Bản dịch Nếu Không Trở Thành Nhân Vật Chính, Tôi Sẽ Chết của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại navyteamm.com.
Chương 20
Tác giả: 단당밀
Dịch: Cheese
Nếu có gì sai sót, xin hãy góp ý cho Quả lê nhỏ của Thỏ nha.
Sau khi lời giải thích dài dòng của Tử tước Lopez kết thúc, cảm nhận của tôi là thế này.
Khoan đã… ông nội này có ngáo không vậy?
Dù biết gã chỉ là một vai phản diện cấp thấp, lại còn là vai phụ một lần, tôi cũng không kỳ vọng gì nhiều, nhưng…
Trên hết, cái kế hoạch mà gã gọi là 'phản bội' mới là thứ hoang đường nhất. Ừ thì… không phải là một kế hoạch hoàn toàn bất khả thi nhưng công khai vênh váo đối đầu như thế thì định làm gì? Chính vì thế nên mới có cái kết là bị Bá tước nghĩ ‘thằng ranh này láo à?’ rồi chém bay đầu trong một nốt nhạc.
Nơi giấu xác, sau khi giết gã Tử tước xong, chỉ cần dỗ ngọt đám tay chân mất chỗ dựa của gã là sẽ moi ra được thôi. Vì đằng nào việc di chuyển và vận chuyển thi thể cũng do đám thuộc hạ làm chứ gã Tử tước có tự mình nhúng tay vào đâu. Chỉ cần gã không giết sạch tất cả những người liên quan ngoài mình ra thì vẫn sẽ có cách.
Hơn nữa, việc giấu mật thư cũng chẳng phải là một phương án bảo hiểm chắc chắn gì. Ngay lúc này tôi có thể nghĩ ra hơn mười cách đối phó rồi đây này. Tôi nhìn gã Tử tước với ánh mắt thương hại. Mi cứ thế này rồi sẽ chết thôi…
Dù sao thì cũng đã nắm được tình hình kha khá. Tôi búng tay một cái, tóm gọn lại cuộc đối thoại bằng một câu rõ ràng.
“Hừm... một kế hoạch ngớ ngẩn!”
Tử tước Lopez rụt cổ lại như một con rùa, co rúm người hết mức có thể.
Xin lỗi nhé. Nhưng đó là sự thật mà.
Tôi nhịp nhịp chân, nói với gã Tử tước. Vừa hay một ý tưởng không tồi chợt lóe lên.
“Hay là thế này. Sao mày không thử sửa đổi kế hoạch một chút? Dùng một kẻ đóng thế chẳng hạn.”
“...Ý ngài là, một kẻ đóng thế?”
Tự dưng lại dùng kính ngữ với tôi làm gì không biết. Tôi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào Tử tước Lopez rồi chậm rãi gật đầu.
Vác mặt đến quảng cáo ‘tôi phản bội anh rồi đây’ để uy hiếp Bá tước Beaumont chẳng khác nào hành động tự sát. Muốn chơi khăm đối phương thì phải bày mưu tính kế tinh vi hơn, giăng bẫy hai ba lớp.
“Phần tuồn thi thể của Leobalt ra giữa đường vẫn giữ nguyên. Chỉ là đổi chủ thể thực hiện thôi. Mày cứ ra vẻ ngoan ngoãn làm theo lời ông anh, còn việc thi thể bị mất cứ đổ cho một thế lực thứ ba bí ẩn nào đó đã xen vào và cướp đi.”
“L-liệu có phải thế lực đó chính là-”
“Phải. Là bọn tao.”
Tôi cười, vỗ nhẹ lên chiếc mặt nạ. Một đám người mặc đồ đen đáng ngờ dù nhìn từ xa. Một thế lực bí ẩn, khó lường, không rõ lai lịch. Chẳng phải đã có sẵn ở đây rồi sao.
“Bá tước Beaumont có thể rành cách đối phó với mày, nhưng lão ta chẳng biết gì về bọn tao cả. Khi không thể lường được đối thủ, người ta sẽ càng suy nghĩ phức tạp hơn. Đứng trước những lựa chọn, họ sẽ phải cân nhắc lại quyết định của mình, trở nên thận trọng hơn gấp bội... Phải. Giống như cái đầu của mày đang quay cuồng phức tạp ngay lúc này vậy.”
Đôi vai của Tử tước Lopez giật nảy lên. Lộ liễu quá. Diễn xuất gượng gạo đến mức tôi nhìn thấu hết cả. Tiếng não gã đang vận hành còn nghe được đến tận đây.
Tôi ra vẻ rộng lượng cho qua một lần, đứng dậy khỏi giường. Két, khung giường kêu lên một tiếng nhỏ.
“Sau khi bọn tao đi, mày có thể gửi tin khẩn cho ông anh. Đó là lựa chọn của mày. Nhưng Bá tước Beaumont sẽ phản ứng thế nào? ‘Lại có những kẻ dám dọa dẫm ngươi và phá hoại kế hoạch của ta sao! Ta sẽ cho chúng một bài học.’ Mày không mong chờ một câu trả lời như thế chứ?”
Đây có phải truyện cổ tích về tình anh em thắm thiết đâu. Nếu gã thực sự mong chờ điều đó dù chỉ một chút, thì Tử tước Lopez đúng là một tên ngốc.
“Ngược lại thì có. Một cái kết mà ở đó mày bị xử lý cùng với lời than trách ‘làm ăn tắc trách thế nào mà lại để bị phát hiện?’, thì nghe còn hợp lý hơn. Bá tước Beaumont sẽ thanh trừng kẻ làm việc kém hiệu quả là mày trước, rồi mới đi truy lùng bọn tao.”
“…”
“Tử tước à, con đường sống duy nhất của mày là tìm hiểu thêm về bọn tao dù chỉ một chút, để chứng minh sự hữu dụng của mình cho Bá tước Beaumont. Thực ra, mày vốn dĩ đâu có quyền lựa chọn. Ngay từ khoảnh khắc bọn tao đặt chân đến đây.”
Tôi thì thầm bằng một giọng nhẹ nhàng, tay đặt lên vai Tử tước Lopez và nhấn mạnh xuống. Rồi hỏi bằng một giọng pha chút ý cười.
“Tao đã giải thích tận tình thế này rồi mà vẫn chưa tính ra được thiệt hơn sao?”
“Không ạ.”
Câu trả lời quay xe ngay tức thì. Phải thế chứ. Tôi đã tốn công rát cổ bỏng họng một hồi, nếu gã chẳng hiểu gì thì phiền lắm. Công sức tìm đến tận đây cũng thành công cốc. Tôi hài lòng gật đầu.
“Việc tìm thi thể sẽ làm cùng nhau. Sau đó, bên này sẽ chịu trách nhiệm giấu nó ở một nơi khác và khiêu khích Bá tước. Mày chỉ cần đóng vai trò trung gian, kéo con cá lớn là Bá tước Beaumont lên bờ. Đã hiểu cái sườn chung rồi chứ?”
Tử tước Lopez vội vàng đáp rằng mình đã hiểu rất rõ. Có vẻ lời đe dọa đã có tác dụng. Thậm chí có thể là tác dụng quá tốt.
Sau đó, tôi dành thêm chút thời gian để giải thích về kế hoạch tiếp theo. Tử tước Lopez chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lại gật đầu.
Khi lời giải thích đã hòm hòm, gã Tử tước ngập ngừng, nhìn trước ngó sau rồi hỏi.
“Khi cần liên lạc giữa chừng thì phải làm sao ạ?”
“À, cái đó.”
Tôi tháo chiếc vòng tay Nguyệt Thạch đang đeo và đưa cho gã. Chính là chiếc vòng tôi đã chuẩn bị sẵn trước khi đến đây.
Xét bối cảnh thời đại này, chắc tên lửa vũ trụ còn chưa được phát minh, nên cái tên Nguyệt Thạch chắc không phải là sự thật. Có lẽ nó liên quan đến một truyền thuyết nào đó, hoặc chỉ là một cách nói ví von.
Viên đá có hình dạng tròn và trắng như trăng rằm, bề mặt thô ráp không giống ngọc trai, rất hợp với cái tên “nguyệt”. Lúc mới mua thì nó chỉ có vậy. Nhưng trước khi đến đây, tôi đã nhờ Leonardo một việc.
Bản dịch Nếu Không Trở Thành Nhân Vật Chính, Tôi Sẽ Chết của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại navyteamm.com.
[Cậu muốn tôi khắc một dấu hiệu lên đây sao?]
[Ừ. Mà viên đá nhỏ quá chắc khó nhỉ? Chỉ cần một hình đơn giản dễ nhận biết là được.]
[Tôi sẽ thử xem. Chính xác là ký hiệu gì?]
[Cái đó thì tôi chưa nghĩ ra. Này nhóc, bạn bè của em có dấu hiệu nào dễ nhận ra không? Càng đơn giản càng tốt.]
[Dạ... có ạ. Là tín hiệu bọn con dùng với nhau. Thường thì sẽ khắc lên tường. Mấy tín hiệu kiểu như tránh làm việc ở đây, hoặc nhà này có người tốt bụng, nếu gặp khó khăn thì đến xin giúp đỡ.]
Thế là ký hiệu được khắc lên chính là cái này. Một hình vuông ngay ngắn và hai đường chéo cắt qua nó.
[Chính xác thì nó có nghĩa là gì?]
[Là thứ quan trọng và đơn giản nhất. Có nghĩa là <THỨC ĂN> ạ.]
Chắc là hình tượng hóa một ổ bánh mì.
Để khắc được cái này, số trang sức mà Leonardo làm vỡ không đếm xuể. Hơn một nửa cái bao tải đựng đầy trang sức tôi mang đến nhà kho đã trống trơn. Nhẫn thì vỡ hết, may mắn sống sót chỉ còn lại vòng tay và dây chuyền.
Nhìn Leonardo với bờ vai vạm vỡ kia phải co rúm người lại, khổ sở gia công một viên đá nhỏ hơn đồng xu, nói thật là đứng xem cũng thấy buồn cười. Cuối cùng, tôi và Vittorio đã vừa xem vừa khúc khích một lúc lâu.
Một nụ cười bất giác nở trên môi tôi.
May mà mình đang đeo mặt nạ. Nụ cười vừa rồi trông chẳng giống một trùm cuối bí ẩn chút nào. Lại mắc một sai lầm sơ đẳng thế này.
Sau khi chỉnh lại sắc mặt, tôi giải thích cách sử dụng chiếc vòng cho Tử tước Lopez.
“Cách liên lạc đơn giản thôi. Cứ đeo chiếc vòng này rồi đứng yên ở bất cứ đâu trong thành phố Sinistra, dù là nơi đông người hay trong một con hẻm. Tự khắc sẽ có người liên lạc đến.”
“Dạ?”
Tử tước Lopez trông có vẻ chẳng hiểu làm thế nào mà chuyện đó lại khả thi.
Đây đúng là thời điểm để nói một câu kiểu như ‘Ta đây chính là Di Lặc, một thành phố thế này nằm gọn trong lòng bàn tay ta...’ nhưng thực tế thì khác.
Thứ có mặt ở khắp hang cùng ngõ hẻm chính là đám trẻ lang thang.
Dù là nơi làm việc, ngõ sau, hay những con phố đông đúc. Những đứa trẻ sống ngoài đường thay vì dưới những mái nhà có tường che đã trở thành tai mắt cho tôi. Trong một thế giới khó có thể trông cậy vô điều kiện vào lòng tốt của người lớn, chúng đã chọn cả thế giới này làm nhà thay vì một tòa nhà nào đó.
Thế nên, tôi chỉ cần trả công và nhờ vả những người hàng xóm đường phố của mình một chút là được. Tôi cho chúng xem chiếc vòng Nguyệt Thạch đã được khắc dấu sẵn và dặn rằng nếu thấy ai đeo cái này thì báo cho tôi ngay.
Chúng thậm chí không cần phải trực tiếp bắt chuyện. Nếu phát hiện một người đang đứng yên trong hẻm, chúng chỉ cần liếc qua cổ tay người đó rồi chạy đến báo cho tôi là xong. Tôi đã treo thưởng rất hậu hĩnh nên với lũ trẻ, đây chẳng khác gì một trò chơi tìm đồ vật ẩn thú vị.
Nhắc mới nhớ, lúc tôi kể chuyện này, trông chúng nó hứng thú cực kỳ. Trong lúc tôi đang nghĩ về mấy đứa nhóc mắt sáng rỡ lúc đó, Tử tước Lopez bần thần lẩm bẩm.
“Làm sao... làm sao lại có thể...”
Bóc trần ra thì đây chỉ là một trò chơi của con nít, nhưng với Tử tước Lopez, chắc hẳn gã đang coi tôi như một thế lực tà ác khổng lồ đã thao túng cả thành phố này. Mà thôi, đó chẳng phải là cái thú của việc đóng vai phản diện sao.
Tôi bước đến bàn và cầm lấy bình nước. Chắc là nó được mang đến để phòng khi khát nước giữa đêm. Củi trong lò sưởi đã gần tàn. Tôi hất thẳng nước vào đống than hồng còn sót lại trong lò.
Xèooo. Căn phòng chìm vào bóng tối ngay tức khắc, Leonardo và tôi trong bộ đồ đen cũng hòa lẫn vào bóng đêm. Hơi nước bốc lên khi lửa và nước gặp nhau càng làm tăng thêm bầu không khí.
Đúng là vai phản diện thì từ lúc xuất hiện đến lúc biến mất đều phải thật bí ẩn.
Tôi vỗ nhẹ vào đùi, ra hiệu cho Leonardo. Anh ta, người nãy giờ vẫn đứng ở cự ly gần, lẳng lặng lườm gã Tử tước để góp phần tạo không khí kinh dị rồi ngoan ngoãn đến bên cửa sổ, đứng cạnh tôi.
Theo như đã thống nhất, Leonardo vung áo choàng một cách điệu nghệ rồi nhảy ra ngoài cửa sổ trước. Tiếp theo là đến lượt tôi. Trước khi đi, tôi quay lại nhìn Tử tước Lopez lần cuối và đưa ra một lời khuyên.
“Mày nên suy nghĩ cho kỹ vào. Đừng quên rằng nếu mọi việc suôn sẻ, mày có thể trở thành một Bá tước thực thụ, chứ không phải một ‘Bá tước bù nhìn’ chỉ làm nhiệm vụ lấp chỗ trống tạm thời cho cái ghế Tử tước quèn.”
“...Tôi sẽ ghi nhớ.”
“Vậy thì, chơi đu dây cho giỏi vào.”
Vẫn giữ tư thế đối mặt với gã Tử tước, tôi vịn tay vào lan can ban công. Rồi ngả người ra sau. Cái cảm giác rơi xuống đất từ phần đầu trước vô cùng chóng mặt, nhưng tôi đã cắn răng chịu đựng vì một màn trình diễn ra trò.
Mình đúng là làm đủ trò để sống sót mà.
Tôi nhắm chặt mắt, cảm nhận khoảnh khắc lơ lửng ngắn ngủi.
Ngay sau đó, bụp, một điểm tựa vững chãi đã đỡ lấy cơ thể tôi. Leonardo, người đã chờ sẵn đã đỡ lấy tôi một cách ổn định và ôm gọn vào lòng.
Chào nhé. Lại gặp nhau rồi, cơ ngực đại ca. Mấy ngày không gặp rồi. Chúng ta gặp nhau hơi thường xuyên rồi đấy nhé?
Tôi tựa vào cảm giác rắn chắc xuyên qua lớp vải đen, thầm chào hỏi một câu. Cứ thế này rời khỏi dinh thự Nam tước là được.
Dù đã cố không để lộ, nhưng trong suốt quá trình đe dọa Tử tước Lopez, tôi đã vô cùng căng thẳng vì lo rằng mình có thiếu sót gì không, có bị coi thường không nên giờ đây cơ thể tôi rã rời, không còn chút sức lực.
Leonardo dường như nhận ra tình trạng của tôi nên thay vì đặt tôi xuống đất, anh cứ thế bế tôi và lặng lẽ ẩn mình vào bóng tối, thoát ra khỏi dinh thự. Đi xe êm thật.
“Rút thôi.”
Anh ta di chuyển không một lời phàn nàn. Đi thật xa. Băng qua bụi tường vi trắng đang nở rộ, cho đến khi dinh thự Nam tước trông chỉ còn như một món đồ chơi nhỏ xíu.
[Đạt được điều kiện hoàn thành!]
[‘Sổ tay Kịch bản #006’ kết thúc an toàn. Thời gian còn lại cho đến khi phân phối Sổ tay Kịch bản tiếp theo là 「15 giờ 38 phút」. Cho đến khi hoàn tất phân phối, các nhân vật sẽ bắt đầu ‘Hành động Tự do’ để lấp đầy khoảng trống giữa các phân cảnh. Xin hãy hành động một cách tự nhiên để họ không nhận ra sự bất thường của thế giới trong vở kịch.]
[Tỷ trọng kịch bản 7,18%]
Phù. Mãi đến lúc đó tôi mới có thể thở ra một hơi.
“Cuối cùng cũng xong, đóng vai ác mệt thật.”
Leonardo bật cười một cách hoang đường rồi đáp lại.
“Trông cứ như nghề của cậu vậy. Tôi còn nghi ngờ cậu là dân chuyên nghiệp đấy.”
“Gì cơ? Hahaha!”
Tôi phá lên cười một cách sảng khoái. Có lẽ vì căng thẳng đã được giải tỏa nên dù chỉ là một câu nói đùa tôi cũng cười rất tươi. Leonardo cũng khẽ nhếch mép cười. Rồi anh ta cong mắt lại, một nụ cười dịu dàng hiện lên.
Vầng trăng tròn vành vạnh như chiếc vòng cổ Nguyệt Thạch trên cổ anh ta soi sáng chúng tôi.
Đó là một đêm thu hoạch đầy mỹ mãn.
Bản dịch Nếu Không Trở Thành Nhân Vật Chính, Tôi Sẽ Chết của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại navyteamm.com.