Ngay Cả Zombie Cũng Theo Đuổi Thần Tượng - Chương 61

Editor: HThanh.                 

“Tôi đã dặn dù cho có chuyện gì xảy ra cũng không được tự ý ra ngoài một mình, nhưng nếu chẳng may cậu mở cửa và đi ra ngoài thì tính sao đây? Để đứa trẻ tự do đi lang thang khắp nơi à?”

Moo Young không nói được gì chỉ biết lúng túng. Có vẻ như người phụ nữ kia không có ý định nổi giận, cô thở dài nhẹ và nói với cậu như đang khuyên bảo.

“Xin lỗi, tôi chưa từng nghĩ đến điều đó…”

“Tôi biết mà.”

Sau đó cô không nói thêm gì nữa nhưng từ biểu cảm khịt mũi của cô ấy, có thể thấy rõ ý nghĩ ‘không biết gì mà cũng đòi dẫn theo trẻ con đi khắp nơi.’ 

Cậu cảm thấy ngượng ngùng nên chỉ biết cười nhẹ ‘ha ha…’ rồi bị người phụ nữ liếc nhìn một cái trước khi cô quay người bước tiếp. Chỉ vài giây sau, họ đã đến nơi mà người phụ nữ muốn đến, cô dùng cằm chỉ về phía trước và nói.

“Làm ơn dẹp cái này sang một bên giúp tôi.”

“… Cái này sao?”

Thứ mà cô ấy chỉ là một chiếc bàn vuông lớn nằm dưới tấm bạt che ở góc sân sau. Đây là một yêu cầu khá bất ngờ, nhưng cậu biết rằng dù có hỏi cũng sẽ không nhận được câu trả lời, nên cậu đã vâng lời tiến lại gần chiếc bàn.

“Dẹp sang một bên đến lúc nào ạ?”

“Chỉ cần để lộ phần dưới của chiếc bàn là được.”

Vậy thì không cần phải nhấc lên và di chuyển nó, Moo Young dùng một tay đỡ phần đáy của chiếc bàn cùng tay kia nắm lấy một góc và nhấc nó lên, lật ngược chiếc bàn 90 độ.

‘Có gì đó bên dưới mà lại bảo mình dẹp nó đi nhỉ?’

Sau khi đặt chiếc bàn đứng nghiêng một cách cẩn thận để nó không đổ, cậu phủi đi lớp bụi đen bám trên tay rồi nhìn xuống phía dưới.

“Đây là…”

Cậu hít sâu một hơi.

“Thật sự là có nó.”

Trong khi cậu đang vô cùng ngạc nhiên, người phụ nữ thì thầm với giọng vui mừng.

“Cửa kho à?”

Cậu lẩm bẩm với giọng ngỡ ngàng, bởi vì dưới chiếc bàn là một cánh cửa sắt hình vuông đủ lớn để một người chui vào.

“Là hầm trú ẩn. Đây là nhà của ba thế hệ cùng sống chung, ông nội tôi bị ám ảnh nặng bởi chiến tranh nên đã ép phải xây cái này bằng mọi giá.”

Đến nước này có lẽ cô nghĩ không cần phải giấu giếm nữa nên khác với vẻ dè dặt trước đó, cô bắt đầu giải thích cặn kẽ thậm chí còn nói cả những điều mà cậu chưa hỏi.

“Tôi cứ thắc mắc sao đồ ăn trong tủ lạnh nhiều thế, hóa ra là một gia đình lớn sống ở đây.”

Moo Young kinh ngạc nói, vô tình giải đáp được một thắc mắc nhỏ. 

“Ơ, sao cô biết hay vậy?”

Có lẽ cô ấy quen biết chủ nhà ở đây chăng?

Người phụ nữ nhìn thẳng vào khuôn mặt tò mò của cậu rồi đột nhiên đặt chiếc túi đang cầm trên tay xuống đất.

“Đừng động vào chỗ khác, cứ mở cái khóa kéo ở ngoài cùng ra xem.”

Dù có chút bất ngờ nhưng có vẻ như câu trả lời nằm ở đó, cậu ngồi xổm xuống và cẩn thận mở khóa kéo. Bên trong là một cuốn sổ tay làm bằng da màu nâu.

“Đây là cái gì vậy?”

Cậu vừa cầm cuốn sổ lên vừa hỏi, cô đáp. 

“Đây là nhật ký của chủ căn phòng tôi ở trước đây, cháu gái của bà ấy có lẽ là người rất cẩn thận nên ghi chép rất nhiều. Nhờ đó mà tôi biết được nhiều thứ.”

Mở cuốn nhật ký ra, từng trang từng trang đều dày đặc chữ.

“Tôi biết việc tự ý đọc nhật ký của người khác thì hơi không phải nhưng trong tình huống này, thông tin dù có nhỏ cũng rất quan trọng.”

“Vâng… thông tin rất quan trọng.”

Cậu tôn trọng sự lựa chọn của cô nhưng vẫn cảm thấy áy náy khi nhìn trộm nhật ký của người khác, nên cậu cười gượng gạo rồi đặt cuốn sổ lại vào túi và đứng dậy.

“À, cậu có biết phòng cuối hành lang tầng hai là thư phòng không?”

“Ừm… vâng.”

Moo Young đã quên mất vì nghĩ đó không phải là thông tin quan trọng nhưng khi mới đến đây, cậu đã mở tất cả các phòng để kiểm tra xem có zombie không nên nhanh chóng nhớ ra có một căn phòng đầy sách ở tầng hai.

“Tôi đã lục lọi thử và thấy chìa khóa nhà, sơ đồ và hợp đồng ở đó. Nhìn vào thì thấy nhà mới xây xong năm ngoái, vậy nên tôi nghĩ các thiết bị và đồ ăn cũng còn tốt.”

“Tuyệt vời đúng không?” 

Cô ấy nói như thể đang khoe khoang những gì mình tìm được.

‘Hóa ra đó là lý do cô kiên quyết ở lại.’

Cậu hoàn toàn hiểu lý do cô ấy khẳng định không đi cùng, cô ấy nghĩ rằng việc ở lại đây chờ được giải cứu là lựa chọn an toàn nhất cho đứa trẻ và chính cô ấy.

“Nếu thiếu đồ dùng sinh hoạt thì cứ kiểm tra rồi mang từ nhà đến ngay bây giờ cũng được, chẳng phải là quá hoàn hảo sao?”

“Tôi nghĩ đó chắc chắn là một kế hoạch tốt, nhưng…”

Một hầm trú ẩn hữu ích trong tình huống này rõ ràng là một phát hiện tuyệt vời nhưng có một điều khiến cậu lo lắng.

“Nếu chủ nhà vẫn còn ở trong đó thì có lẽ họ sẽ rất ngạc nhiên đấy?”

Sợ rằng mình đang nói điều không may nên Moo Young ngập ngừng hỏi. Có vẻ như cô ấy chưa nghĩ đến trường hợp đó bỗng khựng lại, đảo mắt nhìn xung quanh rồi nhìn thấy chiếc phản gỗ cậu đặt bên cạnh, cô ấy tự tin phản bác.

“Nhưng việc chìa khóa ở trong thư phòng, rồi cả chiếc phản vẫn đặt nguyên trên cửa nữa. Chẳng phải là không có ai bên trong sao? Bên ngoài zombie đầy đường, có ai mà lại đi đậy nắp rồi bỏ đi chứ.”

“À, đúng là vậy.”

Chắc chắn họ thuộc trường hợp đặc biệt nên lời cô ấy có vẻ đúng, cậu yên tâm gật đầu cười rồi người phụ nữ hắng giọng hỏi.

“Vậy, cậu định như thế nào?”

“Dạ? Cái gì cơ?”

“Ở đây có một nơi an toàn còn lương thực thì không phải lo lắng hơn một tháng, cậu vẫn muốn di chuyển sao?”

“À.”

“Tôi chỉ hỏi riêng cậu thôi, không hỏi người khác.”

Moo Young lúc này mới nhận ra ý nghĩa câu hỏi mà người phụ nữ đã hỏi cậu ngày hôm qua.

“Xin lỗi, tôi nghĩ mình vẫn nên đi cùng anh ấy và bọn trẻ.”

Và cậu trả lời ngay lập tức mà không hề do dự với điều kiện chỉ có một mình cậu.

“Tôi đã nghĩ cậu sẽ nói vậy nên không cần xin lỗi đâu, cũng chẳng có gì để xin lỗi cả. Ngược lại chúng tôi sẽ thoải mái hơn nhiều, nên chúng tôi mới là người nên vui mừng.”

Người phụ nữ gật đầu với vẻ bình thản như thể đã đoán trước rồi nói thêm như một lời cảnh báo.

“Đừng bao giờ quên lời hứa ban đầu. Dù có bị coi là ích kỷ, tôi cũng không muốn chia sẻ nơi này với ai khác ngoài cậu đâu.”

“Ừm…”

Mặc dù có chút áy náy khi phải giữ bí mật về hầm trú ẩn cho Seok Jae và bọn trẻ, nhưng cậu đã hứa với cô ấy sẽ không nói. Hơn nữa, cô là người đầu tiên tìm thấy nơi này và cho cậu biết, nên nghĩ rằng mình nên tôn trọng cô.

‘Nếu cô ấy không nói thì mình cũng chẳng biết đến chỗ này đâu, với lại còn có Ha Yoon nữa…’

Nếu Moo Young nói với mọi người và tất cả cùng nhau vào đó, chắc chắn bầu không khí sẽ trở nên tồi tệ đến mức không thể tưởng tượng được. 

Ngoài ra khi cân nhắc đến nhiều yếu tố khác như phân chia lương thực hay chất lượng cuộc sống, cậu nhận thấy rằng giữ lời hứa với cô ấy sẽ tốt hơn là chia sẻ thông tin.

‘Vả lại, dù có quyết định thế nào thì chúng ta cũng đã quyết định sẽ di chuyển rồi… Thay vào đó, mình nhất định sẽ bảo vệ họ bằng tất cả khả năng!’

Cuối cùng cậu quyết định làm ngơ trước lương tâm đang cắn rứt.

“À, đừng nghĩ linh tinh. Chỉ là tôi trả ơn thôi mà.”

Trong lúc cậu đang chìm đắm trong những suy nghĩ riêng, người phụ nữ thấy cậu không trả lời thì ngạc nhiên vội vàng nói thêm, cô sợ rằng cậu sẽ hiểu lầm lời cô.

“Nghĩ linh tinh là sao? Còn ơn nghĩa gì nữa…”

Bị giải thích bất ngờ, cậu đang mải nghĩ chuyện khác thì trợn tròn mắt nhìn cô.

“Cô Hyun Young, cô có nợ tôi gì đâu chứ.”

“Thì… thì cái chỗ tồi tệ đó… cậu đã cứu tôi ra khỏi đó, nhờ có cậu mà tôi đã kịp thời lấy lại được tinh thần.”

Ngay khi nhìn vào đôi mắt ngây thơ của Moo Young, cô nhận ra mình đã ngộ nhận một cách thái quá nên bắt đầu nói năng lộn xộn. Cô sợ rằng nếu để cậu có thời gian suy nghĩ thì sẽ nhận ra cô đã hiểu lầm ngớ ngẩn đến mức nào.

“Cái khách sạn đó là nơi tôi tìm được sau khi lang thang trên đường phố và gần như phát điên rồi, nên tôi đã vào đó mà không cần suy nghĩ gì cả. 

Thế mà tôi là người gia nhập sau cùng, nên tất cả những việc vặt vãnh hay những công việc kiểm tra nguy hiểm đều bị họ âm thầm đổ hết lên đầu tôi. Thật là hết nói nổi mà.”

Cô trở nên bất an nên vội vàng kể ra những chuyện quá khứ mà cô vốn không định nói, chỉ để ngăn chặn một ‘lịch sử đen tối’ có thể xảy ra.

“Họ còn đe dọa đuổi tôi đi nếu tôi dám ý kiến rồi lại có một tên cứ lằng nhằng một cách ghê tởm. 

Tôi đã nói nhẹ nhàng mà hắn không hiểu nên tôi đã từ chối thẳng thừng, thế là từ đó hắn cứ kiếm cớ gây sự với tôi, nào là đồ ăn bám này nọ. Thậm chí hắn không chỉ làm thế với tôi mà còn với cả Ha Yoon nữa, đúng là đồ khốn nạn.”

Khi nói đến những chuyện cũ hiện lên rõ ràng khiến cảm xúc của người phụ nữ trở nên kích động, đến cuối cùng cô nghiến răng ken két trút hết những uất ức bấy lâu nay.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo