Mệt Mỏi Với Cuộc Sống Của Một Omega - Chap 10

Khi tôi trả lời một cách yếu ớt, Thư ký Choi liền hỏi lại với giọng khá vội vã:

[Nếu là lý do đó, vậy sao cậu không nghỉ ngơi ở khu nghỉ dưỡng nước ngoài thuộc tập đoàn Seong Eun?]

"Không. Tôi muốn ở lại trong nước. Ở mấy nơi du lịch đông người như vậy… tôi cần một chỗ yên tĩnh để tự sắp xếp lại suy nghĩ."

[…Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ làm theo ý cậu.]

"Vất vả cho anh rồi."

Sau khi cúp máy, tôi cảm thấy nhẹ lòng hơn hẳn.

Đúng vậy. Mình phải tự tìm cách sống cuộc đời của chính mình.

Cứ mãi nghĩ về "bãi phân" đã trót giẫm phải chỉ khiến mình thêm tổn thương. Tôi lập tức chặn số của Joo Tae-kang còn lưu trên điện thoại của Seong Chan-young và xóa toàn bộ thông tin mà đám theo dõi từng thu thập được.

"Thật nhẹ nhõm."

Vì không còn việc gì làm, tôi lục lại trí nhớ, tìm tên những người Top khác và chặn luôn số của họ sau khi thấy trong danh bạ.

"Vậy là xong. Ừ, vậy là đủ rồi."

Điều tôi nhận ra rõ ràng sau khi gặp Joo Tae-kang là: không giống như với Seo Eun-soo, việc gặp mặt mấy người Top chỉ toàn mang đến đổ vỡ. Vậy nên tôi phải là người chủ động chặn họ và tránh xa.

"Giờ thì chuẩn bị tái khởi nghiệp làm nông một cách nghiêm túc thôi."

Bước vào thư phòng, tôi nhìn thấy một chiếc máy tính trông khá đắt tiền. Tôi bật máy lên và gõ vào ô tìm kiếm: "cách chuẩn bị để quay về làm nông nghiệp."

Dạo này không chỉ cơ quan hay tổ chức, mà cả blog cá nhân cũng chia sẻ rất nhiều thông tin, chắc chắn sẽ tìm được cái mình cần.

Việc lướt qua các bài viết liên quan thật thú vị. Nhìn vào những câu chuyện người khác đã thành công trên con đường làm nông, thậm chí còn ghi chú lại, khiến tôi cảm thấy bình yên và hạnh phúc.

_____

Trong khi đó, Chủ tịch Seong vô cùng lo lắng khi gọi cho Thư ký Choi và bác sĩ riêng.

"Vậy… gần đây Chan-young đã từng tự sát thật sao?"

Lời bác sĩ nói khiến ông choáng váng. Hóa ra, cháu trai ông – Chan-young – đã nhiều lần tìm đến cái chết.

"Nó còn thiếu điều gì mà phải làm thế chứ?"

Chủ tịch Seong không thể nào hiểu nổi cháu trai mình. Nhất là khi ông thừa biết Chan-young có tính cách tồi tệ ra sao.

Người khác có thể ghen tị với tài sản nó có. Nói hơi quá thì, Chan-young chẳng thiếu thứ gì nếu muốn – kể cả con người.

“Tôi nghĩ cậu ấy gặp vấn đề tâm lý trong thời gian dài.”

“Ý cậu là nó bị khủng hoảng tinh thần? Vì sao?”

“Có lẽ… vì cậu ấy sinh ra là một Omega nhiệt huyết.”

"…Tsk."

Chan-young có ba người chị gái lớn hơn. Gia đình chủ quản của tập đoàn Seong Eun vẫn giữ tư tưởng trọng nam, nên sau khi sinh ba cô con gái đều mang đặc tính Alpha, bà nội đã yêu cầu con dâu cố thêm một lần nữa – và kết quả là Chan-young.

Nhưng trớ trêu thay, Chan-young lại mang đặc tính Omega trội.

Dù vậy, điều đó cũng chỉ kéo dài được một thời gian ngắn.

Dù không phải Alpha, nhưng mang đặc tính Omega trội vẫn có thể được dùng trong các cuộc hôn nhân chính trị, nên cả nhà càng cưng chiều Chan-young hơn.

Tuy nhiên, ở lần đánh giá đặc tính cuối cùng trước khi trưởng thành, Chan-young bị chẩn đoán là Omega lặn – thậm chí không hề có mùi pheromone.

Từ đó, ba chị gái từng luôn bênh vực cậu bắt đầu quay lưng. Họ lên tiếng phản đối tính cách khó hòa đồng của cậu, phản bác quan điểm rằng chỉ vì là con trai mà đương nhiên sẽ là người thừa kế.

Gia đình cuối cùng chấp nhận: lừa mọi người rằng Chan-young là Beta.

Từ lúc đó, thằng bé càng trở nên hung hãn hơn.

Chủ tịch Seong gõ nhẹ tay lên tay vịn ghế, ánh mắt trầm ngâm. Đứa cháu hư hỏng ấy luôn đau đáu vì những gì mình không có – và lại mặc cảm trước Seo Eun-soo, người đã trở thành Omega trội thật sự từ xuất phát điểm là người nhiệt huyết.

Vì quá ám ảnh với Seo Eun-soo, Seong Chan-young thậm chí lao vào tấn công người Alpha được Eun-soo yêu thích. Đến mức người ngoài nhìn vào cũng thấy kỳ lạ vì sự cố chấp của cậu. Điều bất ngờ là, trong suốt quá trình ấy, Chan-young hoàn toàn không nghĩ tới vị hôn phu của mình, Baek Do-jun.

Tất nhiên, không thể cứ để mặc cậu tung hoành như một con ngựa hoang không dây cương mãi được. Một ngày nọ, Chủ tịch Seong gọi cháu trai tới và quở trách.

“ Chan-young, cháu định sống như thế đến bao giờ nữa? Có hôn phu rồi thì cũng phải biết sống đoan chính chứ! Cháu là một Omega lặn đấy, đồ nhãi ranh!”

“Tại sao lại là cháu? Ông biết hết mọi chuyện mà còn nổi giận với cháu à? Ông không biết gì cả.”

“ Gì cơ? Cháu dám nói thế với ông nội mình sao!”

“ Ông là một Alpha trội, có tất cả mọi thứ nên mới dễ nói vậy. Ông đã che giấu mọi lỗi lầm của cháu bấy lâu nay rồi, giờ đừng xen vào nữa.”

“Đồ nhãi ranh ngỗ ngược như ngựa hoang!”

Không muốn nghe thêm lời càm ràm nào nữa, Seong Chan-young liền quay người bỏ đi.

_____

“Lúc đó, Chan-young thật sự là một đứa trẻ đáng ghét… Nhưng liệu có điều gì tôi đã bỏ lỡ không, ông Kim?”

“Tôi cũng không chắc. Gia đình tôi cũng chẳng khá gì hơn, nên khó mà đưa ra lời khuyên.”

Khi bác sĩ Kim giữ im lặng, Chủ tịch Seong đứng dậy khỏi ghế và tiến lại gần ông. Dù đã lớn tuổi, cơ thể ông vẫn rắn chắc và đầy cơ bắp, không giống một người già yếu.

"Hãy nói thật với tôi, Bok-dol à. Cháu trai tôi… có phải tình trạng thực sự rất nghiêm trọng không? Liệu có thể cứu vãn được không?"

Bác sĩ Kim – Kim Bok-dol – thở dài thật sâu, đặt tay lên vai Chủ tịch Seong và nhẹ nhàng lắc đầu.

"Vấn đề là… sao ông không quan tâm đến đứa trẻ? Đưa cho tôi thật nhiều tiền rồi bảo nó là cháu quý báu của ông, điều đó không có nghĩa lý gì nếu ông không để tâm."

"Ugh..."

Là bạn thân lâu năm, bác sĩ Kim chẳng ngại "ra tay mạnh mẽ" với Chủ tịch Seong. Lời trách móc ấy như nhát dao cứa vào tim người ông từng bỏ bê đứa cháu của mình – chỉ biết ước ao đôi tay mình đủ mạnh mẽ để ôm lấy nó.

"Tôi từng nghĩ nó sẽ lớn lên tốt đẹp. Tôi cho rằng cha mẹ nó sẽ tự lo liệu, nên mình không cần can thiệp quá nhiều."

Chủ tịch Seong, trong lòng nửa hối hận, nửa biết ơn con trai và con dâu vì đã sinh ra một đứa cháu – nên ông chọn cách không can thiệp vào việc nuôi dạy.

Thứ duy nhất ông dành cho Seong Chan-young là tiền bạc dư thừa và một chỗ dựa vững chắc mỗi khi đứa cháu gây chuyện.

"Ôi trời. Tôi đâu thể hiểu chuyện gia đình ông rõ hơn chính ông – người có cùng huyết thống được."

Bác sĩ Kim Bok-dol đánh vào vai Chủ tịch Seong – vai ông rắn như thép. Dù ông không gục ngã về thể xác, nhưng trái tim đã yếu mềm của ông thì sụp đổ trước từng lời trách móc.

"Con dâu Yoo từng bị trầm cảm sau sinh khi sinh Chan-young. Còn ba nó thì bận rộn với công việc."

Lúc còn nhỏ, Chan-young vẫn được đối xử khá tốt. Dù không phải Alpha, nó là một Omega trội – nên gánh nặng gia đình dồn vào ba người chị nhiều hơn là vào Chan-young.

Thế nhưng, khi Chan-young bị xác định là Omega lặn, không còn là Alpha cũng chẳng phải Omega trội, đứa cháu trở thành kẻ cô độc trong chính gia đình mình.

Vì từng là người đã ép con dâu sinh thêm để có con trai, Chủ tịch Seong càng cảm thấy tội lỗi, nên chọn cách rút lui khỏi gia đình – điều đó vô tình trở thành chất độc cho Chan-young.

Gia đình không còn ai muốn chăm sóc hay để tâm tới cậu nữa. Dù được sống trong vật chất dư dả, nhưng khi tình yêu thương – thứ quan trọng nhất – bị cắt đứt, những lời khen cũng dần trở nên méo mó.

Chỉ duy nhất Chủ tịch Seong là người không nhận ra điều đó.

Trong sự thờ ơ của gia đình, nội tâm của Seong Chan-young dần héo mòn.

"……Nhưng tại sao chẳng ai nói với tôi một lời nào về chuyện này? Tôi thật sự thất vọng."

"Chính ông đã nói tôi đừng làm vậy mà, ông già khó ưa."

"Tôi... tôi có nói thế sao?"

Chủ tịch Seong, người thừa biết mình luôn thiên vị đứa cháu trai, đã cố gắng kiềm chế bản thân suốt bao năm. Ông lo rằng nếu thể hiện quá nhiều tình cảm từ sớm, Chan-young sẽ trở nên hư hỏng. Thế nên, ông luôn cố tình không hỏi han hay quan tâm trực tiếp tới cậu, nếu có thể.

Ông chỉ âm thầm hỗ trợ phía sau như một ông già cao ngạo, chưa bao giờ trực tiếp thể hiện tình cảm với Chan-young. Trong lòng ông, vật chất đủ đầy chính là biểu hiện của tình thương.

"Thời gian đó, tôi cảm thấy thật ngột ngạt. Tôi đã biết ngày này sẽ đến. Thật may là Chan-young không chọn cách tiêu cực đến tận cùng."

"……Nó nói sẽ đi làm nông đấy. Một đứa được nuôi nấng kỹ lưỡng như vậy mà lại nói đi trồng trọt – chẳng phải cũng là một lựa chọn cực đoan sao?"

Chủ tịch Seong hơi nổi giận với bạn mình. Dẫu sao thì đứa cháu quý như ngọc, từ bé vốn chẳng để giọt nước dính tay, nay lại định dấn thân xuống bùn đất.

"Thì sao chứ?! Còn tốt gấp trăm lần việc nó biến mất không một lời từ biệt."

"Ờ… đúng là vậy thật……."

Chủ tịch Seong, lúc này như co rúm lại, lê bước nặng nề quay về ghế và ngồi xuống. Thân hình to lớn của ông như sụp đổ, khiến Kim – người bạn già – vội an ủi:

"Vẫn còn hy vọng mà."

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo