Ngày đếm ngược - Chương 1.2

Chủ Nhật hàng tuần

"Ồ, của tôi đấy."


Cậu ta ngáp một cái rõ to, gật đầu như thể vừa nhớ ra. Hajin tặc lưỡi bực bội quát.


"Dọn ngay đi."


"Tôi đang định giặt mà."


"Cậu để chúng ở đó từ khi nào?"


"Hôm qua thì phải. Tối qua chứ."


"Cậu để đồ ngâm cả ngày trời à? Tôi cần phải rửa mặt, dọn nhanh đi."


Khi Hajin cao giọng, gương mặt cậu ta nhăn lại vì khó chịu. Trước đây anh chưa từng để ý, nhưng giờ đến gần hơn, Hajin thấy một vết sẹo sâu cắt ngang lông mày bên phải của cậu ta. Xét theo vẻ ngoài thô kệch, có vẻ như cậu ta đã đánh nhau ở đâu đó và bị thương.


Cậu ta chỉ mặc một chiếc quần đùi, ngáp thêm ba cái liên tiếp rồi uể oải đi vào phòng tắm. Hajin đi theo phía sau.


"Lần sau làm ơn dọn dẹp ngay lập tức."


"Anh phiền phức thật đấy. Chẳng cần đến con chim bồ câu nữa."


"Chim bồ câu?"


"Cái con chim hay thò đầu ra kêu đúng giờ ấy."


Ý cậu ta có lẽ là con chim cúc cu nhưng Hajin chẳng buồn sửa lại. Không đáng để phí sức. Cậu ta vắt qua loa mấy chiếc quần lót đã ngâm nước rồi đi ngang qua Hajin. Những giọt nước vương vãi phía sau như những mẩu bánh mì của Hansel và Gretel, đánh dấu đường đi của cậu ta ra giàn phơi đồ trên hiên nhà.


"Cái đuôi dài thật."


Đúng là một kẻ vô học. Lắc đầu, Hajin đóng sầm cửa phòng tắm, dùng vòi hoa sen cọ rửa bồn rửa mấy lần rồi mới cầm lấy bàn chải đánh răng.


***


"Thích thật..."


Lời nói bật ra một cách tự nhiên. Hajin đã đến nhiều bãi biển du lịch, nhưng đây là lần đầu tiên anh đến một vùng quê ven biển yên bình thế này. Gió mang theo mùi mặn mòi, cá khô được phơi dọc vỉa hè, và những đứa trẻ với khuôn mặt cháy nắng đang chơi đùa trên bãi cát. Ôm lấy đầu gối, Hajin cứ lẩm bẩm mãi rằng nơi này thật tuyệt. Khung cảnh quá khác biệt so với bất cứ thứ gì anh có thể tìm thấy ở Seoul, đơn giản mà đẹp.


Tuy nhiên, một phần trong anh cảm thấy ngột ngạt. Ở một nơi đẹp đẽ và yên bình như vậy, anh đã đấu tranh vì điều gì mà không hề hay biết rằng mình đang chết dần?


Hajin ấn tay vào cái bụng đã hoàn toàn hỏng bét của mình. Người ta nói rằng ung thư sẽ khiến bạn đau đớn như địa ngục, không ăn được, gầy đi và rụng tóc. Nhưng có lẽ vì chưa bắt đầu hóa trị, anh cảm thấy khỏe mạnh một cách đáng ngạc nhiên. Hoặc có lẽ, nó chỉ là chưa bắt đầu mà thôi.


Anh không thực sự sợ hãi. Ban đầu anh đã tự hỏi "Tại sao?", còn cảm thấy bất công, nghĩ rằng "Tại sao lại là mình?". Nhưng bây giờ, anh chỉ không còn cảm xúc mạnh mẽ nào nữa. Anh chỉ đơn giản kết luận rằng trong số tất cả những người đang làm việc chăm chỉ, anh là người vô dụng nhất. Những người cần ở lại sẽ ở lại, và những người như anh, những kẻ vô dụng, sẽ ra đi.


Anh ngồi trên bãi cát hơn một tiếng đồng hồ, đối mặt với gió biển. Ánh nắng chói chang làm rát da nhưng vì anh coi đó là mùa hè cuối cùng của mình, nên nó vẫn có thể chịu đựng được. Những suy nghĩ lan man của anh không dẫn đến bất kỳ kết luận rõ ràng nào mà thay vào đó tạo ra một mong muốn đơn giản: hôm nay anh muốn ăn kim chi xào cuộn với đậu hũ nóng.


"Sao đậu phụ lại đắt thế nhỉ?"


Anh đồng tình với người phụ nữ trung niên đang càu nhàu trong khi cầm một chiếc túi mua sắm bằng vải. Anh chọn miếng đậu phụ đóng hộp vì đậu miếng trông cứng quá, nhưng giá lại đến 2,800 won.


Anh đã quyết định tiêu tiền thoải mái vì dù sao cũng đâu thể mang nó xuống mồ. Tuy nhiên, cái đầu tính toán của anh nhanh chóng bắt đầu làm việc. Nhà có kim chi rồi, chỉ cần mua thêm đậu phụ thôi, nên anh quyết định mua nó. Suy nghĩ sâu xa chỉ tổ phí thời gian. Hajin đặt hộp đậu phụ vào chiếc giỏ nhựa lớn và đi về phía quầy thanh toán.


"Hử...?"


Thứ khiến anh dừng bước là hình ảnh một người đàn ông to lớn đang đứng ở khu đồ cho thú cưng. Hajin chớp mắt nhiều lần vì không tin nổi, nhưng dù nhìn bao nhiêu lần, đó đúng là người bạn cùng nhà thô lỗ của anh. Anh không hiểu tại sao cậu ta lại ở siêu thị xa xôi này, nhưng đó cũng không thực sự là việc của anh.


Khi Hajin tiếp tục bước đi trong khi vẫn nhìn chằm chằm vào lưng cậu ta, giọng nói khàn khàn quen thuộc của người đàn ông vang lên lớn tiếng từ phía sau.


"Cô ơi!"


"Tôi có thể giúp gì cho cậu không ạ?"


"Cái nào cho mèo?"


Hajin định đi qua mà không để bị chú ý, nhưng thái độ thiếu lịch sự đến mức quá quắt của cậu ta lại một lần nữa thu hút sự chú ý của anh. Người phụ nữ trung niên mặc tạp dề đỏ nhìn lên người đàn ông với vẻ mặt cứng đờ, rõ ràng là bị bất ngờ. Người duy nhất không nhận thức được vấn đề chính là cậu ta. Cầm một hộp thiếc hình vuông trong một tay và một hộp thiếc hình tròn trong tay kia, cậu ta hỏi lại với vẻ mặt hăm dọa. Hajin há hốc mồm.


"Tôi không phân biệt được vì cả hai đều có hình con chó và con mèo. Cái nào cho mèo?"


"À... ở đây có ghi..."


Có tiếng xì xào từ những người xung quanh. Người đàn ông, cao gần 1m90 với thân hình như một ngọn núi và vết sẹo sâu trên lông mày, trông như một tay xã hội đen. Có khi cậu ta thực sự là một tay xã hội đen thật cũng nên. Hajin quên luôn cả việc thanh toán, đứng đó, nhìn cậu ta và người phụ nữ.


"Cái này cho mèo phải không?"


"Không ạ. Ở đây có ghi... cái đó cho chó, còn cái này cho mèo ạ..."


"Vậy, cái này mèo ăn được đúng không?"


"Vâng, vâng."


"Cảm ơn."


Ngắt lời một cách thô lỗ dường như là thói quen của cậu ta. Người đàn ông nhặt hộp thiếc tròn mà người phụ nữ chỉ và quay đi. Cuối cùng cũng hoàn hồn, Hajin nhanh chóng nấp sau một kệ hàng để tránh bị cậu ta nhìn thấy. Với những sải bước dài, cậu ta đi đến quầy thanh toán chỉ với hộp thức ăn cho mèo rồi rời khỏi siêu thị.


Hajin lại đụng mặt cậu ta trước cửa nhà họ. Vì đã đi lang thang trong siêu thị để tránh mặt, Hajin cuối cùng đã mua thêm mực và thịt ướp mà anh chẳng định mua. Anh dừng bước khi thấy bóng dáng cao lớn của cậu ta bên hàng rào.


"Meo. Meo."


Con mèo tam thể trên hàng rào màu nâu chính là con mèo anh đã thấy vào ngày chuyển đến. Con mèo đã quen với sự vuốt ve của con người, dụi đầu vào tay cậu ta, vểnh tai lên. Người đàn ông, mỉm cười hiền hậu, dễ dàng mở lon và đưa cho con mèo.


"Ăn đi rồi béo lên. Mập ú vào."


Con mèo đã béo phì rồi và có lẽ sẽ khó mà nhảy xuống khỏi hàng rào nếu nó béo hơn nữa. Hajin tự hỏi liệu đây có phải là một hình thức ngược đãi động vật mới không, nhưng người đàn ông kia chỉ nhìn chiếc lưỡi của con mèo liếm thức ăn, trông thực sự hài lòng.


Một sự kết hợp không hợp chút nào. Nhìn họ một lúc, Hajin cảm thấy chóng mặt vì ánh nắng gay gắt và vội vã mở cửa chính. Tiếng ổ khóa mở ra khiến người đàn ông quay đầu lại, nhưng Hajin không để ý.


"Thơm quá. Anh nấu gì thế?"


Cậu ta nồng nặc mùi mồ hôi như ngày đầu. Lờ cậu ta đi, Hajin rắc vừng lên món kim chi xào vừa làm xong. Giật mình vì khuôn mặt của cậu ta đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt, Hajin bất giác la lên. Lông mày cậu ta nhíu lại.


"Cậu làm tôi giật mình! Sao tự nhiên cậu lại dí mặt vào?"


"Vì anh không trả lời."


"Tôi đang nấu ăn mà!"


"Lúc không nấu ăn anh cũng có trả lời đâu."


Cậu ta ngốc nghếch và vô học nhưng lại rất giỏi lý sự. Hajin không nói nên lời, chỉ có thể khịt mũi. Trong khi đó, tên thô lỗ kia dùng bàn tay chưa rửa bốc miếng kim chi to nhất, miếng có nhiều vừng nhất, và bỏ tọt vào miệng. Gương mặt Hajin tràn đầy vẻ kinh ngạc.


"Ngon thật đấy."


"Điên mất...!"


"Cho tôi một miếng nữa đi."


Có ai có thể mất vệ sinh hơn thế không? Chạm vào thức ăn của anh bằng đôi tay vừa vuốt ve một con mèo hoang mà không rửa. Chưa kể, ăn kim chi bằng tay không đã là sai rồi. Không có chút ý tứ, cậu ta lại đưa tay ra, và Hajin theo bản năng giấu đĩa ra sau lưng. Lông mày cậu ta chùng xuống.


"Anh kẹt xỉn thật."


"Không phải...! Này...!"


Hajin, một cựu giáo viên chưa bao giờ nghĩ mình là người kém hiểu biết, luôn thắng các cuộc thi tranh biện và chưa bao giờ thua trong một cuộc tranh cãi. Vào lúc đó, câu nói "sự ngu dốt là một niềm hạnh phúc" hiện lên trong đầu anh. Cậu ta nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn, chép miệng thất vọng.


"Tôi thật sự không biết phải nói gì với cậu nữa...!"


"Anh khịt mũi như lợn ấy."


"Cậu...!"


Khi Hajin nhận chẩn đoán ung thư giai đoạn cuối, anh đã không chửi thề. Nhưng cậu ta có một tài năng kỳ lạ là chọc tức anh. Dù có vẻ trẻ con, Hajin không thể không làm vậy. Né qua né lại với đĩa kim chi giấu sau lưng, Hajin cuối cùng cũng hét lên khi thấy sự chú ý của cậu ta chuyển sang nồi đậu phụ.


"Tôi sẽ cho cậu, nhưng rửa tay trước đi!"


Dù sao thì anh cũng định vứt những phần cậu ta đã chạm vào. Nó vào thùng rác hay vào miệng cậu ta thì cũng như nhau cả. Anh quyết định cắt một ít đậu phụ để cho cậu ta.


Trong khi Hajin tỉ mỉ chia thức ăn ra các đĩa riêng, cậu ta quay lại sau khi rửa tay và ngồi vào bàn, vỗ tay và vẩy nước tung tóe khắp nơi. Hajin cố kìm nén ý muốn hỏi xem cậu ta có học cách dùng khăn lau không.


"Trông ngon quá."


"Đũa của cậu đây."


Hajin nói một cách bực bội, nhưng cậu ta dường như không bận tâm khi cầm lấy đôi đũa và chọc vào miếng đậu phụ. Hajin lại ngạc nhiên một lần nữa. Anh không ngờ cậu ta lại dùng đũa đúng cách, nhưng anh cũng không tưởng tượng được cậu ta sẽ cầm đũa như nắm đấm và xiên một cách vụng về. Chống hai tay lên hông, Hajin nhìn xuống cậu ta với vẻ khinh bỉ rõ ràng. Không hề hay biết, cậu ta vừa rung chân vừa ngấu nghiến thức ăn một cách nhanh chóng.


Dù không phải ý định của anh, nhưng đó là lần đầu tiên Hajin và cậu ta ăn cùng nhau, vào ngày D-173.


"Ít nhất cậu cũng rửa bát được chứ?"


"Cứ để đó đi."


May mắn là, cậu ta vẫn có một chút ý thức trách nhiệm tối thiểu. Hajin có thể tự mình rửa bát, nhưng anh bực mình vì cậu ta chỉ ăn mà không động tay động chân, nên anh muốn bắt cậu ta làm gì đó. Hajin xếp bát đĩa gọn gàng và đặt chúng vào bồn rửa. Anh lau sạch bàn bằng một miếng giẻ. Cậu ta không hề nhúc nhích một li nào suốt thời gian đó.


"Cậu không định rửa bát à?"


"Tôi sẽ rửa."


"Khi nào?"


"Ngày mai?"


"Trời ạ..."

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo