Ngay Cả Zombie Cũng Theo Đuổi Thần Tượng - Chương 65

Editor: HThanh.               

Trong khi đó Seok Jae nhìn Moo Young với vẻ mặt đầy hoang mang.

‘Em ấy đã nghĩ gì mà phản ứng lại tệ như vậy chứ?’  

Anh không hề nổi giận thậm chí còn ngầm cho thấy rằng dù cho cậu có gây rắc rối thì anh cũng sẽ lo liệu ổn thỏa. Vì thế anh tưởng rằng cậu sẽ vừa cảm thấy áy náy vừa xúc động.  

‘Nhưng xem ra em ấy có vẻ không chỉ đơn giản là áy náy…’  

Thế nhưng trái với dự đoán, cậu lại bối rối đến mức không thể kiểm soát được đôi bàn tay đang run rẩy của mình.  

‘Em ấy đang lo lắng sao?’  

Tại sao vậy? Chẳng phải những người tốt thường có bệnh gì đó mà nếu không bị mắng mỏ thì sẽ cảm thấy không ổn sao?  

Trước khi gặp cậu, anh đã từng tức giận hay bực bội nhưng chưa bao giờ thực sự thất vọng về ai. Vì vậy anh hoàn toàn không nghĩ rằng thái độ của mình lại có thể gây ra cú sốc lớn đến thế.  

Những kẻ khác có chết vì sốc hay không cũng chẳng liên quan nhưng Moo Young thì khác bởi cậu là người duy nhất khiến anh phải bận tâm từ đầu đến cuối. Dù Seok Jae không nhận ra nhưng đây là lần đầu tiên anh trở nên vụng về như vậy.  

‘Mình chỉ định nói đủ để em ấy không dám tái phạm nữa thôi mà…’  

Anh thầm chép miệng rồi nắm chặt đôi bàn tay đang run rẩy của cậu, nếu em ấy cứ như vậy vì không bị mắng thì chỉ cần mắng một trận là xong.  

“Moo Young à, em cũng biết tình huống hiện tại rất đáng ngờ đúng không? Sáng nay em còn xung đột ý kiến với người nọ, vậy mà giờ lại đi gặp riêng như vậy sao.”  

Anh vừa dùng giọng điệu nhẹ nhàng để xoa dịu người trước mặt đang có vẻ sợ hãi, vừa chỉ ra lỗi lầm của cậu.  

“Vâng, vâng…”  

Đúng như dự đoán của anh thì cậu đáp lại những cái gật đầu mạnh mẽ, có vẻ như em ấy cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi bị trách mắng.  

“Tôi biết em không gặp họ với ác ý, tôi tin em mà.”  

“Anh…”  

“Nhưng từ giờ trở đi thì đừng nói dối nữa. Phản ứng của mọi người có thể khác tôi và thực ra chính tôi cũng hơi buồn đấy, tôi tự hỏi người kia đã nói gì mà em phải giấu cả tôi.”  

Moo Young tưởng rằng mình sẽ đánh mất sự tin tưởng của Seok Jae và nghĩ rằng anh sẽ không còn dựa vào mình nữa. Nhưng phản ứng thân thiện và đầy hy vọng của anh khiến cậu vui mừng đến mức cuối cùng quyết định nói ra sự thật.

Ngẫm lại thì anh không phải là người sẽ chiếm đoạt hầm trú ẩn và việc giữ bí mật càng không thành vấn đề. Ngay cả khi bị hiểu lầm là muốn cướp lương thực theo yêu cầu, cậu cũng đã nói sẽ giữ bí mật với bọn nhóc và tự mình giải quyết. 

‘Ừm, mình có thể nói thật với anh ấy mà.’ 

Thật lòng mà nói, cậu không muốn phải làm anh buồn thêm nữa, và có lẽ mình cũng nên tin tưởng anh ấy như cái cách anh tin tưởng mình vậy. 

“Thật ra ở bên ngoài có một hầm trú ẩn.” 

“Hầm trú ẩn?” 

Mặc dù bản thân đã biết hết rồi nhưng anh vẫn giả vờ ngạc nhiên như thể vừa nghe được thông tin mới. 

“Em cũng không biết, hình như có ghi lại ở tầng 2.” 

“Việc bảo chúng ta giữ bí mật… là vì chúng ta có thể nhòm ngó hầm trú ẩn sao?” 

“Đúng vậy. Tuyệt đối không phải vì em nghĩ anh sẽ làm thế mà em không nói, mà là vì em muốn giữ lời hứa nếu có thể… Em xin lỗi vì đã nói dối.” 

Thấy cậu cúi đầu xin lỗi với vẻ mặt hoàn toàn mất hết tinh thần, anh nhẹ nhàng xoa đầu cậu. 

“Lần này em đã nói thật rồi nên không sao, vậy cô ấy gọi riêng em ra là để làm gì?” 

“Chuyện là, cô ấy đã hỏi để đáp lễ vì em đã cứu cô ấy ở khách sạn nhưng em đã từ chối ngay lập tức.” 

“Vậy sao?” 

“Vâng, em muốn đi với anh đến cùng ạ.”

Seok Jae im lặng một lúc. Anh cố tình khơi chuyện này ra là vì muốn tận mắt nhìn thấy Moo Young từ chối người phụ nữ kia và chọn mình, nhưng anh không ngờ cái miệng xinh đẹp đó lại có thể nói ra những lời dễ gây hiểu lầm như vậy. 

Một ý nghĩ tồi tệ thoáng qua trong đầu nhưng anh ngay lập tức đã che giấu nó bằng một nụ cười dịu dàng và nói. 

“…… Ra là vậy, nghe điều đó tôi cảm thấy rất vui. Tôi cũng muốn đi với em đến cùng.”

Cậu chỉ nghĩ rằng cả hai có cùng một ý nghĩ nên rất vui sướng mà không hề biết rằng ‘đến cùng’ mà anh nói và ‘đến cùng’ mà cậu nghĩ là hoàn toàn khác nhau. 

“Vậy bây giờ chúng ta đi ngủ thôi nhé?” 

Anh ngắm nhìn vẻ mặt tươi tắn của cậu một lúc rồi nhẹ nhàng dùng ngón tay cái vuốt ve mu bàn tay nhỏ bé đã ngừng run của cậu. 

“Vâng, vâng ạ.”

Cậu gật đầu đồng ý một cách mãnh liệt. 

Trên hành lang không treo đồng hồ nên cậu không chắc chắn về thời gian nhưng có vẻ đã khá lâu kể từ khi cậu ra ngoài đúng giờ hẹn. Dù bản thân có vẻ không sao nhưng anh cần được nghỉ ngơi đầy đủ để chuẩn bị cho chuyến đi vào ngày mai.  

‘Nhân tiện, anh ấy nói là đã đợi mình…’  

Vậy thì có phải là vì anh ấy không gặp ác mộng nên không cần ngủ cùng mình nữa không? Đương nhiên Moo Young vốn định dẫn Seok Jae về phòng mình nhưng cậu liếc nhìn thái độ của anh trước.  

‘Nếu có thể thì hôm nay mình muốn ngủ cùng anh ấy…’  

Dù biết rằng thái độ của anh dành cho mình không thay đổi nhưng cậu vẫn muốn ở bên anh ấy thêm chút nữa để cảm thấy bình yên. Sau một thoáng do dự, cậu siết chặt tay đang nắm lấy rồi mở nhanh cửa phòng.  

“Mình đi ngủ thôi anh.”  

Cậu kéo anh vào phòng giả vờ như không nhận ra bất cứ điều gì kỳ lạ. Nhưng ngay sau đó, cậu lại lo lắng liệu hôm nay anh ấy có từ chối với lý do ‘không sao đâu’ hay không nên thoáng đảo mắt bồn chồn.  

“Ừm.”  

May mắn thay là anh không từ chối, cậu thở phào nhẹ nhõm rồi bước thẳng về phía giường.  

‘…. Chuyện gì thế nhỉ? Mình định nói rằng vì là ngày cuối trước khi lên đường nên muốn ngủ cùng để anh ấy có thể nghỉ ngơi tốt hơn…’  

Seok Jae vốn sẵn sàng làm điều ngang ngược thì chợt hơi bất ngờ trước phản ứng không ngờ tới của Moo Young – người trước giờ vẫn tránh ngủ cùng. Nhưng vì không có lý do gì để từ chối, anh chỉ im lặng nghe theo mà không hỏi gì thêm.

( bé nó sợ a ko đồng ý ngủ cùng, mà iem đâu có bt là tk chả chẳng những ko từ chối mà còn sướng trong lòng í chớ =)) ).

***

Thịch. Thịch. Thịch. Thịch. 

Tiếng bước chân vội vã xuống cầu thang vọng đến tận phòng khách thiếu hẳn sự cẩn trọng. Đó là tiếng chân của Kyeong Ho đang hoàn thành xuất sắc vai trò ‘người đầu tiên phát hiện ra sự vắng mặt của hai người’. 

“Cứ như vậy thì nhóc sẽ ngã đấy!” 

Moo Young ngồi trong bếp lo lắng nhìn về hướng cậu ta đang chạy tới. 

Vốn dĩ vai trò đó là của cậu luôn mang bữa sáng lên tầng hai nhưng sau khi diễn thử cảnh ngạc nhiên theo yêu cầu của Seok Jae vào rạng sáng và nhận được lời nhận xét có phần chê bai là ‘dễ thương’, anh đã quyết định nhường lại cho người khác. 

Trước khi đồ ăn được chuẩn bị xong cậu cố tình rời đi và trong lúc đó, anh tự nhiên giao vai trò này cho Kyeong Ho. Cậu ta không hề cảm thấy có bất kỳ sự khó chịu nào từ anh mà ngoan ngoãn lên tầng trên để mang đồ ăn và đã diễn màn ngạc nhiên rất tốt. 

“Ơ, sao không, không có ai cả. Trong phòng không có ai hết luôn.” 

Chỉ vài giây sau, cậu ta đã xuất hiện với vẻ mặt lộ rõ sự bối rối và hét lên với ba người đang ngồi tụ tập trong bếp. 

“Gì? Không có ai á? Chuyện gì vậy?” 

“Ừ, thì… Sao lại không có ai trong phòng nhỉ?” 

Phản ứng nhăn mặt khó hiểu của Jun Woo khiến Moo Young dè dặt lên tiếng một cách gượng gạo. Seok Jae cố gắng nhịn cười trước diễn xuất tệ hại của cậu rồi trấn an Kyeong Ho đang luống cuống. 

“Bình tĩnh đã, em đã kiểm tra hết các phòng khác trên tầng hai chưa?” 

“Rồi ạ, em đã mở cả cửa phòng bên cạnh nhưng không có ai hết. Thay vào đó, em tìm thấy cái này…” 

Cậu ta đưa cho anh một phong bì tài liệu đang cầm trên tay.

[Kế hoạch]

Nhận lấy phong bì, anh đọc hai chữ viết trên bề mặt và nghĩ rằng mình đã tránh được một việc phiền phức. Nếu không có cái này thì Moo Young đã phải diễn một vở kịch lố bịch giả vờ tình cờ tìm thấy hầm trú ẩn và gọi họ.

Dĩ nhiên anh có thể bỏ qua mà không cần giải thích gì về nơi ở của những người đã biến mất nhưng dù không tốt bằng cậu, hai đứa kia cũng đủ lương thiện để làm mặt ủ rũ suốt một thời gian. 

Và cậu chắc chắn sẽ ngồi không yên khi nhìn thấy điều đó, vì vậy dù có hơi phiền phức nhưng tốt nhất vẫn là nói cho chúng biết rồi bỏ qua.  

‘Mình không hiểu sao em ấy lại phải bận tâm đến người khác đến thế, cách suy nghĩ thật là… kém hiệu quả mà.’ 

Ngay cả Seok Jae – kẻ chọn nuôi dưỡng một người tốt bụng như vậy thì cũng khó mà gọi là hiệu quả nhưng ở khía cạnh này, anh lại không đánh giá bản thân một cách khách quan.  

“Có vẻ đây là kế hoạch mà hôm qua cô ấy định nói với chúng ta.” 

Không hiểu sao ngay cả Moo Young cũng nhìn anh với vẻ tò mò nhưng anh chỉ cười thầm khi thấy ba người xúm lại tập trung nhìn vào chiếc phong bì, thế là anh mở nó ra.  

“Cái gì vậy ạ?”  

“Là giấy tờ sao ạ?”  

Kyeong Ho và Jun Woo lập tức hỏi ngay mà chẳng chờ anh đọc hết nội dung trên tờ A4, dù bị thúc giục như vậy nhưng anh vẫn thong thả kiểm tra rồi nhún vai.  

“Ừm. Có vẻ không cần phải lo lắng nữa.”

“Gì cơ? Trên đó viết gì mà anh chắc chắn thế?”  

Jun Woo ngồi đối diện anh không kìm được tò mò liền nghiêng người về phía trước như sắp trèo lên bàn. Trước hành động thiếu kiên nhẫn của cậu nhóc, Seok Jae chỉ mỉm cười rồi đặt tờ giấy lên bàn để mọi người cùng xem.  

“Cái này là… hợp đồng?”

Hắn cầm tờ giấy lên và đọc dòng chữ trên cùng. Hai thanh niên vốn chỉ quen với giấy tờ như giấy chứng nhận gia đình tạm thời bối rối nhưng ngay sau đó, chúng tròn mắt khi thấy dòng chữ ‘hầm trú ẩn cá nhân’ bên cạnh tên công trình.  

“Có vẻ trong sân nhà này có một cái hầm trú ẩn.”

Thấy cả hai đứa nhóc đều ngơ ngác, anh gõ nhẹ ngón trỏ lên bàn như bảo bọn họ tỉnh táo lại.  

“Đối phương đã biết điều đó nên quyết ở lại đây, và vì chỉ còn lại tờ giấy này mà không thấy ai trong phòng thì có lẽ họ đã xuống hầm trú ẩn rồi.”  

Sau lời giải thích gọn gàng của Seok Jae, Jun Woo đột nhiên bật cười ngớ ngẩn.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo