Nghiêm Cấm Tỏ Tình Với Bạn Thân - Chương 50

Truyện được việt hóa bởi Chong Chóng Team! Không có lịch đăng tải cố định!

“…Ha… thật là….”

“Ha….”

“Cậu thật sự… chịu trách nhiệm được không?”

“Ừ. Tớ sẽ chịu hết trách nhiệm.”

Khi nhìn gương mặt tuấn tú của Hyun Kyu Jin, trên đó dần nở ra một nụ cười căng thẳng như thể sợ bị mắng, lòng Yoo Won cũng từ từ giãn ra. Trong đôi mắt, trong đầu óc, và cả trong trái tim cậu, chỉ có duy nhất Hyun Kyu Jin. Yoo Won khẽ nâng hai cánh tay, ống tay áo thể dục dài trễ xuống che hết mu bàn tay, rồi cẩn thận ôm lấy cổ hắn.

“…Vậy thì… làm cũng… được.”

“Làm cũng được?”

“…Ừ.”

Ngẩng lên nhìn Kyu Jin, chỉ thấy hắn mỉm cười nhạt, lặng lẽ cúi xuống ngắm mình, điều đó khiến Yoo Won bứt rứt một cách kỳ lạ. Không biết tại sao lại bứt rứt như thế, nhưng ngoài việc cảm thấy sốt ruột vì Kyu Jin không tiến thêm bước nào thì cậu chẳng nghĩ ra được cách diễn tả nào khác.

“Cậu cũng muốn với tớ, đúng không, Yoo Won?”

Giọng nói trầm thấp hơn thường ngày một tông, như để không cho âm thanh lọt ra ngoài, nhưng lại xuyên thẳng vào tim, khuấy đảo tâm trí Yoo Won. Làm sao mà không muốn cho được.

“…Chẳng phải câu đó đáng lẽ tớ phải hỏi cậu sao? Vì tớ là người… thích cậu trước… sao lại hỏi thế chứ.”

“……”

“…Chuyện hiển nhiên như thế mà….”

“……”

“…Tớ chưa bao giờ bỏ học vì không bị bệnh cả, nên bây giờ tớ sợ lắm, lo lắm. Cho nên… mau làm đi…. Ở bên cậu thì… chẳng nghĩ được gì hết, chỉ thấy dễ chịu thôi….”

…Thích quá…. Những lời thì thầm cuối cùng của Yoo Won vương lại trên môi Kyu Jin, trên đầu lưỡi đang chậm rãi miết qua, rồi nhanh chóng tan chảy vào nhiệt độ nồng nàn của cả hai, nơi không còn chỗ cho bất kỳ suy nghĩ nào khác.

Hai cánh tay Kyu Jin siết chặt, ôm trọn lấy cậu vào lòng. Lực ôm mạnh đến mức hơi đau, Yoo Won khẽ gõ gõ vào vai hắn, thế là sức lực lập tức lơi ra. Cái cách chẳng cần nói mà vẫn hiểu hết ấy khiến Yoo Won thấy vừa đáng yêu vừa thích, môi cậu mỉm cười ngay giữa nụ hôn.

“…Ha… sao thế?”

“Không có gì, vì thấy thích thôi.”

Yoo Won khẽ lắc đầu, rồi chủ động áp môi mình lên môi Kyu Jin ngay trước mặt. Hơi thở lại một lần nữa hòa lẫn, quấn quyện trong hơi ấm ngọt ngào.

***

Thể lực yếu nên chỉ một nụ hôn dài cũng khiến Yoo Won rã rời. Từ nhỏ, chỉ cần vận động hơi nhiều một chút là cậu đã thấy kiệt sức, thế nên chuyện này cũng chẳng có gì lạ. Nhưng việc hôn nhiều đến mức mất hết sức lại mang đến cho Yoo Won một cảm giác khác hẳn so với những gì cậu từng trải qua.

Dù hơi mệt, nhưng cậu lại nghĩ mình vẫn có thể tiếp tục, hơn nữa nếu cứ có cảm giác này thì cho dù sức lực bị rút cạn đi cũng chẳng sao, đến mức chính cậu cũng ngạc nhiên về bản thân.

“Đây, uống đi.”

Yoo Won ngậm chiếc ống hút mảnh của hộp sữa chuối mà Hyun Kyu Jin đưa cho, nhấp một ngụm chất lỏng vàng nhạt. Hương chuối ngọt dịu lan trong miệng khiến tâm trạng vốn đã tốt của cậu lại càng thêm dễ chịu.

“Ổn chứ?”

“Hử? Ừ, tớ ổn mà. Không có đau gì hết….”

“Trông cậu mệt lắm.”

“Không đâu, tớ không mệt. Tâm trạng đang rất tốt.”

Bắt gặp ánh mắt lo lắng của Hyun Kyu Jin, Yoo Won khẽ cười, rồi lại uống thêm một ngụm sữa chuối, kéo phần ống tay áo đang tuột xuống bằng mu bàn tay.

“Để tớ xắn cho.”

Thấy Yoo Won mặc đồ thể dục rộng thùng thình, xắn tay áo lên rồi lại tuột xuống, Kyu Jin bật cười, kéo ghế ngồi xuống cạnh cậu rồi gấp gọn hai nếp tay áo dài.

“Dạy tớ tập thể dục trong kỳ nghỉ đi.”

“Thể dục? Sao tự dưng lại thế. Cậu vốn ghét mà.”

“Tớ nghĩ nên rèn thêm chút thể lực. Muốn tự tập nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu. Trong khu chung cư nhà tớ có phòng gym lớn đó, hay là thử đến đó thuê huấn luyện viên nhỉ?”

“Làm với tớ đi, để tớ chỉ cho. Trước tiên là tập đi bộ. Mặc dày một chút rồi cùng nhau đi bộ một tiếng mỗi ngày, vừa coi như đi dạo. Khi trời lạnh hơn thì vào phòng gym cùng nhau đi bộ.”

Sau khi chỉnh gọn cả hai ống tay áo và xắn luôn cả gấu quần cho cậu, Hyun Kyu Jin kéo ghế ngồi xuống cạnh Yoo Won, nhìn cậu đang ngậm ống hút mà tim bỗng thấy ấm áp. Ngồi trong phòng tư vấn nhỏ bé, còn ấm cúng hơn cả phòng mỹ thuật – nơi hắn thường cùng bạn bè hút thuốc – lại chỉ có hai người với nhau, khiến lòng hắn cứ mềm ra.

“Sao lại đột nhiên muốn rèn thể lực vậy?”

“Mặc dù so với trước thì đã khá hơn nhiều, nhưng tớ vẫn hay ốm, chỉ cần hơi gắng sức là sốt ngay. Nhiều lúc rõ ràng cảm thấy ổn, nhưng lại bất ngờ ngất xỉu.”

“Nhưng ít ra cũng không phải bệnh nặng, thế là may rồi. Từ giờ sẽ càng tốt hơn thôi.”

“Ừm… Năm ngoái lúc tớ ngất phải vào viện, bác sĩ cũng bảo là nếu không quá sức thì bắt đầu vận động nhẹ một chút cũng tốt. Lúc đó tớ biết là nên làm… nhưng mà… khi tự dưng vận động thì đầu óc lại choáng váng, có lần chỉ đi bộ ra ngoài một lần thôi mà cảm nặng quá, khổ sở lắm… nên tớ thấy sợ, không dám làm nữa.”

Hyun Kyu Jin vẫn nhớ rõ chuyện đã xảy ra với Yoo Won năm ngoái. Cậu thỉnh thoảng bị chóng mặt do ngất xỉu, hễ gắng sức quá hoặc khi thể trạng không tốt thì lại than rằng trước mắt tối sầm rồi ngã quỵ. Năm ngoái, Yoo Won vừa đứng dậy khỏi chỗ ngồi thì ngã xuống ngay, hắn phải bế cậu lên rồi gọi xe cấp cứu đưa thẳng đến bệnh viện. Mỗi lần nhớ lại chuyện đó, tim hắn vẫn hẫng đi.

Sau khi nằm viện nửa ngày rồi xuất viện, Yoo Won làm theo lời khuyên của bệnh viện, bắt đầu tập một số vận động cơ bản, không quá khó. Thế nhưng thể chất vốn đã yếu, sức đề kháng cũng chẳng tốt, cậu chỉ tập đúng một lần rồi nằm liệt cả tuần.

Từ đó trở đi, Hyun Kyu Jin cũng không còn nhắc chuyện tập luyện một cách nghiêm túc nữa. Bởi lẽ nhìn Yoo Won sốt cao đến mức mất cả ý thức là một việc quá đau đớn với hắn.

“Nhưng mà hôm Chủ nhật vừa rồi bọn mình đi dạo đấy thôi. Tớ nghĩ đó không phải là tập luyện mà chỉ là đi dạo với cậu thôi, nên cũng không thấy mệt, còn thấy vui nữa… Tớ thích lắm.”

“Thế à?”

“Ừm…”

“Vậy thì bọn mình hay đi cùng nhau nhé. Có gì khó đâu. Với tớ thì được ở bên cậu nhiều hơn là tốt rồi.”

Hyun Kyu Jin mỉm cười, xoa mái tóc Yoo Won đầy trìu mến. Cậu thích cảm giác đó, nên lặng lẽ ở yên trong vòng tay ấm áp ấy một lúc.

“Chỉ cần như vậy thôi thì chắc cũng đỡ hơn bây giờ đúng không?”

“Ừ. Đương nhiên rồi.”

“Thật sự tớ mong là vậy… để có thể cùng cậu làm nhiều việc hơn nữa.”

“……”

“Bây giờ có quá nhiều việc không thể làm vì tớ. Chỉ cần làm một chút thôi là lại sốt, lại ốm… Ngay cả khi đi du lịch với gia đình cũng chỉ có thể chọn những chỗ để nghỉ dưỡng thôi, đều là vì tớ cả.”

Hyun Kyu Jin biết Yoo Won vốn là người tốt bụng và hay suy nghĩ sâu xa, cậu luôn cảm thấy có lỗi. Nhưng không ngờ cậu lại để trong lòng đến mức này, khiến hắn chẳng dễ dàng mở lời. Bởi hắn hiểu rõ những điều Yoo Won vừa nói không phải để nghe một câu “không sao đâu” cho nhẹ lòng.

“Cùng tớ từ từ làm nhé. Và bây giờ tớ sẽ nói với cậu một chuyện, nhưng đây không phải là lời để dỗ cậu, cũng không phải để cậu thấy thoải mái hơn đâu. Chỉ mong cậu nghe đúng như những gì tớ nói thôi.”

“…Ừ. Tớ sẽ vậy.”

“Cho đến giờ, khi quan tâm và lo cho cậu, chưa từng có lần nào tớ thấy phiền hay ghét cả. Cũng chẳng thấy khó khăn gì.”

“…….”

“Với chuyện đi du lịch cũng thế. Quan trọng là cậu có thể đi cùng tớ. Còn lại thì có gì mà quan trọng chứ.”

Nhìn thấy gương mặt nghiêm túc không chút đùa cợt của Hyun Kyu Jin, tim Yoo Won lại run lên dữ dội. Cậu đưa tay lên, khẽ ôm lấy má hắn.

“Trông như người lớn vậy.”

“Giờ mới biết à? Tớ vốn đã rất người lớn rồi. Nhìn chiều cao cũng biết, lớn cả rồi còn gì.”

“Cấm nhắc đến chiều cao.”

“Gì chứ. Muốn cao thêm nữa à?”

“Tớ tưởng mình cũng sẽ cao bằng cậu….”

“Mơ hơi lớn nhỉ.”

Sợ không khí trở nên ngượng ngùng, Hyun Kyu Jin cười trêu chọc, đưa hai tay ôm lấy gương mặt mềm mại của Yoo Won rồi chụt một tiếng thật to vào má cậu.

“Nhưng tớ lại thích cậu nhỏ nhắn thế này hơn cơ. Dễ thương mà. Đã nhỏ rồi thì nhỏ thêm chút nữa đi, để tớ bế gọn trong lòng bàn tay mang đi khắp nơi.”

“Ư… Nổi hết da gà.”

“Cậu nhận tấm lòng của người ta kiểu đó hả?”

“Không biết… nghe sến quá.”

“Hử? Được hay không. Trả lời đi. Jung Yoo Won. Được, hay không được.”

Yoo Won vội đứng bật dậy, tránh cái tay đang với tới định chọc ghẹo của Hyun Kyu Jin rồi chạy vào phía trong phòng tư vấn. Khi thấy hắn đi theo, cậu giơ tay ra chặn trước mặt.

“Không trả lời mà chạy đi làm gì.”

“Cậu định chọc tớ nhột còn gì.”

“Đâu có.”

“Có mà, lúc nãy còn định chạm vào eo….”

Nhìn thấy Hyun Kyu Jin bước một bước dài lại gần với gương mặt đã mất đi nét cười, Yoo Won quên mất những gì mình đang định nói. Cậu cảm giác như không khí chạm vào chóp mũi bỗng trở nên se lạnh. Khi lùi thêm một bước, lưng cậu chạm phải cái tủ đựng đồ đã lâu không dùng đến, gỉ sét, chỉ cần chạm tay vào cũng phát ra tiếng kẽo kẹt.

“Eo cậu…”

“A…”

Hyun Kyu Jin vòng tay ôm lấy eo Yoo Won, nhấc cậu lên như bế một đứa trẻ rồi đặt ngồi lên bàn một cách dễ dàng. Sau đó, hắn giữ lấy đầu gối cậu, tách chân ra và đứng chen vào giữa.

“Không phải lần đầu thấy cậu mặc đồ của tớ, nhưng cảm giác... lạ vãi.”

“…Lạ thế nào cơ?”

“Không biết. Chỉ là lạ thôi. Nhìn cậu có chút… gợi cảm nữa.”

Lời nói ngoài dự đoán khiến vành tai Yoo Won nóng bừng trong thoáng chốc. Cậu đẩy vai Hyun Kyu Jin đang đứng giữa hai chân mình ra, nhưng hắn không hề nhúc nhích, đến một centimet cũng không.

“…Biến thái.”

“Ừ, biến thái cũng được.”

“Vì sao?”

“Vì cậu thích tớ mà.”

Câu “thích” quả thật là một từ kỳ lạ. Chỉ cần nghe nó thôi cũng khiến trái tim mềm nhũn, khiến người ta chỉ muốn khẽ gật đầu. Yoo Won hoàn toàn bị cuốn vào lời Hyun Kyu Jin, ngoan ngoãn gật đầu, mà chẳng hề muốn phản bác.

“Nói là cậu thích tớ đi, Yoo Won.”

Hyun Kyu Jin cúi người, chống hai tay xuống mặt bàn hai bên người cậu, rồi ngẩng đầu lên, chờ đợi ánh mắt giao nhau cùng lời tỏ tình sẽ rơi xuống.

“…Tớ thích cậu.”

 

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo