Ngay Cả Zombie Cũng Theo Đuổi Thần Tượng - Chương 52

Editor: HThanh.            

 

‘Trước đây, việc có người bên cạnh khiến em ấy không thoải mái là do chính em ấy nói hay là vì Moo Young nhận ra mình đang lén lút chạm vào và cảnh giác nên không ngủ được? 

Hay là vì em ấy cố giả vờ ngủ và rồi mình đã hôn lên trán của em ấy?’

Seok Jae nhớ lại Moo Young, người đã run rẩy như chuột bị mèo bắt ngay khi môi anh chạm vào vầng trán của cậu.

“Hmm….”

Dù cho có nhiều điều khiến anh suy đoán, nhưng nếu thực sự là như vậy thì có lẽ cậu đã không cẩn thận để chẳng phải đánh thức anh đang giả vờ ngủ. 

Hơn nữa nhìn phản ứng của Moo Young đối với Seok Jae thì cậu vẫn rất dịu dàng.

“Sao thế? Em bị lạnh à?”

Khi anh tiến lại gần thì khuôn mặt hiền lành ngây thơ đó lại ngước lên nhìn anh mà chẳng hề có chút cảnh giác nào, nếu có thì chuyên ngành của cậu phải nên là diễn xuất chứ không phải ngôn ngữ học.

“À, không. Em vẫn ổn ạ.”

Moo Young đang xoa xoa cánh tay trắng lộ ra dưới ống tay áo ngắn rồi cười ngượng ngùng và trả lời. 

Cậu ôm chặt tấm chăn trắng tinh, có sức hút giống như một chú chuột hamster vừa mới tỉnh dậy sau kỳ ngủ đông khiến cho Seok Jae không ngần ngại mà xoa đầu cậu.

‘Cần phải kiểm tra xem em ấy có ngủ hay không, dù cho khó chịu đến đâu thì nếu cơ thể có thể ngủ được thì cuối cùng cũng sẽ ngủ thiếp đi thôi. Mà nếu em ấy vẫn không ngủ được…. có lẽ mình nên đeo chuông vào cổ của em ấy.’

Sau khi xác nhận rằng cậu chẳng hề có một chút cảnh giác hay lo lắng nào, thậm chí còn có vẻ đã quen hơn trước và không hề giật mình mà chỉ ngoan ngoãn để mình xoa đầu, anh đã lập tức lên kế hoạch tiếp tục khám phá cơ thể cậu như ngày hôm qua.

“Ừm, hôm nay chúng ta đã dậy muộn hơn bình thường một chút nhỉ.”

Rồi Seok Jae nhìn đồng hồ và vươn vai, khuôn mặt anh sáng bừng như chưa từng gặp ác mộng và không hề có chút mệt mỏi nào.

“Nhờ em mà tôi đã có thể có một giấc ngủ ngon sau cả ngày dài, thật sự cảm ơn em.”

“…. vậy thì thật tốt quá ạ.”

Moo Young nghĩ rằng bầu không khí của anh đã thay đổi rõ rệt so với lúc anh ấy lo lắng nhờ cậu ngủ cùng đêm qua, và cảm thấy rằng những khó khăn đêm qua của mình không vô ích. 

Dù cho tinh thần có hơi mệt mỏi nhưng vì cảm thấy thành quả của mình, một nụ cười mãn nguyện tự nhiên nở rộ trên đôi môi cậu. 

“Hay là.… lần sau chúng ta cũng hãy ngủ cùng nhau được không?” 

“L-lần sau nữa ạ?” 

Cậu lập tức cứng đờ người trước câu hỏi tiếp theo, ngay khi thấy khóe môi của cậu run rẩy một cách gượng gạo, lông mày của Seok Jae liền nhíu lại thành hình chữ bát. 

“À.… nếu em cảm thấy bất tiện quá thì cứ từ chối cũng không sao đâu. Chỉ là lâu lắm rồi tôi mới ngủ ngon như vậy, nên tôi nghĩ có lẽ mình đã vô tình đưa ra một yêu cầu vô lý cho em rồi.” 

“……” 

Anh cố tình quay mặt đi, gãi gãi gáy tỏ vẻ xấu hổ rồi mấp máy môi. 

“…… Như hôm qua tôi đã nói thì đáng lẽ tôi phải là người lớn đáng tin cậy trước mặt bọn nhóc, nhưng nếu tôi để lộ vẻ hoảng loạn chỉ vì một giấc mơ thì có thể cả hai đứa sẽ lo lắng mất. 

Vì vậy tôi đã cố gắng không để lộ việc mình gặp ác mộng, mà cứ mỗi lần gặp ác mộng xong thì tôi lại phải mất một khoảng thời gian khá dài mới hồi phục lại được.” 

“Vậy ạ……” 

“Nhưng mà ngủ với em xong, tôi thấy cả người mình nhẹ hẳn đi. Có lẽ là do chúng ta chỉ hơn nhau một tuổi thôi và khác với bọn nhóc, tôi cảm thấy em như một người bạn nên đã nghĩ rằng có lẽ tôi muốn dựa dẫm vào em không giống với tôi thường ngày chút nào.”

( nói mịe ra thì tụi nhóc là coan nít, còn iem là zợ anh nên có thể đúm hok =)) ). 

Tuy gương mặt và giọng nói đáng thương đó hoàn toàn không phù hợp với vóc dáng to lớn của Seok Jae nhưng trong mắt Moo Young mà nói, anh ấy trông chẳng khác nào một chú chó lớn đang bị thương rên rỉ đau đớn, vậy nên chiêu trò của anh đã phát huy tác dụng quá mức và vượt xa cả mong đợi. 

Hơn hết thảy mọi thứ thì bỗng nhiên trong lòng cậu xuất hiện hai chữ đã lay động trái tim của Moo Young. 

‘Là, bạn bè sao……’

Anh Seok Jae đã đối xử với mình thoải mái như với Kyeong Ho và Jun Woo, nhưng trong lòng cậu nghĩ đó chỉ là một sự tham lam. Thời gian bọn họ ở bên nhau khác và cậu cũng không hề trẻ trung, đáng yêu như hai người đó.

Moo Young cứ tưởng cùng lắm thì mình cũng chỉ ở vị trí mơ hồ như một thành viên thoải mái trong nhóm thôi chứ!

Bạn bè ư? Đó chẳng phải là mối quan hệ gần gũi hơn cả một người em trai thân thiết sao? Chắc chắn là tuổi tác cũng xấp xỉ, nếu không quá nhạy cảm về thứ bậc thì hoàn toàn có thể trở thành bạn bè.

Dù rằng nếu trở thành bạn bè thì ranh giới của một fan có lẽ sẽ bị lung lay…. Nhưng mình đây chẳng phải là người bạn duy nhất của anh Seok Jae sao? 

Dù cho ‘duy nhất’ có lẽ chỉ là tạm thời thôi nhưng mình cũng không thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy được. À…. việc coi nhau là bạn có lẽ chỉ là suy nghĩ của mình thôi. 

“Nếu em muốn xem tôi như một người anh và cảm thấy áp lực thì tôi thành thật xin lỗi.”

Có lẽ vì quá xúc động trước âm vang tuyệt đẹp của từ ‘bạn bè’ mà cậu không kịp trả lời, nên anh đã hiểu nhầm thành dấu hiệu tiêu cực. Seok Jae đang có ý định rút lại lời đề nghị làm bạn thì giọng nói của cậu đã cắt ngang trước.

“À! Không ạ! Làm bạn tốt lắm ạ! Thật sự rất rất tốt ạ!”

Suýt nữa thì Moo Young đã hét lên: ‘Cho em rồi lại lấy đi là thế nào chứ!’, nhưng cậu cố kìm nén lại và nhanh chóng lắc đầu.

“Thật vậy sao?”

“Vâng ạ!”

“Em sẽ làm bạn với tôi chứ?”

“Dạ! Vâng ạ!”

“Vậy lần sau em cũng sẽ đi tìm tôi chứ?”

“Vâng…. dạ?”

“Cảm ơn em vì đã đồng ý nhé.”

Tuy có cảm giác như bị lừa gạt nhưng cậu vẫn cười toe toét vui mừng vì đã kết bạn được với Seok Jae, và lại còn là một người bạn sau một thời gian dài. Đúng lúc đó anh lại nhẹ nhàng đề nghị một lời hẹn ước. 

‘…… Sao mình lại có cảm giác như bị gài bẫy thì phải?’ 

Cậu chỉ cứng đờ mặt lại một cách phản xạ vì lo lắng không biết mình có thể giữ vững lý trí đến phút cuối cùng và không làm ra chuyện vô liêm sỉ nào không thôi, chứ từ đầu Moo Young vốn chẳng hề có ý định từ chối lời đề nghị của anh. 

Vì cậu đã quyết tâm trở thành nơi nương tựa cho anh vào đêm qua, và vì cậu đã nhìn thấy vẻ mặt đầy khẩn thiết của anh. 

Nhưng khi thấy anh nhanh chóng nhận được câu trả lời của mình mà không cho cậu kịp nhận ra điều gì, cậu bỗng cảm thấy như mình vừa bị lừa vậy. 

‘Giờ mà có hối hận thì cũng muộn mất rồi.’ 

Không biết rốt cuộc là bản thân mình đang lo lắng điều gì nữa khi Moo Young nghiêng đầu với vẻ mặt kỳ lạ, Seok Jae ngồi xuống mép giường và nhìn thẳng vào mắt cậu. 

“Tôi thật sự rất cảm ơn em. Chỉ cần nghĩ đến việc tôi sẽ không còn phải khổ sở vì ác mộng nữa thôi là tôi đã vui đến phát điên rồi, nhưng mà Moo Young này, em có muốn điều gì không?” 

Vừa lúc mở miệng thì ngón tay anh cũng đồng thời từ từ lướt nhẹ lên mu bàn tay cậu như vuốt ve, rồi cuối cùng bao trọn lấy tay cậu. 

“E,em chỉ ngủ cùng với anh thôi chứ có làm gì đâu ạ?” 

“Dù vậy thì tôi vẫn muốn làm gì đó cho em, bất cứ điều gì tôi có thể làm thì tôi đều sẽ đáp ứng hết.” 

Ngay từ khoảnh khắc ngón tay anh chạm vào da thịt mình thì toàn bộ thần kinh của cậu đều đã tập trung vào nơi đó, đôi mắt cậu run rẩy dữ dội. 

Khi cậu nghĩ rằng đôi mắt đen láy sâu thẳm kia dường như đang quyến rũ mình, Moo Young liền lăn mình sang một bên nhanh chóng rời khỏi giường và kêu lên.

“Em không phải làm điều này vì mong được đền đáp nên không sao đâu ạ! À, mà em ngồi lâu quá nên người hơi mỏi! Lúc nãy lẽ ra em cũng nên vươn vai như anh.”

Rồi cậu vội vàng bước xuống sàn, giả vờ vươn vai và tránh ánh mắt của anh mà nhắm chặt mắt mình lại.

( trông cứ như cái trend thầy pháp hải tránh trò ‘yêu ma’ của êu quái =)) ).

Người ta thường nói trong mắt kẻ có tâm tư gì thì chỉ thấy được điều đó! Chẳng lẽ mình đây là sự tiếp nối của ham muốn đen tối mà ngày hôm qua muốn hôn anh sao? 

Suýt chút nữa thôi thì cậu đã coi ánh mắt ngây thơ của anh là sự quyến rũ rồi, Moo Young xấu xa! Moo Young biến thái!

“Em…. em nghĩ chúng ta nên ra ngoài thôi! Chắc mấy đứa nhỏ cũng đã dậy hết rồi!”

Cậu giật mình và bỏ chạy như thể nếu nhận được sự đền đáp thì sẽ bị nguyền rủa vậy, Seok Jae nhìn theo bóng lưng của cậu đang lúng túng chuyển chủ đề mà khó chịu lẩm bẩm.

“…. Phải rồi, em đã nói là không cần sự đền đáp mà.”

“Hả?”

“Không, không có gì. Như em đã nói thì có lẽ bọn nhóc đang đợi rồi, chúng ta phải ra ngoài thôi.”

Cậu nghe thấy lời lẩm bẩm của anh nhưng lại khó hiểu nên phải hỏi lại, tuy nhiên thì anh lại đứng dậy và lắc đầu như thể không có ý định trả lời.

Anh đi thẳng đến cửa rồi nắm lấy tay nắm cửa và mở ra khiến Moo Young hoàn toàn mất thời cơ để hỏi lại. Cậu đảo ánh mắt tò mò của mình nhưng rồi gặp những người bên ngoài và liền quên khuấy đi lời lẩm bẩm của anh.

“Ơ…? Sao hai người lại ra cùng từ một phòng vậy?”

Cậu chạm mặt Kyeong Ho và Jun Woo đang bước ra từ phòng đối diện, cậu ta ngơ ngác hỏi còn hắn ở bên cạnh thì trông có vẻ nhẹ nhõm khi thấy phòng trống.

“Gì vậy? Em không thấy anh Seok Jae ở trong phòng nên đang định hỏi xem anh ấy đã đi đâu cơ. Anh Moo Young cũng ở trong phòng anh ấy à?”

Bình thường hai người họ đã ra phòng khách sớm hơn bọn họ, nhưng hôm nay đã sắp hết giờ ăn sáng rồi mà vẫn chưa thấy tăm hơi nên họ đã đi tới để đánh thức.

“Ừm.”

Seok Jae đã trả lời cụt ngủn, còn Moo Young cảm thấy ấm lòng vì các em trai đã cố tình đến đánh thức mình thì kinh ngạc há hốc miệng trước câu hỏi bất ngờ ấy. 

“…… Nhưng mà hai anh ngủ cùng nhau sao? Tại sao vậy ạ?” 

Có vẻ như từ mái tóc bù xù và bộ quần áo nhàu nhĩ, bọn họ đã nhận ra rằng cả hai người vừa mới thức dậy. 

Jun Woo đã hỏi thẳng thắn, có lẽ vì tò mò một cách thuần túy về lý do tại sao hai người có phòng riêng lại nhất thiết phải ngủ chung trên chiếc giường chật hẹp. 

Seok Jae nhíu mày như đang suy nghĩ điều gì đó, và đúng lúc anh vừa mở miệng để trả lời thì Moo Young đã thò đầu ra từ phía sau anh và nói. 

“Cùng—” 

“A, không phải vậy đâu. Tại vì tụi anh đang có chút chuyện muốn nói thôi.” 

Cậu không quên việc anh đang muốn giấu giếm bọn nhóc chuyện anh đã gặp ác mộng, vì vậy khi thấy Seok Jae có vẻ khó trả lời, Moo Young đã không ngần ngại mà chen vào để giúp đỡ.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo