"Cậu đang cố gắng đổ lỗi cho tôi về việc hủy hôn giữa hai chúng ta sao?"
Lần này, tôi không tức giận mà chỉ cười khẽ. Anh ta đã từng chịu đựng Seong Chan-young đến mức nào để bây giờ suy nghĩ lúc nào cũng tiêu cực và cực đoan như vậy?
‘Thôi bỏ qua, vì anh ta cũng thật đáng thương.’
Tôi nhẹ nhàng và rõ ràng giải thích với Baek Do-jun về nội dung trong phong bì.
"Không đâu. Tôi chỉ chuẩn bị một bản cam kết rằng tôi sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa, cùng với giấy thỏa thuận chấm dứt hôn ước."
"Không thể nào… Đây là thật sao."
Baek Do-jun, vẫn nhìn tôi với ánh mắt ngờ vực, mở phong bì ra. Ngay lập tức, tôi có thể cảm nhận được pheromone giận dữ phát ra từ anh ta. Bên trong là bản cam kết cấm tiếp xúc, có hình thức giống hệt bản mà tôi từng đưa cho Seo Eun-soo. Ngoài ra còn có cả giấy thỏa thuận hủy hôn, mục đích chính của cuộc gặp hôm nay.
Tôi sợ chữ ký sẽ bị nghi ngờ vì khác nét bút tay, nên đã đóng dấu mộc. Chỉ cần Baek Do-jun ký tên hoặc đóng dấu vào chỗ trống còn lại, tất cả phiền phức sau này sẽ chấm dứt.
‘Mình đã khổ sở thế nào mới tìm được cái con dấu này chứ….’
"Chỉ cần anh đồng ý, thì từ nay, giữa tôi và anh chấm dứt."
Tôi bắt đầu cắt tteok-galbi (chả sườn nướng) thành từng miếng nhỏ. Nhân hạt dẻ bên trong thơm bùi khiến tôi nuốt nước bọt. Baek Do-jun tròn mắt nhìn tôi ăn ngon lành một cách bình thản, rõ ràng là hoang mang cực độ.
"Thật sự… cậu và tôi… Cậu muốn hủy hôn thật à. Mà lại không đòi hỏi gì, cũng chẳng ràng buộc điều kiện."
"Phải, tôi đã nói với anh mấy lần rồi còn gì."
"……."
"Tôi biết anh đã phải chịu đựng rất nhiều vì tôi. Nhưng tôi hy vọng lần này anh đừng xem quyết định của tôi là dối trá."
Tôi gắp một miếng kim chi cải thảo mát lạnh, đặt lên chả sườn rồi ăn kèm với cơm trắng. Không còn gì sánh bằng. Hương vị mềm mại như tan trong miệng khiến tôi quên cả mùi pheromone Alpha khó chịu vừa rồi.
"Anh không muốn tôi lại run rẩy vì sợ hãi nữa. Vì tôi đã luôn làm phiền anh."
"……."
"Nhưng tôi không xin anh tha thứ. Tôi biết mình không thể bù đắp quá khứ chỉ bằng một lời xin lỗi."
Nhưng mà…
"Tôi nói tôi không thích anh là thật lòng. Tôi không chọn anh làm vị hôn phu bởi vì… ngay từ đầu, tôi đã không cảm nhận được gì cả."
"……Cậu đang nói gì vậy?"
"Ý tôi là: tôi vừa từng có lúc thích anh, vừa từng ghét anh."
Đây là điều tôi nói thay cho Seong Chan-young. Trong nguyên tác, Chan-young không bao giờ chịu thừa nhận điều đó, mãi cho đến khi rơi xuống đáy và chết. Nhưng cậu ta thật sự từng có tình cảm với Baek Do-jun.
‘Nếu không, cậu ta đã không từng nghĩ đến chuyện tổn thương Baek Do-jun.’
Seong Chan-young không chỉ mang mặc cảm thua kém với Seo Eun-soo, mà còn khát khao được Baek Do-jun yêu thương. Việc tôi nói điều này không phải vì thương hại Chan-young, mà là để kết thúc triệt để mối quan hệ hôn nhân này.
‘Càng cố tìm lý do, tôi lại càng phải thuyết phục anh như thế này thôi.’
Tôi không thấy áy náy gì cả. Đây là lựa chọn tốt nhất cho cả tôi lẫn Baek Do-jun.
Đây là tất cả những gì tôi có thể làm cho đến giờ phút này.
Baek Do-jun có vẻ sốc nặng sau hàng loạt lời thú nhận. Không giống như tôi, anh ta ngồi yên bất động, tay vẫn nắm chặt chiếc thìa giữa không trung.
"Nhưng tại sao…"
"Không phải bây giờ. Tình cảm tôi dành cho anh đã nguội lạnh rồi, và tôi cũng mệt mỏi với sự ghen tị xấu xí dành cho Seo Eun-soo."
Món tiếp theo tôi gắp là bossam (thịt luộc cuốn rau) óng ánh. Bossam kèm rau sống tươi non, được tẩm ướp nhẹ nhàng, quả thực là tuyệt hảo.
Tôi gắp một miếng to cho vào miệng đang nhai nhuyễn, nhai kỹ và nuốt xuống đầy thỏa mãn.
"Vậy nên tôi quyết định buông bỏ tất cả. Tôi không muốn tiếp tục sống thảm hại như trước nữa."
Thật ra thì tôi rất háo hức với cuộc sống làm nông vui vẻ mà mình đã lên kế hoạch. Có những sự thật, tốt nhất là đừng bao giờ nói ra.
"Vậy nên đừng nghi ngờ nữa, ký đi. Đó là yêu cầu cuối cùng của tôi."
"……Vậy là, cậu sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa?"
"Ừ. Đó chẳng phải là điều anh luôn mong muốn sao?"
"Còn Seo Eun-soo thì sao? Cậu cũng làm điều này với những người khác à?"
"Tất nhiên. Nếu anh không tin, cứ tự đi kiểm chứng."
Giờ thì mọi chuyện đã rõ ràng, tôi chẳng còn gì phải lo lắng. Nhìn thái độ chắc chắn của tôi, Baek Do-jun cuối cùng cũng đưa tay ký vào giấy hủy hôn.
‘Tuyệt vời! Mình phấn khích quá!’
Tôi vui sướng hét lên trong lòng. Cuối cùng, vị hôn phu của Seong Chan-young đã bị “đá”! Tự do! Dobby được tự do rồi!
"Tôi sẽ tin cậu, lần đầu cũng như lần cuối, Seong Chan-young. Như cậu nói, điều này tốt cho cả hai, vậy nên tôi sẽ ký."
Ừ, giỏi lắm. Đáng yêu thật sự.
Từ sau vụ gặp Joo Tae-kang, thiện cảm của tôi với mấy tên “Top” tụt dốc không phanh, nên khoảnh khắc này tôi suýt nữa muốn thơm lên má Baek Do-jun vì hợp tác quá ngoan ngoãn.
"Nhưng nếu cậu đang âm mưu điều gì đó… hãy nhớ rằng tôi sẽ không bao giờ tha cho cậu nữa đâu."
‘Ở cái thế giới này, mấy Top có phải sinh ra để đe dọa người ta mỗi ngày không vậy?’
Tôi chẳng hề có ý định gây chuyện, nên mấy lời đe dọa ấy chẳng khác nào muỗi vo ve bên tai.
"Muốn làm gì thì làm."
Đừng bao giờ tìm tôi nữa. Làm ơn.
Và rồi tôi tiếp tục ăn cơm một cách ngon lành. Trong khi đó, Baek Do-jun vẫn nhìn tôi chằm chằm mà chưa đụng đũa.
‘Gì thế? Nhìn gì nữa?’
Dù thức ăn ở đây có ngon đến mấy, việc ăn một mình như heo giữa không gian căng thẳng này cũng thật kỳ cục.
"Anh nhìn tôi làm gì vậy? Không ăn à?"
"Cậu thay đổi nhiều thật. Thật là khó tin."
Miếng củ sen hầm mà tôi đang nhai bỗng mắc nghẹn trong cổ họng. Tôi vội vàng uống nước lạnh và trả lời bằng giọng điệu “đanh đá ” kiểu Seong Chan-young.
"Tôi làm sao? Đừng lắm lời nữa, ăn đi. Đây là bữa ăn cuối cùng giữa tôi và anh đấy."
Dĩ nhiên, tôi nghĩ rằng Baek Do-jun sẽ chẳng thèm ngồi lại nữa và sẽ đứng dậy bỏ đi. Vì anh ta ghét Seong Chan-young đến tận xương tủy.
"……Được thôi."
Thế nhưng lạ lùng thay, Baek Do-jun lại ngoan ngoãn làm theo và bắt đầu ăn. Dù tôi đã ăn gần hết đống đồ ăn bằng đôi đũa đầy kỹ năng, anh ta vẫn lặng lẽ gắp phần còn lại.
‘Gì vậy trời? Là sao chứ?’
Pheromone cũng đã ổn định lại, mùi hương rừng dịu nhẹ bắt đầu lan tỏa. Chính điều đó lại khiến tôi càng thấy lo lắng. Ước gì anh ta cứ bỏ đi dứt khoát, tuyên bố không muốn nhìn mặt tôi nữa – như vậy còn thấy thoải mái hơn.
Nhưng Baek Do-jun đã ngồi lại ăn đến tận cùng. Không để sót lại một hạt cơm nào.
Khi ra khỏi nhà hàng, tôi là người chủ động nhắc lại chuyện hủy hôn, đúng như kế hoạch ban đầu. Nhưng…
"Cậu định giải thích chuyện hủy hôn với hai bên gia đình thế nào?"
"Tôi sẽ tự nói. Anh không cần lo. Tôi là người đề xuất hôn ước và giờ là người muốn kết thúc, nên đây là trách nhiệm của tôi."
"Vậy ra cậu cũng biết từ ‘trách nhiệm’ à."
Anh đang làm gì vậy?
Dù tôi không phải Seong Chan-young thật, nhưng nghe giọng điệu đầy châm biếm ấy khiến tôi khó chịu. Anh ta nghĩ tôi là kẻ ngốc sao?
"Hừm… Cậu sẽ ổn chứ? Tôi nghĩ Chủ tịch sẽ rất ghét chuyện này đấy."
"Chuyện đó để tôi lo. Anh lo chuyện của anh đi. Anh đâu còn là vị hôn phu của tôi nữa."
Thật kỳ lạ. Không ngờ Baek Do-jun lại tỏ ra lo lắng cho Seong Chan-young. Nếu là tôi, tôi mặc kệ ông nội tức giận hay không luôn ấy chứ.
‘Chẳng lẽ anh ta là kiểu người mềm yếu?’
Thái độ của Baek Do-jun dịu dàng đến mức khiến tôi phải nghi ngờ như vậy.
"Tôi nghe nói anh chia tay với Seong Chan-young mà vui mừng lắm cơ mà."
Tôi không muốn đào sâu thêm nữa, nên ngẫm nghĩ một chút rồi bỏ qua. Mục đích của tôi đã đạt được, tôi không còn quan tâm gì đến Baek Do-jun nữa.
Giờ đây, điều duy nhất còn lại là rời khỏi đây để về làm nông.
_____
Baek Do-jun gần đây khá bối rối. Bởi vì hành động của Seong Chan-young, vị hôn phu độc ác từng coi anh ta như nô lệ giờ lại quá đáng ngờ.
Mọi chuyện bắt đầu khi người giúp việc tên Lim, người mà Do-jun cài cắm trong nhà Seong Chan-young bị đuổi đi.
"……Bà vừa nói gì cơ?"
[Thật đấy, thiếu gia. Cậu Seong Chan-young bảo tôi cứ nghỉ ngơi đi, nên cho tôi nghỉ phép.]
"Nghỉ phép?"
Cái tên kén cá chọn canh, cơm không có người bưng thì nhất quyết không đụng đũa đó mà cho người giúp việc nghỉ phép?
Khi nhận được cuộc gọi từ bà Lim, Do-jun nghi ngờ bà đang nói dối.
Nhưng bà Lim là người bảo mẫu đã chăm sóc anh từ nhỏ đến lớn, tuyệt đối không có lý do để phản bội anh. Hơn nữa, giọng nói đầy bất ngờ và thật thà của bà càng khiến anh không thể nghi ngờ thêm.
"Vậy trong lúc đó, cậu ta có thuê người mới không?"
Nếu không, anh nghĩ chắc hẳn Seong Chan-young lại trốn ở khách sạn hay biệt thự nào đó. Và như mọi lần, sẽ có vài Alpha trội đi cùng để ‘giết thời gian’.
‘Vì đó chính là kiểu của Seong Chan-young.’
Trong suốt thời gian dài, Baek Do-jun luôn bị Seong Chan-young bắt nạt với danh nghĩa hôn phu, nên anh hiểu rất rõ kiểu hành xử của cậu ta.
[Không.]
Lần này, suy đoán của Baek Do-jun hoàn toàn sai.
[Cậu ta bảo muốn ở nhà một mình. Không cần ai xung quanh. Nói là cần thời gian để tĩnh lặng.]
"Cái gì cơ?"
Như thể mặt trời mọc từ phía tây. Baek Do-jun suýt hét lên vì sốc.