Nếu Không Trở Thành Nhân Vật Chính, Tôi Sẽ Chết - Chương 14

Bản dịch Nếu Không Trở Thành Nhân Vật Chính, Tôi Sẽ Chết của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại navyteamm.com

Chương 14

Tác giả: 단당밀

Dịch: Cheese

Nếu có gì sai sót, xin hãy góp ý cho Quả lê nhỏ của Thỏ nha.

Từ dãy cầu cảng trải dài dọc con đường ven biển, đến quán rượu dành cho thủy thủ, rồi những khu chợ cá lớn nhỏ cùng các sạp hàng chen chúc… tôi vừa đi vừa khẽ tặc lưỡi. Dù biết rằng khu vực cần tìm kiếm không hề nhỏ, nhưng việc cho đến nửa ngày trời để thực hiện nhiệm vụ này thì hơi quá thật.


‘Chẳng lẽ cố ý cho dư dả thời gian…?’ Tôi còn đang ngó nghiêng thì Leonardo lên tiếng.


“Đã đến nước này thì nói thẳng đi. Thực ra cậu ra cảng là có mục đích gì?”


Mái tóc màu xanh lam của Leonardo cứ bay phấp phới trong gió khiến anh ta có vẻ bực bội nên đã vuốt ngược những sợi tóc dọc theo đường chân tóc lên trán. Mặt mày thì cau có trông y hệt một gã công tử ăn chơi phóng túng, chẳng biết giữ mình.

Mặc dù bên trong là một anh hùng cứu quốc, một thanh niên chăm chỉ và mẫu mực, nhưng vẻ ngoài thì hoàn toàn trái ngược.

Đôi mắt sâu với đường nét sắc bén như lưỡi dao, con ngươi xám tro sáng rực như loài chim săn mồi, bóng đổ dọc theo sống mũi thẳng tắp và cái miệng mím chặt khiến anh ta trông hung dữ. Tất cả tạo nên một Leonardo với vẻ hoang dã và gai góc.

Không biết khi còn là Leobalt thì anh ta trông như thế nào nhỉ? Ở kịch bản đầu tiên tôi từng thoáng thấy thi thể trong quan tài nhưng lúc ấy đầu óc rối bời nên chẳng nhớ ra nổi. Vì mải cố lục tìm ký ức, tôi trả lời câu hỏi của Leonardo có phần chậm chạp.


“Tôi đến đây nhân tiện khảo sát một chút.”

“Về việc gì?”

“Đó là bí mật kinh doanh mà…”


Tôi tỏ vẻ bí hiểm một cách vừa phải, rồi cũng chịu trả lời một cách thành thật.


“Anh còn nhớ Tử tước Lopez không? Cái tên quý tộc kiêu ngạo đó. Thật ra, lý do hắn ta đến Sinistra là vì chuyện đầu tư chung vào cảng thương mại đấy. Cả cha của anh cũng có dính líu vào chuyện này, chẳng lẽ anh không biết sao?”

“Cha tôi à… À, cậu đang nói đến Bá tước Ertinez sao.”


Ôi Leonardo ơi là Leonardo! Sao anh lại trả lời với vẻ mặt dửng dưng như thể là người dưng nước lã vậy? Định để lộ chuyện mình bị nhập hồn hết cả sao? Cầu xin anh chịu khó nhập vai nghiêm túc hơn chút đi mà.

Tôi thầm trách móc thái độ nhập vai qua loa của anh ta rồi đáp lại.


“Cái cách xưng hô đầy xa cách đó là sao?”

“...Ừm, vì tôi không thân thiết với cha lắm.”


Ừ thì cũng đúng. Tôi chấp nhận lời biện hộ vụng về ấy rồi lái sang chuyện khác.


“Nghĩ lại thì anh không biết cũng phải thôi. Nam tước Roald mới trình đề nghị lên Bá tước Ertinez được vài ngày nay. Cậu ấm bỏ nhà đi như anh thì đương nhiên không biết rồi. Dù sao thì tôi đã xem xét kỹ và thấy gã đó có vẻ mờ ám nên tôi thấy hơi bận tâm. Hình như hắn ta đang muốn vươn móng vuốt ra cảng này.”

“Sao cậu lại biết mấy chuyện như thế... Thôi bỏ đi. Rồi sao nữa?”

“Tôi không thích ruồi bọ bén mảng đến khu vực của mình.”


Hơn nữa, sau này trong kịch bản trừ khử phản diện phụ, tôi cũng phải góp chút công lao thì mới được chia phần. Muốn trở thành công thần số một thì tất nhiên phải chuẩn bị trước rồi.

Leonardo nhìn tôi bằng vẻ mặt khó hiểu, sau đó khẽ thở dài.


“Vẫn chẳng đoán nổi cậu nghĩ gì… Thế tức là hành động riêng rẽ sao?”

“Không. Đã cùng đến đây thì tôi sẽ giúp anh luôn. Mèo vốn nhanh nhẹn, muốn bắt phải chặn cả trước lẫn sau chứ? Nhưng đổi lại, xong vụ này thì anh cũng phải giúp tôi một tay đó. Thế nào, đôi bên cùng có lợi đấy.”

“Nghe có vẻ như cứ bị dắt mũi vậy… Thôi được rồi.”


Ngay sau đó, Leonardo bắt đầu vươn vai, khởi động cơ thể. Ai nhìn cũng biết anh ta sẽ dốc toàn lực để chạy. Tôi ngờ vực hỏi lại xem anh ta đang làm gì, Leonardo đáp lại một cách hiển nhiên.


“Đúng như cậu nói, mèo vốn nhanh nhẹn. Chúng thích chỗ khuất, buồn chán thì lại chui rúc vào góc hẹp. Muốn tìm một con như thế thì đâu thể cứ loanh quanh ngoài phố xá đông đúc được, đúng không?”

“…Anh từng nuôi mèo à?”

“Người quen tôi từng nuôi.”


Dứt lời, Leonardo nhẹ nhàng nhảy lên bức tường. Hành động đơn giản đó lại vô cùng linh hoạt và nhẹ nhàng như một loài thú rừng. Theo cảm quan của tôi thì việc này chẳng khác nào xâm phạm tài sản cá nhân nhưng những người xung quanh lại chẳng hề để tâm, và Leonardo cũng không bận lòng. Khi tôi đang đứng với vẻ mặt khó xử thì Leonardo bất ngờ đưa tay ra.


“Định đứng dưới mãi sao?”

“À ừ. Lên chứ. Cơ mà tôi hơi kém khoản giữ thăng bằng... Á!”


Leonardo chẳng thèm nghe hết, chỉ hơi siết cánh tay rồi kéo thẳng tôi lên. Thế là tôi cũng đặt chân được lên bức tường rộng chừng một bàn tay. Cảm giác chẳng khác gì đang đứng trên thăng bằng cầu thăng bằng cả. Khi tôi loạng choạng vì hơi chóng mặt, Leonardo vòng tay qua lưng, giữ chặt để tôi không bị ngã.


[Tỷ trọng trong kịch bản: 5.09%]


Dòng chữ chỉ thoáng qua rồi biến mất khỏi tầm mắt. Tôi nhíu mày vì cảm giác quen thuộc kỳ lạ đã xuất hiện từ trước, nhưng suy nghĩ nhanh chóng bị phân tán. Một phần là vì hai người đàn ông cùng đứng trên bức tường hẹp này khiến tôi thấy chật chội, không thể nào tiếp tục suy nghĩ được.

Sau khi thích nghi được với độ cao, việc đi lại không phải là bất khả thi. Dù tôi vẫn còn hơi bất an khi phải liên tục nhìn xuống chân. Đứng ở trên cao giúp tôi nhìn rõ toàn cảnh cảng biển hơn. Leonardo thấy tôi đã đứng vững thì nhìn thẳng về phía trước.


“Đằng kia, đã thấy một con rồi.”

“Nhưng con đó đâu có mang giày trắng.”

“…‘Giày trắng’ chỉ là cách ví von thôi.”

“…Hả?”


Leonardo bình tĩnh giải thích rằng đôi khi có những người yêu mèo dùng từ "đi giày" hay "mặc tuxedo" để chỉ màu lông khác biệt ở chân mèo.


“Cậu thật sự vụng về hơn vẻ ngoài nhỉ?”


Anh ta còn nói như thế nữa chứ. Tôi cảm thấy hơi oan ức nên phủ nhận.


“Không biết cũng là chuyện bình thường mà. Tôi vốn thích chó hơn!”

“Kiến thức của cậu bị lệch quá đấy.”


Tên này hình như đang ngấm ngầm tẩy trắng tôi thành ‘nhân vật có vẻ đáng ngờ nhưng hóa ra lại có mặt ngây ngô’ thì phải. Tôi liếc xéo anh ta bằng ánh mắt hoài nghi, rồi bắt đầu đi trên tường, theo chân một con mèo lông xù. Dù sao thì nếu cứ bám theo những con mèo mà chúng tôi thấy, có lẽ sẽ tìm ra nơi chúng tụ tập chăng.

Thỉnh thoảng, gặp một thương nhân đang trải quầy hàng buôn bán dưới chân tường, tôi lại ngồi xổm xuống và bắt chuyện thân mật.


“Chú có thấy con mèo xám nào quanh đây không ạ?”

“Khu này nhiều cá nên mèo tụ tập thành đàn là chuyện thường.”

“Con này có chủ rồi, nên lông nó bóng mượt và có đi ‘giày trắng’ ở chân, hẳn là khá dễ nhận ra chứ ạ.”

“À. Các cậu cũng đang tìm Roboy à? Ta thấy ông thuyền trưởng cứ tìm nó ráo riết từ mấy hôm nay. Tiếc là ta cũng không rõ…”


Con mèo bé tí mà sao biến mất thần kỳ quá vậy. Tôi nghĩ bụng có lẽ việc này không dễ dàng như tưởng tượng, rồi đổi sang chuyện khác.


“Vậy còn những người đột nhiên xuất hiện quanh đây vài ngày nay thì sao ạ? Nghe nói có một nhóm người lạ mặt cứ lảng vảng ở những nơi khuất, cháu lo không biết có khi nào họ bắt Roboy đi rồi không. Dạo này có nhiều người xấu tính quá. Thấy ông thuyền trưởng sốt ruột tìm con mèo như vậy có khi họ bắt cóc để đòi tiền chuộc thì sao.”


Nghe vậy, người bán hàng thở dài và đáp lại bằng một phản ứng đầy cảm xúc, rằng sao trên đời lại có những hạng người kỳ quặc như thế. Nếu tôi hỏi thẳng tuột rằng có thấy ai đáng ngờ gần đây không, tất nhiên sẽ cảnh giác ngay nhưng nếu dẫn dắt câu chuyện theo kiểu này thì câu trả lời sẽ tự nhiên tuôn ra.


“Cậu đang nói đến mấy kẻ trùm kín áo choàng phải không? Ta cũng có thấy lần trước. Nhìn là đã thấy có gì lạ rồi.”

“Thế lạ ở chỗ nào ạ?”

“À, cái đó thì… Họ xuất hiện vào lúc hoàng hôn, biến mất đi đâu đó, rồi mãi đến gần trưa hôm sau mới quay lại. Ai cũng nghĩ người ta thường đến ban ngày rồi đi ban đêm, nhưng ta ngồi bán hàng ở đây cả ngày nên tôi thấy rõ. Thế nên ta mới thấy lạ.”


Vậy là những kẻ đáng ngờ đó đã cắm trại ở cảng từ lúc hoàng hôn cho đến gần trưa ngày hôm sau ư?

Tôi gật đầu, ghi nhớ lời người thương nhân. Bắt đầu ngửi thấy mùi của kịch bản rồi đây.


***

Bản dịch Nếu Không Trở Thành Nhân Vật Chính, Tôi Sẽ Chết của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại navyteamm.com. 


“Ở đây không có.”


Từ trên mái nhà, Leonardo nhảy qua ống dẫn nước mưa rồi đáp xuống bức tường. Nhưng lúc chạm đất, anh ta hơi hụt bước nên có hơi chao đảo.

Theo những gì tôi quan sát, Leonardo duy trì thói quen tập luyện gần như liên tục, từ khi vừa mở mắt cho đến ngay trước khi ngủ. Thế nhưng, cơ thể của ‘Leonardo Ertinez’, vốn đã lơ là việc tập luyện bấy lâu, còn lâu mới đáp ứng được kỳ vọng của anh ta.

Leonardo khẽ thở dài, có lẽ vì sự bực bội pha lẫn xấu hổ khi cơ thể không chịu hoạt động theo ý mình. Tôi quay đầu đi sau khi nhìn mái tóc anh ta càng thêm rối bời vì cú tiếp đất lỗi vừa rồi.


“Khụ.”


Thành thật mà nói, trông anh ta hơi ngốc nghếch, nhưng nếu cười lớn thì có thể anh ta sẽ giận dỗi mất. Thôi thì tôi sẽ giả vờ như không thấy vậy.


[Khám phá khu vực cảng (88%)]


Chúng tôi bắt đầu khám phá từ sáng sớm và giờ thì thời gian đã gần đến buổi trưa. Tỷ trọng tiến độ cũng đã gần đạt mức tối đa. Dường như những nơi cần đi đã đi hết, nhưng thật kỳ lạ là vẫn không có tiến triển gì.

Tìm một con mèo bỏ nhà đi quả là việc khó hơn tưởng tượng. Hèn gì phần thưởng lại kèm thêm kha khá danh tiếng. Việc thăm dò đã xong, công tác tìm kiếm vẫn đang tiếp diễn, nhưng cứ thế này thì chẳng thấy hồi kết đâu. Tôi khẽ rên một tiếng, ngửa người ra sau thì bầu trời xanh thẳm hiện ra.


“Không phải đã đi hết những nơi cần đi rồi sao?”

“Ừm…”


Leonardo lộ vẻ mặt bán tín bán nghi. Anh ta cứ tỏ ra như vậy từ lúc tôi hỏi thăm mọi người về 'những người đáng ngờ mặc áo choàng', có vẻ anh ta đang bận tâm về điều gì đó. Tôi giữ anh ta lại và hỏi thẳng.


“Có chuyện gì khiến anh bận tâm à?”

“...Sao chúng ta không trao đổi thông tin với nhau nhỉ?”

“Giao dịch à? Tôi thích. Vậy mỗi người nói một điều.”

“Nếu tôi được phép hỏi trước, tại sao cậu lại nghĩ Tử tước Lopez đang âm thầm toan tính gì ở cảng?”


Tôi liền đáp ngay.


“Thứ nhất, Bá tước Lopez bám riết lấy Nam tước Roald về vụ đầu tư chung tuyến thương mại ở cảng. Đã thế còn kiếm cớ dây dưa, cứ ở lì trong dinh thự nhà Nam tước mãi, đáng ngờ nhỉ. Thứ hai, gần đây dân cảng bắt đầu kháo nhau chuyện lạ rằng nhiều người bảo nghe thấy tiếng gì đó bò trườn dưới chân. Thời điểm tin đồn ấy xuất hiện lại trùng khớp với thời gian Bá tước Lopez tới. Vậy nên tôi mới để mắt điều tra. Giờ thì đến lượt anh.”


Ngay lập tức, vẻ do dự trên mặt Leonardo biến mất. Anh ta nhíu mày và chậm rãi trả lời.


“Tôi cũng có điều bận tâm đây. ...Chính là hệ thống cống ngầm của Sinistra.”


Tôi chưa từng nghe đến cái đó bao giờ.

Là kẻ tự nhận mình là người cung cấp thông tin, việc tôi không nắm rõ mọi ngóc ngách của thành phố mình đang chọn làm căn cứ thì quả thật là kỳ lạ.

Tôi cố gắng giữ vẻ bình thản, giấu đi sự bồn chồn trong lòng. Và tôi khẽ hất cằm về phía Leonardo, ý bảo anh ta hãy nói thêm nữa.

Leonardo ngập ngừng như đang lựa chọn từ ngữ thích hợp. Chỉ mình tôi biết nhịp tim mình đã tăng vọt lên bao nhiêu lần mỗi phút trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó. Cuối cùng, anh ta cũng mở lời.


“Khi Sinistra còn đang trong tình trạng chiến tuyến với kẻ thù, nơi mà những người dân không thể thoát khỏi thành phố bị chiếm đóng thường sơ tán chính là hệ thống cống ngầm đó. Dù sau khi tình hình tạm lắng, họ đã phong tỏa lối vào cống, nhưng tôi nhớ có một trong những lối ra vào nằm gần khu vực cảng.”

“…Thế sao tự nhiên lại nhắc đến nơi đó?”

“Có lẽ nhóm người mặc áo choàng đó đang lùng sục khắp các con đường dưới lòng đất.”


Nghe phỏng đoán của Leonardo, tôi chợt nhớ lại những thông tin đã thu thập trước đó. Trước hết là lời đồn của dân cảng về tiếng động kỳ lạ ngay dưới chân họ.


[Chuyện mới xảy ra hôm kia thôi. Lúc đó tôi vừa từ thuyền về trễ, lo xong mấy việc vặt rồi ngả lưng. Cả ngày kéo lưới, vác nặng, người rã rời, nên chỉ nằm xuống là thiếp đi ngay. Nhưng chẳng bao lâu sau, tôi giật mình tỉnh lại. Nhìn ra ngoài thì trời vẫn còn tối đen. Định nhắm mắt ngủ tiếp thì… tôi nghe thấy một thứ âm thanh rất lạ.]

[‘Tạch tạch tạch tạch’, như tiếng hàng chục cái chân đang bò. Nghe vừa giống loài rết, vừa như một con thú to xác nhiều chân…]

[Rồi bỗng nhiên, keng! hệt như có ai lấy gậy sắt đập mạnh xuống đâu đó! Tôi sợ quá, ngã lăn khỏi giường. Thế mà tiếng động lại đột ngột im bặt. Lúc ấy thì còn ngơ ngác, nhưng nghĩ lại… có lẽ là hồn ma tên thuyền trưởng độc ác bị thủy thủ phản bội giết chết. Âm thanh đó chính là tiếng bước chân gõ cộc cộc từ chiếc chân giả của hắn!]


Cộng thêm lời kể của người thương nhân về nhóm người đàn ông đáng ngờ chỉ xuất hiện lúc hoàng hôn và biến mất khi trời gần trưa hôm sau và nay lại có thêm lời suy đoán của Leonardo rằng dưới lòng Sinistra quả thật có đường cống đủ rộng cho người qua lại.

Nếu quả thực việc Tử tước Lopez cứ vin mãi vào chuyện hợp tác đầu tư rồi nấn ná ở lại dinh Nam tước nhiều ngày liền lại liên quan đến đường cống ngầm, thì những lời đồn kia xem chừng cũng khá hợp lý.


“Xem ra ta đã lùng sục khắp bến cảng mà chẳng thấy bóng Roboy. Nếu lời ông thuyền trưởng không hề phóng đại, thì nó lẽ ra đã tự trở về thuyền từ lâu rồi. Vậy mà đến giờ vẫn bặt vô âm tín… có lẽ nó xui xẻo bị mắc kẹt đâu đó. Cũng không loại trừ khả năng, lúc lối vào cống ngầm hé mở, con mèo đã vô tình chui vào.”

“Nghe cũng có lý… nhưng sao anh rành rẽ chuyện nơi này đến vậy?”


Tôi thuận miệng hỏi kháy một câu, Leonardo liền hạ mắt xuống, rồi đáp lại với vẻ khá trâng tráo.


“Dù sao thì Sinistra cũng nằm trong phạm vi quản lý của Lãnh địa Bá tước Ertinez.”

“A, hóa ra ngài công tử đây cũng chẳng phải loại quý tộc vô trách nhiệm, bỏ mặc gia nghiệp để ăn chơi vô độ rồi.”

“Ừm.”


Một kiểu nói không khẳng định cũng chẳng phủ nhận. Tôi chợt nghĩ ra anh ta cũng có mặt khôn khéo hơn tôi tưởng, bèn gật gù.


“Được thôi, ngài công tử đây nói đúng. Vậy thì sang phía cống ngầm xem thử đi. Biết đâu lần này ta lại nhặt được manh mối gì đó.”

“Tôi vẫn không rõ rốt cuộc mấy tên đó đang nhắm vào cái gì.”


Tôi cũng tò mò muốn biết. Dù sao thì, tôi nghĩ mình đã thiết lập tính cách nhân vật sai mất rồi. Có giới hạn cho việc cứ giả vờ am hiểu mọi chuyện mà. Tôi lẩm bẩm trong lòng rồi cùng Leonardo rẽ vào một con đường khuất.

Bản dịch Nếu Không Trở Thành Nhân Vật Chính, Tôi Sẽ Chết của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại navyteamm.com

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo