Ngay Cả Zombie Cũng Theo Đuổi Thần Tượng - Chương 71 - Lại bị chọc cho đỏ mặt =))).

Editor: HThanh.               

Biểu hiện ‘kinh ngạc’ đến mức phản ứng dữ dội, Moo Young giật mình khi Seok Jae nhướng một bên lông mày rồi tiến sát lại gần thì thầm bên tai.  

“Gì mà lại sợ hãi như thế?”  

Hơi thở ấm áp như luồn vào sâu bên trong vành tai khiến lưng cậu rùng mình như bị điện giật. Cảm giác lạ lùng chưa từng trải qua khiến cậu hoảng hốt lùi phía sau, vội vàng kéo khoảng cách.  

“Anh… anh! Sao anh còn chưa ngủ…?”  

“Ừm….”  

Tiếng kêu nhỏ từ đám trẻ đang ngủ khiến cậu lập tức bặm môi nín thở.  

Bầu không khí tĩnh lặng kéo dài. 

May mắn thay bọn nhóc vẫn ngủ say, nhịp thở đều đều khiến cậu thở phào nhẹ nhõm. Ngay lúc đó, tiếng cười khẽ khàn khàn như lông vũ chạm vào tai khiến cậu quay đầu theo bản năng.  

“…!”  

Seok Jae dựa vào tường một chân co lên, ánh mắt lệch lạc nhìn thẳng vào cậu. Bàn tay dài thon thả đặt trên đùi, nếu thêm điếu thuốc thì đúng là dáng vẻ nguy hiểm của kẻ bất lương nơi góc phố. Nhưng mà…..  

‘Hức….’  

Khuôn mặt điển trai cùng đôi mắt kỳ lạ đủ để khiến trái tim ngừng đập rồi đập lại, cộng thêm vẻ bí ẩn của đêm khuya, tất cả như biến anh thành mối đe dọa theo một cách khác đối với Moo Young.  

“Kang Moo Young, em sao thế?”  

Lồng ngực như sóng cuộn, cảm giác chóng mặt như đang trên tàu lượn. Cậu ôm ngực cứng đờ trước cảm giác xa lạ ấy, giọng nói lạnh lùng chợt vang lên không còn chút vui đùa nào nữa.  

Nếu là bình thường thì cậu đã không bỏ qua, nhưng lúc này cậu thậm chí còn không nhớ mình cần trả lời, toàn bộ tâm trí như bị cuốn vào cảm giác mới lạ đang trào dâng trong cơ thể.  

‘Sao tự nhiên lại thế này? Vẫn chưa đến lúc đói bụng mà…’  

Dù chưa bao lâu từ bữa ăn, nhưng cảm giác này khác hẳn lúc đói. Khi đói bụng nó sẽ cồn cào rõ ràng, còn bây giờ thì cậu không thể xác định chính xác vấn đề nằm ở đâu, chỉ biết nó kỳ lạ và dồn lên phần thân trên.  

‘Giờ lại ổn rồi?’

Một luồng khí kỳ lạ lướt qua người chỉ một lần rồi biến mất hoàn toàn như chưa từng xảy ra, tất cả diễn ra trong một khoảng thời gian ngắn chưa đầy vài giây. Nhưng cảm giác đó không hề nhỏ đến mức có thể cho qua là do tâm trạng. 

Moo Young bắt đầu tìm kiếm nguồn gốc của vấn đề với một nửa lo lắng, một nửa 

tò mò. 

“Cảm giác ngực hoặc bụng bị hõm xuống…. Hình như lưng cũng hơi nhức nhối.” 

Tập trung nhớ lại cảm giác vừa rồi, cậu bắt đầu từ ngực rồi vặn tay ra sau lưng để sờ soạng. Gương mặt của Seok Jae đang chứng kiến toàn bộ cảnh tượng trước mắt, dần trở nên cứng đờ. 

“…… Chẳng lẽ.” 

Bởi vì dáng vẻ đột nhiên cứng đờ rồi vặn vẹo người qua lại trông không bình thường chút nào, anh tự nhiên nhớ đến một cảnh tượng tương tự. 

“Đến giờ mới bắt đầu biến thành zombie sao?” 

May mắn không ngờ khi được ở bên cậu khiến anh đột nhiên không thể chắc chắn rằng hạnh phúc này sẽ không bị tước đoạt. 

Anh cảm thấy lo lắng đến phát điên, nhưng vẫn cố giữ được lý trí vì biết mình phải làm gì nếu tình huống xấu nhất xảy ra. 

“Màu mắt vẫn bình thường, màu da cũng… không những chẳng xanh lè mà còn có vẻ hồng hào hơn trước nữa.” 

Seok Jae nhanh chóng kiểm tra tình trạng của Moo Young rồi bình tĩnh trở lại. 

Thêm vào đó, khoảnh khắc nghe thấy tiếng rên rỉ đáng yêu không thể so sánh với tiếng gầm ghê tởm của zombie, anh hoàn toàn yên tâm. 

“Chắc không cần nhổ răng đâu.” 

Việc chia ly một lần nữa sau khi đã trùng phùng một cách kỳ diệu là điều không tồn tại trong từ điển của Seok Jae. Quyết tâm tuyệt đối không buông tay của anh không có khả năng thay đổi bởi tình trạng hay ý muốn của Moo Young. 

Nếu em ấy biến đổi giống như những zombie khác, thì chẳng phải chỉ cần làm cho em ấy trở lại trạng thái có thể đi cùng nhau là được rồi sao. 

“Moo Young à, Kang Moo Young… Rốt cuộc em đang làm gì vậy hả?” 

Anh thực lòng cảm thấy may mắn vì không phải tự tay nhổ những chiếc răng trắng đều của cậu, và tự nhiên anh gọi cậu với thái độ dịu dàng hơn hẳn lúc nãy. 

“Dạ? À, cái đó thì…”

Cậu không hề biết rằng mình suýt nữa đã bị nhổ sạch răng, chỉ ngơ ngác trước giọng điệu khó hiểu của anh rồi vội vàng buông tay khỏi lưng cười gượng gạo. 

Cậu nghĩ nếu như mình nói thật, biết đâu anh lại lo lắng nên liếc mắt dò xét tìm một cái cớ hợp lý.  

“Ơ… em bỗng thấy ngứa lưng quá nên…”  

Biểu cảm lẫn giọng điệu đều lộ rõ sự gượng ép nhưng anh không bắt bẻ, mà chỉ đưa ánh mắt ngờ vực rồi nhẹ nhàng vẫy tay. 

“Vậy sao không bảo tôi gãi giúp? Cứ vặn vẹo tay khổ sở thế, lại đây quay lưng ra.”  

“Hả? Không, không cần đâu anh! Em đỡ rồi, anh đừng bận tâm, đi ngủ đi!”  

Cử chỉ vẫy gọi như gọi chó vậy đáng lẽ phải khiến người ta khó chịu, nhưng Moo Young chỉ thấy đề nghị của Seok Jae quá đỗi kinh ngạc nên vội vã lắc tay từ chối.  

“Tôi chưa buồn ngủ, vả lại bạn bè gãi lưng cho nhau có gì lạ? Tôi còn định lúc nào tắm chung thì kỳ lưng cho em nữa đấy.”  

Anh nhìn chằm chằm vào cậu, cố tình thêm mấy câu để trêu chọc bé con vừa nói dối mình. Dĩ nhiên nếu thực sự có cơ hội, thì anh cũng rất sẵn lòng làm thật.  

“Hả? T-tắm chung sao ạ?!”  

Vừa nghe xong, Moo Young lập tức tưởng tượng ra cảnh hai người cùng tắm. 

Đặc biệt, cảm giác cơ bụng săn chắc lúc chiều lại hiện về khiến hình ảnh cơ thể Seok Jae hiện lên rõ mồn một trong đầu. 

Cậu bất giác nhớ lại biệt danh ‘cà chua’ của mình ngày xưa vì hay đỏ mặt.  

“Em… em không dám đưa ra yêu cầu trơ trẽn như thế đâu!”  

Đáng lẽ mặt phải đỏ bừng, nhưng cậu lập tức dùng tay che mặt rồi lắc đầu lia lịa như muốn xé tan không khí.  

Phản ứng kịch liệt khiến anh bật cười.  

“Em nghĩ gì mà lại thốt ra chữ ‘trơ trẽn’ thế?”  

“Không… e, em chẳng nghĩ gì hết…!”

Để trêu chọc cậu một cách nghiêm túc, anh nắm lấy cổ tay đang che mặt của cậu và kéo mạnh như nhổ củ cải. Cậu đang cố gắng giữ vẻ mặt không bị bối rối lộ ra thì-

Leng keng——

Ầm—— 

Tiếng ồn vọng đến từ bên kia cửa kính. Có lẽ vì khoảng cách, hoặc có lẽ cửa kính cách âm tốt hơn dự kiến. Đó là một âm thanh khá nhỏ, nhưng Moo Young với đôi tai thính nhạy đã nghe thấy rõ ràng. 

Vụt— 

Đầu của cậu nhanh chóng quay lại. 

Thấy cậu đột nhiên căng thẳng nhìn chằm chằm về phía cửa, Seok Jae cũng cau mày và nhỏ giọng thì thầm. 

“Làm sao vậy?” 

“…… Em nghe thấy tiếng gì đó ở bên ngoài.” 

Vừa giải thích, cậu vừa tập trung lắng nghe bên ngoài rồi xoay người để tiến lại gần cửa hơn một chút. 

Ngay lập tức, anh siết chặt tay hơn vào cổ tay mình đang nắm ngăn cậu lại. 

“Em định làm gì?” 

Ánh mắt của anh sắc bén, nhưng bên trong lại đầy lo lắng và bất an. Có vẻ như anh đã chắc chắn rằng cậu sẽ gây ra chuyện, nên cậu cũng dùng tay còn lại nắm chặt lấy mu bàn tay đang giữ cổ tay mình và nói. 

“Em chỉ nghe ngóng kỹ hơn thôi. Em sẽ không làm gì khác, chỉ áp tai vào cửa thôi.” 

Ánh mắt long lanh như muốn nói hãy tin tưởng cậu làm cho Seok Jae lại thở dài một hơi nữa, dạo này số lần anh thở dài hình như nhiều hơn thì phải rồi từ từ buông cổ tay cậu ra. 

“Tôi hiểu rồi, nhưng tôi vẫn sẽ ở ngay sau lưng em.” 

Anh sợ cậu lại lo lắng cho mình rồi bảo mình tránh xa ra nên đã dằn mặt trước. 

Nhưng Moo Young vẫn hiểu lầm ý anh là sẽ ở bên cạnh để đề phòng cậu gây ra chuyện, nên cậu chỉ biết làm mặt khó chịu. 

‘Quả nhiên là muốn tách mình ra.’ 

‘Rốt cuộc mình đáng tin đến mức nào chứ……’ 

Không hề hay biết sự hiểu lầm giữa cả hai đã sâu sắc hơn, cậu nghĩ rằng đây không phải là lúc để cảm thấy buồn bã nên cậu cố gắng che giấu nỗi hụt hẫng. 

“Vâng…… Cứ làm như vậy đi ạ.” 

Khác với mọi khi, cậu gật đầu yếu ớt rồi cẩn thận bò về phía cửa cố gắng không gây ra tiếng động dù khoảng cách không xa. Cậu đã suy nghĩ kỹ để chọn chỗ này, vì cảm thấy bên chỗ có giấy che sẽ nghe rõ hơn bên chỗ dán hộp. 

Cậu áp tai vào cửa để nghe tiếng bên ngoài. 

Vài phút trôi qua, ngoài tiếng sóng biển rì rào thì cậu chẳng còn nghe thấy gì khác. 

“…… May quá, hình như chỉ là tiếng gió thổi mấy cái lon gì đó lăn thôi.” 

Moo Young thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười tươi rói định quay lại thì- 

Khục. 

Khục khục. 

Một âm thanh rùng rợn vang lên từ bên ngoài. 

Thời điểm thật trớ trêu như thể đang trêu ngươi người khác.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo