc…
‘Không hay chút nào.’
Thật sự, rất không hay.
Chủ nhân là người có thể hạnh phúc với những điều nhỏ nhặt như chải lông cho mèo. Cậu không muốn nhìn thấy một người như vậy phải chịu đựng đau khổ vì một việc mà anh không hề làm.
Justin là gia đình của cậu. Giờ Ries đã không thể tưởng tượng được cuộc sống của mình sẽ ra sao nếu không có anh.
Vì vậy, cậu phải hóa giải lời nguyền bằng mọi giá. Chìa khóa nằm trong chính đôi chân của cậu.
***
Tim cậu đập thình thịch.
Mặt trời đã lặn từ lâu, bên hông cậu được hơi ấm của Justin sưởi ấm. Chiếc giường vẫn êm ái. Bình thường có lẽ cậu đã ngủ say rồi nhưng kỳ lạ thay, cậu không thể nào ngủ được.
Cậu nhắm chặt mắt. Khi thị giác bị cắt đứt, mọi giác quan đều tập trung vào thính giác.
Tim cậu đập càng lúc càng nhanh hơn. Cứ như thể cậu đã lấy trái tim từ sâu thẳm cơ thể ra rồi đặt nó cạnh tai mình.
Cậu khẽ hé mắt, không ngờ, ánh mắt của cậu với Justin lại chạm nhau.
“Em không ngủ được à?”
“…Meo.”
Có lẽ anh đã nhìn cậu nãy giờ. Cậu đã trở mình nhiều đến thế sao? Vì ngượng, cậu vùi đầu vào người anh.
Bàn tay của Justin nhẹ nhàng gãi giữa hai mắt cậu. Cảm giác thoải mái lan tỏa ngay lập tức. Cậu chỉ cần nhắm mắt lại rồi tận hưởng, có lẽ cậu sẽ chìm vào giấc ngủ.
“…”
Nhưng cậu vẫn không ngủ được. Vốn dĩ đã có hẹn nên cậu cũng không định ngủ sâu.
Dù vậy, cậu không có ý định thể hiện ra là mình không buồn ngủ. Chủ nhân tốt bụng như Justin sẽ thà thức cùng cậu cả đêm hơn là ngủ một mình.
Cậu nhắm mắt lại rồi tưởng tượng. Một con cừu nhảy qua hàng rào, hai con cừu, ba con cừu…
Khi số lượng cừu nhảy qua hàng rào nhiều đến mức không đếm được nữa, Ries khẽ mở mắt. Bàn tay vuốt ve đầu cậu đã dừng lại từ rất lâu.
Cậu từ từ rút đầu ra rồi nhìn Justin. …Không có phản ứng gì.
Lần này, cậu nhẹ nhàng đến gần đầu anh. Đôi mắt nhắm nghiền không hề nhúc nhích. Cậu nín thở, lắng tai nghe.
‘Một, hai, một, hai…’
Hơi thở đều đặn. Cậu đã quan sát anh suốt mấy phút mà vẫn không thay đổi.
Đến lúc đó, Ries đã chắc chắn.
‘Ngài ấy ngủ rồi.’
Vậy là mục tiêu đầu tiên đã hoàn thành. Cậu nhẹ nhàng di chuyển, không gây ra một tiếng động nhỏ nào rồi nhảy xuống khỏi giường.
Nhờ có tấm thảm dày bên dưới nên không có tiếng động nào. Bây giờ, mục tiêu là cánh cửa.
Cậu đã nhìn Justin với Ketir mở cửa không biết bao nhiêu lần, và trên hết, Ries đã từng là con người. Không lý gì cậu không mở được cửa.
Cậu cẩn thận đến gần tay nắm cửa, dồn lực vào chân sau rồi nhảy lên. Sau đó, chỉ cần bám vào tay nắm cửa bằng chân trước là xong.
Tay nắm cửa không chịu nổi sức nặng của cậu, từ từ hạ xuống với tiếng “cạch”, mở khóa.
Tim cậu đập mạnh hơn nhưng là vì một lý do khác. Ries nuốt nước bọt rồi nhìn lại.
‘…Ngài ấy không tỉnh chứ?’
Cậu nín thở nhìn bóng người trên giường nhưng may mắn thay, không có chút cử động nào. Cậu cố kìm nén tiếng thở phào nhẹ nhõm rồi dùng cơ thể đẩy cánh cửa đang mở. Sợ làm tiếng động, cậu không dám đóng hẳn.
‘Dù sao cũng không thể để ngài ấy bị cảm lạnh.’
Cậu chỉ để lại một khe hở rất nhỏ. Nếu gió lạnh lùa vào và chủ nhân bị cảm thì sao?
Ketir mà nghe thấy suy nghĩ đó chắc chắn sẽ trách mắng cậu là lo lắng vô ích.
Ries nhẹ nhàng bước đi. Ngoài tiếng bước chân của cậu, mọi thứ trong hành lang đều yên ắng đến rợn người.
Không khí trong hành lang tối tăm hôm nay đặc biệt nặng nề…
‘…’
Bước chân cậu dần nhanh hơn. Cậu rất muốn quay lại rồi lôi Justin đi cùng.
‘Ugh. Cái, cái không khí này.’
Nó lạnh lẽo đến mức một con ma có xuất hiện thì cậu cũng sẽ không ngạc nhiên.
Vô tình nghĩ đến đó, cậu lại vội lắc đầu.
‘Ngạc nhiên cái gì.’
Sẽ chỉ có hai lựa chọn. Một là hét lên rồi bỏ chạy, hai là ngất xỉu như lần trước.
Cậu nhắm chặt mắt. Thật không may, nhờ gặp Sephiut, cậu biết ma quỷ là có thật. Trí tưởng tượng chỉ hoạt động tốt trong những trường hợp như thế này vẽ ra đủ viễn cảnh kinh hoàng trong đầu Ries.
Tất cả đều vô cùng kinh khủng.
Chỉ có một cách. Đi qua thật nhanh trước khi ma quỷ xuất hiện! Khi đã cách phòng Justin một khoảng vừa đủ, Ries dồn hết sức lực để chạy.
Cậu chạy qua hành lang dài, nhảy rầm rập xuống cầu thang…
Rồi bỗng nhiên.
“...Meo?”
Bên trong căn nhà tối bỗng sáng lên.
Không phải đèn được bật. Ries như bị mê hoặc, dừng lại rồi nhìn về phía ánh sáng.
Đầu cầu thang tầng hai. Cửa sổ đầu tiên khi rẽ qua góc, hay chính xác hơn là tấm rèm che cửa sổ đó đã hơi vén lên.
Ánh sáng đến từ đó. Ries dùng chân trước kéo mạnh tấm rèm.
Sau một hồi giằng co, tấm rèm mở toang. Rồi một luồng sáng tràn vào...
‘À.’
Ánh trăng. Đây là ánh trăng.
Ánh trăng sáng đến mức tầm nhìn của cậu bị mờ đi. Ries tận hưởng ánh sáng đó bằng cả cơ thể.
Thình. Thịch. Thịch. Tim cậu lại đập ồn ào. Hơi thở như bị nghẹn lại. Tai cậu đau nhói.
Muốn rời khỏi đây.
Không… không muốn rời đi?
‘Justin không biết khi nào sẽ tỉnh dậy.’
Với tính cách của anh, ngay khi nhận ra mèo cưng đã biến mất, anh sẽ bỏ mọi thứ lại rồi lùng sục khắp dinh thự.
Vì vậy, cậu phải đi. Nhưng chân cậu dính chặt xuống sàn như thể có keo dán.
Thịch. Thịch. Thịch. Thịch. Thịch.
Nhịp tim càng lúc càng lớn. Giờ thì tai cậu như muốn nổ tung…
Dù vậy, ánh mắt cậu vẫn kiên quyết hướng về phía trước. Ánh trăng trắng xóa tràn ngập tầm nhìn. Nó đổ xuống, đổ xuống, rồi lại đổ xuống.
Khi tầm nhìn hoàn toàn trở nên trắng xóa.
Rè rè. Một âm thanh kỳ lạ vang lên bên tai. Một lần nữa, rè rè.
Tiếp theo là giọng nói mờ ảo của một người phụ nữ.
–Ta ban phước lành cho ngươi.
–■■■ với ■ của ■■■, ta ban ■■ cho ngươi.
Không nghe thấy. Cậu há miệng rồi hét lên nhưng như bị chìm sâu dưới đáy biển, không một âm tiết nào được hoàn thành.
Ries từ từ nhắm mắt lại. Hơn một nửa câu nói đã bị mất nhưng kỳ lạ thay, giọng nói của người phụ nữ vẫn rất rõ ràng.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.