Nếu Không Trở Thành Nhân Vật Chính, Tôi Sẽ Chết - Chương 1

Chương 1: Màn Mở Đầu Của Vở Kịch

Tác giả: 단당밀

Dịch: Thỏ

Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.

Thế gian này là một sân khấu, và con người chỉ là những diễn viên trên đó.

Nhưng ánh đèn sân khấu chỉ có thể chiếu sáng một phạm vi nhất định. Trong thế giới được phân chia thành vai chính, vai phụ, quần chúng và cả những kẻ không tên, tôi chỉ là một bóng mờ giữa đám đông.

Đôi khi, tôi có thể là một nhân vật phụ. Nhưng phần lớn thời gian, tôi chỉ là một cái nền mờ nhạt, thậm chí chẳng có nổi một câu thoại.

Và ngay cả khi chết đi, tôi vẫn vậy.

Bóng tối bao trùm, giống như khoảnh khắc ngay trước khi một vở diễn bắt đầu. Rồi đột nhiên, một luồng sáng chói lòa giáng xuống, xé toạc màn đêm.

Ngay sau đó, một giọng nói vang lên, rành rọt và đầy uy quyền.

[Kịch bản chính xuất hiện!]

Giới thiệu kịch bản chính

Thế gian này là một sân khấu, và con người chỉ là những diễn viên trên đó.

Ngươi đã đột ngột qua đời. Hãy sống sót trong vở kịch này.

Phần thưởng khi hoàn thành: ???

Nếu thất bại, sự tồn tại của ngươi sẽ bị xóa bỏ.

Ghi chú kịch bản #001: Cái chết của thánh nhân

Cảnh 1. Quảng trường Sinistra (Ngày/Đêm).

Đại Giám mục Boutier (giọng đau buồn):

“Ôi, cao quý thay Leobalt. Dù người có trở thành vì sao trên bầu trời, ngọn lửa mà người đã thắp lên sẽ mãi mãi cháy sáng trên thế gian này.”

Cảnh 2. Hẻm nhỏ bên quảng trường (Ngày/Đêm).

Leonaldo, trong cơn say, lẩm bẩm khi tang lễ diễn ra ngay trước mắt.

Leonaldo:

“Thật nực cười khi ta có thể tận mắt chứng kiến chính tang lễ của mình.”

Nhân vật chính:

Đại Giám mục Boutier

Leonaldo

Hiệp sĩ Oakley

Điều kiện hoàn thành kịch bản: [Hoàn thành lễ tang một cách trọn vẹn.]

[Xem thông tin cá nhân.]

Cấp bậc: Diễn viên quần chúng (Tầm ảnh hưởng trong kịch bản: 0,02%)

Vai diễn: Công dân số 1001 tại Quảng trường Sinitra

Kịch bản: [Lễ tang của Leobalt. Một nghìn người dân tập trung tại Quảng trường Sinitra, đứng nghiêm trang trong im lặng.]

Kịch bản thoại: Không tồn tại.

Cảnh báo! Nếu tầm ảnh hưởng của ngươi trong kịch bản giảm xuống 0,00%, sự tồn tại của ngươi sẽ bị xóa bỏ. (Thất bại kịch bản chính.)

Tôi đọc dòng cuối cùng với một cảm giác trống rỗng.

Nếu tầm ảnh hưởng của tôi về 0, tôi sẽ biến mất.

Nhận thức được điều đó, tôi hiểu rằng để sống sót trong thế giới kỳ lạ này, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gia tăng tầm ảnh hưởng của mình.

Ngay khi tôi đọc xong, thế giới vốn dĩ bất động, phủ đầy sắc xám, bắt đầu chuyển động trở lại.

Sự sống động trở về trên gương mặt mọi người, những cánh chim vỗ cánh trên bầu trời, lá cờ trắng phấp phới trên các cột cao. Tiếng trống trầm hùng vang lên khi cổng Bắc từ từ mở ra. Từ xa, một cỗ quan tài trắng muốt, được trang trí bằng hoa bách hợp và hoa lưu ly, đang được rước đến.

Người dân Quảng trường Sinitra cúi đầu, chạm tay vào quan tài như một lời từ biệt, những cánh hoa lặng lẽ rơi xuống trong khi họ cố kìm nén nước mắt. Đằng xa, Đại Giám mục Boutier đứng đợi, chiếc mũ giám mục cao sừng sững trên đầu, gương mặt phủ một tầng bi thương.

Là công dân số 1001 của Quảng trường Sinitra, tôi cũng cúi đầu, ném một bông hoa vào quan tài rồi đứng ngay ngắn, chờ nghi thức từ biệt.

Cơ thể tôi tự động hòa vào bầu không khí của vở kịch này, như thể tôi không còn kiểm soát chính mình. Cảm giác này… thật khó chịu.

Cuối cùng, đoàn rước dừng lại ngay chính giữa quảng trường.

Đại Giám mục Boutier đặt tay lên quan tài trắng, khuôn mặt chìm trong đau thương. Ông mở lời, giọng nói trầm thấp và sâu lắng.

“Ôi, cao quý thay Leobalt…”

Không suy nghĩ, tôi vô thức đọc thầm đoạn tiếp theo trong đầu.

“Dù người có trở thành vì sao trên bầu trời…”

Và như một bản nhạc đã được định sẵn, tiếng ông vang lên trùng khớp với suy nghĩ của tôi.

“Dù người có trở thành vì sao trên bầu trời…”

“Ngọn lửa mà người thắp lên sẽ mãi mãi cháy sáng nơi trần thế.”

“Ngọn lửa mà người thắp lên sẽ mãi mãi cháy sáng nơi trần thế.”

Một làn sóng đau thương quét qua quảng trường. Khi cảm xúc đã lắng xuống, Đại Giám mục Boutier bắt đầu bài diễn văn từ biệt chính thức.

“Mười năm trước, người là vị anh hùng trẻ tuổi đã cứu Sinitra khỏi tuyệt vọng. Hôm nay, tất cả công dân Sinitra sẽ gác lại mọi công việc để tưởng niệm người.”

Là công dân số 1001, tôi tiếp tục mang vẻ mặt u buồn, hướng mắt lên khán đài. Nhưng khi bài diễn văn dần đi đến hồi kết, một cảm giác bất an dâng lên trong tôi.

[Tầm ảnh hưởng trong kịch bản giảm xuống! Hiện tại: 0,01%]

Tôi đã hoàn thành vai trò của mình—ném một bông hoa vào quan tài. Nhưng dường như, đó cũng là tất cả những gì vai diễn này có thể làm. Và bây giờ, tầm ảnh hưởng của tôi đang dần cạn kiệt.

Tôi nhận ra thế giới xung quanh bắt đầu mờ nhạt. Cảnh vật trở nên méo mó, mất đi đường nét. Thậm chí, đôi tay tôi cũng dần trở nên trong suốt như một bóng ma. Tôi chưa hiểu rõ mọi chuyện, nhưng có một điều tôi biết chắc—

Nếu không gia tăng tầm ảnh hưởng ngay lập tức, tôi sẽ biến mất.

Tôi cần suy nghĩ. Làm thế nào để tăng tầm ảnh hưởng của mình?

Đây là một tang lễ. Nếu tôi ngất xỉu ngay tại chỗ vì quá đau buồn, có lẽ sẽ không ai để ý. Một diễn viên quần chúng như tôi không thể khiến ánh đèn sân khấu rọi đến mình chỉ bằng cách gây chút hỗn loạn.

Chỉ những nhân vật quan trọng mới có thể đứng dưới ánh sáng rực rỡ.

Ánh mắt của khán giả luôn dõi theo những nhân vật có vai trò quan trọng.

Bất kể vai trò ban đầu của tôi là gì, ai thu hút được sự chú ý của khán giả thì người đó chính là trung tâm của cảnh này. Và ở đây, nhân vật quan trọng nhất không ai khác ngoài Đại Giám mục Boutier.

Hàng ngàn người dân đang chăm chú theo dõi ông ta.

Và bằng chứng rõ ràng nhất đang hiện ra trước mắt tôi—phía dưới sân khấu, mọi thứ trông mờ nhạt và méo mó, nhưng khu vực quanh Boutier lại rõ nét và sống động hơn rất nhiều.

Bản năng mách bảo tôi rằng đây là nhờ “tầm ảnh hưởng trong kịch bản”, thứ mà một diễn viên quần chúng như tôi không có.

Tôi đã đưa ra quyết định.

Nếu muốn sống sót, tôi phải đứng bên cạnh nhân vật chính của kịch bản này.

Không có ai dõi theo, tôi sẽ không thể tự ý tăng tầm ảnh hưởng của mình.

Chỉ khi đứng gần một nhân vật quan trọng, tôi mới có thể “trộm” lấy một phần ánh sáng sân khấu của họ và biến nó thành của mình. Trong tình huống hiện tại, đó là lựa chọn duy nhất.

Nhưng… tôi có thể tiếp cận Đại Giám mục Boutier ngay bây giờ không?

Muốn làm vậy, tôi phải băng qua quảng trường. Trong khoảng thời gian đó, tầm ảnh hưởng của tôi có thể tụt xuống 0, và tôi sẽ biến mất trước khi kịp làm gì.

Do dự trong chốc lát, tôi thử triệu hồi Ghi chú Kịch bản một lần nữa. Không chắc có thành công hay không, nhưng…

Nó thực sự xuất hiện lại.

 

Cảnh 1. Quảng trường Sinitra (Ngày/Đêm).

Đại Giám mục Boutier (giọng đau buồn)

“Ôi, cao quý thay Leobalt. Dù người có trở thành vì sao trên bầu trời, ngọn lửa mà người đã thắp lên sẽ mãi mãi cháy sáng nơi trần thế.”

Cảnh 2. Hẻm nhỏ bên quảng trường (Ngày/Đêm).

Leonaldo, trong cơn say, lẩm bẩm khi đám tang diễn ra ngay trước mắt.

Leonaldo:

“Thật nực cười khi ta có thể tận mắt chứng kiến chính tang lễ của mình.”

Nhân vật chính: Đại Giám mục Boutier, Leonaldo, Hiệp sĩ Orlé

Điều kiện hoàn thành kịch bản: [Hoàn thành lễ tang một cách trọn vẹn.]

Không chỉ có Đại Giám mục Boutier—

Leonardo và Hiệp sĩ Orlé cũng là nhân vật chính của cảnh này.

Tôi lập tức tập trung vào Leonardo.

Trong danh sách nhân vật, Hiệp sĩ Orlé có danh hiệu “Hiệp sĩ”, Boutier có danh hiệu “Đại Giám mục”, nhưng Leonardo—chỉ đơn giản là Leonardo.

Không có danh hiệu gì cả.

Có vẻ như hắn không bị ràng buộc vào một vai trò cố định. Và điều đó có nghĩa là… tôi có cơ hội.

Nếu một nhân vật không cần lời giải thích nào để xuất hiện, hắn ta là ai?

Nhân vật chính.

Dù ở mức tối thiểu, hắn vẫn là một trong những vai diễn quan trọng nhất của câu chuyện.

Tôi ngước nhìn bầu trời.

Ba luồng ánh sáng rực rỡ soi xuống thế giới này—một sân khấu khổng lồ.

Một luồng ánh sáng chiếu xuống Đại Giám mục Boutier.

Một luồng khác rọi vào hiệp sĩ dẫn đầu đoàn rước quan tài.

—Nhiều khả năng đó chính là Hiệp sĩ Orlé.

Và luồng sáng cuối cùng…

Nó rọi xuống một con hẻm gần quảng trường.

Bị ánh sáng ấy thu hút, tôi bước tới.

Áo sơ mi cao cấp, tay áo xắn lên tùy tiện.

Chai rượu lăn lóc trên nền đá.

Mùi cồn nồng nặc.

Mái tóc xanh lam phớt tím, bù xù như bị bỏ mặc từ lâu.

Một vết bầm trên má, hằn rõ như thể vừa bị ai đó đấm thẳng vào.

Đôi mắt xám đậm, sắc lạnh, ánh lên vẻ bất cần.

Từ xa thôi cũng đủ nhận ra—một tên công tử hư hỏng, hoàn toàn mất kiểm soát, đang loạng choạng đứng dậy.

Nhưng thứ khiến tôi khựng lại không phải vẻ ngoài của hắn.

Mà là ánh sáng rực rỡ bao phủ hắn ta.

Nếu ánh sáng quanh Boutier và Orlé đã đủ chói chang, thì thứ bao phủ Leonardo lại là một cấp độ hoàn toàn khác.

Giống như một thực thể được tạo ra từ những sợi dây và khung xương chắc chắn nhất, được nhào nặn để chứa đựng linh hồn của một thiên thần do thần linh ban phước.

Tôi biết ngay.

Người thanh niên kia chính là Leonardo.

Và không thể nghi ngờ gì nữa—Hắn chính là “nhân vật chính” của kịch bản này.

Leonardo đang bối rối, ánh mắt lơ đãng quét quanh như thể không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Tôi nhanh chóng điều chỉnh nét mặt.

Một chút đau buồn.

Một chút tức giận kìm nén.

Dậm mạnh gót giày xuống nền đá, giọng nói đầy phẫn uất nhưng cố tình hạ thấp.

“Ngay cả trong ngày này mà vẫn có kẻ say rượu lang thang ở Sinitra sao?! Anh không có chút tôn trọng nào dành cho người đã khuất ư?”

Chỉ một câu ngắn gọn.

Vậy mà tôi có cảm giác cả thế giới đang cưỡng ép tôi phải im lặng.

Nhân vật quần chúng không được phép lên tiếng ư?

Mỗi từ ngữ như bị kéo ra khỏi cổ họng tôi một cách gượng ép. Nhưng chính sự chống cự ấy lại làm cho giọng điệu của tôi càng chân thực hơn.

Leonardo quay đầu lại.

Và ngay khoảnh khắc ấy—

[Tầm ảnh hưởng trong kịch bản tăng lên 0,21%]

Một cú bùng nổ bất ngờ.

Tôi vô thức khựng lại, nhưng vẫn giữ nguyên nét mặt.

Leonardo nheo mắt, giọng có chút lắp bắp.

“Kẻ say rượu…? Ngươi đang nói ta sao?”

“Phải, chính anh đấy.”

Tôi hừ lạnh, đẩy nhẹ vai hắn. Nhân tiện, tôi mượn một câu từ bài điếu văn của Boutier để làm gợi ý cho hắn.

“Trông anh chẳng khác gì một tên công tử bột không biết điều, nhưng ít nhất cũng đừng thế này vào ngày hôm nay. Hôm nay là lễ tang của ngài Leobalt. Nếu anh là công dân của Sinitra, lẽ nào không biết cách tỏ lòng tôn kính?”

“…Ngươi vừa nói gì? Lễ tang của Leobalt ư?”

Mặt Leonardo đông cứng lại, đôi mắt lộ rõ sự chấn động.

Tôi khẽ thở dài, rút một bông bách hợp từ bình hoa bên cạnh và chìa ra cho hắn.

“Đúng vậy. Dù có là kẻ vô lại, anh cũng phải biết đến cái tên ấy. Cầm lấy, rồi đi theo tôi.”

Tôi dẫn hắn về phía quảng trường.

Khi Leonardo nhìn thấy khung cảnh trước mắt, hắn hoàn toàn sững sờ.

“Đây là…”

Tôi chớp lấy thời cơ, giọng trầm xuống, đầy cay đắng.

“Cái chết của thánh nhân.”

Tôi không chắc Leobalt có thực sự được gọi là “Thánh nhân” hay không. Nhưng vì đó là tiêu đề của kịch bản này, chắc cũng không sai quá đâu.

[Tầm ảnh hưởng trong kịch bản tăng lên 0,89%]

Tốt. Một cú bứt phá ngoạn mục.

“…Tận mắt chứng kiến chính lễ tang của mình, ta đây đúng là kẻ bất hạnh đến mức nào.”

Leonardo thốt ra câu thoại của hắn.

Tôi đã giả vờ không nghe thấy khi còn đứng gần Boutier, nhưng lần này tôi nghe rất rõ.

“Lễ tang của chính mình.”

Vậy ra, Leonardo và “Leobalt” trong quan tài… là cùng một người.

Tôi không biết điều này đã xảy ra như thế nào, nhưng chắc chắn đó là sự thật.

Đại Giám mục Boutier trang nghiêm làm dấu thánh giá, Orlé chậm rãi đặt nắp quan tài xuống.

Lễ tang đã hoàn tất.

[Đã đạt điều kiện hoàn thành!]

[“Ghi chú kịch bản #001” đã kết thúc thành công. Còn 「0 giờ 29 phút」cho đến khi kịch bản tiếp theo được phân bổ. Trong thời gian này, các nhân vật sẽ bắt đầu “hành động tự do” để lấp đầy khoảng trống giữa các sự kiện. Hãy hành động một cách tự nhiên để họ không nhận ra sự khác biệt của thế giới này.]

—Nói cách khác, tôi cần phải diễn cho khéo.

Cái từ “hành động tự do” nghe có vẻ đơn giản, nhưng thực chất lại rất đáng sợ. Bởi vì nó có nghĩa là thế giới này không hoàn toàn được điều khiển bởi kịch bản. Nếu tôi sơ suất, hành động không khớp với bối cảnh, những nhân vật khác có thể sẽ nhận ra sự bất thường.

Thế giới này, kịch bản này… dù có vẻ giống một trò chơi hay một vở kịch, nhưng nó không vận hành theo kiểu máy móc.

Những nhân vật này sống, hít thở, và cảm nhận.

Dù họ là vai chính hay quần chúng, họ tin rằng họ thật sự tồn tại.

Và để không bị phát hiện—tôi cũng phải tin như vậy.

Nhìn quanh, tôi thấy người dân Sinitra vẫn còn chìm trong không khí u ám của lễ tang. Một số lặng lẽ rời đi, một số tiếp tục cầu nguyện. Orlé trao đổi ngắn gọn với một hiệp sĩ khác trước khi quay người, trong khi Boutier vẫn đứng cạnh quan tài, mắt nhắm nghiền như đang chìm trong suy tư.

Leonardo, người mà chỉ vài phút trước còn ngập trong hơi men, giờ lại đứng lặng, mắt trân trân nhìn quan tài.

Hắn ta trông như một con người hoàn toàn khác so với lúc tôi gặp hắn trong con hẻm.

—Bây giờ thì sao?

Tôi nên tận dụng khoảng thời gian “hành động tự do” này để làm gì?

Tìm kiếm thông tin?

Tiếp cận một nhân vật quan trọng?

Hoặc chỉ đơn giản là giữ im lặng và quan sát?

Chỉ có 29 phút. Và sau đó, kịch bản mới sẽ bắt đầu.

 

Bản dịch Nếu Không Trở Thành Nhân Vật Chính, Tôi Sẽ Chết được đăng tải tại Navy Team.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo