Ngay Cả Zombie Cũng Theo Đuổi Thần Tượng - Chương 44

Editor: HThanh.            

Seok Jae một tay vòng qua sau lưng Moo Young chạm vào lưng ghế phía trên vai đối diện. Nếu cậu tựa hoàn toàn lưng vào ghế sofa thì có thể sẽ tạo thành tư thế được vòng tay anh ôm lấy.

Vì căng thẳng mà cơ thể bỗng trở nên cứng nhắc, Seok Jae nghiêng đầu và nhẹ nhàng tựa vào thái dương của Moo Young.

“Sao em cứng đờ vậy? Em không thích ở bên tôi như thế này à?”

Rồi anh hơi cúi xuống nhìn khuôn mặt cậu và nói. 

Giọng nói thì khá dịu dàng nhưng trong ánh mắt đen láy lại ẩn chứa sự sắc bén, khiến người khác nhìn vào có thể hiểu lầm như một tên du côn đang kè kè bên cạnh một học sinh gương mẫu ngây thơ và giở giọng đe dọa.

“Không, không phải vậy ạ. Chỉ là hơi ngại thôi.”

“Vậy à? Tôi thấy thoải mái mà.”

“Dạ, ra vậy ạ.”

Khi hơi thở của Seok Jae làm tóc cậu có chút nhột, Moo Young thậm chí không dám quay mặt sang mà chỉ hơi rụt vai lại. 

Nhưng dường như không muốn để lộ ra bất kỳ khoảng trống nào, khi anh tiến lại gần hơn cậu không còn cách nào khác ngoài việc từ bỏ ý định tránh né.

Vốn dĩ anh không phải là người keo kiệt trong việc thể hiện tình cảm hay thân mật, đúng kiểu người ‘đàn ông quyến rũ’ nhưng hôm nay Seok Jae đặc biệt táo bạo. 

Tất nhiên là cậu không hề ghét bỏ điều đó, làm gì có ai lại ghét khi người mình yêu quý đối xử thân mật với mình chứ. 

Moo Young đang đảo mắt xung quanh từ từ thả lỏng cơ thể.

‘Anh ấy dùng dầu gội giống mình.’

Cậu hoàn toàn quên mất việc mọi người trong nhà đều dùng chung đồ dùng phòng tắm mà chỉ đơn giản là tìm thấy điểm chung và cảm thấy rất vui.

‘Chắc không bao lâu nữa lại phải di chuyển thôi, chắc sẽ không có thời gian rảnh để thế này nữa đâu nhỉ?’

Dù vẫn còn thỉnh thoảng ho nhưng có lẽ vì còn nhỏ nên Jun Woo đang hồi phục sức khỏe từng giờ, cậu đoán rằng có lẽ đến ngày kia sẽ lại bắt đầu di chuyển.

‘Khi di chuyển chắc sẽ không được thấy dáng vẻ thoải mái như bây giờ nữa đâu.’

Moo Young bất giác liếc nhìn nghiêng khuôn mặt Seok Jae đang xem TV thầm nghĩ. 

Vì một lý do bất ngờ mà họ đã lãng phí mất ba ngày nên trong khoảng thời gian ít ỏi còn lại, bất cứ điều gì có thể tận hưởng đều phải thoải mái tận hưởng hết.

Tuy nhiên chẳng bao lâu sau, cậu không giấu được vẻ bối rối. Vì Seok Jae dường như không muốn rời khỏi cậu dù chỉ một giây phút.

Ban đầu Moo Young không nhận ra sự kỳ lạ này, sáng sớm sau khi cùng nhau ngồi xem TV tận hưởng khoảnh khắc hạnh phúc.

Khi Seok Jae đề nghị cùng đi kiểm tra xung quanh nhà và sân vườn, cậu chỉ cảm thấy vui sướng vì nghĩ ‘Cuối cùng thì anh ấy cũng tin tưởng mình rồi!’.

Sau khi kết thúc công việc mà với cậu chỉ như một buổi tản bộ, đến bữa trưa thì đột nhiên anh nắm lấy cổ tay cậu và kéo mình ngồi nhầm lên đùi anh. 

Lúc đó Moo Young có hơi xấu hổ nhưng lại nghĩ rằng anh đang quan tâm bảo cậu ngồi cạnh nên cũng thấy vui.

Chỉ những chuyện vừa xảy ra thôi cũng đã quá đủ để cậu tận hưởng những khoảnh khắc đời thường bên Seok Jae, cậu định dành một chút thời gian nghỉ ngơi. 

Moo Young cần phải hạ nhiệt cảm xúc đang dâng cao trước khi hạnh phúc quá mà gây ra chuyện gì đó.

‘Mình phải về phòng lăn lộn với gối trên giường rồi quậy phá một trận mới được.’

Nghĩ vậy cậu mỉm cười thầm trong lòng và nhanh chóng định quay về phòng nhưng anh lại đi theo.

“Tôi muốn đến phòng em.”

“Phòng em ạ?”

“Ừm.”

Khi Moo Young hỏi lý do thì nhận được câu trả lời ‘Chỉ là tôi muốn đến thôi’. 

Không hiểu sao cậu cảm thấy khó mà hỏi thêm gì nữa, đành gác lại kế hoạch quậy phá và gật đầu đồng ý.

Cạch. 

Mở cửa bước vào Seok Jae đảo mắt nhìn quanh căn phòng không lớn. Nhìn biểu cảm đó, cậu thầm nghĩ ‘Chắc anh ấy tò mò về phòng của người khác đây mà. Dễ thương quá!’.

Và Moo Young đã chậm mất nửa nhịp để nhận ra anh đã ngồi xuống giường, phá tan bức tường ảo tưởng thứ năm trong ngày hôm nay.

Ngay khi ánh mắt hai người chạm nhau khi anh vừa ngồi xuống, Seok Jae liền vươn tay ra hiệu bảo cậu lại gần. Moo Young có chút bối rối trong giây lát nhưng không thể làm ngơ bàn tay đang chìa ra, cậu bước đến mép giường và nắm lấy tay anh.

“Giờ chúng ta làm gì đây?”

Anh hỏi rồi vừa nói vừa nắm chặt lấy tay cậu đang đặt trên tay mình, như thể đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu. Cậu mấp máy môi vì vốn dĩ mình không hề nghĩ rằng họ sẽ ở mãi trong phòng cậu.

“Vốn dĩ em định làm gì một mình?”

Không nhận được câu trả lời, Seok Jae đổi câu hỏi như thể muốn giúp cậu.

“Em chỉ…. định lăn lộn trên giường thôi ạ.”

Lần này Moo Young vẫn giữ sĩ diện gói gọn lại thành ‘thời gian quậy phá’ để giải thích.

“Thế à, vậy thì làm cái đó đi.”

Nhưng không ngờ anh lại trèo hẳn lên giường, di chuyển vào phía trong tạo chỗ trống cho cậu trèo lên.

“Dạ? Làm gì ạ?”

“Em bảo định lăn lộn trên giường còn gì, thì cùng nhau làm cái đó.”

“Sao, sao lại thế ạ?”

Nhìn Seok Jae đã nằm xuống giường khi chủ nhân còn chưa cho phép, Moo Young vội vàng hỏi.

Sao cậu lại cố tránh việc dùng chung phòng với anh làm gì! Cậu chưa từng tưởng tượng rằng ngay cả khi không dùng chung phòng, vẫn sẽ có chuyện hai người nằm cạnh nhau trên cùng một chiếc giường.

“…. Em không thích à?”

Seok Jae nheo mắt hỏi, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn cậu đang băn khoăn không biết phải né tránh tình huống này như thế nào.

‘Rốt cuộc hôm nay anh ấy bị sao vậy?’

Đến nước này thì ngay cả Moo Young, người vốn chỉ nghĩ rằng hôm nay mình gặp may cũng không thể không nhận ra sự bất thường. 

Trước giờ tuy anh có hơi đường đột nhưng vẫn để cậu sống sót, còn bây giờ thì Seok Jae xông vào không hề nương tay khiến tim cậu như muốn nhảy ra ngoài.

Cho rằng do tình trạng sức khỏe mà bỏ qua thì cũng không đúng, vì thái độ của anh với Kyeong Ho hay Jun Woo vẫn bình thường như mọi ngày, nên Moo Young càng thêm hoang mang không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Việc Seok Jae thể hiện một dáng vẻ hoàn toàn mới mà cậu chưa từng thấy khi quan sát từ xa, cũng như khoảng cách mà anh mong muốn lại quá gần so với mối quan hệ của họ khi chỉ mới gặp nhau không lâu, tất cả đều không phải là tình huống bình thường.

Nhưng…. Moo Young lại không ghét điều đó. 

Nói thật lòng thì cậu thuộc kiểu người muốn ở bên Seok Jae. Trước đây cậu đã suýt nữa xiêu lòng trước sự quyến rũ của anh và phải cố gắng lắm mới từ chối được, vậy mà cơ hội như thế này lại đến thêm một lần nữa khiến cậu rơi vào giằng xé.

‘Một lần thôi chắc cũng không sao đâu nhỉ.’

Điều quan trọng hơn hết là nếu Moo Young từ chối ở đây, có lẽ Seok Jae sẽ bị tổn thương.

Chỉ vì một lần bị cậu từ chối mà anh sẽ tổn thương sao. Cậu biết rằng mình đang tự ý thức quá mức, nhưng nhìn khuôn mặt điển trai kia càng lúc càng trở nên cứng đờ khi cậu ngập ngừng chưa trả lời, bản thân cậu không thể không nghĩ như vậy.

Đồng ý và lo lắng bị lộ bí mật với từ chối và làm tổn thương người mình yêu nhất. Trước sự lựa chọn này, câu trả lời Moo Young đưa ra đã được định sẵn.

“Không ạ.”

Cứ như vậy cậu bất đắc dĩ phải chung giường với Seok Jae, nhưng để phòng thủ đến cuối cùng thì cậu từ chối chỗ trống anh tạo ra và ngồi tựa vào tường.

“Em định cứ ngồi như thế à?”

Lông mày anh hơi nhíu lại nhưng may mắn là anh không truy hỏi vì sao cậu bảo là lăn lộn mà lại ngồi đó.

“Thế cũng được, vậy thì tôi cũng có thể nằm thoải mái rồi.”

Thay vào đó, Seok Jae nhanh chóng nằm xuống chiếc gối mới được chuẩn bị sẵn trước mặt Moo Young.

“A, anh?”

“Moo Young à.”

“Dạ?”

Dù đột nhiên mất tự do nửa thân dưới nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn đáp lời người vừa gọi tên mình.

“Tôi ngủ một chút nhé. Buồn ngủ quá.”

Seok Jae nói xong câu đó liền nhắm mắt lại.

“Dạ? Ý anh là sao…?”

Kinh ngạc đến mức giật mình, Moo Young vội vàng lay vai anh nhưng Seok Jae chỉ trở mình trên đùi cậu dường như đang tìm tư thế thoải mái.

“…. Ưm.”

“Hức.”

Không biết diễn tả như thế này có đúng không, nhưng cảm giác đầu tóc của anh cọ qua cọ lại trên đùi rồi vùi mặt vào bụng dưới của cậu đã mang đến một sự kích thích tê dại toàn thân và một cú sốc khiến tay cậu run lên nhè nhẹ.

“Anh? A, anh định ngủ thật đấy ạ? Anh ơi?”

Vì Seok Jae đột nhiên cử động mà Moo Young giật mình, cậu cứng đờ người trong tư thế lúng túng như người vừa bị cảnh cáo ‘giơ tay lên’, cánh tay không lên không xuống cứ thế sốt ruột gọi anh.

Cậu cũng không hề bị trói buộc ở đâu, nếu không thích thì chỉ cần đứng dậy là xong. Nhưng Moo Young lại sợ đầu anh lăn khỏi đùi mình nên nửa thân dưới vẫn bất động chỉ nghiêng đầu qua lại nhìn Seok Jae.

“Anh ơi?”

Mắt nhắm nghiền cùng mí mắt bất động, không hề có dấu hiệu nào cho thấy anh đang giả vờ ngủ. Moo Young đã thử đánh thức anh thêm vài lần nữa nhưng kết quả vẫn như cũ, nên cậu đành ngoan ngoãn chấp nhận vai trò gối đầu bất đắc dĩ.

Seok Jae nằm gối đầu lên đùi cậu, diện mạo đó quá mức phi thực tế khiến Moo Young cứ nhìn chằm chằm xuống. Cậu nhẹ nhàng hạ bàn tay vẫn đang giơ lên nãy giờ đặt xuống giường.

‘Mình đúng là muốn ngắm nhìn dáng vẻ lúc ngủ của anh ấy, nhưng không ngờ lại được chiêm ngưỡng ở vị trí đặc biệt thế này.’

Nhờ anh nhắm mắt, cậu có thể thoải mái ngắm nhìn khuôn mặt anh ở khoảng cách gần. 

Moo Young vốn định sẽ ngồi im như một nhà sư không làm phiền giấc ngủ của Seok Jae, nhưng chẳng biết từ lúc nào cậu đã hoàn toàn bị cuốn hút vào vẻ ngoài của anh, đến nỗi góc độ nghiêng đầu càng lúc càng lớn hơn so với ban đầu.

‘…. Đẹp trai thật.’

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo